“Chính cậu đi mình không yên tâm.”
Cuối cùng, hai người ngồi xe về nhà Đường Tích.
“Cảm ơn cậu.” Đường Tích nói.
“Tạm biệt…”
“Tạm biệt.” Lần này tạm biệt có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Mới vừa rồi ở trong bữa tiệc, cô nghe nói cậu ấy hình như có quan hệ với thầy Trần, mấy năm nay thầy Trần mơ hồ không rõ, nói vậy cậu ấy sẽ không quá nhàn rỗi, hẳn là cũng sẽ có công việc ổn định.
Sau khi nói tạm biệt, sau khi Đường Tích dặn dò lái xe cẩn thận thì lên tầng.
Mà Trần Uy còn đứng ở dưới nhà cô rất lâu mới rời đi, chờ đến khi có nhà ai thắp đèn lên là đi rồi.
Đèn sáng, cậu ấy liền lên xe rời đi.
Mà khi cậu ấy lái xe đi, ở nơi cậu ấy không nhìn đến, Đường Tích vén bức màn lên, nhìn theo hướng của cậu ấy, nhìn thấy lại là bóng dáng của chiếc xe.
Thời gian có thể cứ thế mà yên ổn, có thể mài đi góc cạnh của người khác.
Đường Tích nhìn người khác show ân ái trước mặt mình, ngay cả Tô Mỹ cũng khoe mẽ trước mặt cô, cô cũng là người phụ nữ bị ăn cẩu lương đến no, làm sao có thể kỳ thị một cẩu độc thân như vậy chứ.
Ngày nọ, cô nhận được tin nhắn của bạn học Trịnh Đồng độc thân gửi đến: “Mình muốn theo đuổi Chu Thiến, nghĩ cho mình cái biện pháp đi.”
“Muốn theo đuổi, thì cứ liều mạng mà theo đuổi, đuổi đến tay thì liều mạng đối tốt với cô ấy.” Đường Tích vô cùng thẳng thắn trả lời cậu ta một tin.
Có lẽ Đường Tích là người đầu tiên trả lời Trịnh Đồng.
Trịnh Đồng cùng cô hàn huyên thật nhiều, bao gồm những chuyện trước kia của Đường Tích, nói chuyện Đường Tích không biết.
Đường Tích nói cho Trịnh Đồng cô thực sự thích Trần Uy.
“Lúc trước chúng mình không biết Trần Uy thổ lộ với ai, không nghĩ tới là với cậu, nhưng mà hôm sau, không nghe thấy cậu ấy nói chuyện thổ lộ với cậu, cậu ấy liền chuyển trường.”
“A? Cậu ấy nói đấy là giả?” Đường Tích bắt đầu hoảng loạn.
“Cái gì mà giả! Đây là thật đấy.”
“Vậy lúc trước cậu ấy cũng thổ lộ với Ngô Tiên trước kia, lần đó cũng là thật.”
Đường Tích muốn biết chân tướng.
“Lần đó mới là giả.” Trịnh Đồng muốn giữ gìn hình tượng của Trần Uy.
“???” Đường Tích gửi cho cậu ấy ba dấu chấm hỏi, tỏ vẻ cực kỳ nghi hoặc.
“Lần đó chúng mình chơi nói thật hay mạo hiểm Trần Uy thua, bị chúng mình bẫy đi.”
Nhìn đến chỗ này Đường Tích dường như đã bắt đầu hiểu.
Cô rời khỏi lịch sử trò chuyện với Trịnh Đồng, bắt đầu tìm phương thức liên hệ với Trần Uy trong danh sách.
Cô tìm được rồi. Tìm được rồi.
Ngón tay run rẩy click mở ra.
Cô do dự mãi, cô không biết nói như thế nào.
Đầu tiên cô tìm một ảnh nền thổ lộ trên mạng gửi đi sau đó đợi Trần Uy trả lời.
Đợi phảng phất giống như đợi cả một đời, mới nhận được câu trả lời của Trần Uy:
“Ai vậy nhỉ?”
Hoá ra đến phương thức liên hệ của cô cậu ấy cũng chẳng nhớ rõ.
“Mình là Đường Tích.”
“Ồ, không có ấn tượng.”
Ngôn ngữ lạnh băng đập nát lòng nhiệt tình của cô.
“Không có ấn tượng cũng tốt, không nhớ rõ em không sao cả, em chỉ muốn nói với anh, em thích anh.” Đường Tích dường như là lấy hết dũng khí mà nói.
Nói xong mặc kệ Trần Uy có nhìn thấy hay không, cũng mặc kệ Trần Uy có phản ứng lại hay không.
Cô trực tiếp xoá kết bạn với Trần Uy.
Sau đó Đường Tích dường như đang hối hận, vì sao lại xoá cậu ấy đi, chờ cậu ấy nói chuyện không tốt à.
Sau khi xoá xong Đường Tích hối hận, dường như hối hận trong nháy mắt kia.
Cô muốn kết bạn với cậu ấy lại, nhưng tính cách của cô không cho phép.
Cuối cùng hai người bọn họ cuối cùng chung quy cũng là bỏ lỡ, Đường Tích không hề gặp lại Trần Uy, Trần Uy cũng không gặp được Đường Tích, hai người giống nhữ vĩnh viễn không giao nhau ở trên một đường thẳng.
Những ngày sau đó, hai người đều có gia đình, Trần Uy ra nước ngoài, cùng vợ và con của cậu ấy, mà Đường Tích cũng rời khỏi toà thành phố kia gả đến thành phố X cách vách.
Tình yêu thời kỳ học sinh, giống như là ngã rẽ, chọn đúng đường thì thanh xuân không tiếc nuối, chọn sai, cũng chỉ có thể chấp nhận vận mệnh.
Lần tương ngộ ngắn ngủi của chúng ta, kết cục qua loa, dường như chỉ là vì tạm biệt lần yêu thầm thất bại này.
Giờ phút này chúng ta nhất định phải quý trọng người trước mắt.