• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Trường Lệnh cả đêm không ngủ, cộng thêm dạ dày vẫn chưa hết đau nên sắc mặt có chút xanh xao. Chu Quách trong lòng vô cùng lo lắng, dù khí thế và thủ đoạn của Liễu Trường Lệnh đêm qua bá đạo, nhưng sáng nay khí sắc lại vô cùng không tốt. Cẩn thận suy nghĩ lại, hoàn khố này được bảo bọc như thế, thủ đoạn gì đó cũng chỉ là do hạ nhân làm, uy phong danh tiếng thì bản thân nhận. Một màn hành hình kia dọa ông suýt đứng tim, chắc hẳn cũng dọa luôn cả hắn rồi. Thiếu niên mới lớn dù hung hăng đến mấy thì cũng vẫn chưa dày dạn nên hôm nay mới lộ ra thần sắc kém như vậy. Nghĩ vậy nên Chu Quách gắp thêm cho Liễu Trường Lệnh một miếng thịt: "Thế tử vẫn nên ăn thêm một chút, đừng cứ ăn cháo hoa như vậy. Đường về còn rất xa, Thế tử ăn uống không tốt sẽ ảnh hưởng sức khỏe đấy."

Vừa nhìn miếng thịt tái hồng hồng kia, lại bị mùi dấm bốc lên khiến dạ dày của Liễu Trường Lệnh lại nổi thêm một trận phong ba, ngay lập tức hắn phải vội ôm miệng chạy đi nôn thốc nôn tháo. Chu Quách nhìn thấy cảnh này cũng chỉ đành thở dài một hơi, tự mình lẩm bẩm: "Hazzzz.. Thế tử ơi là Thế tử, hôm qua cố thể hiện làm gì để bây giờ tự mình ám ảnh như thế chứ. Một đao giết chết là xong rồi, cần gì học theo Tu La Vương chơi đến máu me be bét như thế chứ."



Hồng Nhi Lam Nhi giúp Liễu Trường Lệnh thu dọn tàn cuộc, lại cho người đến báo với Chu Quách là cơ thể của Liễu Trường Lệnh không khỏe, tạm hoãn hành trình đến đầu giờ Mùi rồi mới xuất phát tiếp. Khi Chu Quách nghe thị vệ báo lại việc tạm hoãn hành trình, trong lòng không chỉ không khó chịu mà còn cảm thấy có phần dễ chịu, ông cảm thấy sự việc hắn bị ám sát vừa rồi tuy là ngoài ý muốn, về cung cũng không tránh khỏi sẽ bị mắng một trận nhưng đổi lại sự hiểu biết của ông về Liễu Trường Lệnh đã chắc chắn hơn một phần. Đối với Hoàng thượng hay đối với ông trong tương lai đều có lợi.

Trong thời điểm hiện tại, Liễu Trường Minh đã thực sự đồng ý đưa Liễu Trường Lệnh về Nội Đình, điều đó càng chứng tỏ ông không phải là hạng võ phu tầm thường. Chỉ là, từ thời khắc Liễu Trường Lệnh về đến Nội Đình thì Liễu Trường Minh cả đời này cũng không thoát khỏi bàn tay của Hoàng thượng, trừ phi Liễu Trường Minh có con riêng và chấp nhận hi sinh Liễu Trường Lệnh, nhưng dù là có con riêng đi nữa, danh không chính ngôn không thuận thì cũng không thể giữ được Liễu gia quân, mà còn đeo thêm cái gông khi quân phạm thượng, tự phá lời thề. Liễu Trường Minh dĩ nhiên sẽ không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được. Vì thế, Liễu Trường Minh chỉ có hai lựa chọn, một là sống yên ổn phò tá Hoàng đế An Hà, hai là trực tiếp tạo phản và hi sinh Liễu Trường Lệnh cùng thân quyến ở Nội Đình.



Chu Quách đặt đũa xuống, nhind vào chén cháo chỉ vơi một ít của Liễu Trường Lệnh than thở: "Nếu ngài là nữ nhi thì chẳng phải tốt lắm sao? Đáng tiếc ngài lại là nam tử. Là nam tử của phủ Định Quốc An, đời này của ngài không thể bay lên nữa rồi. May sao ngài là một hoàn khố, tính mạng cũng coi như ít đi một phần nguy hiểm. Mong là sau này ngài đừng tài giỏi, đừng quá xuất chúng là được."

Bữa sáng dang dở cũng coi như xong, Chu Quách ngồi trên tầng hai của khách điếm uống trà. Tâm tư lại chạy về thời khắc Liễu Trường Lệnh dập đầu từ biệt Liễu Trường Minh. Trong khoảnh khắc xoay người rời đi, đâu đó trong ánh mắt có sự kiên định vững vàng hiếm thấy. Mười lăm năm trước, thảm án Dung gia dấy lên một trận phong ba làm rúng động cả An Hà, tất cả đều do một mật thư nói có người nhìn thấy Liễu Trường Minh xuất hiện gần phụ cận Triệu gia trong đêm đỏ lửa hai mươi năm trước. Vốn là chuyện đã trôi qua năm năm, không ngờ vẫn luôn âm ỉ như cái gai trong lòng Hoàng thượng. Ngày Dung gia diệt tộc, trong bản bố cáo thiên hạ vẫn kèm theo gia tộc họ Triệu, lệnh xử tử toàn bộ những người còn xót lại của Triệu gia đang bị giam cầm, sau đó không lâu thì Triệu thái phi – sủng phi của Tiên đế An Trác đột ngột qua đời vì bạo bệnh, thi thể được hỏa táng ngay trong đêm.

Triệu gia năm xưa phong quang rực rỡ, từ một gia đình vận chuyển hàng nông sản cho các thương hội đến khi trở thành gia trang chuyên vận chuyển các loại hàng hóa trong và ngoài quốc thổ, mạng lưới tin tức trải dài, thế lực vô cùng lớn thì cũng có bề dày lịch sử mấy trăm năm. Triệu Bình Lĩnh kế nghiệp gia tộc khi vừa 19 tuổi, trong vòng 7 năm đã nổi danh trong giới thương buôn. Sau này Triệu Bình Lĩnh gả Triệu Yên Dao cho Liễu Quân Trường, mở thêm con đường vận chuyển lương thực, thuốc men thảo dược cho quân lính. Còn Triệu Ngọc Dao giỏi thêu thùa nhuộm dệt, mở ra rất nhiều xưởng tơ lụa, bán đi khắp nơi và cũng nổi danh trong ngành vải vóc. Thời gian đó, tơ lụa của Triệu gia vang danh là loại tốt nhất trong ngành nhuộm dệt, là nguồn cung cấp vải chính cho hoàng cung trong nhiều năm. Triệu Yên Dao được gả vào Liễu phủ, ngoài việc móc nối cho con đường cung cấp đồ dùng quân đội, bà còn triệt để phát huy tài năng điều chế thuốc và hương liệu của mình, nghiên cứu các loại thuốc quý hiếm chuyên làm đẹp cho nữ nhân, từ việc làm cho tóc đen mượt đến việc làm cho da dẻ mịn màng đều rất được lòng dân chúng và các mệnh phụ, phi tần. Phàm là nữ nhân không ai không biết đến, có đôi lần còn xuất hiện nữ nhân của các quốc thổ lân cận tìm đến mua với số lượng rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK