Mắt mở ra. mới phát hiện vẫn còn nằm phủ phục trong khoang thuyền, thân hình vẫn cứng đơ không động đậy được. Trong khoang không thấy bóng dáng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu với Điêu Man công chúa đâu, chỉ giữ lại độc một mình Lưu Huy ngồi đó giám sát chàng.
Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng bên cạnh chàng, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn như đang luyện công.
Long Bình lắng nghe tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng mạnh, chàng vội điều tức vận Bách Hội Công tự giải khai huyệt đạo.
Chàng tin chắc sau khi giải huyệt là dễ dàng chế ngự Lưu Huy, lấy hắn làm con tin thì không sợ gì Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không để chàng an nhiên thoát ly Đang lúc chàng lén vận công xung huyệt bỗng nghe trong tiếng mưa rào rào có tiếng người kêu lớn:
− Các vị đại ca. có ai mua cá không? Cá chép tươi đây!
Long Bình nghe giọng nói hình như là giọng của Tiểu Hải Tử. Chàng nghĩ thầm:
"Chắc là hắn biết ta ở trên thuyền nên cố ý đến đây, chỉ tiếc rằng hắn không biết võ công nếu không hắn sẽ là một trợ thủ lý tưởng!,, Tâm niệm chưa dút bỗng nghe Lưu Huy nói :
− Ngươi tỉnh rồi à? Thoa cho ngươi ít thuốc!
Tiếp đó cảm thấy một chiếc lông gà chấm nước, phết lên chỗ vết thương, nhưng chất nước ấy vừa thấm vào vết thương, lập tức như ngàn vạn mũi kim cùng lúc đâm vào vết thương thấy khổ vô cùng. Long Bình hét lớn:
− Cẩu tặc! Ngươi làm gì ta?
Lưu Huy cười nói:
− Không có gì! Không có gì! Chả là một ít ớt pha bột, bà bà nói nước ớt có thể làm ngươi tỉnh dậy, đồng thời làm ngươi sáng suốt hơn để cho ngươi suy nghĩ rõ hơn chút. Nếu còn chê nước ớt chưa đủ kích thích suy nghĩ, bà bà đã chuẩn bị cho ngươi một chiếc giường đặc chế, trên giường lót gai cho ngươi nằm dưỡng thương ít ngày.
Dứt lời hắn cười gian giảo, song không những phết "thuốc,, lên lưng chàng. Từng đợt, từng đợt đau nát tâm can, Long Bình thọ thương đã mấy ngày nguyên khí thất tán, đau đớn vậy làm sao chịu nổi? Thét lên mấy tiếng chấn động tâm phách rồi lại hôn mê bất tỉnh Lần thứ hai tỉnh lại, bên ngoài tiếng mưa vẫn chưa dút, trong khoang thuyền đã đốt đèn, đã một ngày nữa trôi qua. Bỗng nghe hương thơm nức mũi, tiếng nhai nhóp nhép không ngừng.
Long Bình ngước mắt nhìn lên, Lưu Huy đang ngồi cạnh chàng ăn uống, trên ván thuyền bày một chiếc mâm lớn đựng một con gà. một bát cơn bốc khói nghi ngút thơm lừng.
Một ngày một dêm trôi qua Long Bình nào có thức gì vào bụng, đang lúc vừa đói vừa khát, nhìn thấy bát cơn với con gà quay thử hỏi làm sao không thèm nhõ dãi?
− Long huynh xin đừng khách sáo, phần này chuẩn bị cho huynh dùng đó, mời!
Rõ ràng Lưu Huy đã phát giác chàng tỉnh giây nên cố ý chọc tức. Long Bình nghiêng răng nói :
− Họ Lưu kia. ngươi nhớ lấy, sẽ có một ngày ta bồi đáp cho ngươi gấp mười lần thịnh tình của ngươi !
Dứt lời nhắm kín hai mắt không nhìn.
Chàng cứ ngỡ mắt không thấy tất tâm tịnh, nhưng nào ngờ lỗ mũi nào có chịu nghe lời, mùi thịt nướng thơm lừng cứ xông vào mũi.
Lưu Huy thấy vậy càng đẩy mâm gà quay với chén cơn lại gần cho chàng ngửithấy mùi, nhìn thấy thịt, cách xa có nửa thước mà ăn không được, nỗi khổ này thật không nhẹ nhàng gì.
Long Bình hận ngất trời, chỉ biết nghiêng răng chịu đựng, âm thầm điều tức chuẩn bị tự giải khai huyệt đạo, nhưng bởi đang lúc tức giận cực điểm nên khí huyết chạy loạn, nhất thời chưa vận công được.
Khó khăn lắm Long Bình mới trấn tĩnh được, trên lưng lại bị Lưu Huy không biết vô tình hay cố ý ấn cho một chưởng, toàn thân đau đớn rã rời, từng cơ phận trong người cứ như rời ra hết, mọi cố gắng đều phí hết.
− Ngươi tưởng họ Lưu này là ngốc tử chắc! Nói cho ngươi biết, đến giờ tí đêm nay, nếu còn chưa nghĩ ra được, chưa chịu chấp thuận điều kiện, thì cảm phiền các hạn nằm giường gai, chừng đó đừng oán ta không chịu nói trước!
Lưu Huy lạnh lùng nói, khiến Long Bình nghe không khỏi khiến lông tóc dựng ngược, lạnh toát thoàn thân Thương này chồng chất chưởng kia trên lưng khiến da thịt chàng đã sưng phù lên, nếu còn nằm trên giường gai chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ.
Long Bình nhắm mắt, nghiến chặt răng không nói tiếng nào, trong lòng toan tính làm cách nào thoát hiểm tránh được tai kiếp này. Bỗng nghe ngoài khoang thuyền gõ "cộp, cộp, cộp" ba tiếng.
Lưu Huy nghe gõ không khỏi dựng ngược đôi mày rậm, như nghi hoặc lại vừa thấy khó xử. Nhưng tiếp đó lại nghe gõ tiếp ba tiếng "cộp, cộp, cộp." Nhưng lần này tiếng gõ mạnh hơn đồng thời cũng có vẻ gấp hơn.
Lưu Huy không còn cách nào khác cuối cùng đành phải đứng dậy đi ra. Bên ngoài lập tức vang lên tiếng nói xì xào nho nhỏ.
Long Bình không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng không nghe rõ tiếng xì xào nói gì, nhưng chàng đoán chắc người đến gọi Lưu Huy ra là Điêu Man công chúa chứ không sai. Nhân cơ hội này còn chưa vận công giải huyệt, tìm cách đào tẩu còn ngồi đây chờ chết sao?
Chàng vội vàng điều tức, tập trung chân khí ở đơn điền, chuẩn bị vận công xung huyệt. Bách Hội Công quả nhiên thần hiệu, chỉ trong khoảng thời gian chừng uống hết chén trà. thân hình Long Bình đã có thể cử động được.
Nhưng lúc chưa cử động được còn khá. đến lúc huyệt mạch thông suốt, khí huyết lưu thông điều hòa.
chỗi vết thương lập tức đau đớn khôn tả. đặc biệt chỉ cần cử động nhẹ các gân cốt trên lưng càng đau đớn dữ dội, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ra như tắm.
Khó khăn lắm chàng mới gượng ngồi dậy được, mới có như vậy mà đau đến chết đi sống lại. Ngay từ lúc đó bỗng nghe từ phía sau truyền lại tiếng của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu:
− Lưu nhi ! Giờ này là giờ nào rồi?
− Bà bà! Chưa đến canh ba!
Theo sau tiếng nói, Lưu Huy đi về phía cửa khom mình định vào trong khoang. Long Bình tuyệt vọng than thầm:
"Thế là hết! Lần này bị hắn phát hiện làm sao có được cơ hội thứ hai !" Nào ngờ, ngay lúc Lưu Huy đứng án ngay cửa định chui vào, bỗng nghe trên mặt hồ có tiếng kêu. Lưu Huy lập tức quay người lại hét lớn:
− Kẻ nào?
− Hương thân! Chúng tôi đi đánh cá. không may bị tắt đèn, đá lửa cũng ướt hết, nhờ hương thân cho mồi nhờ cây đèn Lưu Huy giọng không có chút nhân tính nói :
− Đi! Đi! Đi! Xéo càng xa càng tốt!
− Í, tên này sao vừa mở miệng đã mắng người! Lấy tình người với nhau ta đến xin lửa. cho hay không là quyền của ngươi, làm gì đuổi người như vậy?
Lưu Huy nghe khẩu khí dường như mấy tên ngư phủ này muốn kiếm chuyện, bất giác nổi giận, điểm chân tung người nhảy qua chiếc thuyền nhỏ.
Võ công của hắn được đích truyền từ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, có thể nói hắn đã học được tám chín thành võ công của Bách Hoa bà bà. chỉ còn thiếu hỏa hầu mà thôi, nào phải tầm thường.
Lưu Huy cứ ngỡ mấy tên ngư phủ này được mấy tăm hơi, chỉ cần cất một tay lên cũng đủ làm chúng mất vía mau mau cuốn xéo rồi. Nào ngờ thân hình còn đang lơ lửng chưa kịp đáp xuống, bỗng thấy một luồng kình phong cực mạnh cuốn thẳng tới.
"ùm " một tiếng Lưu Huy đã bị đánh rơi xuống hồ.
sự việc xảy ra làm kinh động đến người trên thuyền.
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu ló đầu xuất hiện, hét lớn :
− Có việc gì đó?
Điêu Man công chúa lập tức đáp lời:
− Bà bà. Huy ca bị người đáng rơi xuống nước rồi!
Hừ! Các ngươi đánh ngươi đánh người rồi bỏ đi như vậy sao?
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nhìn thấy tiểu thuyền chèo như bay đã ra xa hơn mười trượng, một mặt dặn dò lo cứu người, một mặt dặn thuyền đuổi theo xem thử bọn này là nhân vật nào mà dám cả gan chọc giận Bách Hoa giáo chủ.
Thuyền nhỏ nhanh chóng được tháo dây thả xuống nước, Lưu Huy chỉ bị rơi xuống nước chứ chưa bị thương cũng đã được vớt lên. Đến lúc Bách Hoa bà bà chợt nhớ đến Long Bình, tức tốc chạy lên khoang trước, nhìn vào bên trong, trong phòng trống trơn nào thấy bóng dáng Long Bình?
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nộ khí bốc cao vạn trượng, bỗng nghe Điêu Man công chúa kêu lên :
− Bà bà! Nhìn kìa!
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu theo hướng chỉ tay của Điêu Man công chúa nhìn qua. Chỉ thấy trên mặt nước tối đen hiện ra một bóng người đang thi triển đạp thủy pháp, trên vai vác thêm một người mà vẫn đi nhanh như bay nháy mắt đã biến mất dạng trên mặt hồ.
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nhìn thấy kinh ngạc ngẩn người, thật lâu hét lớn:
− Còn chưa chịu đuổi theo, thiệt là tức chết đi thôi !
Nhưng mưa mới tạnh không bao lâu, mặt hồ hãy còn tối đen, biết đi đâu để tìm bóng dáng người ấy bây giờ? Thuyền lớn thuyền nhỏ nhất tề xuất động, truy đuổi đến lúc trời sáng, cũng không thấy một ai !
Trời vừa nhuốm hồng, phía bờ đông của Động Đình Hồ có hai chiếc thuyền nhỏ song song cập bến trước một cánh rừng thưa. Từ một chiếc thuyền đi ra một thanh niên vạm vỡ, chính là Tiểu Hải Tử. Trên lưng hắn cõng Long Bình đang mềm nhũn, sau lưng hắn là Cổ lão, hai người vội bước lên bờ chạy thẳng vào rừng.
Chiếc thuyền bên kia phóng ra hai người, một già một trẻ, lão già ưỡn chiếc bụng to quá cỡ, nhưng động tác lanh lẹ vô cùng. Chính là Đại Đồ Tiên với Tửu Hồ Lô. Thì ra đến cứu Long Bình chính là bọn họ.
Nguyên lúc Đại Đồ Tiên giả dạng ngư dân đến xin lửa quấy rối thì Tiểu Hải Tử từ phía khác đã trèo lên thuyền không gây tiếng động nhỏ, len lén ẵm Long Bình biến đi. Tiểu Hải Tử tuy không biết võ công nhưng có một bản lãnh thủy tính kinh nhân. Hắn sinh ra và lớn lên trên mặt hồ nước Động Đình Hồ, tay không có thể xuống hồ bắt cá. công phu dưới nước thật ngoài sức tưởng tưởng của con người, nên mới được gọi là Tiểu Hải Tử tức Đông Hải Long Vương Chi Tử.
Bốn người lên bờ lập tức chạy thẳng vào rừng. Qua khỏi vạt rừng thưa. đến một khoảng ruộng lúa. phía bên kia là một tiểu thôn trang, chừng hơn chục nóc nhà Lúc này trời mới rạng đông, xung quanh vắng vẻ không một bóng người, bốn người kẻ trước người sau xuyên qua vạt ruộng lúa. đến đứng trước của một ngôi nhà. cánh cửa lập tức mở ra. Tiểu Trúc cô nương nép mình nhường đường, rồi lập tức đóng cửa lại.
Trong cõi xa xăm Long Bình nghe tiếng nữ nhân khóc thê thiết, chứng tỏ nàng không nín nhịn được, nhưng cũng không dám khóc lớn, nên tiếng khóc tức nghẹn nghe thảm não vô cùng.
Long Bình từ từ tỉnh lại, phát giác ra mình đang nằm ngủ trên giường nệm êm ái, lưng mát lạnh nhưng đau đớn vẫn y nguyên, bên tai thì tiếng khóc tức tưởi không dút. Quay đầu nhìn qua thấy Mặc Thanh đang ngồi đầu giường.
Chàng nhớ lại người cứu chàng là Tiểu Hải Tử, bởi Tiểu Hải Tử không để ý gì tới thương thế chàng nên đau quá không chịu nổi lại hôn mê thêm lần nữa. Giờ nhìn thấy Mặc Thanh, chàng nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng thấy nàng khóc lóc thương tâm như vậy, từng tiếng nức nở của nàng như từng mũi kim đâm vào tim chàng, chẳng lẽ là ác mộng hay sao?
Long Bình không nén được cất tiếng hỏi :
− Thanh muội! Có phải muội đó không?
Hai mắt Mặc Thanh mọng đỏ, hoa dung tiều tụy nhưng vẫn không che giấu được nét diễm kiều, Long Bình chỉ cần nhìn thấy qua cũng biết nàng khóc đã lâu lắm rồi.
− Bình ca! Thương... thương thế của ca ca...
Mặc Thanh giọng run run, nói qua làn nước mắt, nhưng chỉ nói được mấy tiếng rồi không nói được nữa.
Long Bình cười nhẹ, ngược lại an ủi nàng:
− Một chút ngoại thương này có đáng gì đâu? Thoa thuốc mấy ngày là khỏi thôi.
Vừa nói vừa định chống tay miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động mặt mày tái xanh, mồ hôi lạnh ướt trán, lập tức ngã trở xuống. Mặc Thanh khóc nói:
− Bình ca! Ca ca đừng gạt muội. Bách Linh Tán của Đại Đồ Tiên bá bá là linh dược chuyên trị ngoại thương mà cũng không công hiệu, máu chảy còn không cầm được nói gì đến trị thương! Đại Đồ Tiên bá bá còn nói máu của ca ca không giống máu thường, lão cũng đành thúc thủ vô sách!
Long Bình thất kinh, chàng đã có dự cảm từ trước, chắc là do máu của Cửu Đầu Quái Điểu trong máu chàng phác tác. Năm ấy chàng thấy Cửu Đầu Quái Điểu bị đút đầu, máu chảy suốt không ngừng, giờ chàng bị máu chảy như vậy, chỉ sợ máu chàng hết thì mạng cũng tiêu.
Cuối cùng chàng nhớ đến "huyết hoàn" chế từ máu trong chiếc áo của chàng, lão hòa thượng cũng từng nói "huyết hoàn" có công hiệu cải tử hồi sinh, nếu còn có thể trị được ngoại thương cho chàng.
Tiếc thay lọ "huyết hoàn" giờ chắc đã rơi vào tay của Thanh Long Giáo chủ Thần Long Chư Thiên, giờ muốn lấy lại thật còn khó hơn lên trời. Long Bình thở dài nói:
− Ta nguyên cũng có thuốc tự trị thương...
Mặc Thanh vội cướp lời hỏi - Giờ thuốc đâu?
Long Bình lắc đầu cười khổ:
− Lúc hôn mê bị cởi quần áo treo lên cây, chắc là bị Thần Long Chư Thiên lấy đi rồi, nếu có thuốc ấy đảm bảo chưa đến một ngày thì có thể trị hết ngoại thương.
Mặc Thanh lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Long Bình thất kinh kêu lớn:
− Thanh muội, muội đi đâu vậy?
Mặc Thanh vẫn không nhìn lại nói :
− Đại Đồ Tiên bá bá đang ngủ, để muội đi tìm người thương lượng tìm cách lấy lại thuốc cho ca ca!
− Ai nói ta đang ngủ?
Đại Đồ Tiên ứng tiếng bước vào phòng, Tửu Hồ Lô với Tiểu Hải Tử nối gót theo sau, có cả Tiểu Trúc với Cổ lão!
Long Bình nhìn thấy đã biết họ cứu chàng cội cất lời tạ Ơn từng người, Đại Đồ Tiên cắt ngang lời chàng nói:
− Không cần phải nói nhiều lời như vậy! Rốt cuộc thì thương thế của ngươi thế nào? Thuốc của ngươi là thuốc gì?
Long Bình đem việc chàng đã uống máu của Cửu Đầu Quái Điểu ra kể cho mọi người nghe, đồng thời nói Huyết Hoàn do lão hòa thượng lấy máu của Cửu Đầu Quái Điểu phối hợp với mấy vị linh dược luyện thành, nếu không có Huyết Hoàn này sợ vô phương trị lành ngoại thương.
Nghe Long Bình nói, Đại Đồ Tiên bất giác nhíu tít đôi lông mày bạc nói:
− Vậy thì khó rồi, ta cũng không chắc đánh thắng Thần Long Chư Thiên, trừ phi phải lấy trộm thì còn có chút hy vọng, có điều chỉ sợ giờ này hắn đã đi Mạc Phụ Sơn rồi.
Long Bình nghe nói đến việc ước hội ở Mạc Phụ Sơn vội hỏi rõ đầu đuôi việc này ra sao. Đại Đồ Tiên nhăn mũi nói:
− Ta nghe nói ngươi thông minh lắm, chỉ có vậy mà không nghĩ ra.
Thứ nhất là báo cho chúng biết ngươi và Mặc Thanh cô nương không bị thương, lại còn hẹn địa điểm với thời gian quyết đấu với chúng.
Thứ hai là để bọn chúng chú ý về hướng Mạc Phụ Sơn, bởi bọn chúng người nhiều lực mạnh, ngươi không thể nào thoát khỏi tai mắt chúng.
Thứ ba là chờ thương thế ngươi lành hẳn, kéo rốc đến Mạc Phụ Sơn quyết một trận tử chiến, sớm trừ hết bọn chúng cho thiên hạ thái bình, ấy cũng là việc tốt.
− Tiến bối nói bọn chúng, bọn chúng là còn ai nữa?
Đại Đồ Tiên cười:
− Ai? Thì âm Dương Song Thi chứ còn ai nữa?
Long Bình lạnh người nói :
− Tiền bối có chắc diệt được hết bọn chúng sao?
Yù chàng nói võ công của âm Dương Song Thi kinh hãi thế nhân, ai lại dám nói chắc diệt được chúng? Đại Đồ Tiên cười ha hả nói :
− Nhóc con, không nên tự ti như vậy, chỉ cần ngươi thi triển Thiên Hỏa Tứ Tuyệt đã có thể bình thủ với bất cứ tên nào trong bọn chúng, có điều còn phải nói cho ngươi biết, đây không phải là chủ ý của lão phu mà là của cửu sư đệ ta.
Sư đệ ta còn nói Thao Thiết đại sư huynh cũng đến nữa. có thêm hai người đó với ngươi là dư sức đối phó với ba tên đại maa đầu kia. số còn lại, hừ, lão phu cũng thấy ngứa tay ngứa chân lắm.
Long Bình nghe nói có Cái Bang Thao Thiết Đại Bang Chủ cũng đến lòng mừng khấp khởi nhưng cũng không khỏi lo lắng, bởi thương thế chàng trước mắt vô phương trị khỏi, làm sao quyết đấu với kẻ thù?
Long Bình chau mày nói :
− Bây giờ phải làm sao đây, thương thế của vãn bối...
− Phải rồi, Đại Đồ Tiên vỗ đùi nói, đại sư huynh ta vào lão Cửu chắc đã đi trước, giờ phải mau mau tìm cách thông báo cho hai người !
Lúc ấy đã thấy Tiểu Trúc bưng một bát cháo nóng bốc hơi nghi ngút đi vào, định đút cho Long Bình ăn, nhưng có Mặc Thanh ở đây đáng lý ra nàng phải tự động giành quyền hầu hạ Long Bình mới đúng.
Long Bình lướt mắt nhìn khắp phòng không thấy Mặc Thanh đau, bất giác thất kinh hỏi:
− Tiểu Trúc cô nương, Mặc cô nương đâu rồi?
Long Bình cát tiếng hỏi làm mọi người phác giác ra Mặc Thanh đa bỏ đi tự lúc nào, không ai hay, chỉ nghe Tiểu Trúc nói:
− Mặc tỷ tỷ đi lâu rồi, tỷ tỷ nói Long thiếu hiệp yên tâm, tịnh dưỡng mấy ngày, tỷ tỷ nhất định sẽ tìm cách lấy lại thuốc cho thiếu hiệp!
Long Bình với mọi người nghe nói không khỏi kinh hãi bởi Thần Long Chư Thiên đã muốn lấy mạng nàng từ lâu lắm rồi, giờ lại đi như vậy khác nào tự chui đầu vào lưới, thật nguy hiểm vô cùng.
Đại Đồ Tiên kêu lớn:
− Tiểu Tửu Quỷ, ngươi còn chờ gì nữa? Đuổi theo mau!
Mọi người hoa mắt một cái, Đại Đồ Tiên với Tửu Hồ Lô lập tức biến mất dạng. Long Bình thất kinh bất kể thương tích còn đau thấu xương chống tay ngồi dậy, nhưng đã mấy ngày nay vết thương hoành hành, lại không được ăn uống nên chân tay yếu vô lực, hai chân chấm đất còn chưa đứng vững đã té nhào.
Nhưng chàng vẫn cố nhịn đau gượng đứng dậy, Tiểu Hải Tử đứng gần bên vội giơ tay đỡ chàng ngồi xuống mép giường nói :
− Long đại ca nên cẩn thận kẻo vết thương nặng thêm, càng khó chữa!
Long Bình vừa lo sợ vừa nói :
− Việc này... việc này phải làm, sao đây? Sao nàng hồ đồ như vậy, nàng phải nghĩ đến... nghĩ đến...
Lại một ngày trôi qua. trong phòng đã lên đèn, Long Bình nằm nghiền hai mắt châm chăm nhìn ra cửa tựa như Mặc Thanh đột ngột trở về mà chàng không kịp đón vậy. Có điều không những Mặc Thanh không về mà cả Đại Đồ Tiên với Tửu Hồ Lô cũng bặt vô âm tín Bỗng Tiểu Trúc đột ngột chạy vào phòng kêu lớn :
− Không xong rồi, không xong rồi ! Mụ... mụ Bách Hoa bà bà gì gì đó tìm đến đây rồi !
Long Bình thất kinh hồn vía. qua một ngày được ăn uống nghỉ ngơi công lực đã hồi phục chút ít, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cử động được ít nhiều, còn nói đối địch với người thì thật còn kém xa. hơn nữa Bách Hoa bà bà Đồng Sầu là nhân vật nổi danh trong làng hắc đạo, dưới tay mụ trước nay chưa từng có ai sống sót thoát thân Chợt một tia sáng loé lên trong đầu Long Bình vội hỏi:
− Cô nương làm sao biết đó là Bách Hoa bà bà?
Tiểu Trúc đáp nhanh:
− Cái này do Tiểu Hải Tử nói, hắn đang còn ở coi chừng phía sau !
Long Bình nói :
− Phiền cô nương đỡ tại hạ ra xem thử.
Long Bình được Tiểu Trúc dìu ra cửa sau, thấy Tiểu Hải Tử đang cúi người ghé mắt qua khe cửa nhìn ra.
Long Bình cũng vịn vách nghé mắt nhìn thử. Quả nhiên trên đồng lúa có một mụ già tóc bạc đang chạy như bay về phía thôn trang, không phải Bách Hoa bà bà Đồng Sầu thì còn ai nữa?
Long Bình vội kéo áo Tiểu Hải Tử, ba người trở vào phòng trong. Khi ba người đã vào trong phòng, Long Bình vội hỏi:
− Cổ lão bá đâu?
Tiểu Trúc nhanh miệng trả lời:
− Gia gia lên trấn nghe ngóng tình hình !
Long Bình nói :
− Vậy hai người cũng mau mau đi đi! Ta sẽ có cách đối phó với mụ!
Tiểu Hải Tử nói:
− Không! Hay để ta cõng ngươi đi! Chỉ cần đến được bờ hồ là không có gì phải sợ mụ !
Long Bình cười khổ nói:
− Dưới nước thì mụ có thể không làm gì ngươi được, nhưng trên bờ thì ngươi thật kém mụ xa lắm, thôi hai người đi mau đi !
Hai người nào chịu bỏ đi trước, nhất định phải cùng chàng đào tẩu! Hai bên còn đang dùng dằng chưa dút bỗng nghe tiếng gõ cửa "cốc, cốc, cốc" thật gấp, cả ba người kinh hồn tán đởm, Tiểu Trúc thất kinh không đứng vững phải tựa vào vách, Tiểu Hải Tử đẩy Long Bình kêu chàng mau trốn đi.
Long Bình biết nếu Bách Hoa bà bà Đồng Sầu biết chàng trốn ở đây mà tìm tới thì dù có trốn cũng không thoát được, nên chàng nép mình sau cánh cửa lấy tay ra hiệu cho Tiểu Hải Tử mở cửa. Tiểu Hải Tử chưa kịp mở đã nghe ba tiếng gõ "cốc, cốc, cốc" dồn dập.
Tiểu Hải Tử vội ứng tiếng, bất dắc dĩ bậm gan mở cửa ra! Cửa mở, nào có phải là Bách Hoa bà bà Đồng Sầu mà chính là Cổ lão trên trấn nghe ngóng tình hình trở về Cổ lão lật đật bước vội vào nhà. tiện thể kéo của đóng lại, chỉ khi cài cửa xong vừa buông tay ra là lão đã té nhào xuống đất. Tiểu Hải Tử đứng yên nhanh tay đỡ lấy lão, hạ giọng hỏi nhỏ:
− Cổ bá bá! Cổ bá bá! Có chuyện gì vậy?
Cổ lão thở hổn hển nói:
− Ôi! Ta sắp đứng tim rồi! lúc nãy có một mụ già trông như Thiên Lôi hỏi ta...
Tiểu Hải Tử lật đật đỡ lão vào phòng trong, Long Bình cũng theo sau bước vào phòng hỏi :
− Cổ lão bá! Mụ... mụ hỏi bá bá...
Cổ lão gật đầu lia lịa nói:
− Lú c đó quả thật ta sợ mất vía. không biết sao lúc đó tự nhiên khí lực ở đâu tràn đến khiến ta nói gạt mụ thấy ở trên trấn có một thiếu niên bị thương, rồi mới đem dung mạo với tình hình thọ thương của ngươi diễn ta sơ sơ, mụ nghe xong hỏi rõ phương hướng rồi chạy đi như bay.
Nhưng từ xa còn vọng lại giọng nói mụ như ở âm ty vọng về nói nếu dám dối gạt mụ, mụ sẽ lấy đầu ta.
Thấy mụ đi đã mất tung, nhưng tiếng nói như ở sau lưng thật khiến người kinh hồn bạt vía. đã vậy gõ cửa cả buổi các người còn không chịu mở...
Ba người nghe xong thảy đều mừng rỡ, Long Bình vội hỏi:
− Cổ lão bá! Có nghe được tin tức gì của Mặc Thanh công nương không?
Cổ lão lắc đầu rồi nói tiếp:
− Chỉ có nghe vị Tửu huynh đệ có lên trấn, lại kiếm chuyện chọc phá. bị người đuổi chạy rồi !
Long Bình chau đôi mày kiếm không nói gì, chầm chậm đi về giường nằm xuống. Ba người thấy chàng không vui nên cũng lục tục kéo nhau ra ngoài nghỉ ngơi.
Long Bình thấy ba người đã đi ra. lập tức ngồi dậy xé áo băng kín lưng, sau đó khoác lên người chiếc trường bào, thu xếp đâu vào đó xong, tắt đèn, nhón gót nhè nhè theo cửa sau len lén đi ra.
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Long Bình bất giác lạnh người, tiếp theo nhìn thấy một bóng người lướt qua như sao xẹt, chỉ thấy nhô lên xụp xuống đã biến mất dạng trên đồng lúa. Khinh công của người này quả thật đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần Lúc Long Bình chưa bị thương muốn đuổi theo cũng không phải chuyện dễ. Giờ khắc này càng thêm vô vọng...
Nhưng Long Bình cũng không muốn đuổi theo, bởi trong đầu chàng lúc này chỉ còn một mình Mặc Thanh, chàng lo sao bằng cách nhanh nhất tìm được nàng, ngăn không cho mạo hiểm tìm gặp Thần Long Chư Thiên lấy thuốc.
Sắc đêm trầm trầm, Long Bình đi trong cánh rừng cô tịch của đồng lúa. ánh trăng như bạc, trải dài không gian Long Bình nhìn vằng trăng sắp tròn, lẩm bẩm một mình:
− Hôm nay chắc là đã mười ba rồi !
− Đúng vậy! Trước sau tổng cộng chỉ còn mười ba ngày!
Một giọng già nua tiếp lời chàng. Long Bình thất kinh dừng lại hét lớn:
− Các hạ cao nhân phương nào?
Tiếp đó chàng quay nhanh một vòng, lướt mắt nhìn bốn phía. trên đồng lúa trống không nào thấy bóng dáng ai!
− Ha! Ha! Trừ phi ngươi mọc thêm đôi mắt sau lưng, nếu không nhất định không thể nhìn thấy ta!
Tiếng nói nghe rất rõ ràng, từng tiếng từng tiếng một lọt vào tai Long Bình, chứng tỏ cách xa chừng nửa trượng, vậy mà chàng xoay người nhanh như vậy cũng không cách nào nhìn thấy kẻ giấu mặt. Khinh công của đối phương quả thật kinh người. Long Bình không khỏi kinh hãi thầm.
Nhưng chàng cũng nhận ra kẻ đứng trong bóng tối nếu không phải là bằng hữu cũng quyết không thể là kẻ thù, nếu không thì hắn không hơi đâu đùa dai với chàng như vậy. Thế nên chàng yên tâm tiếp tục chậm bước, miệng cười nói:
− Vậy ra các hạ không muốn tương kiến, tại hạ cũng không biết sao hơn, tạm biệt !
"Soạt, soạt, soạt ,, Tiếng chân bước chậm rãi vang lên sau lưng chàng, cứ chàng bước một bước thì sau lưng vang lên một tiếng "soạt" như cố ý trêu ngươi.
Long Bình không nhịn được, động ngột quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng gió thoảng qua mau như cơn lốc rồi thôi, không hề thấy bóng dáng người.
− Ha! Ha! Ha! Rốt cuộc người cũng muốn nhìn mặt lão phu không phải sao? Tại sao không nói thẳng ra còn làm bộ làm tịch làm chi?
Long Bình ngạo khí ngất trời, nghĩ bụng:
"Trừ phi ngươi là quỷ, nếu là người ta không tin không thể nhìn thấy ngươi!" Rồi im lặng không nói gì hết tiếp tục cất bước, sau lưng tiếng bước chân "soạt, soạt" vẫn đều đều vang lên không dút.
Long Bình sau khi được băng bó chặt, đi đứng tiện hơn nhiều, tuy không tránh khỏi cảm thấy đau đớn nhưng dù sao cũng còn khá hơn lúc trước. Đang đi như vậy, bất giác Long Bình "ì" lên một tiếng rồi dừng chân nhìn sang bên trái cách chừng hai, ba trượng như phát hiện thấy điều gì kỳ lạ vậy.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn chàng bất thần quay đầu ra sau, tiếp theo quay ngoắt người sang phía trái, lập tức thấy một bóng người lướt qua mắt, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, bình sinh chàng chỉ phục thân pháp của lão hòa thượng cùng khổ ở Hoàng Sơn. Giờ mới biết, nhân vật này có thân pháp nhanh nhẹn không kém, nhưng dù sao đi nữa coi như chàng cũng dã nhìn thấy đối phương.
Kẻ giấu mặt thấy Long Bình dụng kế để nhìn thấy lão nên lập tức dừng chân đứng lại. Trước mặt là một lão hóa tử mặt lấm lem, đầu tóc rối bời, quần áo tơi tả.
gương mặt xương kiên nghị. Long Bình thấy lão chịu hiện thân, đồng thời nhận ra là người của Cái Bang vội ôm quyền thi lễ nói :
− Thì ra là tiền bối Cái Bang, vãn bối Long Bình bái kiến!
Lão hóa tử cười híp mắt nói :
− Ngươi không nhận ra lão phu, nhưng lão phu biết ngươi !
Long Bình ngạc nhiên nói :
− Dường như vã bối chưa có duyên may được tương kiến, không biết tiền bối làm sao biết vãn bối !
Lão hóa tử cười nói :
− Năm ấy trên Thiên Đô Phong ta từng thấy ngươi trúng độc hôn mê, sắp sửa lọt vào tay bọn người Thanh Long Giáo...
Long Bình Oà một tiếng tỉnh ngộ, năm ấy chàng bị trúng độc chưởng hôn mê, nào còn biết trời đất gì. Lại nghe lão hóa tử nói tiếp :
− Người ta gọi lão phu là Cửu Thúc Công.
Long Bình lại Oà lên một tiếng nữa nói :
− Nghe nói Cửu Thúc Công với quý bang chủ Thao Thiết Đại Bang Chủ đã đi Mạc Phụ Sơn phó ước không biết sao giờ này vẫn còn ở đây?
Thì ra lão hóa tử này là Cửu Thúc Công, sư đệ của Cái Bang Thao Thiết Đại Bang Chủ. Cũng chính là người đến quấy rối bọn người Thanh Long Giáo hôm nọ để người khác thừa cơ cứu Long Bình với Mặc Thanh. Lại nghe lão nói:
− Tại sao? Lại còn tại sao nếu không phải vì ngươi, khẩu lệnh của Đại Đồ sư huynh lẽ ra cũng đã truyền tới rồi, vậy mà giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng ngươi, chẳng lẽ ngươi sợ hay sao?
Long Bình cười khổ nói:
− Long Bình này từ thưở nhỏ đến giờ chưa từng biết đến tiếng sợ, nhưng có điều...
Cửu Thúc Công không vui nói :
− Không sợ thì tất có điều kiêng ky phải không?
Long Bình nhíu mày nói :
− Kiêng ky cũng không có, nhưng thương thế của vãn bối...
Cửu Thúc Công gật gù:
− Ta cũng nhìn thấy thương thế của ngươi chưa hoàn toàn bình phục, ta lấy làm lạ. "Bách Linh Tán" của Đại Đồ sư huynh sao không lấy trị thương cho ngươi.
"Bách Linh Tán" của lão...
Long Bình lắc đầu ngắt lời lão :
− Không ăn thua. bởi máu trong người của vãn bối khác với máu người thường!
Tiếp đó Long Bình nói rõ nguyên uỷ cho Cửu Thúc Công nghe. Lão nghe xong nhăn tít đôi mày bạc, suy nghĩ một lúc lão mới nói:
− Như vậy phải làm sao?
Long Bình lại nói đến việc Huyết Hoàn có thể trị thương nhưng không may rơi vào tay Thần Long Chư Thiên.
Cửu Thúc Công lập tức giãn đôi mày ra cười hi hả nói:
− Có vậy mà không chịu nói sớm, lão phu còn có biệt hiệu "Thần Thâu," để ta nghĩ thử coi... Thần Long Chư Thiên giờ này đã đến Dương Lâm, tốt nhất là phải đuổi theo hắn, trước khí hắn đến Mạc Phụ Sơn phải lấy cho được lọ Huyết Hoàn ! Thế nào ! Lão phu chịu khó một chút, ngươi lên lưng cho ta cõng đi !
Long Bình cảm thấy áy náy nói :
− Tiền bối vì vãn bối cực khổ như vậy, vãn bối không yên lòng!
Cửu Thúc Công nhíu mày nói:
− Thấy ngươi tuổi còn trẻ, tướng mạo coi cũng rộng rãi sao lại cổ hủ hơn ông già như vậy? Thôi đừng có mà cằn nhằn như con gái nữa. lên đây!
Dứt lời lão thò tay nhanh như chớp nắm lấy chàng như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tay Long Bình vừa chạm vào tay lão đã thấy một luồng kình đạo vô cùng hùng hậu đỡ hổng thân hình chàng lên, rồi cứ thế từ từ đáp lên lưng lão, êm như rơi trên nệm, không cảm thấy thương tích trên lưng bị chấn động chút nào. Cửu Thúc Công nói:
− Nghe nói ngươi đã học được Bách Hội Công ở Đại Đồ sư huynh phải không?
Long Bình ngạc nhiên :
− Bách Hội Công là công phu gì vậy?
Cửu Thúc Công phì cười nói:
− Ngươi đúng là ngốc tử Bách Hội Công chính là Phóng Tý Công chứ còn gì nữa mà hỏi. Công phu này có công năng giải huyệt, ngăn đau, trị thương, ngươi thử vận khí hành công nhiều lần coi thử, tuy không chắc có thể trị được quái thương của ngươi nhưng ít ra cũng làm vết thương giảm bớt đau đớn.
Long Bình nghe nói mừng rỡ, bỗng nghe bên tai gió rít ào ào thì ra Cửu Thúc Công đã giở khinh công chạy như bay mà chàng không thấy lão lấy hơi vận sức gì, quả thực khinh công lão đã đạt đến mức kỳ tuyệt.
Vào một buổi hoàng hôn mấy ngày sau, ánh tà dương lãng đãng, ráng đỏ đầy trời, Cửu Thúc Công cõng Long Bình rời xa Động Đình Hồ đến một tiểu trấn tên gọi Dương Lâm. Lúc còn ở bên ngoài trấn thành, Cửu Thúc Công đã đặt Long Bình xuống bảo chàng tự động đi vào thành cứ tìm khách điếm đặt phòng nghỉ trước.
Mấy ngày nay bất kể ngày đêm, cứ liên tục luyện Bách Hội Công, thương thế tuy không thể nói hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cảm giác đau đớn cũng giảm nhiều nên công lực theo đó cũng khôi phục ít nhiều.
Vào đến thành nội, Long Bình tìm một khác điếm nhỏ, đặt một phòng nghỉ ngơi tắm rửa sau đó kêu một ít rượu thịt, dặn chúng phải mang hai chén hai đôi đũa. Chờ phổ ky chuẩn bị xong xuôi đi khỏi chàng khóa chặt cửa rồi mở cửa sổ chờ đợi.
Long Bình ngồi bên bàn chờ, dĩ nhiên là chờ Cửu Thúc Công trên đường đi, mỗi lần gặp khách điếm trú ngụ qua đêm, chàng với Cửu Thúc Công đều dùng cách này. Có điều lần này tình hình có hơi khác thường, Long Bình cảm thấy trong lòng bút rứt không Công phu chừng uống hết chung trà nhưng chàng có cảm giác như bằng hai bằng ba thời thần, trong lòng không sao yên tịnh được, cứ đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần như đang ngồi trên Oå kiến lửa.
"Cốc, cốc ,, Hai tiếng gõ cửa khiến Long Bình càng thêm cảm thấy hồi hộp, tim đập thình thịch, Long Bình mở cửa nhìn ra. ngầm vận công phòng bị, nhưng người go cửa lại là gã phổ ky trong khách điếm. Chỉ thấy gã cầm một gói giấy, đưa cho Long Bình nói :
− Có một vị cô nương đưa cho tiểu nhân, dặn đưa tận tay cho khách quan.
Long Bình cầm thấy nhẹ không, vội mở ra xem, bất giác thất kinh, hai đóa hoa hồng nhúng máu Long Bình lạnh người, đây chính là Câu Hồn Lệnh của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, bởi mụ tự thị võ công siêu việt nên lúc chuẩn bị giết người không sợ đối phương đào tẩu, cứ gởi hoa hồng nhúng máu, nếu không thì hình hoa hồng nhúng máu để uy hiếp tinh thần.
Đóa Huyết Hoa Hồng chính là Câu Hồn Lệnh của mụ, cứ đếm số mà tính, mỗi đóa một mạng người.
Long Bình chờ mãi không thấy Cửu Thúc Công đến, giờ liên tiếp nhận đến hai đóa hoa hồng làm sao khiến chàng không kinh hãi cho được.
Mấy tháng trước ở ngoài Bạch Cốt Lâm chàng đã từng ra tay đấu bình thủ với mụ sau đó dưới Thi Huyệt Quỷ Lao ở Thủy Long Đàn luyện thành Thiên Lôi Chưởng, chàng tin tưởng có thể phân cao hạ với mụ. Nhưng khổ nỗi trước mắt chàng bị thương chưa hồi phục, chỉ cần một tay nhất lưu cao thủ thông thường chàng cũng khó lòng cầm cự chứng đừng nói đến bọn đại cao thủ trong làng hắc đạo như Bách Hoa giáo chủ.
"ộc, ộc, ộc ,, Tiếng nốc rượu ngon lành vang lên sau lưng, Long Bình giật mình quay người nhìn qua. Cửu Thúc Công đã vào phòng tự bao giờ, đang ăn uống ngon lành.
Long Bình vội kêu lên :
− Cửu Thúc Công tiền bối...
Cửu Thúc Công nhấp thêm mấy hớp rượul chùi mép, đánh khà một tiếng, rồi "ủa " lên một tiếng nói :
− Ngươi đang cầm hai cái bông hồng hả? Chắc lại là hai bông hồng nhúng máu chứ gì?
Không thấy Cửu Thúc Công liếc mắt nhìn chàng, mà lão đã biết trên tay chàng cầm vật gì. Long Bình hơi ngẩn người một chút rồi bỗng nghĩ ra. với hạng dị nhân xuất quỷ nhập thần như lão thì có việc gì mà che mắt được lão. Vội bước lại gần nói:
− Không sai! Hai đóa Huyết Hoa Hồng, chắc là của mụ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đưa tới, có điều không biết mụ đến đây lúc nào?
Cửu Thúc Công cười cười, như tán dương chàng cũng nhận ra Câu Hồn Lệnh của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu Lại nghe lão hỏi:
− Ngươi sợ không?
Long Bình nhăn mặt cười khổ :
− Vãn bối nhớ không lầm có lần vãn bối đã nói với tiền bối. Từ lúc lọt lòng đến giờ vãn bối chưa hề biết đến hai tiếng sợ hãi, chỉ giận một điều thắng thế của vãn bối...
Cửu Thúc Công nhăn mặt:
− Lại thương thế, thương thế, ngươi sợ gì mà không cử động mạnh coi, chắc cũng không đến nỗi tệ như ngươi tưởng tượng đâu!
Long Bình hơi ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay đẩy thử một chưởng, trên lưng chàng lập tức đau như bị phải một nhát kiếm đau đến xanh mặt xanh mày, mồ hôi ướt trán. Cửu Thúc Công nhăn trán nói:
− Thương thế của ngươi thật quái lạ. cả Bách Hội Công cũng không chữa trị được.
Thì ra mấy ngày nay Long Bình vận Bách Hội Công cho vết thương bớt đau nhức, lão cứ ngỡ thương thế chàng hoàn toàn lành hẳn, nào ngờ chỉ bớt đau chút ít mà thôi, còn nói hoàn toàn bình phục thì còn kém xa lắm. Cửu Thúc Công an ủi chàng:
− Nhưng ngươi yên tâm đi, lúc nãy ta có thấy Bách Hoa Yêu Bà với giáo chúng của Thanh Long Giáo chứng tỏ Thanh Long Giáo chủ Thần Long Chư Thiên còn chưa tiến vào Mạc Phụ Sơn, để khuya khuya một chút ta dắt ngươi đi thám thính.
Hai người ăn uống xong đã nghe tiếng trống canh hai, Cửu Thúc Công tắt đèn cõng Long Bình theo đường cửa sổ phóng ra ngoài, chân vừa chạm đất lão điểm nhẹ tung người lên mái nhà vượt đi. Bỗng có một bóng người lướt đi trong bóng đêm nhanh như sao xẹt. Long Bình nhanh mắt nhận ra đó chính là Bách Hoa bà bà Đồng Sầu vội thông báo cho Cửu Thúc Công biết. Cửu Thúc Công tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
− Ngươi không nhìn lầm mụ với người khác chứ ?
Long Bình nói :
− Không thể nhìn lầm được, bởi vãn bối nhìn thấy bông hồng trên vai mụ.
Cửu Thúc Công một đời khổ luyện, công lực phi phàm, tự cho rằng mục lục không thể kém hơn Long Bình, nên cũng không tin lắm. Chừng nghe nói Long Bình nhìn thấy món binh khí đặc dị có một không hai trên giang hồ của mụ thì không còn nghi ngờ gì nữa.
lập tức giở khinh công đuổi theo.
Lúc này là trung tuần tháng giêng, trăng sáng như gương soi treo lơ lửng trên trời cao, tỏa ánh sáng xuống mắt đất sáng như ban ngày, công phu chừng uống cạn tuần trà. Cửu Thúc Công đã cõng Long Bình chạy ra khỏi trấn.
Nhưng đến đây thì Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đã biến mất, không thấy bóng dáng một ai. Cửu Thúc Công đến đây chậm bước lại quay nhìn bốn phía.
Long Bình lập tức chỉ về phía bờ sông bên trái hai người nói:
− Tiền bối, mụ dọc theo bờ sông đi lên thượng nguồn.
Cửu Thúc Công ngẩn người nói:
− Tiểu tử, ngươi không nói giỡn chứ ?
Long Bình nghiêm giọng nói :
− Đang lúc sắp lâm đại địch lại chuẩn bị lấy thuốc trị thương cho vãn bối, lẽ nào lại còn lòng dạ nói chơi?
Cửu Thúc Công nói:
− Thật kỳ quái, người của Thanh Long Giáo cũng ở trên sông, mụ yêu quái tới đó làm chi?
Lão miệng nói nhưng chân vẫn bước gấp. Đi một khoảng ước chừng chưa tới mười dặm, phía xa xa bên bờ sông có một cánh rừng, trong trừng thấp thoáng ẩn hiện mái ngói đỏ, đượm rêu phong, thì ra là một ngôi cổ tự Sau khi đi vào rừng, Cửu Thúc Công chọn một cây cổ thụ cành lá xúm xuê đặt Long Bình ngồi xuống xong xuôi rồi nói:
− Ngươi ở đây chờ một chút, để ta đi coi bọn yêu tà này làm trò quỷ gì trong đó.
Long Bình biết đi lần này là mạo hiểm nên nhìn theo dáng lão khuất trong rừng mà lòng không hỏi hồi hộp. Gió lạnh lướt qua. lá rừng xào xạc, càng làm cho không khí tĩnh lặng của rừng khuya thêm phần khẩn trương chết chóc.
ước chừng nửa thời thần trôi qua. chưa nghe động tĩnh gì trong ngôi cổ tự Cửu Thúc Công cũng bặt tăm hơi, Long Bình lòng như ứa đốt, càng lúc càng đứng ngồi không yên. Đang lúc định tuột xuống đất, bỗng thấy trong cổ tự ánh sánh chói lòa. tiế " p theo sao là tiếng chân rộn rịp, tiếng la hét inh ỏi.
Long Bình giật mình thu mình ngồi yên, phóng mắt nhìn ra. lập tức thấy mấy bóng người từ trong ngôi cổ tự túa ra. Trong rừng đêm, ánh sáng lờ mờ, nhưng nhờ Long Bình có đôi mắt đặt biệt tinh tường nên vừa nhìn qua là đã nhận ra đầu tiên là Cửu Thúc Công, tiếp theo sau là một người mặt đồ xám với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đang đuổi gấp.
Cửu Thúc Công tựa như không dám đối địch với hai người cứ nhảy đằng đông đằng tây, chạy loạn trong rừng, lại tựa như muốn giỡn mặt với đối phương. Long Bình càng lo lắng tợn, hận mình không đủ sức trợ lực, coi tình hình chắc Huyết Hoàn chưa lấy được, vậy ra chuyến này thật mạo hiểm vô ích.
Đang lúc Long Bình lo lắng không yên, bỗng trong chùa lại nổi lên tiếng quát tháo, Long Bình quay đầu nhìn lại, thấy từ trong chùa có một vật đen to bằng nắm tay nhảy ra. Vật này tuy nhỏ nhưng linh hoạt vô cùng, nhảy một cái ra xa hơn nửa trượng, chẳng mấy chốc đã cách xa chùa hơn mười trượng. Phía sau là một đám cao thủ Thanh Long Giáo như Huyết Sát Lý Động, Độc Sát Triệu Ngũ rồi Thủy Thần Cao Mãnh có cả âm Dương Phán Tề Phi đuổi theo rất gấp.
Thấy bốn người cứ đuổi theo vệt đen càng lúc càng ra xa nhưng không thấy ai ra tay ngăn cả. cứ đuổi theo riết Long Bình thấy lạ. bởi khoảng cách quá xa không nhìn rõ bóng đen nhỏ xíu đó là vật gì, chỉ thấy lúc phóng lên thụp xuống trong sắc đen có ánh huyết sắc.
Không biết quỷ thần xui khiến thế nào, vật đen ấy cứ băng băng hướng về phía Long Bình nhảy lại. Đến lúc còn cách chàng khoảng gần chục trượng Long Bình mới nhận ra vật ấy chính là con rắn đen tuyền nhỏ xíu như chiếc đũa.
Tiểu hắc xà quấn một chiếc bình ngọc nhỏ ngẩn cao cái đầu hình tam giác nhỏ xíu, lập lò chiếc lưỡi đỏ hỏn, chiếc đuôi cứ mỗi lần chạm đất như chiếc lò xo bắn ngược lên, nhảy nhót lanh lẹ vô cùng.
Long Bình thấy tiểu hắc xà cứ nhắm hướng chàng ẩn nấp nhảy tới đã chừng hơi kinh ngạc, chừng nhận ra chiếc bình ngọc cuộn trong người hắn chính là lọ Huyết Hoàn của chàng, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Thật là nằm mơ cũng không thể ngờ được, tiểu hắc xà này lại có thể cướp được vật trong tay Thanh Long Giáo, thật là chuyện hy hữu trong thế gian Thoáng chốc Long Bình đã nghĩ ra. vật này có thể là một loại linh xà do Cửu Thúc Công nuôi dưỡng rồi dùng nó để lấy trộm đồ. Thật là chuyện khó tin, nhưng cũng không trách được lão có biệt hiệu Thần Thâu.
Đang lúc Long Bình vừa kinh hãi vừa mừng rỡ ngồi ngẩn người ra. bỗng nghe âm Dương Phán Tề Phi nói :
− Triệu Ngũ, con tiểu hắc xà này coi bộ khó lòng thu phục hay là giết quách cho rồi, nếu không lỡ có gì sơ xuất, giáo chủ trách phạt, làm sao mà gánh cho nổi.
Độc Sát Triệu Ngũ vội xua tay nói:
− Không! Không! Tề huynh! Năm ấy ta thấy hắn trên Thiên Phong Đô dám bò trên tuyết đã biết là loại linh xà hiếm có, nếu thu phục được hắn ta. đối với Triệu Ngũ ta ích lợi thật không nhỏ, ba vị cố công thanh toàn cho ta. sau này nhất định thiếc tiệc tạ lễ.
âm Dương Phán Tề Phi cười lạnh nói :
− Linh xà! Chỉ cần ngươi bắt được thì sống chết nào có quan hệ gì, chỉ sợ bắt không được, linh xà không có, vật bị người lấy đi, chừng đó ngươi phải làm sao?
Chưa dút lời lão hươ thiết quài nhằm thẳng tiểu hắc xà giáng xuống! Độc Sát Triệu Ngũ thất kinh, nhưng muốn ngăn cũng không được nữa. chỉ thầm nguyện sao cho linh xà tránh được thiết quài của lão.
"Bốp" một tiếng. Thiết quài của âm Dương Phán Tề Phi giáng một đòn chí mạng rõ ràng đã giáng ngay đầu tiểu hắc xà. nhưng khi giở thiết quài lên nào thấy bóng dáng của tiểu hắc xà. bốn người đều há hốc miệng ngẩn người ra nhìn.
âm Dương Phán Tề Phi còn đang ngẩn ra chưa kịp định thần, đã thấy kình phong nhanh như điện nhằm mặt kích tới, lão chưa kịp nhận ra đó là vật gì, vội hươ gậy đánh ra một thế. Lần này lão đã chậm tay, chiêu thức chưa sử hết đã nghe mùi tanh hôi nồng nặc xông vào mũi, đầu óc bỗng thấy như say rượul chao đảo quay cuồng, lão thất kinh hồn vía. còn tâm trí đâu mà công địch, lập tức tung người lùi xa hơn trượng.
Mọi ngoi nhìn lại kẻ tấn công âm Dương Phán Tề Phi chính là tiểu hắc xà. nó tháo chạy cũng như nhảy lên tấn công địch thủ cũng đều nhanh nhẹn lạ thường.
Độc Sát Triệu Ngũ thấy tiểu hắc xà thoát nạn vội kêu lớn:
− Tề huynh! Tề huynh! Xin nể tình đồng đạo mà thanh toàn cho Triệu Ngũ ta!
Dứt lời chụm môi huýt sáo nho nhỏ, tiểu hắc xà đang nhảy nhót như điên, nhưng nghe tiếng huýt sáo đột nhiên dừng lại ngẩn cao chiếc đầu nhọn hoắc, nhấp nháy đôi mắt xanh lè nhìn Độc Sát Triệu Ngũ.
Độc Sát Triệu Ngũ mừng rỡ không sao tả xiết, lập tức ngồi xổm xuống miệng vẫn không ngừng huýt sáo, tiểu hắc xà theo tiếng sáo từ từ bò đến gần. Đến đây Độc Sát Triệu Ngũ càng như nở hoa trong lòng, tưởng chắc chắc đã thu phục được tiểu hắc xà. Nào ngờ lúc còn cách lão không đầy ba thước tiểu hắc xà điểm đuôi xuống đất, toàn thân như mũi tên bật khỏi ná.
nhanh như điện phóng thẳng vào mặt Độc Sát Triệu Ngũ.
Độc Sát Triệu Ngũ mừng quá nên đầu óc mê muội, nào ngờ tiểu hắc xà còn có độc nhiều như vậy, suýt bị cắn trúng, thất kinh ngã ngửa ra sau, nằm dài nơi đất.
Nhưng tiểu hắc xà cũng còn bị gạt phăng ra xa hơn trượng, nhảy tiếp mấy cái đã đến dưới đại thụ chỗ Long Bình ẩn thân. Long Bình lúc này vừa sợ vừa lo lắng.
Chàng kinh sợ bị bốn tay cao thủ của Thanh Long Giáo phát hiện, nếu bị chúng phát hiện thì chỉ còn có con đường chết, chàng lại vừa lo lắng, nhìn thấy lọ Huyết Hoàn đã ở gần trong gang tấc, nhưng không biết cách gì lấy được.
Lúc này Độc Sát Triệu Ngũ biết tiểu hắc xà không phải loại dễ dàng thu phục như lão tưởng, đành tiếc rẻ nói:
− Thôi đành vậy! Bất kể là sống hay chết, dù sao cũng còn hay hơn là không có !
Lập tức rút kiếm cầm tay, dành bước đến bên tiểu hắc xà trước, bọn ba người còn lại cũng rút binh khí cầm tay, chuẩn bị bao vây tiểu hắc xà. Tiểu hắc xà tuy là linh vật, nhưng dù sao cũng là loại xà trùng, năng lực có hạn, lại thêm phải cuộn thêm một bình ngọc, làm sao thoát khỏi vòng vây của bốn đại cao thủ Thanh Long Giáo. Nháy mắt đã liên tiếp lâm nguy mấy lần, suýt tán mạng dưới binh khí của mấy tay cao thủ Cuối cùng để tránh một thiết quài trượng của âm Dương Phán Tề Phi, nó đành phải bỏ bình ngọc thoát thân Long Bình thấy tình hình như vậy lại càng hoảng kinh, nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng của Cửu Thúc Công đâu, cả Bách Hoa bà bà Đồng Sầu với lão áo xám cũng mất dạng.
Thấy tiểu hắc xà sắp bị đập chết đến nơi, cấp thời sinh trí, hú lên một tiếng như long ngâm, chấn động cả khu rừng khuya. lá cây chấn động như gặp gió, liền đó tung người nhẹ như chiếc lá đáp xuống đất.