Hình ảnh cậu bé đó nhoà đi thay vào đó là hình ảnh ở khuôn viên trường học. Cậu bé đó bị một đám nam sinh dồn vào góc nhà kho đánh túi bụi. Nó không phản kháng, chỉ ôm mặt, cuộn người lại chịu đòn. Khi đám nam sinh kia đi, nó dựa tường thở hổn hển, vết thương trên tay nó rướm máu. Làn da trắng trẻo khiến vệt máu càng chói mắt, vết thương rất nhỏ nhưng máu chảy không ngừng. Chảy tới mức ướt đỏ chiếc áo trắng trên người cậu ta.
Khung cảnh nhoà đi, thế vào đó là một cô gái xinh xắn, mái tóc dài màu hung đỏ ướt sũng, bết vào cổ, vào mặt. Cánh tay đẫm máu loang. Bộ váy trắng mặc trên người cũng đã nhuốm màu máu. Toàn thân cô lạnh toát. Mồ hôi toát ra ướt đẫm lưng áo.
- Bảo Hân...
- Bảo Hân....
Con bé giật mình thoát khỏi giấc mộng kia, vội mở mắt. Bảo Nam đang lo lắng lay nó, thấy nó tỉnh liền gấp gáp:
- Cậu sao vậy?
Con bé đặt tay lên trán, đầu nó đau quá, như có ai đó đang gõ vào vậy:
- Đau đầu quá!
Bảo Nam khẽ chạm vào tay nó:
- Cậu sốt rồi. Ngoan ngoãn nằm đó đi.
Hoàng Bảo Nam lật đật đi mua thuốc hạ sốt, rồi nấu cháo, cho con bé uống thuốc. Chạy qua chạy lại như con thoi. Lần đầu tiên chăm sóc người bệnh hắn cũng không ít vụng về. Chẳng hạn như nấu cháo, thay vì cho muối thì hắn bỏ nhầm đường cùng bột ngọt. Cho con bé uống thuốc bằng nước nóng khiến con bé phỏng cả lưỡi. Lấy khăn lạnh đặt lên trán cho con bé, luống cuống thế nào đổ nguyên chậu nước ra sàn.
***
Hoàng Bảo Nam tỉnh dậy đã là 5 giờ chiều, khi nãy mệt quá hắn liền lăn ra ghế mà ngủ quên mất. Khẽ liếc mắt nhìn chiếc chăn trên người, lại nhìn chiếc giường trống rỗng, hắn chợt thở dài:
- Cô gái này thật là. Bệnh chưa khỏi đã đi đâu.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang cửa sổ liền thấy bóng người thanh mảnh mang chút cô đơn đứng ở vườn hoa. Dưới ráng chiều màu cam sẫm, bóng dáng ấy có phần hư ảo, như gần mà lại rất xa.
Hắn ngẩn người nhìn con bé, có thư gì đó len lỏi vào tim hắn, như chất độc, ngấm vào máu. Đã lâu như vậy, hắn tưởng mình đã quen với cô ấy, quen với thứ cảm giác lạ kia, nhưng hắn đã lầm, cái cảm giác ấy vẫn khiến tim hắn xao xuyến. Cái cảm giác ấy càng rõ sau những lần đụng chạm, vài lần cưỡng hôn và hơn hết là nụ hôn tối qua của con bé. Hắn tưởng chừng vẫn cảm thấy hơi ấm trên môi, nghe được hơi thở nhẹ nhàng, ngửi được mùi hương man mác trên người nó. Có lẽ hắn không chỉ thích, mà hắn đã yêu cô gái kì lạ kia rồi.
*
Hắn nhẹ bước ra vườn hoa, gọi khẽ bóng lưng của con bé:
- Hân.
Nó không trả lời, chỉ hơi ngửa đầu ra sau, nheo đôi mắt lại nhìn bầu trời. Trôi qua vài phút trầm mặc, yên ả, Bùi Bảo Hân bất ngờ lên tiếng. Chất giọng trong trẻo và thanh thoát ấy như rót vào tai hắn, như chiếc lông vũ nhẹ rơi:
- Bảo Nam... Mình yêu cậu, rất nhiều...
Hoàng Bảo Nam sững sờ đến mức đứng chết điếng người tại chỗ. Hai mắt mở lớn, ngây ngô nhìn lưng cô gái kia. Cô ấy vừa nói yêu hắn, là yêu... Đầu óc hắn còn chưa kịp tiếp nhận sự bất ngờ kia thì cái dáng người nhỏ bé kia đã vụt chạy qua người hắn. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
" Giữ cô ấy lại. Hôn cô ấy"
Và...
Hắn túm lấy cánh tay của Bảo Hân, không cho nó kịp phản kháng, bàn tay hắn đã luồn ra sau gáy, giữ chặt đầu nó và đặt môi mình lên cánh môi căng mọng của nó. Một nụ hôn nóng bỏng, chứa đầy yêu thương.