Mục lục
Thịnh Thế Đích Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đức Vương sao thế? Bản vương nhìn khí sắc Đức Vương không tốt, có chỗ nào không ổn sao?” Ngồi ở chủ vị, Mặc Tu Nghiêu một tay đỡ Diệp Ly một tay nắm chén rượu, thần thái khiêm tốn nhìn Đức Vương đang xanh mặt cúi đầu. Đức Vương nghẹn lời, phải nói là kể từ khi vào thành Nhữ Dương có chỗ nào mà lão được tiếp đón tử tế chứ. Mặc dù yến tẩy trần tối này quả thật rất náo nhiệt vui mừng, nhưng chỉ từ ánh mắt  mọi người cũng có thể nhìn ra, tẩy trần chỉ là thuận tiện, còn mục đích chính là vì Định Vương phi trở về cùng tiểu thế tử sắp ra đời chúc mừng mới là thật.

Đức Vương lãnh đạm nói: “Không dám, sao Bản vương dám trách Định Vương tiếp đón không chu toàn?”

Dường như Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của Đức Vương, cười vang nói: “Không có là tốt rồi. Đức Vương một đường cực khổ, tối nay sao không thoải mái uống rượu?” Bên cạnh  Mặc Cảnh Du thấy Đức Vương lại muốn biến sắc, vội vàng âm thầm đưa tay kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Hoàng bá phụ, có chuyện gì để sau hãy nói, nhiều người như vậy mà tức giận không hay.” Sau đó mới cười vang nói: “Hoàng bá phụ, Định Vương nói rất đúng, đoạn đường này bá phụ cực khổ rồi, chất nhi kính Hoàng bá phụ một chén.” Mặc Tu Nghiêu nhìn lướt qua hai người thần sắc khác nhau, cười nhạt cũng không để ý tới bọn họ nữa nghiêng người nói đùa cùng tướng lĩnh bên dưới. Mặc Cảnh Du phí sức đè lại Đức Vương đang muốn tức giận, vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: “Hoàng bá phụ, bớt giận. Hiện tại chúng ta là người ở dưới mái hiên. . . . . . .” Đức Vương bực tức, khinh thường nói: “Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hắn còn dám giết Bản vươngsao?”

Vậy cũng không nói chính xác được. Mặc Cảnh Du thầm nghĩ trong lòng, hướng về phía Đức Vương thấp giọng nói: “Hoàng bá phụ, bây giờ Tây Bắc là địa bàn của Định Vương, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ai cũng không thể nói hắn thế nào. Người có còn nhớ, ban đầu khi Định Vương phi xảy ra chuyện. . . bảy ngàn nhân mã kia thế nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không chớp mắt nói giết là giết đấy thôi. Nhưng Hoàng thượng có thể làm gì hắn nào?” Chẳng qua là phát mấy đạo thánh chỉ, trách cứ Mặc Tu Nghiêu tàn bạo thế nào, lạm sát kẻ vô tội ra sao. Nhưng vậy thì có ích gì? Mặc Cảnh Kỳ dám xuất binh chinh phạt Mặc Tu Nghiêu sao? Mấy đạo thánh chỉ ở cái nơi như Tây Bắc này, chỉ sợ còn không có tác dụng bằng giấy nháp.

Đức Vươngcó thể ở dưới trướng Hoàng đế mắc bệnh đa nghi nặng như Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy mà vẫn còn rất được Hoàng đế coi trọng, tuyệt đối cũng không phải kẻ thật sự ngu ngốc. Chỉ vì lão thân là Vương gia có tuổi tác lớn nhất từ thời tiên đế, ngay cả bình thường Hoàng đế cũng phải gọi một tiếng Hoàng bá phụ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng chính diện chống lại Mặc Tu Nghiêu. Trong tiềm thức lão ta nghĩ rằng Mặc Tu Nghiêu phải kính  mình mấy phần, huống chi lão  ỷ vào thân phận ai cũng phải nể mặt lão, cho nên bị Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt như thế mới lộ ra vẻ không bình tĩnh như thế. Lúc này nghe Mặc Cảnh Du  khuyến cáo, lại nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trên cổng thành. Thành Nhữ Dương này quan viên văn võ rõ ràng đối với  Mặc Tu Nghiêu là nói gì nghe nấy, trong mắt bọn họ nào có những thứ khâm sai của hoàng đế này? Trên đầu thành một trận gió mát mẻ thổi qua, cả người Đức Vương run lên, trong lòng nhất thời sáng tỏ hơn rất nhiều, cũng bị hù dọa toàn thân mồ hôi lạnh.

Mười mấy năm này sống an nhàn sung sướng, lão sớm đã quên năm đó khi tiên hoàng còn chưa thượng vị, các hoàng tử tranh ngôi thảm thiết cỡ nào, bản thân cũng khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo. Lúc này đột nhiên phục hồi tinh thần, không khỏi  bắt đầu hồi tưởng lại những gì xảy ra mấy năm qua, thậm chí bắt đầu hoài nghi Mặc Cảnh Kỳ phái mình tới  Tây Bắc có phải vì nhìn mình không thuận mắt nên muốn mượn tay Mặc Tu Nghiêu loại bỏ mình hay không nữa. Mặc Cảnh Du cũng không biết lão suy nghĩ cái gì, chẳng qua thấy sắc mặt lão mặc dù khó coi nhưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bưng chén rượu lên thưởng thức ca múa.

Diệp Ly ngồi phía trên tất nhiên cũng nhìn thấy hành động của Đức Vương và Du Vương, nhìn mặt Đức Vương âm trầm tự rót tự uống, mặc dù không biết Du Vương đã nói những gì, nhưng cũng nhìn ra được là đang khuyên bảo Đức Vương. Trong lòng cho rằng Du Vương quả thật là một nguời rất có tâm nhãn.

“A Ly đang nhìn gì thế?” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu mỉm cười nhìn Diệp Ly, Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Không có gì, hôm nay chàng cố ý đúng không?” Cố ý không tiếp đón Đức Vương chu toàn, nếu không phải Du Vương ngăn cản, chỉ sợ Đức Vương đã sớm nổi giận. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, bưng một chén nước trái cây thơm mọng đưa tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Đức Vương người này tuổi càng lớn càng không biết cách làm người, nếu không lạnh nhạt với lão ta thì lão có thể vểnh lỗ mũi lên trời đấy. Bản vương xưa nay ghét nhất bị kẻ khác nhìn từ trên xuống.”

Diệp Ly nhấp một ngụm nước trái cây, dưa hấu ướp lạnh mang theo vị ngọt nhàn nhạt rất hợp khẩu vị của nàng. Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Ướp có chút lạnh, nhưng Trầm tiên sinh đã nói dùng một chút cũng không có gì đáng ngại. Nàng mệt mỏi không? Nếu đã mệt rồi thì chúng ta về trước vậy.” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Một lát mình ta trở về là được rồi, chàng rời tiệc trước cũng được à?” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu cười nói: “Loại yến hội này lúc nào cần chúng ta phải ở đến cùng chứ? Chỉ sợ bọn họ hận không được chúng ta sớm đi mới dám tận hứng đấy.” Diệp Ly nghe vậy, nhìn qua mọi người phía dưới một cái, quan văn cũng thôi đi, nhưng ngay cả những võ tướng kia cũng quy củ  ngồi uống rượu tán thưởng ca múa. Diệp Lyđã từng nhận biết những võ tướng này, bình thường uống  rượu có khi nào mà khách khí chứ. Quả nhiên là vì ngại có bọn họ ở chỗ này nên mới thu liễm như vậy.

Vịn Diệp Ly đứng dậy, mọi người dưới đài thấy Vương gia, Vương Phi đứng dậy cũng dừng lại, cung kính nhìn lên phía trên. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Bản vươngvà Vương phi ở lại thìcác ngươi cũng không được tự tại, Bản vương một lần nữa kính chư vị một chén, sau đó mọi người tùy ý tận hứng.” Dứt lời bưng chén rượu lên kính mọi người phía dưới rồi hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Diệp Ly đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, giống như trước bưng chén rượu đến trước mặt, cười nhẹ nói: “Bản phi cũng kính chư vị một chén, chư vị tùy ý.”

Mọi người cùng kêu lên tạ ơn, đặc biệt là đám tướng sĩ từng theo Diệp Ly đánh giặc lại càng hưng phấn không thôi. Xa xa Diệp Ly nhìn thấy gương mặt Vân Đình trẻ tuổi tuấn tú đỏ hồng, đang lớn tiếng cảm ơn.

Phất tay một cái để mọi người tùy ý, Mặc Tu Nghiêu liền dìu Diệp Ly rời đi. Lưu lại mọi người tiếp tục uống rượu, nghe qua quả nhiên càng thêm náo nhiệt.

Xuống thành lâu, Mặc Tu Nghiêu phất tay cho thị vệ và nha đầu lui đi, dìuDiệp Ly bước chậmtrên đường phố. Hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, bách tính cũng đều ra khỏi nhà thưởng ngoạn. Thái thú mới nhậm chức Chu Dục làm việc hiển nhiên hết sức  chu đáo, trên đường không chỉ thắp đèn màu để mọi người nhìn ngắm, còn có các loại biểu diễn hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nếu không phải Mặc Tu Nghiêu một đầu tóc trắng quá nổi bật, chỉ sợ hai người bọn họ đi giữa đám đông náo nhiệt này cũng sẽ không có ai phát hiện ra. Nhìn thấy hai người, bách tính đầu tiên là kinh ngạc sau đó rối rít tiến lên hành lễ, Mặc Tu Nghiêu vội vàng bảo mọi người không cần đa lễ, nắm tay Diệp Ly đến chỗ ít người, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tóc trắng trước ngực nói: “Quả nhiên vẫn quá làm cho người khác chú ý rồi, ngay cả cùng nàng đi dạo trên đường một chút cũng không được.”

Diệp Ly cười nói: “Điều này cũng nói rõ chàng thực được dân chúng kính yêu nha. Dân chúng trong thành cực ít khi nhìn thấy chàng, nên trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên sẽ vô cùng hiếu kỳ, lâu một chút bọn họ sẽ quen thôi.” Nếu vừa ra khỏi cửa khắp nơi đều đã có người hạ bái, vậy bọn họ cũng không cần ra cửa rồi. Lúc còn ở kinh thành, quan lại quyền quý khắp nơi, bách tính bình thường nếu nhìn thấy là lạy chỉ sợ cũng lạy không hết. Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười nói: “Nếu đã không xem được hội đèn lồng, vậy chúng ta trở về đi.” Định Vương phủ cách đây cũng không quá xa, hai người tay trong tay chọn con phố không người chậm rãi trở về. Tối nay dân chúng trong thành phần lớn tập trung ở hội đèn lồng, những con phố khác cũng phá lệ lộ ra vẻ vắng lạnh yên tĩnh. Dưới ánh trăng hai người sóng vai bước, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “Đức Vương và Du Vương, chàng có tính toán gì không?”

Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý mà cười nói: “Hai người kia có thể tạo ra sóng gió gì, ngày mai gặp sẽ nói thế nào sao. Mặc Cảnh Kỳ coi người khắp thiên hạ trở thành kẻ ngu sao? Hiện tại phái người tới khuyên Bản vương khải hoàn hồi triều. . . Ha ha. . .” Chẳng lẽ Mặc Cảnh Kỳ lại không biết, kể từ thời điểm hắn chém giết bảy ngàn tướng sĩ kia, chiếm cứ Nhữ Dương, cũng đã không trở về được nữa. Hiện tại hắn ở Tây Bắc còn có thể cùng triều đình duy trì thế cân bằng vi diệu, một khi hắn thật sự trở về, đợi chờ hắn và Mặc gia quân vĩnh viễn chỉ có vô số sổ con buộc tội cùng với một con đường chết. Đáng tiếc. . . Hiện tại hắn không hề muốn chết, nếu Mặc Cảnh Kỳ thông minh thì không nên trêu chọc hắn mới đúng. Mặc Cảnh Kỳ tính toán như vậy, trong mắt Mặc Tu Nghiêu đã coi như hắn ta tự tìm kết thúc rồi. Nếu hắn cho rằng Định Quốc Vương phủ nhiều đời thủ hộ Đại Sở chỉ vì một cái danh trung liệt…, vậy thì hắn mười phần sai rồi.

“Như vậy. . . Tô đại nhân thì sao?” Diệp Ly thấp giọng hỏi. Kính trọng của Mặc Tu Nghiêu đối với  Tô Triết tuyệt đối là hàng thật giá thật, giữa hai người bọn họ, thiên địa quân thân sư *tình thầy trò không gì có thể so sánh được. Thậm chí lúc trước dưới tình hình bị Tô Túy Điệp ruồng bỏ Mặc Tu Nghiêu còn có thể thả nàng ta đi, nếu nói không phải do nể mặt Tô Triết thì Diệp Ly cũng không tin. Huống chi, con độc nhất và tôn tử của Tô Triết cũng vì Định Vương phủ mà chết, như vậy trong lòng Mặc Tu Nghiêu, tình nghĩa với Tô Triết chỉ sợ nửa điểm cũng không kém người nhà.

*thiên địa quân thân sư: trời, đất, quân vương, thân thích, lão sư

Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói: “NếuTô lão không còn gì vương vấn ở kinh thành, nếu nguyện ý ở lại Tây Bắc thì ta sẽ phụng dưỡng ông cả quãng đời còn lại. Nếu vẫn không bỏ được triều đình, phái người âm thầm chiếu cố ông ấy là được.”

Diệp Ly ngưng mi, nhẹ giọng thở dài nói: “Chàng biết ta không nói cái này mà, Tô Túy Điệp là người thân duy nhất của Tô lão, sở dĩ Mặc Cảnh Kỳ ngàn dặm xa xôi phái lão nhân bảy mươi tuổi này tới đây chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này thôi? Mấy ngày nay. . . Thích khách xông vào trong phủ hơn nửa là người của Mặc Cảnh Kỳ, thoạt nhìn Mặc Cảnh Kỳ có vẻ không có cùng ý định với Đàm Kế Chi, hình như hắn cũng không hy vọng Tô Túy Điệp chết.” Đáy mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua một tia máu, thản nhiên nói: “Tô Túy Điệp không thể không chết, Tô lão sẽ không cầu tình cho nàng ta.” Tô Triết làm người chính trực, chán ghét nhất là kẻ bội bạc. Ban đầu Tô Túy Điệp rời khỏi kinh thành cũng một phần là do Tô Triết, nhưng lấy đạo đối nhân xử thế của Tô Triết tuyệt đối sẽ không nhận thức đứa cháu gái Tô Túy Điệp này nữa. Diệp Ly cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tô đại nhân có ân dạy dỗ chàngthuở nhỏ, ta sẽ không mềm lòng với Tô Túy Điệp nhưng cũng không muốn vì vậy mà khiến Tô lão lạnh tâm. Cho dù Tô lão có cùng Tô Túy Điệp ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng rốt cuộc ả ta vẫn là thân tôn nữ (cháu gái ruột), cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của ông, nếu trong lòng còn có ngăn cách thì đến cùng vẫn không tốt.”

“Vậy thì không để cho Tô lão biết.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, “Dù sao đã giằng co lâu như vậy, chỗ Tần Phong vẫn không có tiến triển gì. Vậy thì không cần hỏi, cái gọi là bí mật kia vốn cũng không phải chỉ có một mình nàng ta biết, cứ để Tần Phong kết liễu nàng ta.”

“Hồ nháo.” Diệp Ly nhẹ giọng nói, “Tô đại nhân vừa tới mà nàng ta đã chết, chàng muốn lão nhân gia người sẽ nghĩ thế nào? Sẽ ổn thôi. . . . . .” Nhẹ nhàng ôm lấy Mặc Tu Nghiêu, đưa tay gạt tóc trắng bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Tô đại nhân không chỉ là ân sư của chàng, mà còn là thanh lưu trong triều, môn sinh nhiều không đếm hết. Về tình về lý chúng ta cũng đều phải cho hắn  mặt mũi.” Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: “Chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho ả ta?” Đưa tay ôm nàng chặt vào trong ngực, Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt đè nén sát ý trong lòng. Hắn thật không muốn để những kẻ đó tiếp tục sống. . . Tô Túy Điệp, Lôi Chấn Đình, Mộc Dương Hầu còn có Mặc Cảnh Kỳ, chỉ cần thấy bọn họ, thậm chí nghĩ đến bọn họ, trước mắt hắn sẽ không tự chủ mà xuất hiện tình cảnh A Ly rơi xuống vách đá, thậm chí còn cảm thấy hiện tại hết thảy chỉ là một giấc mộng, một giấc chiêm bao …đợi đến khi tỉnh lại vẫn là lúc mất đi A Ly.

Nhận thấy được hơi lạnh cùng với cảm giác cô tịch từ trên người Mặc Tu Nghiêu truyền đến, Diệp Ly ngẩng đầu thấy vẻ mặt mờ mịt và sự tuyệt vọng của hắn. Trong lòng Diệp Ly đau nhói, liền tranh thủ nắm lấy tay hắn phù phù, ôn nhu nói: “Được rồi, là ta không tốt. Là ta nghĩ nhiều,chàng không thích thì cứ để cho Tần Phong đi giết Tô Túy Điệp là được.” Mặc Tu Nghiêu ôm lấy thân ảnh nhỏ bé vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hương thơm thanh u quen thuộc, tâm tình vốn âm lãnh nhất thời tốt lên rất nhiều. Hắn thích A Ly cái gì cũng nghe theo hắn, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trước mặt Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cười nói: “Ta biết A Ly là vì tốt cho ta, dù sao chuyện Tô Túy Điệp cũng không gấp.” Hắn dĩ nhiên biết, A Ly là vì hắn mới nói ra những lời này. Định Quốc Vương phủ vốn là kẻ thù bốn phía, hôm nay mơ hồ cùng triều đình náo loạn lại càng có thể nói, thế gian này kẻ nắm quyền nào cũng sẽ coi bọn họ làm thù địch. Dưới tình huống này, càng nhiều người ủng hộ hắn thì tương lai của Mặc gia quân càng tốt hơn một chút. Mà kể từ khi Thanh Vân tiên sinh rút lui khỏi triều đình,có thể nói thanh lưu trong triều coi Tô Triết là người đứng đầu, mặc dù không có bao nhiêu  thực quyền, nhưng những người này đại diện cho tiếng nói của dân chúng và dư luận. Một khi hắn và Tô Triết trở mặt thành thù, chỉ sợ hơn phân nửa  người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ không có cảm tình gì với hắn.

Trong đôi mắt Diệp Ly hiện lên một tia nhuệ khí, nhẹ giọng nói: “Chuyện Tô Túy Điệp và Tô lão giao cho ta xử lý. Sau này sẽ không để chàng nhìn thấy nàng ta.” Diệp Ly phát hiện, nàng hiển nhiên đánh giá sai tầm ảnh hưởng của Tô Túy Điệp đối với Mặc Tu Nghiêu. Cũng không phải nói nàng hoài nghi Mặc Tu Nghiêu còn có tình cảm với Tô Túy Điệp, mà Tô Túy Điệp làm cho Mặc Tu Nghiêu nghĩ đến một số chuyện tình không tốt, có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới lối suy nghĩ của hắn. Đã như vậy, nàng lại càng không thể để cho hắn gặp Tô Túy Điệp. Vô luận là nguyên nhân gì! Về phần Tô Triết. . . Nếu như Tô lão là người đúng như Mặc Tu Nghiêu đã nói, có lẽ cũng không phải không có cách nào giải quyết.

“Vương gia, Vương Phi.” Hai người trở lại vương phủ ngồi vào chỗ của mình, Trác Tĩnh và Lâm Hàn đã sớm chờ đợi để gặp.

Mặc Tu Nghiêu nhìn về phía hai người, một tay vẫn vịn thắt lưng Diệp Ly, hỏi: “Trong phủthế nào rồi?” Trác Tĩnh bẩm: “Vương gia liệu sự như thần, thị vệ Đức Vương mang theo, còn có hai ngày này người lục tục từ các nơi tới thành Nhữ Dương, từ sớm  đã vây công phủ Thái Thú.” Đối phương rất biết chọn thời gian, tối nay toàn thành đều vui mừng, đông thành lại càng náo nhiệt vang trời, phủ Thái Thú có động tĩnh lớn như vậy cũng không ai phát hiện được.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Sao? Vây công phủ Thái Thú?” Lâm Hàn nói: “Bởi vì Vương gia và Vương phi đột nhiên chuyển đến phủ đệ mới, đối phương hiển nhiên không phát hiện được. Cho nên mới mạnh mẽ xông vào phủ Thái Thú muốn cứu Tô Túy Điệp.” Bởi vì thời điểm dời chỗ cũng không  có gây chiến, trên căn bản chính là Vương gia, Vương Phi tự mình chuyển qua rồi, cho nên vô luận là thị vệ đi theo Đức Vương đến đây bị ngăn ở ngoài thành hay là những kẻ đã sớm tiềm phục trong thành cũng không có ai phát hiện, lại càng không nói tới chuyện một ngày trước Tô Túy Điệp đã sớm bị bọn họ âm thầm chuyển qua nơi khác.

“Cứu? Không phải là diệt khẩu sao?” Diệp Ly nhướng mày hỏi.

Trác Tĩnh nói: “Thuộc hạ xác định đối phương cũng không tính toán diệt khẩu Tô Túy Điệp. Lần này đối phương phái ra đều là cao thủ võ công cực cao, sau khi xông vào địa lao ít nhất cũng có ba lần cơ hội để giết chết thế thân trong lao. Nhưng đối phương lại chỉ một lòng muốn mang người ra ngoài, cũng không hạ thủ.”

“Thú vị.” Diệp Ly trầm ngâm như cũ, người của Mặc Cảnh Kỳ muốn cứu Tô Túy Điệp, cái này thật khó giải thích đấy. Nếu nói Tô Túy Điệp biết cái gì không nên biết…, thì Mặc Cảnh Kỳ muốn giết người diệt khẩu mới đúng. Nhưng phái nhiều người tới giải cứu mỹ nhân như vậy cũng thật thái quá. Mặc Tu Nghiêu nắm tay nàng cười nói: “A Ly không cần phiền não, hắn làm càng nhiều thì sẽ càng lộ nhiều sai sót. Sớm muộn gì chúng ta cũng có thể biết được mục đích của hắn. Có bắt sống được kẻ nào không?” Trác Tĩnh gật đầu cười nói: “Khởi bẩm Vương gia, lần này thu hoạch khá lớn. Đầu lĩnh hẳn là phó thống lĩnh Ngự Lâm quân trong kinh, còn có mấy cao thủ nổi danh trên giang hồ, cũng đều bị bắt lại.”

Mặc Tu Nghiêu mãn ý gật đầu, phải chịu đựng cái đám phế vật náo loạn kia lâu như thế, rốt cục cũng bắt được mấy con cá lớn một chút. Trầm giọng phân phó: “Cũng không cần thẩm vấn đám người đó, Mặc Cảnh Kỳ sẽ không nói rõ cho bọn hắn biết. Đuổi Phó thống lĩnh của Mặc Cảnh Kỳ kia về kinh thành. Về phần đám cao thủ giang hồ kia, cũng có thể từ từ mà hỏi một chút.” Người trong giang hồ luôn không câu nệ, không chịu ảnh hưởng của triều đình, cho dù là sát thủ cũng vì nhận tiền giết người, rất hiếm khi có chuyện nghe theo hiệu lệnh của triều đình. Mặc Cảnh Kỳ có thể một lần điều động nhiều cao thủ nổi danh trên giang hồ như vậy, phảinguyên nhân gì đó.

“Vâng”

“Nói đến thống lĩnh Ngự Tiền thị vệ và cao thủ. . . Mấy tên Lãnh Kình Vũ và Mộc Kình Thương hiện giờ đang ở đâu?” Diệp Ly mở miệng hỏi.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Lãnh Kình Vũ đã trở lại kinh thành rồi, mặc dù người này tâm cao khí ngạo, lại không biết biến báo* (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc), nhưng đám cáo già kia cũng không dám làm gì. Nể mặt Lãnh nhị, Bản vương cũng phải tha hắn một con đường sống. Về phần Mộc Kình Thương. . . Đang ở Nhữ Dương. A Ly muốn gặp hắn sao?” Mộc Kình Thương cũng không giống với kẻ khác, không chỉ là nhi tử tư sinh của Mộc Dương hầu, mà còn là một trong ngũ đại cao thủ trong thiên hạ, đương nhiên Mặc Tu Nghiêu sẽ không để hắn ở nơi bản thân không nhìn thấy. Nếu bị người chui chỗ trống thì phiền toái nhiều hơn. Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Ta quả thật có chút chuyện muốn để hắn đi làm, có điều Mộc Kình Thương cũng không dễ khống chế, để sau hãy nói vậy.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, gật đầu đang muốn nói gì, thì ngoài cửa thị vệ tiến vào  bẩm báo nói, “Khởi bẩm Vương gia, Tô Triết đại nhân cầu kiến.”

Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Tô Triết tuổi tác đã cao, lặn lội đường xa đã sớm mệt nhọc không chịu nổi, vì vậy cũng không tham gia yến tẩy trần tối nay mà ở trong phủ nghỉ ngơi. Đưa mắt nhìn  Diệp Ly một cái, trầm giọng nói: “Mau mời Tô lão đi vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK