Cái gạt tàn trên bàn nhét đầy thuốc, còn là một tên nghiện thuốc…Trên giường còn có tất thối, thật bẩn…
Trần Tiêu thở dài một cái, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, bây giờ không phải là thời điểm soi mó.
Bên kia, Đông Phương lại vội vội vàng vàng, tìm hộp giày cũ, bỏ vào đó hai cái khăn lông, thà Trần Tiêu vào.Sau đó còn tim cái bát nhỏ, đổ sữa bỏ Riga theo lời bác sĩ dặn, cẩn thận đặt trước Trần Tiêu.
Trần Tiêu đói bụng cực kì, tuy rằng rất khó chịu,nhưng vẫn kiên trì dùng đầu lưỡi vừa liếm vừa uống. Uống vào mấy ngụm liền ngã xuống nghỉ một lát, sau đó sẽ tiếp tục uống.
Chờ hắn uống xong, Đông Phương đem hắn bế lên
Trần Tiêu dùng mắt nhìn Đông Phương từ trên xuống, đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ đánh giá nam nhân này.
Trần Tiêu nghĩ, tiểu tử này lớn lên cũng thật đẹp trai, chỉ thua ta tí tẹo. Đôi mắt có thể xem như mắt phượng, lúc cười có chút oai, khiến người khác cảm thấy có chút xấu xa.
Ân, nhìn thế nào cũng là một tên du côn.
“Ngươi có biết ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền thuốc thang không? Thời buổi này, mèo so với người còn đắt hơn.”
Đông Phương lung lay Trần Tiêu, nói.
“Mèo hoang ta đã gặp không ít, nhưng so với ngưoi còn không thảm bằng, còn muốn dùng đôi mắt to đáng thương đó nhìn ta?’
Đông Phương nói tiếp.
Mèo muốn cảm ơn thì biểu đạt sao đây? Trần Tiêu nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra, liếm liếm ngón tay Đông Phương.
Đông Phương đối với hành động của hắn thấy rất hài lòng
“Ai..Nếu đã bước vào nhà ta, sau này đều phải nghe lời ta, trước tiên đặt cho ngươi cái tên đi. Cẩu Thặng, nghe thế nào?”
Đó là tên chó đi? Trần Tiêu suy nghĩ trong lòng, lườm hắn một cái.
“Hay gọi là Tiểu Phi”
Coi như ta là mèo, nhưng ta cũng không béo vậy đi? Trần Tiêu tiếp tục trợn trắng mắt.
“Hừm, liền gọi là Bạch Gia Hắc đi.”
Đông Phương từ đâu rơi ra cái quyết định, đem Trần Tiêu đặt lại trong hộp, sau đó tắt đèn.
Trần Tiêu cảm thấy việc trải qua ngày hôm đó nhiều như cả cuộc đời hắn từ trước đến nay. Nhìn ánh đèn trong phòng, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của hắn an tĩnh lại, sau đó ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Tiêu bị nước tiểu nghẹn tỉnh. Hắn ngẩng đầu lên, trời đã sáng, Đông Phương nằm trên giường cũng đang ngủ say.
Nếu như chuyện biến thành mèo là giấc mộng thì tốt rồi. Trần Tiêu trở mình, cảm thấy bụng mình như muốn nứt ra rồi.
Thật đáng tiếc, không phải là mộng.
Coi như đã biến thành mèo, Trần Tiêu cũng không muốn tiểu tiện tuỳ tiện, phòng rửa tay cách chỗ hắn hai mươi mét. Nói gần cũng gần, nói xa cũng xa. Do dự chốc lát, hắn khó khăn đem thân thể chống lên, lúc này thuốc tê đã hết, hắn đau nhức không thôi, nhưng nhà vệ sinh không thể không đi.
Trần Tiêu dùng móng vuốt nạo nửa ngày mới có thể từ trong họp giãy dụa đi ra, nằm rạp trên mặt đất, di chuyển mỗi một tấc khó khăn trùng trùng. Tại thời điểm hắn vừa tiếp cận cửa phòng vệ sinh, Đông Phương bị hắn làm cho tỉnh dậy, đi tới lấy tay xách hắn lên
“Bác sĩ nói ngươi không thể lộn xộn, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Trần Tiêu trong lòng lo lắng, kêu loạn, hắn vừa rơi nước mắt vừa dùng chân trước vẽ loạn trong không trung hai chữ WC, nhưng Đông Phương không hiểu hành động của hắn, đem hắn giơ đến trước mặt.
“Sáng sớm rất có tinh thần a, có phải đã đói bụng rồi không?”
Trần Tiêu chấp nhận số mệnh, thở dài một hơi, cúi đầu xuống, thân thể run rẩy mấy cái, hẳn là không nhịn được nữa, nước tiểu chảy ra.
“Đệt! Mèo chết…”
Đông Phương xách Trần Tiêu vọt vào phòng rửa tay. Dù vậy trên người vẫn bị bắn không ít
“Muốn tiểu tiện cũng không nói một tiếng.”
Đông Phương đem thả Trần Tiêu xuống đất, cầm vòi hoa sen cọ rửa.
Ai bảo ngươi quản việc không đâu? Trần Tiêu nghĩ. Ai oán nghiêng đầu sang chỗ khác, đuôi lung lây mấy cái.
“Đến, cũng lau cho ngươi một chút.”
Đông Phương nói, cầm lấy cái khăn đi tới.
Uy, đại ca, ngươi không mặc quần áo a. Trần Tiêu vừa nghĩ thuần khiết vừa nhắm mắt lại.
“Ngươi là mèo đực?”
Đông Phương bỗng nhiên như phát hiện được lục địa mới mà kêu lên
“Khà khà, nguyên lai là con trai.”
Sau đó, hắn vui vẻ đem Trần Tiêu đặt trên nắp bồn cầu
“Tiểu kê kê của ngươi không bằng đại ô của ta”
Trần Tiêu thống khổ nhíu mày, lỗ tai hướng về phía sau, phát ra một âm thanh ùng ục. Đại ca, ngưoi mấy tuổi rồi, có thể đừng ấu trĩ tẻ nhạt như vậy không?
Lau Trần Tiêu xong, Đông Phương đem hắn đặt lại trong hộp, đi tắm một lúc, mặc một cái quần lót trong phòng đi tới đi lui.
Trần Tiêu không có hứng thú với nam nhân, hắn lười biếng trở mình, từ góc độ này có thể nhìn thấy lịch điện tử trên tường. Hoá ra là thứ bảy.
Hắn còn nhớ ngày xảy ra chuyện là thứ ba, đã qua bốn ngày. Không biết tình huống bên ngoài ra sao, hắn mất tích, sẽ có người vì hắn mà đau lòng hay không?
Một lát sau, cửa phòng đóng lại, Đông Phương đi ra ngoài, Trần Tiêu cũng chọn một tư thế thoải mái để ngủ tiếp. LẦn thứ hai cánh cửa bị mở ra là vào buổi trưa, Trần Tiêu bị làm tỉnh, hắn cảnh giác ngẩng đầu lên, đồng tử giãn to.
“Bạch Gia Hắc, ngươi xem ta mua cho ngươi cái gì”
Đông Phương dương dương đắc ý nói, sau đó đem bao lớn bao nhỏ đặt xuống đất.
“Cát vệ sinh!”
Lỗ tai Trần Tiêu tiu nghỉu xuống, chờ ta tốt hơn một chút là có thể dùng bồn cầu rồi.
“Thức ăn cho mèo!”
Lỗ tai Trần Tiêu giờ còn thấp hơn, ta nghĩ ta nên ăn thịt ngươi.
“Còn có….*đương đương đương đương đương, chuột nhỏ!”
Đông Phương đem một con chuột cao su đặt bên người Trần Tiêu như hiến một vật quý.
Trần Tiêu suýt nữa phun một ngụm máu. Đại ca, ngươi vẫn coi ta là một con mèo bình thường sao?
“Bây giờ ta sẽ nấu cơm cho ngươi ăn.”
Đông Phương hoàn toàn không chú ý đến việc Trần Tiêu đang hồn bay phách lạc, đem thức ăn cho mèo rót vào một ống xilanh, sau đó mạnh mẽ nhét vào miệng Trần Tiêu.
Ai muốn ăn thứ chán ghét này a!? Trần Tiêu meo meo kêu, nhưng tất cả biểu hiện đều được Đông Phương cho là hắn đang hưng phấn.
Chờ đến một ống thức ăn cứng đưa vào, Đông Phương mới thả Trần Tiêu xuống.
Trần Tiêu cố gắng nhịn ói nuốt vào, thức ăn cho mèo tuy rằng thật sự ăn không ngon, thế nhưng hiện tại hắn cần khôi phục thể lực. Chén nước cũng được đặt bên cạnh, Trần Tiêu lè lữoi liếm một cái, hắn cảm thấy mình được chăm sóc như một đứa trẻ.
Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn suốt năm sáu nagfy, trạng thái của Trần Tiêu từ từ chuyển biến tốt hơn, có thể tự mình đi đến hộp cát vệ sinh, còn có thể ăn một ít thức ăn mềm.
Mấy ngày nay, hắn có hiểu thêm về Đông Phương một chút, Đông Phương năm nay hai mươi bốn tuổi, là một nhân viên trong xưởng cơ khí, phòng ở là mướn, thứ duy nhất có giá trị chính là chiếc bọ nhỏ second-hand mua từ khách hàng, cũng vì Trần Tiêu mà bị hỏng. Còn có một dàn máy tính cũ, đặt tại góc tường.
Con người Đông Phương này cũng rất thú vị, tật xấu cũng không thiếu.
Nếu như không phải gặp khó khăn, đánh chết Trần Tiêu cũng không ở cùng một con người như thế này.
Đông Phương thích hút thuốc, uống rượu, quá khứ dường như làm lại quán bar, có tiền lương liền đem vào quán bar say xỉn. Hắn cũng không phải kiểu người vô văn hoá, nhưng ít nhiều mang theo một diểm bất cần đời. Hắn nhìn qua hào hiệp, lại có thời điểm làm cho ngừoi ta có cảm giác cô đơn.
Nói chính xác, Đông Phương là tên du côn, lại cố chấp mang điểm thân sĩ nguyên tắc.
Trần Tiêu không khỏi hiếu kì, cha mẹ nào lại có thể nuôi dạy ra đứa con thế này?
Nhưng hắn và Đông Phương ở cùng nhau lâu như vậy cũng không thấy Đông Phương gọi điện về nhà, cũng không thấy ngừoi nhà qua đây.
Điểm tâm bình thường của Đông Phương là một bát mì, ăn xong rồi liền châm điếu thuốc, đến bên ổ Trần Tiêu, vừa nhìn hắn vừa nuốt mây nhả khói.
Loại tình huống này Trần Tiêu đã nhịn mấy ngày, đến cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa.
Ngày thứ sáu, ngày lúc Đông Phương đang cúi người xuống, trong miệng đang ngậm khói.
Trần Tiêu đột nhiên khom ngừoi một cái, dùng ba chân nhảy lên, cắn một cái, đoạt mấy điếu thuốc trong tay Đông Phương.
Đông Phương há hốc mồm, sửng sốt trong chốc lát, mới ý thức được trong tay mình đã không còn gì
“Này nhóc con, đem thuốc trả cho ta!”
Trần Tiêu vội vàng né tránh, bò loạn dưới đất. Bất đắc dĩ, do trọng thương chưa lành, không kịp bò xa bao nhiêu đã bị Đông Phương đè xuống đất.
Đông Phương lấy thuốc từ tỏng miệng Trần Tiêu ra, nháy mắt một cái ném vào thùng rác.
Trần Tiêu cho là hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới Đông Phương có chút đắc ý nói
“Không hổ là mèo ta nuôi, đến thói quen cũng giống nhau.”
Lão tử mới không hút thuốc đó! Ở cùng Đông Phương cũng lâu khiến Trần Tiêu bao nhiêu từ thô tục đều nói ra hết. Nhưng tất cả lời nói đều biến thành “meo meo meo meo meo”
“Đến, Bạch Gia Hắc, lại đây cha cho ngươi ăn thứ tốt.”
Đông Phương nói chuyện, lấy từ trong tủ lạnh ra một đoạn lạp xưởng.
“Hừ, không để ý đến ngươi.”
Trần Tiêu quay đầu đi chỗ khác, chậm rãi xoay người.
“Ô, rất có cốt khí nha”
Đông Phương đem lạp xưởng đặt trong cái mâm
“Ta đi làm, không nhìn ngươi.”
Chờ Đông Phương vừa ra khỏi cửa, Trần Tiêu liền vội vàng vồ tới, đem lạp xưởng ngậm trong miệng, nhai nhai. Liên tục ăn thức ăn cho mèo nhiều ngày vậy hắn đã sớm không nhịn được, lạp xưởng kia có mùi vị thật ngon.
Ăn no uống đủ, Trần Tiêu nằm úp sấp lên áo lông, ánh sáng chiếu lên người hắn, thậm chí hắn có chút thích ý cùng thoả mãn.
Mấy ngày nay hắn đã từ từ thích ứng với sinh hoạt của một con mèo.
Thời điểm làm người trong quá khứ, hắn đều cảm thấy không được vui vẻ, không vừa lòng, tôm hùm bào ngư hắn ăn đến chán.
Mà lúc này, những thứ đó càng không bằng khúc lạp xưởng động nhân tâm kia.