Mục lục
Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc của Vương gia cũng không khó điều tra, ngay ngày hôm đó lúc Lục Tranh còn chưa trở về, Dương Dịch cũng đã đưa lên toàn bộ tư liệu Vương gia, Dương Dịch dù sao cũng ở Hạc Thành lăn lộn lâu như vậy, đối với phú thương bản địa hiểu rõ hơn nhiều so với Kha Hữu Lương.

“Tam gia, bên ngoài có một gã sai vặt cầu kiến.” Dương Dịch đặt đồ xuống thuậntiện hồi báo một tiếng, Tam gia xưng hô này là hắn từ phủ Trấn quốc công học được,cảm thấy so với Tả đại nhân thì thân thiết hơn nhiều.

Lúc đầu theo người khác gọi phu nhân gì đó, tất cả da gà của hắn ta đều dựng đứnglên.

Tả Thiệu Khanh cũng không nghĩ ra ở địa phương xa lạ này sẽ có ai tìm y, nhưng y không cự tuyệt: “Mời hắn vào.”

Một lát sau, một hạ nhân Tào bang dẫn một trung niên bộ dáng quản sự đi vào: “Đạinhân, người đến rồi.”

“Ừ, ngươi đi xuống trước đi.” Tả Thiệu Khanh lại gọi La Tiểu Lục tiến vào, để cho nómang Tả Tiểu Lang vẻ mặt không vui vẻ ra ngoài chơi, lúc này mới nhìn về phía namtử trung niên kia: “Không biết vị tiên sinh này tìm ta có chuyện gì?”

Nam tử trung niên cung kính khom lưng trả lời: “Tả đại nhân, nô tài là quản gia của Thông phán gia, đại nhân nhà ta để cho ta đến đưa thiệp mời cho ngài.”

“Hạ thông phán?” Tả Thiệu Khanh cấp tốc ở trong trí nhớ tìm được tin tức của người này, nếu như y nhớ không lầm, Thông phán ở Hạc Thành là tâm phúc của Lâm tri phủ mới đúng.

“Đại nhân nhà ta ở Tiên Hạc Lâu đã đặt nhã gian, muốn mới đại nhân đi qua một chút.” Quản gia trung niên kia thái độ thành khẩn nói.

Tuy không hiểu Hạ thông phán này tính toán cái gì, Tả Thiệu Khanh vẫn là nhận thiệp mời: “Được, hãy trả lời Hạ thông phán, bổn quan sẽ đến đúng giờ hẹn.”

Quản gia kia vừa đi, Tả Tiểu Lang liền vội vã chạy vào, La Tiểu Lục phía sau đầu đầy mồ hôi.

“Gia…hô, tiểu thiếu gia tinh lực quả thực quá dồi dào, mạng già của nô tài…”

“Bảo ngươi thường ngày theo Ẩn Nhất tập võ ngươi lại không bằng lòng, ngay cả một đứa nhỏ cũng không bằng.” Tả Thiệu Khanh trong miệng nói như vậy, trong lòng vẫn là vì Tả Tiểu Lang mà âm thầm tự hào, con của y đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh.

“Phụ thân.” Tả Tiểu Lang duỗi tay ra, bé rất quý trọng thời gian ở bên phụ thân, nhấtlà lúc nam nhân đáng sợ đó không có mặt.

Tả Thiệu Khanh nhìn thời gian ghi trên thiếp mời là giờ dậu đêm nay, cách lúc này không quá hai canh giờ, y ôm lấy Tả Tiểu Lang, hôn lên khuôn mặt nuôi ra một chút thịt: “Đi, phụ thân mang con đi dạo phố.”

Từ khi vào Hạc Thành, hai ngày trước y vội vàng sửa sang sổ sách, sau đó lại ném vật nhỏ đi xem thuyền, vẫn chưa từng mang Tả Tiểu Lang đi chơi.

Tả Tiểu Lang không thể hiểu rõ hàm nghĩa đi dạo phố, nhưng chỉ cần có thể cùng phụ thân ở bên nhau, làm cái gì bé cũng bằng lòng.

Tả Thiệu Khanh mang bé và La Tiểu Lục đi ra ngoài, phía sau tự có mấy đệ tử Tào bang xa xa theo sau, y cũng không thèm để ý, thoải mái không mục đích đi dạo trên phố.

Hạc Thành rất lớn, tuy quy mô kiến trúc không có khí thế lớn như kinh đô, nhưnghơn ở chỗ tinh xảo, một đường đi thẳng, cửa hàng sạp hàng chỗ nào cũng có, có thể dễ dàng nhìn ra chỗ này giàu có và đông đúc.

Nhất là sau khi buôn bán trên biển từ từ phát triển, Hạc Thành coi như là hải cảng quan trọng nhất của Đại Ương càng là nhanh chóng lớn mạnh lên.

Kiếp trước những năm cuối cùng của Tả Thiệu Khanh, cũng liên tục nghe Hạc Thành giàu có, nhưng của cải lớn xác thực mang đến tham ô và thối rữa cho quan phủ, nhớ rõ một năm cuối cùng, quan phủ từ trên xuống dưới Hạc Thành bởi vậy bịtịch biên bị lưu đầy đếm không hết.

Tả Thiệu Khanh không nhớ lúc ấy là vị nào đảm nhiệm vị trí Tri phủ Hạc Thành, nhưng bất kể là ai, muốn chống cự trước tiền tài cũng là rất khó.

Có lẽ đối với một vị đại thần mà nói, một vạn lượng không tính là gì, mười vạnlượng cũng có thể không động tâm, nhưng mấy chục vạn mấy trăm vạn đặt ở trướcmặt, thậm chí là những trân bảo hiếm có mà dùng vàng cũng không mua nổi thì sao? Muốn duy trì bản tính cũng rất khó?

“Phụ thân…” Tả Tiểu Lang thấy phụ thân dọc đường không nói gì, giật tóc y, ý đồ lôi kéo lực chú ý của y.

“Làm sao vậy?” Tả Thiệu Khanh nháy mắt, cừời hỏi: “Nhìn thấy thứ thích sao? Nói cho phụ thân biết mua cho con?”

Tả Tiểu Lang ôm cổ y, hướng về người qua đường xung quanh nhe răng, bộ dáng hung dữ dọa sợ một vài người.

Tả Thiệu Khanh lúc này mới chú ý tới, chỉ cần nơi mà phụ tử bọn họ đi qua, người đi đường đều quăng đến ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm, có thể là bởi vì bọn họ lạ mặt, cũng có thể là bởi vì phụ tử bọn họ quần áo gọn gàng.

Y hôm nay mặc một bộ trường bào tơ tằm màu đỏ, bên trên thêu đồ án phức tạp, trên eo treo túi cá vàng phối với ngọc bội song ngư, giơ tay nhấc chân mang theo phong thái gia đình phú quý, không khó để phân biệt rõ xuất thân của y không bình thường.

Mà Tả Tiểu Lang ăn mặc giống như tiên đồng, bỏ qua cái đầu tóc ngắn kia của bé,khuôn mặt nuôi dưỡng mấy ngày này nở nang không ít, cũng trắng nõn không ít,lúc bé ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Tả Thiệu Khanh vẫn là rất khiến cho người khác yêu thích.

“Phụ thân, rất nhiều người xấu nhìn người.” Tả Tiểu Lang ngũ giác cực kì nhạy cảm,có người ánh mắt ác ý rơi trên người của bọn họ, bé liền có thể cảm nhận được đầutiên.

Nếu như không phải trước khi đi ra ngoài phụ thân dặn đi dặn lại, không thể ở bênngoài tùy tiện đả thương người, bé nhất định đem mặt những người kia cào thànhhoa.

“Con trai ngoan, bọn họ thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn, chỉ cần không giành thịt với con thì được.” Tả Thiệu Khanh không cách nào cùng Tả Tiểu Lang nói đạo lý quáthâm sâu, bởi vì bé nghe không hiểu.

Nhưng chỉ cần vừa nhắc tới thịt, Tả Tiểu Lang tuyệt đối có thể đặt ở trong lòng.

Quả nhiên, nghe xong lời này, Tả Tiểu Lang nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật đầu: “Ừm, không để cho bọn họ ăn thịt.”

Tả Thiệu Khanh cười khẽ, hôn một cái lên mặt bé, dù sao hôm nay Lục Tranh không ở bên cạnh, loại hành vi thân mật này có thể làm không kiêng nể gì cả.

Lúc đi ngang qua quày bán hàng đồ chơi con nít, Tả Thiệu Khanh ngồi xổm xuống đặt Tả Tiểu Lang dưới đất, để tự bé chọn đồ chơi, nào biết vật nhỏ coi sạp hàng mấylần, hướng Tả Thiệu Khanh lắc đầu: “Phụ thân, những vật này quá dễ vỡ, không thú vị.”

Khóe miệng Tả Thiệu Khanh co rút, nhớ tới đồ chơi bị Tả Tiểu Lang phá bỏ thànhtừng mảnh nhỏ ở trong thư phòng, oán thầm: Nuôi một đứa con trai có lực phá hoạilớn như vật thật sự được không?

Chủ quán kia thấy là một bé trai hơn một tuổi, áo quần hoa lệ, biết rõ nhất định là không thiếu tiền, cầm một cái trống bỏi đưa đến trước mặt bé: “Tiểu thiếu gia, cáinày thế nhưng dùng da trâu và gỗ tốt nhất để làm, rất thú vị.”

Chủ quán đung đưa trống bỏi, phát ra từng tiếng trống nhạc lanh lảnh, không phảihắn ta khoe khoang, cả đoạn đường này cũng không làm ra được trống bỏi tốt nhưnhà hắn ta.

Ánh mắt Tả Tiểu Lang quả nhiên dính chặt lên trống bỏi kia, ngày hôm qua Dương Dịch tìm đồ chơi đến cho bé đều là đồ chơi của đứa nhỏ ba bốn tuổi, như loại đồ chơilừa con nít này còn thật sự không có.

Tả Tiểu Lang lớn lên bé nhỏ, chủ quán kia còn cho rằng là đứa bé vừa đầy một tuổi, lúc này mới lấy cái này ra.

Tả Tiểu Lang đưa tay nhận lấy trống bỏi chủ quán đưa tới, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Tả Thiệu Khanh, trong lòng có chút thấp thỏm.

Trong mắt bé, phụ thân cho bé ăn thịt, cho bé quần áo mặc, còn cùng bé chơi, đã rất tốt rồi, bé biết mua đồ phải tốn tiền, dù cho bé không hiểu khái niệm tiền bạc cũng biết là đồ tốt.

Tả Thiệu Khanh chi mười đồng tiền, trong tiếng cảm ơn của chủ quan dắt tay Tả Tiểu Lang, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là còn chưa đi được hai bước, ba một tiếng, Tả Tiểu Lang giơ trống bỏi vỡ tan tủithân nói: “Phụ thân…thủng rồi.”

Hóa ra tiểu gia hỏa muốn nhìn thứ đồ chơi này làm sao phát ra thanh âm, vì vậy cầmngón tay chọt mặt trống, móng tay của bé dài nhanh, trước đó cắt ngắn lại dài ramột đoạn, vừa mới chọc vài cái, liền đâm hư da trâu.

Tả Thiệu Khanh nâng trán thở dài: “Hư thì hư có sao đâu, phụ thân tìm cho con thứ còn thú vị hơn.” Có lẽ, y nên lấy việc công làm việc tư một hồi, để cho thợ mộc Bộ Quản Hạt làm cho con y mấy món đồ chơi đặc chế.

Tả Tiểu Lang lo sợ bất an nhìn đồ chơi không tiếp tục phát ra thanh âm tuyệt vời, ném cũng không được, không ném cũng không được, cuối cùng vẫn là Tả Thiệu Khanh thay bé ném đi, bé bẹp miệng nhỏ nói: “Phụ thân, sau này con kiếm tiền tự mua cho mình.”

“Ha ha…yên tâm đi, phụ thân nhiều tiền, không thiếu chút tiền này.” Tả Thiệu Khanh nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai, cười đến đặc biệt sáng chói.

Vừa đắc chí xong Tả Thiệu Khanh bị một nam nhân đụng một cái, nam nhân kia đụng phải người hết sức lo sợ quỳ xuống xin lỗi: “Vị gia này thật xin lỗi, tiểu nhân đang vội, thật có lỗi thật có lỗi.”

Tả Thiệu Khanh hơi nhíu mày, không cách nào hiểu hành vi của người này, không quá để tâm khoát tay: “Không có việc gì.”

Nam nhân kia nghe xong vội vàng chạy đi, trong nháy mắt thì biến mất trong đámngười.

Tả Thiệu Khanh cảm thấy có chỗ nào là lạ, lại không nghĩ ra, La Tiểu Lục còn trêu ghẹo nói: “Tam gia, ngài xem ngài có bao nhiêu lực uy hiếp, lại dọa người thành như vậy.”

“A A…” Tả Tiểu Lang dùng sức giật ống quần Tả Thiệu Khanh.

“Làm sao vậy?” Tả Thiệu Khanh cúi đầu hỏi, chỉ thấy Tả Tiểu Lang chỉ vào bên hông lo lắng nói: “Túi…túi túi…” Bé vừa rồi nhưng là nhìn thấy phụ thân từ trong túi đó móc thứ kia ra mua đồ chơi, nhưng hiện tại, không còn nữa.

Tả Thiệu Khanh sờ lên eo, quả nhiên túi tiền mất rồi, y khẽ cắn môi, nhất định là bị nam nhân kia trộm đi, y chọt trán La Tiểu Lục dạy dỗ: “Ngươi làm sai vặt như thế nào vậy chứ?”

La Tiểu Lục rụt đầu: “Ai biết có người dám xúc phạm người có quyền có thế chứ.” Lúc ở kinh đô, không ai dám giơ tay đến trên người Tả Thiệu Khanh.

Tả Tiểu Lang đột nhiên giật giật mũi, bỏ tay Tả Thiệu Khanh qua một bên, hướng về phía trước nhanh chóng chạy đi.

“Tiểu Lang?” Tả Thiệu Khanh bị động tác của bé dọa cả kinh, vội vàng bám chặt đuổitheo.

Trên đường quá nhiều người, y cũng không thể thi triển khinh công giẫm đầu người qua đường, chỉ ở trên đường gạt bỏ đám người đuổi theo.

Thế nhưng Tả Tiểu Lang còn nhỏ, xuyên thẳng qua trong đám người quả thực như cá vào nước, đợi Tả Thiệu Khanh đuổi theo hai con đường, vẫn là không đuổi kịp.

Rẽ vào một chỗ ngoặt, Tả Thiệu Khanh đột nhiên nghe thấy trong một ngõ hẻm truyền đến một tiếng hét thảm, y đuổi vào ngõ nhỏ, chỉ thấy con trai nhà y đang nằm ở trên lưng một nam nhân, hai tay bóp chặt cổ người nọ.

Mà thanh âm kêu thảm thiết vừa rồi, hiển nhiên là nam nhân kia phát ra, Tả Thiệu Khanh mắt sắc nhìn thấy trên lưng của gã có hai vết cắt thật sâu.

Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Tả Tiểu Lang nghiêng đầu qua: “A…phụ thân,chỗ này…”

Tả Thiệu Khanh đã nhận ra nam nhân này chính là người vừa rồi đụng vào y, đi qua đá một cước trên người gã, điểm huyệt gã mới kéo Tả Tiểu Lang xuống.

Đem người lật qua, Tả Thiệu Khanh cũng không nhìn kĩ mặt gã, tại ngực của gã sờ soạng, móc ra mấy túi tiền.

Túi của y là một trong số những túi đó, đây chính là dùng vải tốt nhất để may túi tiền, phía trên thêu hùng ưng, cùng loại với cái mà Lục Tranh dùng, y bình thường đều không nỡ ném lung tung, người này vậy mà dám trộm.

Y kiểm tra đồ vật ở bên trong, còn may đều còn, y mở mấy túi tiền khác ra nhìn, chẳng qua chính là mấy đồng bạc lẻ, trong đó có một túi tiền vậy mà có một tờ ngân phiếu một trăm lượng.

Y cười tủm tủm đem số tiền này đổ ra nhét vào trong túi tiền mình, sau đó nhét túi tiền không vào trong ngực tên trộm kia, còn cẩn thận vỗ vỗ: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, tạm tha cho ngươi một mạng, tự cầu nhiều phúc đi.”

Ôm Tả Tiểu Lang, Tả Thiệu Khanh trước khen ngợi một trận: “Con trai, làm tốt lắm.” Sau đó lại dạy dỗ: “Lần tới cũng đừng lỗ mãng như vậy, lần này may mắn là tên trộm không có vũ lực, lỡ như là người biết võ, một chút bản lĩnh này của con còn chưa đủ để cho người khác nhét kẻ răng.”

Tả Tiểu Lang ô ô hai tiếng, không nói chuyện.

“Chỉ có điều, con làm sao tìm được gã?” Tả Thiệu Khanh tò mò hỏi.

“Mùi…trên người gã có mùi.”

Tả Thiệu Khanh thở dài, xoa đầu bé: “Con cái mũi này chính là mũi chó...không đúng, là mũi sói.”

Đợi khi tìm được La Tiểu Lục, thấy mấy người Tào bang đi theo sau nó, vốn trước đóchính là mấy người đi theo y ra ngoài, y trợn trắng mắt, những người này còn không bằng con trai của y.

Thanh niên cầm đầu ngượng ngùng cười: “Huynh đệ chúng tôi xa xa theo sau, không thấy người nọ ra tay, Tam gia kinh hãi rồi.”

Tả Thiệu Khanh vẻ mặt chân thành nói: “Không có gì, dù sao đã bắt được rồi, các ngươi đưa người đi quan phủ đi.”

“Vâng vâng.”

Tả Thiệu Khanh cũng không có hứng thú đi dạo phố, trực tiếp ôm Tả Tiểu Lang trước thời gian hẹn đi Tiên Hạc Lâu, vừa vào cửa thì để cho tiểu nhị đưa lên một chậu nước, rửa tay cho Tả Tiểu Lang.

Nhìn vệt máu trong móng tay của vật nhỏ, Tả Thiệu Khanh cân nhắc một lát, vẫn là quyết định không cắt móng tay cho bé, tốt xấu gì cũng là vũ khí bảo vệ tính mạng của vật nhỏ, giữ lại cũng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK