Tháng ngày trở về trạng thái gió êm sóng lặng, Diệp Nhất Quân thấy Diệp Tuấn cũng thích Vưu Diệc Thanh thì thái độ đối với anh cũng hơi buông lỏng có chút. Tuy rằng các ảnh hưởng bên ngoài đã được loại bỏ, nhưng lòng Vưu Diệc Thanh vẫn không thể bình tĩnh được. Anh hổ thẹn đã kéo Diệp Tuấn vào con đường này, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù thế nào đi nữa mình cũng không thể buông tay. Loại mâu thuẫn này cứ dây dẳng xoắn xuýt trong lòng, làm anh không thể yên giấc.
Hôm nay, Vưu Diệc Thanh đến đón Diệp Tuấn, thấy Diệp Tuấn ôm một đứa bé, cúi đầu cười dịu dàng. Lòng Vưu Diệc Thanh hơi hồi hộp một chút, tự dưng cảm thấy bức tranh này chói mắt quá.
Anh bước nhanh về phía trước, cười khanh khách, nhìn Diệp Tuấn hỏi: “Đây là con nhà ai thế!” Nói xong véo khuôn mặt bụ bẫm của đứa bé kia một cái. Đứa bé mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng Vưu Diệc Thanh một cái, hai tay ôm lấy cổ Diệp Tuấn như làm nũng.
Diệp Tuấn trông tâm tình rất tốt, giơ tay sờ sờ đầu đứa bé, đôi mắt hơi sáng lên, có chút hưng phấn nói: “Ha! Đây là con của Thôi Sanh trong dàn nhạc, cảm nhạc của nó khá tốt! Đứa nhỏ này có thiên phú âm nhạc lắm” Nói rồi trìu mến xoa đầu đứa bé kia, cứ như gặp bảo vật gì vậy.
Trong lòng Vưu Diệc Thanh lại càng ngày càng không dễ chịu. Nếu không có mình, có lẽ Diệp Tuấn cũng sẽ có một đứa bé như vậy, một người vợ xinh đẹp dịu dàng, một gia đình ấm áp. Chỉ tưởng tượng một hình ảnh như thế thôi, trong lòng anh tự dưng nhói đau. Có điều, anh không biểu hiện ra mặt, nên Diệp Tuấn tự nhiên cũng không phát hiện.
Tối hôm đó, Diệp Tuấn đọc sách trong phòng sách, Vưu Diệc Thanh ở bên ngoài gõ cửa vài cái cho có lệ rồi vặn cửa đi vào. Diệp Tuấn đọc sách dưới ánh đèn trông thật an bình. Lòng Vưu Diệc Thanh đang rối rắm đau khổ bây giờ nhìn thấy Diệp Tuấn bỗng ôn hoà trở lại. Anh tĩnh tĩnh, đưa tay xoa tay Diệp Tuấn. Diệp Tuấn mới xoay người ngẩng đầu lên, lập tức bị doạ giật mình.
Chỉ thấy, Vưu Diệc Thanh để trần, phía dưới chỉ che bằng một chiếc khăn tắm, mà nhìn từ dấu hiệu dưới thân hiển nhiên là không có mặc quần lót. Diệp Tuấn ngẩng đầu nhìn một chút thì đã đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, lỗ tai cũng đỏ lên, cúi đầu thấp giọng kêu la: “Anh… Anh làm gì đó?
Ý đồ của Vưu Diệc Thanh rõ ràng như thế, Diệp Tuấn tự nhiên không thể nào không biết. Có điều, cho dù mấy chuyện như hôn hay ngay cả chuyện thân mật thì hai người cũng đã làm, nhưng Diệp Tuấn vẫn luôn cảm thấy thẹn thùng khi hôn môi hay nhìn thấy anh để trần, thậm chí nhìn thấy đối phương cũng đã lúng túng, nói không nên lời rồi. Ai bảo người ta là gấu con độc thân, thuần khiết chứ. Vưu Diệc Thanh là người đầu tiên cậu quen và bây giờ là dành tình cảm cho ╮(╯_╰)╭
Vưu Diệc Thanh cười nhẹ một cái, thoát cái đã mò lên người cậu, ôm cậu vào trong lòng, lấy tay lần mò vào phía trong chiếc áo ngủ của Diệp Tuấn, xốc vạt áo lên, hôn lên xương quai xanh trắng tinh lộ ra ở ngoài: “Tiểu Tuấn~”
Diệp Tuấn bị hôn bất ngờ, run rẫy. Vưu Diệc Thanh lại có vẻ có chút vội vã không nhịn nổi, hôn dọc theo xương quai xanh, ngậm lấy cánh môi ấy, rồi bắt đầu từng bước xâm lược. Hai tay cũng không dừng lại, anh một tay đỡ eo Diệp Tuấn, một tay tiến vào đũng quần Diệp Tuấn tùy ý mà khiêu khích.
Diệp Tuấn bị Vưu Diệc Thanh đè lên, có chút không chịu nổi sức nặng, ngã người vào ghế đệm trong phòng sách, Vưu Diệc Thanh cũng theo đó mà ngã xuống, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu buông tha cho cậu. Diệp Tuấn mơ hồ cảm thấy hôm nay Vưu Diệc Thanh có chút lạ, những lại không nói ra được lạ chỗ nào, cứ như sợ đánh mất cái gì vậy nên đành ôm Vưu Diệc Thanh, để mặc người này như sói mà nuốt chửng đôi môi của mình, chỉ đáp lại một chút, người kia lại càng thêm mãnh liệt.
Áo ngủ của Diệp Tuấn đã bị lột đến gần sạch, Vưu Diệc Thanh dùng thủ đoạn đến cực điểm mà trêu đùa người dưới thân, cuối cùng cởi ra luôn chiếc khăn tắm bên dưới, rốt cục hai bên đã biến thành trạng thái đối lập. Hôm nay, Vưu Diệc Thanh nhìn thấy Diệp Tuấn thích đứa nhỏ nên trong lòng bị kích thích. Anh kịch liệt hôn hít lấy Diệp Tuấn, nhìn thấy Diệp Tuấn dịu ngoan tùy theo mình, viền mắt ửng đỏ, cầm lấy tay Diệp Tuấn đưa đến cơ bụng bằng phẳng của mình, vuốt nhẹ, môi khẽ nhúc nhích, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Nếu như anh có thể sinh con, vì em sinh mười đứa, tám đưa anh cũng chịu!”
Nói giỡn, Vưu Diệc Thanh cũng không phải người xoắn xuýt, nhưng lại là người đưa ra quyết đoán cực kỳ nhanh. Bình thường thích cái gì rồi sẽ lập tức quyết định, như trước đây coi trọng Diệp Tuấn một chút đã lập tức quyết định muốn chiếm được cậu, nên mới có chuyện giăng bẫy để Diệp Tuấn gả cho anh sau đó. Lại cứ ở bên Diệp Tuấn anh đều trong trạng thái xoắn xuýt và mâu thuẫn. Vừa không nỡ thả cậu đi, vừa áy náy việc đã kéo cậu đến con đường này.
Diệp Tuấn nghe anh nói mà thấy buồn cười, chợt nhớ đến ánh mắt kỳ quái nhìn đứa bé hồi chiều của Vưu Diệc Thanh, cuối cùng cũng coi như hiểu ra người này đang xoắn xuýt cái gì: “Ai nói em muốn có con, lại nói bây giờ muốn có con không phải rất dễ sao?”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã đánh mọi bất an trong Vưu Diệc Thanh tan thành mây khói. Vưu Diệc Thanh trở nên kích động, không thể kiềm được, cúi đầu tiếp tục điên cuồng mà hôn Diệp Tuấn, hôn xuống theo một đường, ngậm lấy tên nhóc của Diệp Tuấn, ra sức phun ra nuốt vào.
Diệp Tuấn vốn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng đã bị từng làn từng làn sóng tình dục đột kích, làm cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể nức nở mặc cho Vưu Diệc Thanh làm bừa. Chỉ thấy sắc mặt cậu ửng hồng, con ngươi diễm lên như sóng nước. Vưu Diệc Thanh cũng không kiềm chế nổi nữa, nhả ra vật trong miệng, dùng tay đỡ cửa huyệt khít chặt phía sau của mình mà ngồi xuống.
Vưu Diệc Thanh đã chuẩn bị từ sớm. Trời vừa sáng đã ở trong phòng tắm tự làm mở rộng, chuyện như vậy anh đã quen tay nên làm khá nhanh. Nhu cầu đối với phương diện này Diệp Tuấn không lớn, anh chỉ có thể dâng tới cửa thì Diệp Tuấn mới không thể từ chối, không thể lui được nữa.
Vưu Diệc Thanh thỏa mãn khẽ thở dài một hơi. Anh chưa bao giờ cảm thấy viên mãn như vậy. Những bất an trước đó mất đi, con đường mà anh cảm thấy mờ mịt phía trước bắt đầu bằng phẳng. Anh ôm lấy Diệp Tuấn, khẽ nhúc nhích. Diệp Tuấn bị đặt trên ghế dựa mềm, thở hổn hển, cắn môi kìm nén, suýt chút nữa đã bật ra tiếng rên rỉ.
Bóng đêm đến, phòng sách hiện lên một mảnh ôn nhu.
Hôm sau, Diệp Tuấn tỉnh lại trong vòng tay của Vưu Diệc Thanh, tối qua từ phòng sách trở lại phòng ngủ thế nào cậu đã có chút mơ hồ không rõ. Cậu hơi mặt đỏ, chui vào lòng Vưu Diệc Thanh.
Vưu Diệc Thanh bị cử động của Diệp Tuấn làm tỉnh giấc, mới phát hiện tối qua mình làm quá tàn nhẫn, ngay cả bây giờ cũng không dậy nổi làm bữa sáng. Có điều, nhìn dáng vẻ Tiểu Tuấn tỉnh dậy, thẹn thùng chui vào lồng ngực mình cảm giác thật tốt quá đi ~ Vưu Diệc Thanh Tâm cảm thấy thoả mãn, tuy rằng nơi nào đó ở cái mông phía còn đang sưng đau, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ dịu dàng: “Tiểu Tuấn, bữa sáng em muốn ăn gì? Anh dậy làm.”
“Ưm, cái gì cũng được.” Diệp Tuấn thấy Vưu Diệc Thanh tỉnh, nhớ tới hành vi chui vào lòng anh vừa rồi của mình có chút ngượng ngùng, nắm chăn che đầu lại, giọng ồm ồm đáp.
Vưu Diệc Thanh rời giường, kéo mở một nửa rèm cửa sổ phòng ngủ, ánh mặt trời trong vắt, tươi mới từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
“Tiểu Tuấn, hôm nay chuyển mấy thứ ở nhà cũ của em tới đây có được không?” Tối hôm qua, hai người có thể xem là thể hiện rõ tình cảm trong lòng, Vưu Diệc Thanh cũng không còn cố kỵ nữa, cứ thế lớn mật nói ra yêu cầu này.
“A, đã sớm muốn chuyển tới.”
Dưới ánh nắng sớm, Vưu Diệc Thanh cười như tên ngốc.
Chính văn hoàn.
Tác giả có lời muốn nói: Vốn định ngược Vưu Diệc Thanh quằng quại mà truyện kéo dài quá rồi nên không còn tâm tình ngược nữa. Thôi cứ thế kết thúc đi…… Nói lại thật là ngọt một đường đến cùng nha…… Tiện nghi Vưu tiểu thụ rồi……