Hứa Mộc Tử đứng trong khu vực chung mờ ảo ánh đèn với vẻ mặt phức tạp, trong khoảnh khắc mọi cảm xúc ập đến muộn màng, ngay cả cánh tay cũng nổi da gà.
Nhưng Đặng Quân, anh vẫn ngồi vững vàng ở đó, rõ ràng là thiếu đi sự bàng hoàng khi gặp lại người quen.
Nhìn kỹ lại thấy anh hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau một hồi im lặng đối diện, Đặng Quân lên tiếng trước, buông ra một câu không mặn không nhạt với Hứa Mộc Tử đang quấn khăn tắm: “Hứa Mộc Tử, đã lâu không gặp.”
Đúng là đã lâu không gặp.
Thật ra bọn họ đã quen biết nhiều năm, cũng từng có một khoảng thời gian thân thiết tiếp xúc thường xuyên.
Trong khoảng thời gian đó, Đặng Quân đã biết quá nhiều bí mật của cô, nhiều đến mức đủ để bị bịt miệng.
Vì vậy, Hứa Mộc Tử ngoài miệng nói lời xã giao “Đã lâu không gặp” trong lòng lại nghĩ:
Nơi này non xanh nước biếc, không chỉ thích hợp để thư giãn tâm trạng, mà còn thích hợp để phi tang xác chết đúng không?
Hứa Mộc Tử là một con hổ giấy, uổng phí gương mặt lạnh lùng có thể đóng vai ác nữ.
Trong mắt người ngoài, cô gái này có vẻ xa cách, tâm cơ sâu sắc, suốt ngày cau có khó gần.
Thật ra những thông tin trên gương mặt khó gần đều là giả, nội tâm cô rất phong phú, thuộc kiểu người nhút nhát dễ dàng tự mâu thuẫn. Cho dù trong lòng có ngàn vạn lời phàn nàn, đến lúc cần mở miệng thì vẫn sẽ nói lắp.
Lần đối thoại thứ hai, vẫn là Đặng Quân bắt đầu.
Anh hỏi cô: “Muộn thế này, em đến một mình à?”
Ác nữ giả vờ cau có: “Ừm.”
Đặng Quân nhấc ấm nước trên bàn trà thấp bên cạnh, rót nước vào chiếc cốc thủy tinh trước mặt: “Hoa cúc trắng, em có muốn uống không?”
Hứa Mộc Tử từ chối trà của Đặng Quân, định về phòng nghỉ ngơi.
Đi được vài bước, cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường hai mặt ở góc tường.
Kim giây chậm rãi quay theo chiều kim đồng hồ, đồng hồ hiển thị thời gian hiện tại là 3 giờ 36 phút sáng.
Cô quay đầu lại: “Anh không ngủ à?”
Đặng Quân thổi lớp sương trắng mỏng manh trên cốc thủy tinh, thong thả mở miệng: “Không ngủ.”
“Đang đợi ai à?”
Khi anh mở miệng lần nữa, có vẻ chần chừ: “Ba giờ sáng là thời gian hoa bia nở.”
Câu trả lời rất nên thơ, như đang nói với cô rằng, anh không phải đang đợi người, mà là đang đợi hoa nở.
Phần lớn đèn đã bị Hứa Mộc Tử tắt, nguồn sáng còn lại đều tập trung xung quanh Đặng Quân.
Cô không biết hoa bia mà anh nói là gì, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ theo lời anh, trong màn mưa mù mịt có thể mơ hồ nhận ra một loại cây leo phủ kín hàng rào, không phát hiện có loại hoa nào đẹp lạ thường cả.
Thôi được rồi, anh cứ tiếp tục thức chờ hoa nở đi.
Xin lỗi không thể tiếp chuyện được nữa.
Phòng của Hứa Mộc Tử ở trên tầng hai, có thể đi thang máy lên lầu. Khi ra khỏi thang máy, bên tay phải là phòng của cô, một căn phòng nhỏ mang phong cách đồng quê có sân thượng vườn hoa.
Đẩy cửa ra, trên bàn có một phong thư dày.
Đây có lẽ là cách kinh doanh đặc biệt của nhà nghỉ này, rất chu đáo sử dụng hình thức truyện tranh để đánh dấu bản đồ xung quanh, những nơi có thể ăn, có thể chơi cho khách trọ.
Quá chu đáo, vậy mà in đến hơn mười trang giấy.
Nhất thời không xem hết được, Hứa Mộc Tử bèn đi tắm trước, sấy khô tóc, thay một chiếc váy rộng bằng vải lanh trắng, ngồi trên giường tiếp tục xem.
Cửa ra vào và cửa sổ trong phòng đóng chặt, vừa mới tắm xong không gian kín mít tràn ngập hơi ẩm ấm áp.
Trên giấy có mùi mực nhạt, Hứa Mộc Tử lật xem hướng dẫn nhận phòng trên tay, ánh mắt lướt qua những nhân vật hoạt hình biểu cảm khoa trương, mãi không thể tập trung được.
Trên sân thượng trồng vài bông cúc trắng nhỏ lay động theo gió mưa, bóng dáng đung đưa đều rơi vào tầm mắt, khiến cô nhớ đến sự do dự của Đặng Quân trước khi nói câu chờ hoa nở.
Cô rất chắc chắn, ban đầu Đặng Quân tuyệt đối không muốn nói câu này.
Chỉ là không biết vì lý do gì, anh lại đổi ý ngay trước khi nói ra.
Ma mới biết trong lòng anh lại đang tính toán gì.
Khi mới quen Đặng Quân, anh đã mang dáng vẻ khó đoán này, rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người lớn và người ngoài.
Đó có lẽ là khoảng thời gian học lớp 9, Hứa Mộc Tử theo bố mẹ chuyển nhà.
Gia đình cô thuộc kiểu nhà giàu mới nổi, việc kinh doanh của bố mẹ liên tục phát đạt trong vài năm, cuối cùng cũng có đủ tiền để chuyển đến một khu biệt thự mới được xây dựng.
Người ta nói làm ăn kinh doanh phải chú ý đến phong thủy, không biết có phải bị cùng một thầy phong thủy lừa hay không, những người hàng xóm lần lượt chuyển đến khu biệt thự mới xây dựng, rất nhiều người đều là kiểu gia đình giàu mới nổi như vậy.
Nghe nói khu biệt thự đó bị nhóm nhà giàu mới nổi bọn họ mua quá nhiều, những người giàu có vốn đã không thèm chuyển đến, trong lòng không vui khi phải ở cạnh nhà giàu mới nổi, sợ ảnh hưởng đến phẩm vị.
Còn về phần những nhà giàu mới nổi bọn họ, đương nhiên không cảm thấy vậy, sống vui vẻ, hạnh phúc.
Những người hàng xóm này đa số làm kinh doanh thực tế, lại sống gần nhau, qua lại tiếp xúc dần dần quen biết, thường xuyên hẹn nhau tụ tập.
Họ còn lập một liên minh kinh doanh, tặng khách hàng thẻ VIP có giá trị tích lũy ưu đãi.
Phiếu giảm giá có thể được sử dụng trong tất cả các ngành nghề kinh doanh của họ. Tiệm rửa xe, tiệm bánh ngọt, nhà hàng, thẩm mỹ viện, KTV,… cũng coi như là hợp tác cùng có lợi.
Nhưng trên thực tế, một khi có qua lại làm ăn, càng dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Mâu thuẫn của nhà Hứa Mộc Tử chủ yếu là với nhà Đặng Quân.
Việc kinh doanh của cả hai nhà đều khá tốt, nói là tiền vào như nước cũng không ngoa, coi như là hai vị lão đại dẫn đầu trong liên minh.
Nhưng một núi sao có thể chứa hai hổ?
Dần dần những lời phàn nàn và so sánh riêng tư giữa hai bên cũng nhiều lên. Ban đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, so sánh đồ trang sức và xe hơi, so sánh xem ai trả tiền nhiều lần hơn…
Ví dụ, mẹ của Hứa Mộc Tử sau khi đi tụ tập về sẽ nói, mẹ của Đặng Quân gần đây đã mua trang sức của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng nào đó, nhìn rất sang trọng, rất nổi bật trong buổi tụ tập.
Cũng nói rằng trước buổi tụ tập vào cuối tuần sau, chính mình cũng phải đi dạo trong trung tâm thương mại lớn, mua thêm vài món đồ để vượt mặt người ta.
Ví dụ khác, bố của Hứa Mộc Tử sẽ về nhà phàn nàn, nói rằng lần tụ tập này lúc thanh toán hóa đơn ông ấy lại không tranh được với bố của Đặng Quân, thật là tức chết đi được.
Về sau, sự so sánh giữa hai gia đình mở rộng ra mọi mặt, ngay cả hai đứa con Hứa Mộc Tử và Đặng Quân cũng không thể không bị đem ra so sánh với nhau.
Hứa Mộc Tử là học sinh nghệ thuật, bắt đầu học piano từ năm bốn tuổi, đã giành được nhiều giải thưởng.
Khi Hứa Mộc Tử học tiểu học, trường dạy piano ngoại khóa lớn nhất thành phố, chiếm trọn năm tầng lầu, trên tấm áp phích quảng cáo khổng lồ treo trên tòa nhà in chính là ảnh của cô.
Bức ảnh được chụp rất đẹp, trường dạy piano lại nằm ở ngã tư khu thương mại trung tâm thành phố, bất cứ ai đi qua cũng phải nhìn một lần, Hứa Mộc Tử khi đó thật sự rất nổi tiếng.
Còn Đặng Quân là học bá trong mắt các bậc phụ huynh.
Khác với những đứa trẻ khác trong số họ, Đặng Quân hoàn toàn không cần bố mẹ thúc giục làm bài tập mỗi ngày, ép đi học thêm.
Bố mẹ Đặng Quân cũng không phải lo lắng đến mức suýt đột quỵ khi xem bảng điểm, càng không phải nói đến việc sợ hãi nhận điện thoại phàn nàn của giáo viên chủ nhiệm.
Theo lời mẹ Đặng Quân nói: “Đặng Quân chưa bao giờ khiến chúng tôi phải lo lắng về việc học, vốn dĩ tôi và bố nó là kiểu phụ huynh Phật hệ, cảm thấy chỉ cần nó không gây chuyện ở trường, thành tích thế nào cũng không quan trọng, không ngờ mỗi lần thi nó lại có thể đứng nhất.”
Nhà Hứa Mộc Tử và nhà Đặng Quân gần như ngang nhau về mọi mặt, so sánh qua so sánh lại cũng không có kết quả.
Vì vậy, hai đứa trẻ khác biệt, trở thành biến số lớn nhất trong cuộc so sánh của hai gia đình.
Những sự so sánh về hai người bọn họ chỉ xuất hiện trong những cuộc trò chuyện vô tình hay cố ý của các bậc cha mẹ, hai người trong cuộc đều bận rộn với việc của mình, hầu như không gặp mặt nhau.
Mỗi ngày Hứa Mộc Tử đều có thời gian luyện đàn cố định, những tấm bằng khen, cúp của cô cũng là do sự chăm chỉ mà có được, hoàn toàn không tham gia vào những buổi tụ tập kiểu này của các bậc cha mẹ.
Năm mà cuộc so sánh gay gắt nhất là lúc cô học lớp 11.
Năm đó, Hứa Mộc Tử thường nghe thấy một số điều về Đặng Quân trên bàn ăn. “Đặng Quân nhà người ta lên lớp 11, đã gần như tự học xong ba môn Toán Lý Hóa của cấp ba rồi”, “Lần này thi đại học cũng đạt được bảy trăm điểm”,…
Đặng Quân hơn Hứa Mộc Tử hai tuổi, khi điểm thi đại học được công bố, anh là người nổi tiếng nhất trong giới phụ huynh.
Nghe nói chỉ kém một điểm là thủ khoa, khiến bố mẹ Hứa Mộc Tử ghen tị không thôi. Mẹ Hứa Mộc Tử cảm thấy không thể so sánh được, ủ rũ mấy ngày, lấy cớ bị bệnh không tham gia buổi tụ tập.
Mọi chuyện xuất hiện bước ngoặt, là vào kỳ nghỉ hè sau khi Đặng Quân thi đại học.
Mẹ Đặng Quân mua một cây đàn piano, muốn Đặng Quân học một loại nhạc cụ trong kỳ nghỉ dài, thư giãn một chút.
Kết quả Đặng Quân không cảm kích.
Không thích đàn thì nói không thích đàn, tìm một lý do khác cũng được, Đặng Quân lại cố tình nói là “Học không được”.
Ba chữ này truyền đến nhà Hứa Mộc Tử, ngay lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu của mẹ Hứa Mộc Tử.
Tối hôm sau, trong buổi tụ tập ở nhà Đặng Quân, Hứa Mộc Tử cũng được bố mẹ dẫn đi.
“Nhà chú Đặng cũng có đàn piano, con luyện đàn ở nhà chú Đặng cũng giống như ở nhà mình thôi.”
Nói thì nói vậy, thật ra họ chỉ muốn khoe khoang kỹ năng chơi đàn của con gái mình.
Khi bước vào cửa, Hứa Mộc Tử đã nhìn thấy Đặng Quân.
Anh không xuống lầu, đứng sau hàng lan can gỗ được lau chùi bóng loáng trên tầng hai, rất câu nệ, vẻ mặt nhàn nhạt chào hỏi từng người lớn tuổi, cuối cùng mới nhìn về phía cô.
Đó là lần đầu tiên Hứa Mộc Tử nhìn thấy Đặng Quân.
Cô thật sự đã nghe tên anh quá nhiều lần, bị ảnh hưởng bởi lời nói của bố mẹ, đã hình thành ấn tượng rập khuôn, cho rằng anh nhất định là một mọt sách ít nói.
Khi đó Hứa Mộc Tử thích một bạn nam trong lớp IELTS.
Bạn nam đó cũng giống như cô, đang chuẩn bị thi vào nhạc viện nước ngoài, là một chàng trai ăn mặc thời trang, nụ cười tươi tắn.
Nhìn lại Đặng Quân, cúc áo sơ mi kẻ sọc được cài ngay ngắn đến tận cúc trên cùng, đeo kính gọng đen, lại không thích nói chuyện, cả người đều có vẻ khó chịu.
Hứa Mộc Tử nghĩ, quả nhiên là một người ngốc nghếch bị sách vở làm cho đần độn.
Con gái mình khó khăn lắm mới chịu ra mắt, mẹ Hứa Mộc Tử hận không thể để mọi người nghe con gái mình đàn một bản nhạc, thấy Đặng Quân chào hỏi xong, bóng dáng biến mất trên tầng hai, liền hỏi: “Đứa nhỏ không xuống ăn cơm cùng sao?”
Mẹ Đặng Quân cười lắc đầu: “Nó bận, nói là ăn trong phòng mình.”
“Đã thi xong rồi, còn bận gì nữa?”
“Tôi cũng không biết, hình như là đang xem trước sách giáo khoa đại số của đại học. Bình thường nó thích mày mò mấy thứ này. Hôm qua bố nó còn nói với tôi, nếu sau này trong nhà có một người làm nghiên cứu học thuật, thì thật là tổ tiên tích đức.”
Mẹ Đặng Quân có lẽ ngại cứ khen con mình mãi nên dừng lại ở đó, dẫn mọi người vào phòng khách: “Không cần quan tâm đến nó, đứa trẻ này tính tình kỳ lạ, không thích náo nhiệt.”
Có một người dì khác nói: “Ôi chao, học bá mà, suýt nữa thì là thủ khoa rồi, luôn có chút khác biệt với người bình thường chúng ta.”
“Chúng ta không chỉ có học bá, còn có tài nữ nữa. Lát nữa để Mộc Tử đàn vài bản nhạc cho mọi người nghe, luôn nghe bố mẹ cháu nói cháu đàn piano rất giỏi…”
Hôm đó Hứa Mộc Tử được khen ngợi rất nhiều, có chút lâng lâng, ăn thêm vài miếng dưa hấu ướp lạnh.
Quả nhiên là không thể đắc ý vênh váo.
Buổi tụ tập đến tối, Hứa Mộc Tử bị đau bụng, mà nhà vệ sinh dưới lầu lại bị một người lớn tuổi say rượu chiếm dụng, chậm chạp mãi không ra.
Mấy phòng vệ sinh trên tầng hai đều nằm trong phòng ngủ, mẹ của Đặng Quân sợ Hứa Mộc Tử ngại nên đã bảo cô lên tầng ba.
Tầng ba là phòng dành cho khách, bình thường không có ai ở, rất yên tĩnh.
Hứa Mộc Tử gần như quên mất sự tồn tại của Đặng Quân, cô đi vệ sinh xong, chỉnh lại tóc trước gương, lau tay bằng khăn giấy rồi đi về phía cầu thang.
Là biệt thự cùng khu, bố cục nhà Đặng Quân gần như giống hệt nhà Hứa Mộc Tử, cô biết hướng nào là phòng ngủ, hướng nào là sân thượng.
Ở nhà Hứa Mộc Tử, tầng ba là phòng đàn của cô, trên sân thượng cũng toàn là đồ của cô, có cả một chiếc piano cũ từ thời thơ ấu cũng được đặt ở đó. Trước khi xuống lầu, cô gần như theo bản năng nhìn về phía sân thượng nhưng không ngờ lại nhìn thấy Đặng Quân.
Đặng Quân dựa vào lan can sân thượng, dáng vẻ lười biếng.
Nếu không biết trước Đặng Quân là con một, có lẽ Hứa Mộc Tử sẽ nghĩ rằng mình đã nhìn thấy anh em sinh đôi của Đặng Quân.
Đặng Quân lúc này thật sự quá khác biệt.
Hoàn toàn không còn vẻ hướng nội, sợ xã hội khi chào hỏi người lớn tuổi. Anh đã cởi chiếc áo sơ mi kẻ caro, mặc một chiếc áo phông đen ngắn tay rộng thùng thình, không đeo kính, cũng không bận rộn học trước sách giáo khoa đại số đại học, mà ngẩng đầu thổi một làn khói trắng vào bầu trời đêm một cách thảnh thơi.
Sau đó, Hứa Mộc Tử mới ngạc nhiên phát hiện ra, thứ mà Đặng Quân kẹp giữa các ngón tay là một điếu thuốc.