Hàng rào hai giới âm dương một khi được dựng, chính là cứu vớt hàng tỷ sinh mệnh cùng âm hồn, có thể nói là
thiên đại công đức, nhưng Hạ Cô Hàn lại không thấy được công đức trong hồn thể Cố Tấn Niên.
Hạ Cô Hàn tin tưởng Cố Tấn Niên, hắn là người có thể hy sinh thân mình để lập nên hàng rào hai giới, thì khi thành quỷ cũng không thể nào có khả năng làm thứ gì tổn hại công đức. Vậy công đức Cố Tấn Niên ở đâu?
Hơn nữa Hoàng Bính An đã từng nói với Hạ Cô Hàn, Cố Tấn Niên vì y đã từ bỏ cơ hội chuyển thế thành người.
Tổng hợp hai chuyện này Hạ Cô Hàn đã biết được vì để chính mình sống lại, Cố Tấn Niên đã trả giá đại giới.
Y cảm thấy lão chồng quỷ đúng là đồ ngốc, nhưng đồng thời một cảm xúc khó nói cũng tràn đầy tim y, làm cả người tê dại.
Hạ Vân Khai cũng không bất ngờ khi Hạ Cô Hàn có thể đoán được chuyện này, trầm ngâm trong chốc lát, dứt khoát nói thẳng ra.
"Đúng như lời con nói, con... Thời điểm Hạ Phi Tinh tử vong, Cố Tấn Niên thừa lúc tàn hồn Hạ Phi Tinh còn chưa biến mất, đã nhanh chóng thu lại. Sau đó dùng chính công đức của mình và sinh lực mệnh mấy đời hợp lại để dưỡng......" Hạ Vân Khai nói tới đây, không thể không bội phục tâm ý Cố Tấn Niên đối với Hạ Phi Tinh. Những việc viết rõ trong truyền thừa của Hạ gia. Mỗi một gia chủ Hạ gia đều có thể thông qua truyền thừa, mà cảm nhận được tình cảm sâu đậm Cố Tấn Niên dành cho Hạ Phi Tinh, "Này mấy trăm năm, tàn hồn Hạ Phi Tinh vẫn luôn được dưỡng ở cấm địa Hạ gia, đến 27 năm trước mới dần khôi phục. Nhưng không hiểu vì cái gì, vẫn thiếu một thần hồn."
Hiện tại Hạ Vân Khai đã biết, thần hồn còn thiếu của Hạ Cô Hàn thì ra là trên người Cố Tấn Niên. Cố Tấn Niên tìm được Hạ Cô Hàn, phần thiếu này đương nhiên trở lại với chủ nhân của nó.
Quả thật đúng với suy đoán của Hạ Cô Hàn, nhưng trong lòng y vẫn còn một nghĩ hoặc, "Linh hồn con đã khôi phục, vậy thân thể đâu?"
Dùng sinh mệnh lực cùng công đức ôn dưỡng ra linh hồn, nhưng vẫn cần có thân thể để dựa vào. Dù có là Hạ gia hay Linh y, có tổ huấn nơi đó, họ cũng không thể vì cho Hạ Cô Hàn một cái thân thể, mà đi chiếm lấy thân thể của người khác.
"Thân thể vô hồn." Hạ Vân Khai nói: "Thân thể của con, là ba cùng Mâu tộc trưởng dùng máu của nhau hoà vào làm ra."
Một khi có cơ thể mẹ, thì linh hồn chuyển thế liền có thể tiến vào, sau đó đầu thai thành người. Cho nên mấy năm nay, gia chủ Hạ giá cùng Linh y luôn liên hệ với nhau, để giải quyết cái vấn đề thân thể để Hạ Phi Tinh sống lại.
Trải qua mấy thế hệ, liên tục nghiên cứu, cuối cùng đến đời Hạ Vân Khai cùng Mâu Hạnh đã tạo ra được một cái trứng thụ tinh. Trứng này đi qua người Linh y, sau đó đi ra ngoài dùng linh khí bên ngoài để đựng dục, cuối cùng tạo ra một thân thể vô hồn.
Có lẽ thật là mệnh trung chú định, thân thể vô hồn vậy mà có thể lớn, tàn hồn của Hạ Phi Tinh ở cấm địa Hạ gia cũng được chữa lành. Hạ Vân Khai liền mang theo sinh hồn Hạ Phi Tinh đến chỗ Linh Y, sau đó dùng chú thuật chuyển nó vào thân thể vô hồn.
Bởi vậy nên mới có Hạ Cô Hàn ra đời, ngoại trừ lười hơn người khác, thì bề ngoài của y không có gì khác với người bình thường.
Mâu Hạnh tuy không mang thai sinh con, nhưng bà vẫn là mẹ của Hạ Cô Hàn, cùng Hạ Vân Khai có quan hệ.
Muốn làm một người sống lại quá khó khăn. Mấy trăm năm, rồi cả Cố Tấn Niên, mười mấy thế hệ Hạ gia và Linh y cùng nhau nỗ lực, Hạ Phi Tinh mới có thể sống lại.
Hạ Phi Tinh dù gì cũng là người sáng lập nên Linh y, nếu để Hạ Cô Hàn lại bên cạnh Mâu Hạnh, người ngoài sẽ càng dễ dàng đem Hạ Cô Hàn cùng Hạ Phi Tinh liên tưởng với nhau. Cho nên lúc ấy Hạ Vân Khai cùng Mâu Hạnh đã thương lượng với nhau, để Hạ Cô Hàn trở lại Hạ gia, trở thành con trai Hạ Vân Khai mà lớn.
Đến giờ, thì mọi sự nghi hoặc của Hạ Cô Hàn đã có lời giải. Và cả thái độ mâu thuẫn của Hạ Vân Khai đối với y cũng có đáp án.
Hạ Cô Hàn nghe xong liền không rối rắm, y nhìn bóng lưng của cha già tựa hồ có chút thương cảm, đi qua đi vỗ vỗ bả vai ông, dù đã biết thân thế của chính mình, nhưng vẫn không đổi xưng hô, "Ba."
Hạ Cô Hàn có thể rõ ràng cảm giác được thời điểm Hạ Vân Khai nghe từ "Ba", cơ bắp trên người ông lập tức cứng đờ. Sau đó y thấy Hạ Vân Khai đột nhiên xoay lại, "Con..."
Ánh mắt của ông hiện tại như có cái gì đó ẩn ẩn chớp động.
Hạ Cô Hàn cong môi lộ ra nụ cười lười nhác, cúi người ôm ôm Hạ Vân Khai, "Ba, nên vào thôi ngoài này lạnh."
"...... Được." Hạ Vân Khai sửng sốt một chút, đi theo cười.
Sau khi nói rõ sự tình, thậm chí không có chuyện gì phát sinh, mà vì thái độ của Hạ Cô Hàn, Hạ Vân Khai còn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất. Bước chân cũng lâng lâng thoải mái.
***
Hạ Cô Hàn cùng Hạ Vân Khai lần lượt đi ra ngoài, người trong phòng cũng đoán được hai cha con xóa chuyện cần nói với nhau. Vì trong Hạ gia, cái mối quan hệ cha con của Hạ Vân Khai và Hạ Cô Hàn là phức tạp nhất. Nên không uất người cảm thấy lo lắng, sợ hai cha con nói chuyện không hợp liền lao vào choảng nhau. Nên họ liên tục nhìn ra cửa.
Cũng may không bao lâu, hai cha con liền đã trở lại, hai người một trước một sau trở lại ghế lô, tư thái thoạt nhìn cũng không thân mật, nhưng mạc danh làm người khác cảm thấy bức tường ngăn cách của cả hai đã biến mất.
Xem ra lần này nói chuyện là tốt.
Mọi người trong ghế lô đồng loạt thở phào một hơi.
Bữa cơm tất niên cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, Hạ Cô Giang đang ở Kinh thị xa xôi cũng gọi video call lại, trong gió bắc lạnh giá cậu cũng cảm nhận được sự náo nhiệt ấm áp của bữa ăn tất niên cùng gia đình.
Cơm tất niên ăn xong, người một nhà cùng nhau đi ra ngoài đi dạo, vừa ra khách sạn, mọi người liền tản ra ai đi đường nấy, cuối cùng chỉ còn lại Hạ Cô Hàn và Cố Tấn Niên nắm tay ngơ ngác đứng. Sau đó cả hai cũng hoà vào nhóm người đi đường, Cố Tấn Niên cũng hiện thân trên đường nắm chặt tay vợ không buông, không để người khác có thể lại gần y.
>>
Một người một quỷ giống như những cặp đôi yêu nhau khác, chỉ là bề ngoài cả hai quá chói mắt, nên nhanh chóng thu hút không ít ánh mắt người xung quanh, thì cũng không có gì đặc biệt xảy ra.
Trừ tịch Đồng Châu thực náo nhiệt, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên lang thang không có mục tiêu mà đi trong đám người, cứ thế đến bờ sông.
Vừa lúc đến giờ bắn pháo hoa, từng bó màu chớp động nở rộ trong đêm, lưu quang lập loè, chiếu sáng cả một bầu trời.
Hạ Cô Hàn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên. Cố Tấn Niên liền cảm nhận được mà quay sang, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Cô Hàn bỗng nhiên cười, thanh âm thực nhẹ, lại có chút lười biếng, "Lão quỷ, em muốn hôn......"
Rất nhanh môi của y liền bị ngậm lấy, nụ hôn nóng bỏng dưới bầu trời pháo hoa
Từ đầu đến cuối, Cố Tấn Niên cũng chưa hỏi Hạ Cô Hàn cùng Hạ Vân Khai đã nói những gì, Hạ Cô Hàn cũng không đề cập đến.
Ở điểm này, trong lòng hai người đều rõ ràng nhưng không ai nói ra, cứ xem như đó là một đoạn ký ức đẹp, hiện tại họ chỉ cần ở bên cạnh nhau thế này là được.
Đêm trừ tịch, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên lăn giường, lăn vòng vòng đến tận hừng đông, chào đón một năm mới.
Mùng 1 thế mà Hạ Cô Hàn ngủ đến tận trưa, lúc tỉnh dậy là do quá đói, không chỉ cảm thấy bụng réo cồn cào mà còn cảm nhận được cả người đều đau mỏi, ê nhức.
Y lười biếng mà duỗi lười eo, sau đó mới chịu lết dậy.
"Tỉnh rồi sao?"
Cố Tấn Niên ngồi ở cách đó không xa xem tiểu thuyết trên điện thoại, hồn thể của hắn dưới ánh nắng mặt trời có vẻ trong suốt.
bên ngoài rọi lên tắm gội ánh mặt trời xem tiểu thuyết, hồn thể dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, có vẻ có chút trong suốt.
Hạ Cô Hàn "Ưm" một tiếng, lê dép tiến vào phòng tắm rửa mặt.
Chuông ngoài cửa phòng vang lên, Cố Tấn Niên dẹp điện thoại mà bước ra mở cửa, hắn trước đó đã đặt cơm trưa cho vợ, bây giờ vừa lúc. Nên khi Hạ Cô Hàn từ phòng tắm bước ra, trên bàn đã dọn đồ ăn phong phú.
Tối hôm qua lăn lộn còn hơn làm xiếc, quả thật Hạ Cô Hàn đói meo râu, cũng không rảnh mở miệng nói chuyện, vừa ngồi xuống liền được Cố ái phi hầu hạ ăn uống đến thoả mãn.
Chờ Hạ Cô Hàn ăn xong, Cố Tấn Niên mới cùng y nói chuyện ban sáng.
Sáng sớm hôm nay, có không ít người đến tìm Hạ Cô Hàn. Người đầu tiên chính là Tiểu Lộ, khi bé thấy Hạ Cô Hàn còn ngủ như heo thì bộ dạng héo héo mà cùng Hạ Vân Chính rời đi. Cũng may rất nhanh ba đứa nhỏ Năm 1-2-3 cũng đến, thế là cả bọn nhào vào chơi cùng nhau đến quên trời quên đất.
"Lúc sau, mẹ lại đây." Cố Tấn Niên nói.
Hắn đối với xưng hô của Hạ Vân Khai cùng Mâu Hạnh là dựa theo Hạ Cô Hàn, Hạ Cô Hàn không đổi hắn cũng không đổi.
Mâu Hạnh lại đây tìm Hạ Cô Hàn có việc, bất quá thấy Hạ Cô Hàn vẫn còn ngủ, nên không để Cố Tấn Niên đánh thức y, vì bà biết nói cho Cố Tấn Niên cũng chả khác gì nói với Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn no nê thì ợ một cái giòn tan, hỏi: "Bà nói cái gì?"
"Bà cảm thấy Tiểu Lộ có chút lạ," Cố Tấn Niên duỗi tay qua đi giúp Hạ Cô Hàn xoa bụng, "Lần này mang Tiểu Lộ tới Đồng Châu ăn tết, chính là muốn cho em nhìn thằng bé thế nào."
Hạ Cô Hàn nghe vậy mày nhíu lại, "Tiểu Lộ lạ cái gì?"
"Khi thằng bé sử dụng linh khí, thì trán lại xuất hiện một đoá hoa bỉ ngạn."
Hạ Cô Hàn trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên, vừa lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, như ngợ ra điều gì.
"Anh là cảm thấy......"
Cố Tấn Niên gật gật đầu, "Có khả năng."
Cũng không cần nói rõ, chỉ cần một ánh mắt thì cặp đôi người - quỷ này cũng hiểu ý nghĩ của đối phương.
Hạ Cô Hàn không nói gì, sau đó lăn ra sofa tùy ý lão chồng quỷ xoa bụng cho mình. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nhíu lại, "Vẫn nên nghiệm chứng một chút."
Để nhìn xem đoá hoa bỉ ngạn trên trán của Tiểu Lộ, có phải nguyên nhân là do y.
Chuyện nào nên làm đương nhiên sẽ làm, Hạ Cô Hàn nghĩ một hồi lại cảm thấy Mâu Hạnh đến tìm y như vậy, chắc không phải chỉ có chuyện của Tiểu Lộ. Nên liền hỏi tiếp, "Mẹ còn nói chuyện gì nữa không?"
Thanh âm Cố Tấn Niên lập tức trầm xuống, không khí chung quanh như ngưng đọng, "Có."
"Về chuyện "Thần Minh" của đám Quỷ Y."
Trong lời nói của Mâu Hạnh, không chỉ làm sáng tỏ thân phận thật sự của thứ gọi là "Thần minh" kia, mà còn nói rõ chuyện ân oán giữa Quỷ Y, Linh Y cùng với Hạ Phi Tinh.
Trừ cái này ra, Mâu Hạnh còn hoài nghi, những kẻ cấp cao của Quỷ Y, luôn biết rõ "Thần minh" là kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh. Bất quá chúng dùng tên của Hạ Phi Tinh để làm cái danh kéo tín đồ mà thôi.