"Ài, no quá!" Lưu Ly 'ợ' một cái rồi xoa xoa cái bụng no tròn của mình.
"Ngô thẩm, ngươi nấu ăn ngon quá, bổn tọa cho năm sao."
Người được gọi là Ngô thẩm, có dáng người như một mĩ nữ, thon- gọn- đẹp, vận thanh y, tóc nâu buộc hờ, 'hừ' một tiếng, chống tay lên hông, làm dáng như đài hoa kiêu sa, nói như vả vào mặt Lưu Ly:
"Tiểu Ly ngươi thật là.. Ngươi nên biết rằng ở cái làng hẻo lánh mông quạnh gần chân núi này, Ngô Tuyết Tình ta là người nấu ăn ngon nhất đấy."
"Hì hì."
Nghe xong, Lưu Ly ngồi im một chỗ chỉ biết cười.
"Thôi, hai người các ngươi đi nghỉ đi, ta đi rửa bát."
Ngô thẩm dọn dẹp bát đũa, bưng mâm ra ngoài sân rửa.
Lưu Ly theo đó, hí hửng chạy ù ra hớn hở:
"Ngô thẩm, đợi bổn tọa với!"
"Hài.. Như ngươi thì bổn tọa cái gì, đứa trẻ mười tuổi cũng không bằng."
Ngô thẩm định cốc đầu Lưu Ly nhưng tay bê mâm bát nên ai oán trong lòng.
"Không biết có làm chưởng môn được không nữa."
Thiên Tiên lẩm bẩm trong lòng.
Còn Lưu Ly thì đang cuốn xoay vào cái câu nói của Ngô thẩm. Ta không bằng đứa trẻ mười tuổi khi nào chớ? Ta là Độc Y cao cao tại thượng, âm lãnh như thần, tại sao lại không bằng một đứa trẻ mười tuổi? Tên hệ thống kia, năm nay thân phận tiểu kí chủ này bao nhiêu tuổi?
"Mười bốn ạ."
Hệ thống đáp.
"Cái gì? What? Mười bốn thôi á, bổn tọa tưởng mười bảy mưởi tám rồi cơ chứ! Thể nào.. sầu quá đi thôi!"
Lưu Ly khóc thầm trong lòng.
"Sầu là chuyện bình thường. Ta tưởng kí chủ phải biết lúc cái bảng giới thiệu hiện ra rồi chớ. Tại sao ngài lại không biết? Chẳng lẽ là kí chủ.."
"Mi bảo bổn tọa lác mắt đúng không?"
Lưu Ly hừ một tiếng, khuôn mặt chăm chăm nhìn vào chỗ tối của không gian, ngọn lửa trong tim cô dần dần bùng cháy.
Tên hệ thống này thích trêu cô ghê! Chả nhẽ phanh thây cho hả giận? Tức chết con bà nó rồi!
"Ủa, ta bảo như thế bao giờ? Ý ta là kí chủ chắc không nhìn thấy được đâu vì hôm đó ta quên không mở cái mục tên tuổi á."
Hệ thống toát mồ hôi, mong kí chủ mình bớt giận, không thì 'thiên long ỷ chổi' của lão Thiên gia cũng không bằng một cái nhìn của kí chủ ta a!
Lưu Ly không thèm nói gì nhiều, chăm chú nhìn Ngô thẩm rửa bát.
Một lúc sau, họ rửa xong. Trên đường vào nhà, Ngô thẩm hỏi:
"Tiểu Ly, ngươi định xây dựng môn phái ở đây sao?"
"Vâng."
Lưu Ly thẳng thắn đáp.
"Hài, lại có thêm một người nữa."
Ngô thẩm, cúi mặt xuống, giọng nói buồn buồn.
"Tại sao thế?"
Lưu Ly hỏi.
"Tiểu Ly ngươi không ở đây nên không biết." – Ngô thẩm bắt đầu kể - "Có một người từng phát triển môn phái ở đây. Đang trên đà phát triển, đột nhiên ông ta bị mắc vào một vụ rất nghiêm trọng, nguy hiểm cả tính mạng và danh dự nhân phẩm của chủ thành. Nên vị đại nhân chủ thành đó cho quân đi tiêu diệt môn phái. Ông ta bị bắt vào ngục tối. Ấm ức quá, nhịn đói tự tử luôn."
"Hóa ra là như thế, thể nào có một tòa cổ trạch sừng sững uy nghi ở đó. Vậy.. có phải trong đó có một căn phòng bí ẩn siêu lạnh lẽo đúng không?"
Lưu Ly bước lên thêm nhà trát đất, lấy ghế ngồi xuống, ra hiệu cho chủ nhà ngồi bên cạnh mình để hỏi chuyện. Ngô thẩm ngồi xuống, lấy giọng ngạc nhiên mà đáp lại:
"Đúng vậy, làm sao thế? Chả lẽ.. ngươi đã vào đấy? Có cái gì ở trong đó không?"
"Có một cục băng và một thanh kiếm."
Lưu Ly đáp.
"Ngươi đã lấy?"
Ngô thẩm hỏi lại, nghi hoặc, nhìn chăm chú vào Lưu Ly.
"Ừm.. có lẽ là thế.."
Lưu Ly lảng tránh ánh mắt của người bên cạnh, nhìn đi chỗ khác, ậm ờ nói.
"Á.. đau thế! Ngô thẩm, ngươi đánh bổn tọa đau thế!"
Vừa kêu Lưu Ly vừa xoa đầu. Có vẻ Ngô thẩm đánh khá đau!
"Hừ hừ. Chuyện trọng đại như thế mà ngươi không nói sớm. Bực chết đi được. Tiểu Ly thối tha kia ngươi hãy đợi đấy!"
Vừa nói, Ngô thẩm đứng dậy, bước tới góc tường nhà, lấy ngay một cái chổi gần đó. Sau đó, nàng liếc một tia sát khí lên người Lưu Ly khiến cô thấy một cỗ áp lực lớn đè lên người mình. Cô thầm nói với mình rằng sắp có chuyện gì đang xảy ra đây.
Cảm giác nguy hiểm tới gần, Lưu Ly quay phắt một cái thấy Ngô thẩm khí thế hừng hực cầm "thiên long ỷ chổi" siêu việt, cô chạy tóe khói.
"Tiểu Ly, ngươi quay lại cho lão nương! Lão nương này không cho ngươi nhừ tử thì không còn là Ngô Tuyết Tình nữa!" Mặc dù ta vẫn là Ngô Tuyết Tình.
"Á á á.. Ngô thẩm đừng nha! Giảm độ sôi đi nha, bớt giận nha. Nha nha nha!"
Vừa chạy, Lưu Ly vừa quay đầu lại, chắp tay trước trán, thái độ chuyển sang đáng yêu, mít ướt, cầu xin sự tha thứ của con người đang đuổi mình kia..
"Không biết tự lượng sức."
Thiên Tiên trong nhà ngồi, xem kịch mà bàn tán.
"Kí chủ, ngài chạy không biết mệt sao?"
Hệ thống hiện lên trong đầu Lưu Ly, giễu cợt. Lâu lâu phải trêu kí chủ một tí cho vui.
"Cút!"
Cô lại chạy. Tốc độ còn khủng khiếp hơn trước kia.
Một lúc sau.
"Tiểu nữ, ngươi đợi đấy!" Ngô thẩm đã thấm mệt nhưng vẫn còn sức để tấn công bằng miệng.
"Đừng đuổi nữa, xin thẩm đấy, bổn tọa mệt rồi." Lưu Ly thở dốc, lau mồ hôi trên trán.
"Thôi không đuổi nữa, đi ngủ thôi!"
Ngô thẩm vứt cây chổi vào chỗ cũ.
"Được, thẩm nói đúng!"
Lưu Ly cười tươi, vỗ tay bày tỏ sự đồng ý.
Ngô thẩm theo đó cũng cười phá lên: "Ngươi cũng được đấy. Không phải dạng vừa đâu!"
Hai người cùng vào trong nhà.
Hôm ấy, hai người đều ngủ ngon tới tận sáng mai.