Nhưng hiện tại ở trong đầu tôi đều là nghĩ về Ngoan Mậu, nào có thời gian để lo cho bản thân, tôi vội vàng bò đến chỗ ác quỷ, ôm lấy cẳng chân của anh ta, "Cầu xin anh buông tha cho Ngoan Mậu, nó chỉ là một đứa trẻ!"
Ác quỷ nghe vậy, cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
"Nó vừa rồi còn muốn giết cô, cô đã quên rồi sao?"
"Ngoan Mậu không nhẫn tâm làm vậy, nó chỉ coi tôi là một người khác một người rất đáng chết, anh tha cho nó đi, sau này Ngoan Mậu sẽ làm một đứa bé ngoan!" Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Ngoan Mậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho nó mau chạy đi, nhận thua đi.
Nhưng hiện tại Ngoan Mậu đã bị thương đầy người, nên đã hận ác quỷ đến tận xương tủy, sao có thể dễ dàng nhận thua, nó không nhận thua còn dùng ánh mắt hung tợn nhìn thoáng qua ác quỷ.
Có lẽ trước nay ác quỷ chưa từng bị một đứa nhóc nào khiêu khích qua, tiếp theo đó cánh của anh ta giương cao lên, vốn là bột lân li ti thì giờ đã biến thành mũi tên lông, chúng rơi xuống lả tả và phi vèo qua chỗ Ngoan Mậu, cơ thể nhỏ bé của Ngoan Mậu bị đóng dính lên cabin ngay lập tức.
Sự ăn mòn của chiếc lông còn lợi hại hơn bột lân, toàn thân của Ngoan Mậu bốc lên sương trắng, cơ thể của nó từ từ hoá thành nước đen chảy dọc xuống theo vách tường.
Bên tai là tiếng hét thê lương âm vang, nhìn cơ thể của nó từ từ tan biến, ngực tôi đột nhiên nhói đau.
Ngoan Mậu là một con quỷ còn là một linh hồn tà ác, nhưng hình như vận mệnh đã sắp đặt tôi với nó sát lại nhau, có lẽ là do khế ước đã ràng buộc chúng tôi bởi tình mẹ con.
"Cầu xin anh, thả nó đi!!"
Thấy ác quỷ không có dao động, tôi không biết lấy đâu ra sức lực liền bò về phía Ngoan Mậu, rồi duỗi tay rút đi những chiếc lông cắm trên người nó, nhưng tay của tôi còn chưa chạm vào chiếc lông thì đã bị một sức mạnh vô hình hất văng ra, giây tiếp theo, ác quỷ đã xuất hiện ở phía sau lưng tôi.
"Cô bị điên rồi!!!"
"Tôi không bị điên, tôi cầu xin anh buông tha cho Ngoan Mậu, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cầu xin anh…" Tôi vội vàng quỳ gối xuống trước mặt ác quỷ và liên tục dập đầu.
"Cô đồng ý làm hết thảy mọi điều?" Giọng điệu của anh ta hơi nâng cao lên, như thể đang tính kế gì đó.
"Đúng đúng, tôi sẵn lòng, tôi sẵn lòng."
Chẳng mấy chốc những chiếc lông cắm trên người Ngoan Mậu đều biến mất, cơ thể nhỏ bé của Ngoan Mậu đã gần như là trong suốt hẳn, nó đã hôn mê từ lâu giờ liền ngã xuống sàn.
Tôi nhanh chóng bò qua ôm cơ thể nhỏ bé vào trong ngực, mới phát hiện cơ thể của nó đã thủng lỗ nhiều chỗ, nếu tôi không nhận nuôi nó có thể nó không bị như vậy.
Một tiếng rầm vang lên, cơ thể của Lãnh Triết Lăng bị ném xuống trước mặt tôi, ác quỷ ngồi xổm xuống trước người Lãnh Triết Lăng, dùng bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Triết Lăng, còn khoé miệng nhếch lên một vòng cung quỷ dị.
"Tôi muốn cô giúp tôi nhập vào cơ thể của gã."
"Không thể!" Tôi không hề suy nghĩ buột miệng thốt ra.
Nhưng lúc này anh ta không làm tôi khó xử, đứng thẳng người dậy và cắm hai tay vào trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cơ thể của Lãnh Triết Lăng như đang nhìn một cái xác.
"Cô yên tâm, gã chưa chết, bây giờ tôi muốn cơ thể của gã cũng không thể chiếm được, nếu cô giúp tôi, tôi sẽ mở lòng từ bi cho gã sống êm đềm nửa tháng cuối cùng, nói cách khác, trong vụ tai nạn lần này mọi người đã chết sạch."
Lãnh Triết Lăng chỉ còn nửa tháng để sống sao?
Mặc dù tôi không biết anh ta muốn tôi làm gì, nhưng có thể sống nửa tháng thì tốt hơn là chết ở chỗ này, có lẽ sau khi về nước sẽ tìm được cách giải quyết.
Hiển nhiên, tôi lại thoả hiệp một lần nữa với ác quỷ.