Mục lục
Xà Đại Nhân - Long Duy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 196

Tôi biết mình sẽ bị chặn lại, nhưng không ngờ tôi vừa trốn thoát khỏi sự truy lùng của nhà Xạ Ngư Cốc, sau đó đã đụng phải Vu Thi Mạn.

Ba Xà và Phì Di lần lượt chui xuống đất, bao vây tôi, con còn lại kéo theo cả thân và bốn cánh, đứng trên người Ba Xà, sẵn sàng sải cánh bắt cứ lúc nào.

Trừ khi tôi chui xuống đất, còn không thì tôi không thể trốn thoát được.

Tôi đặt A Bảo lên vai, nhìn Vu Thi Mạn bằng ánh mắt sâu thẳm: “Trương Ngọc Chỉ không sao chứ?”

“Cô ấy không sao.” Vu Thi Mạn gật đầu, quay lại nhìn phía sau, trầm giọng nói: “Người nhà họ Cốc đã ở trên ngọn núi phía sau rồi, nhà chúng tôi cũng có máy chị em đến. Thứ tôi cần là Ba Xà và Phì Di, nếu gặp phải Vu Thi Diên, câu xà mà cô ta sử dụng có thể tàng hình, nó vừa mang móc đuôi vừa có kịch độc.

Cô hoàn toàn không thể trốn thoát.”

A Bảo dường như cảm nhận được nguy hiểm, ngồi xổm trên vai tôi, gầm nhẹ về phía sau.

Tôi vươn tay ôm nó, đưa cho Vu Thi Mạn: “Vậy cô giúp tôi đưa A Bảo trở về được không? Nếu như gặp được ba mẹ tôi, hãy bảo bọn họ chăm sóc nó thật tốt. Giúp tôi nói với họ, tôi biết họ cũng là bắt đắc dĩ, biết tại sao họ lại hối hận. Giờ tôi đã có thể hiểu và chấp nhận. Tôi chỉ mong họ giúp tôi nuôi dạy A Bảo thật tốt và đừng đề nó đi theo con đường giống như tôi bây giờ.”

Chuyện Dung Thiên quá lớn, họ vì đại cục, muốn hy sinh tôi cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là tôi và A Bảo đều là vật hy sinh, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, dù sao tôi cũng không làm được, ba mẹ tôi và Mặc Dạ bình tĩnh biết kiềm chế, phân tích ưu khuyết điểm, mới hy sinh A Bảo như thế này!

Bây giờ tôi bỏ trốn, tất cả những nơi tôi đi qua đều là đất hoang, con đường chạy trốn cũng rất dễ tháy, sớm muộn cũng bị người của Huyền Môn đuổi kịp.

Tốt hơn hết nên để Vu Thi Mạn mang A Bảo rời đi, ít nhất cũng có thể cứu được nó.

Vẻ mặt Vu Thi Mạn nặng nề nhìn A Bảo, chậm rãi đi về phía tôi.

Mái tóc đen trên đỉnh đầu tôi theo bản năng chuyển động, tôi vội dùng ý thức đè ép nó.

“Tại sao cô lại đưa nó đi trốn?” Vu Thi Mạn bước tới chỗ tôi.

Dường như cô ta không sợ hãi chút nào, đưa tay ra ấn mũi tên xuyên sóng vào xương sườn bên trái của tôi, dùng lực kéo nó ra: “Nó là con của Phù Ngàn. Nó chỉ là một quỷ thai. Cô mới nuôi nó hơn hai tháng, cô đã nguyện liều mạng vì nó sao? Giống như khi đạo sĩ Trương bị bắt, cô cũng tự mình đi cứu ông ta như vậy?”

“Cứu được người nào hay người đó.” Tôi nhìn mũi tên sắt bị Vu Thi Mạn giữ chặt, trầm giọng nói: “Chỉ là lại làm phiền cô rồi, nhưng tôi cũng đã tìm được công thức nấu rượu rắn, tôi có thể đổi với cô.”

Nếu A Bảo là thứ mà Long Duy muốn, cho dù lần này nó có trốn thoát đi chăng nữa, chỉ cần Long Duy ra khỏi quan tài gỗ màu trắng, một ngày nào đó cũng sẽ tìm được nó, nhà họ Vu khống chế rắn cũng có thể bảo vệ A Bảo.

Vu Thi Mạn cười lạnh một tiếng, sau đó đổi tay cầm một mũi tên xuyên sóng khác.

Mũi tên sắt có móc câu được rút ra, đau đến mức khiến tôi thở hồn hễn.

Vu Thi Mạn cầm hai mũi tên sắt, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi đưa mũi tên sắt cho tôi: “Tự vén tóc lên đi, đừng buông thống trên mặt đất, làm tổn thương những sinh linh vô tội, tự gây nghiệp chướng.”

Tôi cầm lấy mũi tên sắt dính máu, nhìn tay của Vu Thi Mạn và nói: “Cô đã dính máu của tôi, bên trong có hắc lệ.”

“Tôi đã đeo găng tay rồi.” Vu Thi Mạn đưa hai tay về phía tôi, thấy trên tay có một lớp màng mỏng, vừa vặn đeo trên đó, ngay cả những đường vân đốt ngón tay cũng thấy rất rõ ràng.

Tôi đổi tay, dùng mũi tên sắt vén tóc lên, lầy mũi tên sắt có móc câu cắm vào tóc, không biết đã làm gãy bao nhiêu sợi tóc, đau đến mức khóe mắt cũng đỏ lên.

“Đây là bùa thần hành , cô đi đi. Vì A Bảo là thứ mà Long Duy muốn, nhà họ Vu chúng tôi cũng không thể giữ nó được, tôi cũng không muốn lừa cô.” Vụ Thi Mạn lấy hai lá bùa thần hành ra và đưa cho tôi.

Trầm giọng nói: “Cô đã thấy tôi từng dùng rồi, mang theo A Bảo đi đi, tìm một nơi không có người ở, yên ổn tiếp tục sống, đừng có…”

Cô ta liếc nhìn mái tóc đen quấn trên đầu của tôi, thở dài nói: “Nhịn đau mà cắt tóc đi.”

Vừa nói vừa nhìn về phía sau, dường như nghe thấy có âm thanh gì đó, lập tức tung người nhảy lên trên Ba Xà, như nghênh đón.

Từ phía xa xa, tôi nghe thấy giọng ai đó, nhưng giọng nói lanh lảnh này rõ ràng không phải của Cốc Phùng Xuân.

Cơ thể vặn vẹo của Ba Xà to lớn, vừa hay chắn ngang thân hình tôi.

Vu Thi Mạn đứng trên Ba Xà và nói lớn: “Nhìn tình hình thì có vẻ cô ta đã chạy đến đây rồi, nhưng người lại không ở đây. Các người nhìn các hướng khác xem có phải môn phái nào bắt đi rồi không, tôi cưỡi Ba Xà đuổi theo.”

Xem ra chỉ cần không tiến vào trần nhỏ, không bị quan tài rắn khống chế, những người trong huyền môn này có vẻ rất lợi hại.

Tôi nhìn lá bùa thần hành trong tay, ôm A Bảo, bình tĩnh lại, dán lá bùa vào chân.

Bùa thần hành mà Vu Thi Mạn đưa, tôi đã từng dùng trong trấn nhỏ, nó lao đi như gió.
CHƯƠNG 197

Tôi ôm lấy A Bảo, chỉ cảm thầy cơ thể mình trong nháy mắt lùi lại, sau đó chợt tiền về phía trước.

Đôi chân dường như không còn là của mình nữa, vẫn không ngừng chạy. Gió núi gào thét, mọi thứ hiện lên trước mắt.

Mái tóc đen cuộn ở trên đầu rũ xuống nặng nè, nhưng có bùa thần hành, tất cả âm thanh dường như đã bị tôi ném lại sau ót.

Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ chạy thoát, đột nhiên một vài luồng ánh sáng vàng từ trên trời rơi xuống, rơi cạnh người tôi, cắm vào lòng đất.

Trên chân tôi có bùa thần hành, nhất thời không dừng được, đụng phải.

Nhưng không ngờ ngay khi vừa chạy đến đây, tôi như bị mắc kẹt bởi lưới điện, nhất thời bị bắn trở lại.

A Bảo trong lòng tôi chợt “xùy” một tiếng trầm thấp, quay đầu nhìn về phía sau tôi.

Tôi ngã xuống đất, vội vàng lấy bùa thần hành xuống.

Sau đó mới phát hiện ra những thứ đóng vào lòng đất là mấy cọc đá, giống như những tảng đá đơn độc bị gió thổi kêu leng keng, nhưng chúng lại tạo thành một trận pháp với nhau.

“Đừng chạy trốn nữa, chịu chết đi.” Phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Cô chạy không thoát đâu.”

Trong tiếng gầm nhẹ của A Bảo, tôi quay người ôm lấy nó.

Nhìn thấy A Vấn của Vấn Thiên Tông dùng một chân đứng trên cọc đá, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ.

A Bảo nhe răng với ông ta, muốn giùng giằng đứng xuống đắt.

Lúc này cho dù là A Bảo, nó cũng biết nguy hiểm.

Tôi kéo quần áo, lau vết máu nơi khóe miệng cho A Bảo, nhìn A Vấn hỏi: “Nếu không muốn cam chịu số phận thì sao?”

A Vấn chỉ trầm mặc nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, chậm rãi giơ tay lên.

“Nếu cô không quay lại, chúng tôi sẽ giết cô ngay tại chỗ!” Giọng nói trầm thấp của Hà Cực truyền đến.

Dường như ông ta cũng dùng bùa thần hành, chặn trước trận pháp do cọc đá tạo thành, nói với tôi: “Hắc lệ của cô nhập vào cơ thể, nếu không phải Xà quân che chở, thai rắn bảo hộ, làm sao có thể giữ lại cô được? Những nơi cô đi qua đều là đất hoang, cô còn muốn chạy sao?”

Hà Cực có vẻ tức giận, quay đầu nói với A Vấn: “Nhưng đứa bé đó trải qua cái chết mà sống được, vậy thì cứ giữ nó lại. Còn Long Duy, nếu cô ta chịu quay về, nễ tình Xà quân và thai rắn, cũng không cần truy sát cô ta.”

Tôi không ngờ Hà Cực lại có một mặt như vậy, ngoài mặt thì nói vậy, nhưng lại âm thầm hành động ở sau lưng.

Tôi ngẩng đầu nhìn đầu ngón chân khẽ chạm trên cọc đá của A Vắn, hỏi: “Tôi nên gọi ông như thế nào?”

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, tôi đã biết thân phận của ông ta không đơn giản.

Không ngờ Hà Cực là nhị sư huynh của Vấn Thiên Tông cũng phải nhìn sắc mặt của ông ta.

Chẳng lẽ ông ta là đại sư huynh?

A Vấn chỉ quay đầu nhìn ra phía sau, trên ngọn núi xa xa có ánh đèn vàng đang lóe lên, khắp nơi có những con chim toàn thân phát vừa phát ra ánh sáng nhạt vừa phát ra ánh huỳnh quang, thoáng vụt qua, giống như những con đom đóm nhấp nháy.

“Giết ngay tại chỗ đi.” A Vấn trầm mặc nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Cô nhìn thấy Long Duy thật sao? Nếu như cô còn sống, một ngày nào đó cô ta sẽ nuốt chửng cô và thai rắn trong bụng cô, đến lúc đó sẽ không thể khống chế được. Cô ta có thể khống ché Dung Thiên, đợi ngày cô ta rời khỏi quan tài, đợi khi cô ta trở thành một vị thần, đến lúc đó cô ta sẽ lùa Dung Thiên ra, đó lại là một tai họa lớn khác.”

Tôi không ngờ lý do để giết tôi có rất nhiều, vậy mà ông ta lại thiêu dệt nên nhiều chuyện như vậy.

Quả nhiên, bọn họ đều rất tỉnh táo, tỉnh táo như đang đánh cờ, biết trước kết quả của mỗi nước đi.

Tắt cả những gì họ muốn làm là chọn một người nào đó trở thành thứ bị bỏ rơi, người nào sẽ bị đẩy ra ngoài để thay thế, và người nào thực sự cần được bảo vệ cẩn mật.

Tôi ôm A Bảo, chậm rãi kéo mũi tên sắt cắm trên mái tóc đen xuống, nhìn A Vấn hỏi: “Tôi chỉ muốn sống, tôi, A Bảo cùng đứa nhỏ trong bụng đều muốn sống.”

Ba người chúng tôi đều là vật hy sinh, nhưng chúng tôi lại tập họp tại đây, và sẽ không cam chịu số phận.

“Cô không nên sống.” Vẻ mặt A Vấn đầy thương hại nhìn tôi: “Cô và đứa nhỏ này đều không nên sống, các người sẽ bị cô ta nuốt chửng…”

“Chỉ cần các người còn ở đây, cho dù cô ta không ra được, cô ta cũng sẽ thả Dung Thiên ra, coi như là uy hiếp, cũng đổi lầy cơ hội khác nuốt chửng các người. Chỉ cần các người không còn nữa, cô ta cũng sẽ không nhớ đến, cũng sẽ không dễ dàng thả Dung Thiên ra được.” Giọng A Vắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, ông ta nói với tôi: “Đạo lý này, cô không hiểu sao? Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”

Vẻ mặt của Hà Cực thay đổi, ông ta vội vàng hỏi A Vần: “Sư tôn! Đứa trẻ đó có thể giữ lại.”

Tôi không ngờ A Vấn thực sự là sư huynh của Hà Cực.
Chương 198

Tôi cứ tưởng môn phái Vấn Thiên Tông nghe có vẻ rất cao thượng, nên người làm sư huynh cũng phải là một ông già râu trắng bạc phơ, nhưng không ngờ lại là một thanh niên tên A Vấn móc mứt dẻo từ trong ngực ra. A Vấn hoàn toàn không có ý định giữ lại tôi, năm ngón tay khẽ vung lên: “Hướng thiên cửu vần, tứ cực ngũ đoan, cửu linh tỏa hồn! Lên!!”

Theo giọng nói của ông ta, Hà Cực khẽ hét: “Long Duy, mau đồng ý với sư tôn quay về đi!!”

Ông ta dường như muốn xông vào cọc đá này, nhưng làm thế nào cũng không vào được.

Một ánh sáng vàng mờ ảo lóe lên giữa đống cọc đá.

Thân thể A Bảo dù sao cũng thuộc phần âm, nó dường như sợ những cái này, nó nằm sắp trong vòng tay của tôi, thậm chí không dám gầm gừ nữa.

Mái tóc đen đang di động của tôi dường như cũng sợ hãi, những ánh sáng vàng này dường như còn nóng hơn cả ánh sáng trắng trên người Long Duy.

“Cửu Linh, Chu Tà!” Thân ảnh A Vấn từ từ bay lên không trung, ánh mắt thương xót nhìn chằm chằm tôi.

Nhưng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như lúc đưa cho tôi một túi mứt dẻo, khẽ nói: “Giết!”

Khi A Vấn thốt ra từ “giết”, ánh sáng vàng tuôn ra từ các cọc đá dường như lập tức lóe lên, đâm vào mắt đau nhức.

Bản năng sinh tồn trong lòng tôi bỗng tràn ngập hận ý vô tận.

Tóc đen trên đỉnh đầu giống như thủy triều tuôn ra xung quanh, hai tay tôi ôm A Bảo thật chặt, mặc cho trước mắt toàn là tóc đen đang chuyển động.

Giữa những kẽ tóc, ánh sáng vàng nóng rực lóe lên, vẫn đốt mắt tôi đau nhức như cũ, cả mái tóc đen của tôi cũng như bị lửa than thiêu rụi.

Trong không khí từng trận lửa hừng hực nổ ra, một cảm giác nóng rực, đau nhức của đoạn tóc bị gãy truyền đến.

“Sư tôn!” Hà Cực hét lên cầu xin ở bên ngoài trận pháp: “Thả cho cô ấy về đi!”

Ánh sáng vàng càng lúc càng nóng, trong nháy mắt biến thành màu trắng, trước mắt tôi lóe lên, cả người như ở trong lò nung.

Tôi đành phải ôm A Bảo thật chặt, có lẽ như vậy mới không sao, thà rằng bị A Vấn tiêu diệt còn tốt hơn so với Long Duy.

So với cách xử lý của Mặc Dạ, tôi càng thích cách của A Vấn hơn.

Cúi đầu hôn A Bảo: “Không sợ.”

Nhưng khi ánh sáng trắng vụt qua, trời lại tối sầm, sau đó mái tóc đen như quần lấy thứ gì đó.

A Vấn kêu một tiếng: “Càn rỡ!”

Tôi cảm giác được có người bị mái tóc đen quần lấy, vội vàng thu hồi lại, nhưng đã quá muộn.

Tôi nhìn thấy giữa mái tóc đen bồng bênh, từ từ để lộ ra Hà Ca một thân áo đạo sĩ. Bùa thần hành trên chân anh ta vẫn chưa được lấy ra, lưng anh ta bị mái tóc đen của tôi quần lấy, trở nên khô quắt, nhưng trước ngực lại bị ánh sáng vàng của trận pháp cửu linh tỏa hồn đả thương, biến thành cháy đen.

Lần này, anh ta quay đầu sang một bên nhìn tôi: “Không sao chứ?”

Tôi ôm A Bảo, khó hiểu nhìn anh ta.

Hà Ca cười khổ nhìn tôi, hai chân mềm nhữn, quỳ trên mặt đắt, trịnh trọng nói với A Vắn: “Sư tôn, chúng sanh vô tội, bọn họ cũng là chúng sanh.”

Tôi không ngờ anh ta lại đỡ đòn chí mạng này cho tôi chỉ vì câu “chúng sanh vô tội.”

“Tiểu sư đệ.” Hà Cực vội vàng nhảy vào từ trong cọc đá, vươn tay đỡ lấy Hà Ca: “Để sư tôn chữa trị cho đệ trước đã.”

Hà Ca vừa bò trên mặt đất vừa trầm giọng nói: “Sư tôn, là đệ tử bát tài, lúc đầu xuống núi với Thiên nhãn thần toán, cũng không làm theo lời sư tôn nói, cắt đứt nghiệt duyên của cô ấy và xà quân. Đó là lỗi của đệ tử. Mới khiến cho thai rắn nhập vào bụng cô ấy.”

“Sư tôn, chúng sanh vô tội, đệ tử nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình với cô ấy. Sư tôn!” Hà Ca ngẩng đầu nhìn A Vắn.

Trầm giọng nói: “Sư tôn từng nói rằng, tất cả những tai ương kiếp này của con đều ở trên con đường này, nếu vượt qua kiếp này, ngày sau đường rộng thênh thang, đệ tử nguyện ý lấy tất cả sự tu luyện của mình để…”

“Hà Ca!” Ánh mắt A Vấn thâm thúy nhìn anh ta, sau đó lại liếc nhìn tôi cùng A Bảo.

Tôi lắc đầu với A Vấn, ôm A Bảo lùi lại: “Ông chữa trị cho anh ta trước, tôi sẽ không chạy.”

Ông ta nhìn tôi, chỉ sợ tôi chạy đi mát.

A Vấn khẽ nhảy lên, đi tới trước mặt Hà Ca, thì thào nói: “Ngươi có biết ngươi nằm trong Cửu Vấn, có nền tảng tốt nhất, nhưng tính cách này…”

“Sư tôn, kiếp này đệ tử không có yêu cầu gì khác.” Hà Ca nằm trên mặt đất, nhưng bàn tay lại hơi vẫy về phía sau, ra hiệu tôi chạy nhanh lên.

Tôi ôm lây A Bảo, nhìn bóng lưng của anh ta cháy đen, cười khổ nói: “Để sư phụ của anh giúp anh chữa thương trước đã.”
Chương 199

Đan dược của Vấn Thiên Tông có vẻ rất tốt. Lúc nãy ánh sáng vàng kia lóe lên, tuy nói “diệt tà” nhưng cơ thể của Hà Ca chịu khí Huyền Dương, anh ta sẽ không bị thương nặng như tôi và A Bảo, nhưng cũng sẽ không chịu nổi.

Nghe thấy tôi vạch trần, A Vấn hừ lạnh.

Tuy nhiên, ông ta phót lờ Hà Ca, thay vào đó ông ta nhìn mái tóc đen bên cạnh tôi: “Tôi có cách có thể khống chế hắc lệ trong cơ thể cô, cũng có thể khiến cho quan tài rắn tạm thời mắt kiểm soát với cô, nhưng cô phải chịu cơn đau hành hạ thân thể, cô nguyện ý thử không?”

“Tôi còn có lựa chọn sao?” Tôi nhìn A Vấn, cười khổ: “Vừa rồi ông cũng không định giết tôi đúng không?”

A Vấn chỉ cười khẽ, từ trong ngực lấy ra một cây đinh gỗ đào, nói với tôi: “Vẫn là cách cũ.”

“Sư tôn!” Sau lưng Hà Ca lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn tôi, nháy mắt với tôi, lắc tay khẽ ra hiệu.

Hai lá bùa thần hành bị lầy xuống, lại chịu sự kiểm soát của anh ta, dán trên đùi tôi, kéo tôi chạy về phía trước. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta khẽ động, mái tóc đen của tôi chuyển động, gỡ bùa thần hành xuống, không để cho Hà Ca đưa tôi rời đi.

Bùa thần hành của Vu Thi Mạn chính là của Hà Ca đưa cho, người của Vấn Thiên Tông có thể đuổi kịp tôi nhanh như vậy, tất cả đều sử dụng bùa thần hành kia, khi tôi thấy Hà Ca chạm vào ngón tay của mình, tôi biết anh ta đang định làm gì.

A Vấn nhìn anh ta bằng ánh mắt thâm thúy, cầm cây đỉnh gỗ đào: “Đây là một hạt đào ngàn năm sau khi bị sắm sét đánh trúng trong lúc vượt qua kiếp nạn, được tạo thành ở giữa quả đào. Dấu ấn phía trên lá bùa làm bằng chu sa, cô cần phải tiến vào phần mộ ba tắc, chặt đứt chân tóc, cắt đứt dây liên hệ giữa cô và quan tài rắn.”

“Chẳng qua nếu làm vậy, một khi đinh trần hồn nhập vào trong não, mối liên hệ giữa cô và Xà quân cũng sẽ bị phá vỡ, và hắn ta sẽ không thể cảm nhận được cô nữa. Cô có sẵn lòng không?” A Vấn nắm cây định trấn hồn, trầm giọng nói: “Cho cô thời gian ba nhịp thở để suy nghĩ, Xà quân đã xuất hiện rồi.”

Không ngờ Mặc Dạ lại đuổi theo ra, nhìn cây đỉnh gỗ đào trong tay A Vấn, trầm giọng nói: “Long Duy kia rất lợi hại sao?”

“Không đen thì trắng, con người và thần thánh không thể dung hòa nhau. Cô ta là cơ thể của thần và quỷ.

Cô nói xem có lợi hại không?” A Vấn nhìn vào cổ tay phải của tôi và thì thầm: “Cô và cô ta không thể hợp nhất với nhau được.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta, nhìn chiếc vòng tay con rắn trên cổ tay phải của mình.

Lúc này đủ các loại đau đớn trong cơ thể như tăng lên, nhưng tôi lại không cảm thấy đau nữa.

Tôi cười khổ gật đầu với A Vấn: “Được.”

“Đừng.” Hà Ca đưa mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Sư tôn, cho dù trong bụng cô ấy có một bào thai rắn, cô ấy sẽ không chết, nhưng đỉnh trần hồn này nhập vào trong cơ thể, đau khổ cả ngày lẫn đêm, không đơn giản là thứ mà con người có thể chịu đựng được.”

“Không sao đâu.” Tôi cười với Hà Ca, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Hà Ca còn muốn nói gì nữa, thì Hà Cực kéo anh ta, trầm giọng nói: “Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, đây là cách duy nhát rồi. Thà chịu đau còn hơn bị Long Duy nuốt chửng.”

A Vấn siết chặt đinh trần hồn bước tới, A Bảo có vẻ rất sợ hãi, gầm gừ với ông ta.

“Muốn ăn không?” A Vấn thế mà lấy ra một túi mứt dẻo, trên mặt mang theo ý cười, đưa cho A Bảo: “Miếng đá địa âm trên thân thể của ngươi là Hà Ca đưa cho phải không?”

Ông ta đảo mắt nhìn Hà Ca: “Mang A Bảo đi đi.”

Tôi ôm A Bảo, cầm đá địa âm treo trên cổ nó, chỉ vào Hà Ca nói: “Chú này tặng cho con, còn nhớ không?”

Mặc dù A Bảo không biết nói chuyện, nhưng nó có thể nhớ rất rõ mọi thứ, nó mỉm cười nhìn Hà Ca.

A Vấn ném túi mứt dẻo qua cho Hà Ca: “Dỗ nó đi.”

Vẻ mặt Hà Ca nặng nề nhìn tôi, cuối cùng đi tới lấy túi mứt dẻo, lấy ra hai viên mứt mơ, đưa cho A Bảo.

Tôi đưa A Bảo qua, nó không sợ Hà Ca mà cầm lấy mứt mơ bắt đầu ăn.

A Vấn nắm chặt đỉnh trần hồn, nhìn tôi nhíu mày: “Sẽ hơi đau, cô chuẩn bị xong chưa?”

Tôi vươn tay buộc mái tóc đen ở sau ót: “Tôi sẽ chết sao?”

“Không đâu, tôi sẽ đưa cô trở về Vấn Thiên Tông, Ngưu Nhị vẫn đang ở đó chờ cô. Từ nay về sau cô chính là người của Vấn Thiên Tông, cho dù Long Duy có tới cũng không thể mang cô đi được.” A Vấn nắm đinh trấn hồn, đến gần ấn đường của tôi.

Khẽ đè nhẹ, ông ta nghiêm nghị nói: “Cô không muốn gọi là Long Duy nữa phải không? Cái tên này chỉ làm gánh nặng cho cô.”

“Sau khi Long Duy tỉnh lại, cô sẽ không tiếp nhận ni cái tên này.” Đầu ngón tay của A Vấn chậm rãi dùng lực.

Ngay khi đầu đỉnh đâm vào da, tôi lập tức cảm thấy đầu đau nhói.

Nhưng A Vần vẫn từng chút đóng vào bên trong: “Đinh trần hồn này nhập vào trong cơ thể, ngoại trừ thai rắn trong bụng của cô, thì những thứ khác cũng tương đương với sinh mệnh mới. Cô có muốn lấy một cái tên khác cho mình không? Để cho chúng tôi gọi cô, cũng tránh cho cô nghĩ tới Long Duy.”

Ông ta nói chuyện với tôi, nhưng trên thực tế, để đánh lạc hướng tôi.

Tôi nhìn xuống cổ tay nổi gân xanh của ông ta, cảm giác đỉnh trần hồn đang từ từ đi vào trong, dường như sức lực không dễ khống chế.

Thuận theo lời của ông ta, tôi nói: “Ông là sư tôn của Vấn Thiên tông. Nếu tôi đến Vấn Thiên tông, thì nên gọi gì cho tốt?”

“Tôi hiện tại không nhận đệ tử.” A Vấn khống chế lực đạo rõ ràng đã khó hơn, nhưng ông ta vẫn cười khẽ: “Tôi cũng không thể làm sư phụ của cô được.”

“Chẳng qua nếu cô đến Vần Thiên Tông, tôi sẽ cho cô một cái tên.” A Vấn nhẹ giọng nói.

Tôi nghe thấy ấn đường có tiếng gì đó nứt ra.

Sau đó A Văn trầm giọng nói: “Vấn Tâm, Hà Duyệt. Sau này cô nên vui vẻ mà sống tiếp, được không?”

Tôi cười khẽ, Vấn Tâm, Hà Duyệt, nào có dễ như vậy! Nhưng ngay khi ý nghĩ này chuyển động, một cơn đau nhói từ giữa lông mày truyền đến.

Cả đám tóc đen lập tức dâng trào, theo sau đó là một bóng đen từ xa xa xông đến, Mặc Dạ rơi xuống bên cạnh A Vấn, tay mang theo sắm sét cản ông ta lại: “Dừng tay.”
CHƯƠNG 200

Mặc Dạ bay nhanh đến, tay mang sắm sét khẽ lóe lên, phi về phía A Vấn.

Cổ tay vẫn luôn khống chế lực đạo của A Vấn bỗng dùng lực.

Tôi thấy tia chớp lóe lên trước mặt, cả mái tóc đen trong nháy mắt bị dọa sợ bỗng rụt lại, dán chặt vào thân thể tôi, tôi chỉ có thể trầm mặc nhìn Mặc Dạ.

Sau đó đinh trần hồn nhập vào trong cơ thể, chỉ cảm thầy đại não như muốn nỗ tung, cả người vì bị A Vấn dùng lực ấn đinh mà đột ngột ngả về phía sau.

Cùng lúc đó, chiếc vòng rắn vẫn luôn siết chặt vào xương bỗng lách cách vài tiếng rồi bị nới lỏng ra.

Vòng tay rắn trắng đen xen kẽ khẽ lắc lư trên bầu trời đêm, xoay quanh người tôi, đầu rắn khẽ ngửa lên, giống như đang nghỉ ngờ nhìn tôi, nhưng cũng không quần quanh cỗ tay tôi nữa, mà từ từ bay về phía Mặc Dạ, rơi xuống cổ tay hắn.

Đuôi rắn của Mặc Dạ chuyển động, quần lấy tôi, trầm mặc nhìn vào án đường của tôi: “Em tin ông ta, mà không tin ta? Nếu đỉnh trần hồn đóng vào trong cơ thể, cũng tương đương với việc phá vỡ liên hôn giữa hai chúng ta.”

“Long Duy, em vì A Bảo mà tàn nhẫn như thế sao?” Mặc Dạ giơ tay lên, vươn ngón tay chạm vào ấn đường của tôi.

Tôi đau đến mức hai mắt ứa máu, mặc cho đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn xoa ấn đường của tôi, tôi chỉ trầm mặc nhìn hắn, hắn cũng không khá hơn là bao.

Tà quan vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn, quan tài rắn còn bao vây ở trấn nhỏ, nên hắn dùng vũ lực đi ra ngoài.

Bây giờ, dưới chiếc áo choàng đen của hắn, thỉnh thoảng có thứ gì đó chuyền động, tôi biết đó là những con huyết xà.

Hơn nữa, khi hắn nói chuyện, không khí mang theo sương trắng mờ mờ, trên chiếc áo choàng đen, giống như mang theo nhiều bông tuyết hơn.

Quan tài rắn đã bị khống chế, mọi thứ giống như được khởi động, nhưng hắn vẫn nhịn đau đuổi tới.

“Long Duy, trở về với ta.” Mặc Dạ cuộn tròn đuôi rắn, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng: “Ta sẽ tìm cách bảo vệ A Bảo, lấy đinh trần hồn này ra. Sẽ không đề…”

Tôi cảm thấy hơi thở lạnh như băng của hắn phả vào mặt mình, đưa tay vuốt ve ngực hắn, dưới lớp áo choàng đen, đinh thấu cốt tinh lạnh như băng khiến tay tôi đau nhói, nhưng Mặc Dạ lại dường như không có việc gì.

Đưa tay ra ôm mặt hắn: “Trở về đi, tôi không còn là Long Duy nữa. Tôi là Hà Duyệt của Vấn Thiên Tông, Vấn Tâm Hà Duyệt…”

Đưa A Bảo cho Long Duy nuốt chửng, đây không phải là nguyên do, mà là ngòi nổ.

Đối với Mặc Dạ, thai rắn và tôi tuy quan trọng, nhưng cũng có thể vứt bỏ.

Chỉ là đã đến nước này, tôi cũng không muốn hắn rơi vào tình thế khó xử, nên tự mình tìm cách thoát ra.

Mặc Dạ dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn tôi, trong đôi mắt như có một con rắn chằm chậm tỉnh lại, tiếp theo trên cỗ cũng có một con rắn lục đang chuyển động, ngay cả đuôi rắn cũng từ từ co rút.

Tôi ôm mặt Mặc Dạ, chậm rãi hôn lên môi hắn: “Anh đừng lo lắng, tôi sẽ không sao đâu. Lần sau gặp lại, tôi sẽ không đề cho anh lo lắng như thế này nữa đâu.”

Mười tám năm qua, dù sao hắn cũng luôn bảo vệ tôi, không để tôi bị đưa đi hiến tế vào quan tài rắn, không để cho Long Duy nuốt chửng tôi, không để cho tôi đắm chìm trong oán khí của tà quan.

Từ khi Long Duy tỉnh lại, Mặc Dạ vẫn luôn che chở cho tôi, nghĩ cách mượn sức mạnh của Long Duy để trấn áp Dung Thiên và hắc lệ.

Hôn xong, môi Mặc Dạ run lên, nhìn tôi, đầu rắn dâng trào trong mắt càng lộ rõ.

Tôi vuốt ve lông mày hắn, tóc đen khẽ nhúc nhích, dẫn bùa thần hành dán trên đùi, mượn thần lực của bùa thần hành, lui về phía sau.

“Long Duy!” Mặc Dạ khẽ kêu một tiếng, đuôi rắn cong lên muốn đuổi theo.

Tôi vội vàng xoay người, nhưng lại nhìn thấy trên cọc đá phía sau có một luồng sáng vàng lập tức lóe lên, vây lầy Mặc Dạ.

“Xà quân, xin hãy nghe tôi.” A Vấn vội vàng nói: “Xà quân có Rìu Trầm Thiên trong tay, đương nhiên chỉ cần một đòn là có thể nhấn chìm bầu trời , hiện giờ ngài ra khỏi trần, chung quy vẫn chịu sự khống chế của quan tài rắn, tôi cũng có thể vây giữ ngài một lúc. Sao không nhân cơ hội này nghe tôi nói vài câu?

Cô ấy…”

Bùa thần hành quá nhanh, mà từ trước đến nay A Vắn khi nói chuyện vừa bình tĩnh vừa nhẹ nhàng, tôi cũng chỉ nghe được đến câu cuối cùng.

Tôi đang chạy, sau lưng truyền đến giọng nói của Hà Cực: “Lên đi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn lên và thấy Hà Cực đang đứng trên một con diều giấy dán bùa khổng lồ.

A Bảo tò mò nhìn xuống, trong miệng khẽ lầm bằm gì đó, vừa nhìn thấy tôi thích thú vẫy tay.

Quả nhiên đối với một đứa trẻ mà nói, dù nguy hiểm đến đâu, sự mới lạ cũng sẽ tan biến theo vài viên kẹo, cuối cùng chỉ còn lại sự vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK