Tuần Dữu tự nhận bản thân sẽ không vì một bức ảnh đơn giản liền nghi ngờ kỳ Ngạn, chỉ là trong nháy mắt, không biết tại sao, tâm trạng cô bỗng chùng xuống.
Cô cố gắng bình ổn lại mới trả lời Vương Kinh Kinh.
[Chỉ là một bức ảnh thôi mà, Kinh Kinh, cậu từng nghĩ nhiều quá. Kỳ Ngạn và Khương Vân trong sạch mà, dù sao cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, anh em chụp chung một tấm ảnh thì có sao.]
Vương Kinh Kinh: [... Dữu Dữu, cậu thật sự cảm thấy bọn họ chỉ là anh em à? Cậu đừng quên bọn họ không có huyết thống gì. Hơn nữa... Hôm nay là sinh nhật cậu. Kỳ Ngạn liên lạc lại với cậu chưa? Cậu ta là bạn trai cậu. Sao có thể làm như vậy?]
Không đợi Tuấn Dữu hồi thần, Vương Kinh Kinh tiếp tục nhắn:
[Dữu Dữu, mình nói như vậy là vì muốn tốt cho cậu. Khương Vân không giống các, cô gái khác, nói thật, ngoại hình cậu ta không hề kém cạnh cậu, là style được ưa chuộng nhất hiện nay đấy. Quan trọng nhất là cậu ta học giỏi, có tiếng nói chung với Kỳ Ngạn, thời gian họ ở bên nhau còn nhiều hơn bạn gái chính thức là cậu. Cho nên cậu nhất định phải chú ý, đừng thiếu cảnh giác.]
[Chắc cậu cũng biết, từ hồi cấp ba mọi người đều nói họ đẹp đôi. Có ngoại hình đẹp, học giỏi, quan trọng nhất là thanh mai trúc mã...]
Đúng vậy, nếu là ngày thường, Tuần Dữu sẽ không để ý tấm ảnh này, càng không để ý lừoi nói lảm nhảm của Vương Kinh Kinh.
Trong ba năm theo đuổi Kỳ Ngạn, cô đương nhiên biết tần suất xuất hiện của Khương Vân rất cao, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không coi cô ấy là tình địch.
Giống như lời cô nói với Vương Kinh Kinh, dù sao Kỳ Ngạn cũng chỉ coi Khương Vân là em gái mà thôi.
Cho dù không có quan hệ huyết thống hay không cũng vậy.
Đây là điều chính miệng hai người họ thừa nhận.
Dù gì hai người họ cũng cũng nhau lớn lên, nếu có thể nảy sinh tình cảm nam nữ thì sao phải đợi tới giờ? Cũng đâu phải cứ thanh mai trúc mã thì sẽ yêu nhau.
Như cô và Vương Kinh Kinh, không phải trở thành một đôi oan gia sao?
Cho nên, sao Kỳ Ngạn và Khương Vân có thể có gì với nhau được?
Bọn họ có thể là anh em, bạn bè, nhưng chắc chắn không phải người yêu.
Nhưng hôm nay không phải ngày thường.
Tuần Dữu vô thức cắn môi - đây là thói quen từ nhỏ của cô mỗi khi hoảng hốt lo âu. Đến khi trên môi có cảm giác đau đớn, cô mới hồi phục tinh thần.
Một lát sau, Tuần Dữu buồn bực trả lời tin nhắn của Vương Kinh Kinh:
[Kinh Kinh, mình biết cậu có ý tốt, nhưng cậu yên tâm đi, mình và Kỳ Ngạn không sao. Anh ấy vừa gọi điện cho mình giải thích lí do vắng mặt, cũng xin lỗi mình rồi. Anh ấy vì chuẩn bị quà sinh nhật cho mình nên mới đến trễ. Thôi, lần sau nói với cậu tiếp. Vừa có tiếng chuông, chắc Kỳ Ngạn tới đó.]
Dù có thế nào đi nữa, cô cũng không thể để Vương Kinh Kinh chê cười.
Chỉ là...
Tuần Dữu thoát khỏi khung chat với Vương Kinh Kinh, tầm mắt vô thức nhìn vị trí trên cùng trong WeChat, ngơ ngẩn nhìn cái tên "Cục cưng của emmm".
Cục cưng của em - đó là biệt danh cô đổi cho Kỳ Ngạn.
Cô click mở khung chat, tin nhắn mới nhất là hôm trước...
Tuần Dữu: [Anh yêu, mai là sinh nhật em, anh nhớ đến đấy nhé! Nếu đến muộn em sẽ giận đó!! Tối mai 7h! 7h! 7h! Điều quan trọng nhắc ba lần!]
Kỳ Ngạn: [Ừ]
So với cô, Kỳ Ngạn trả lời đơn điệu hơn nhiều. Nhưng dù sao tính anh cũng lãnh đạm, vốn không phải người nói nhiều, Tuần Dữu sẽ không để ý chút chuyện vặt vãnh này.
Thế nhưng lúc này, nhìn kí tự đơn giản ngắn gọn kia, tâm cô lại như bị bịt kín một tầng bóng ma.
Ở đầu bên kia, chỉ trong chốc lát Vương Kinh Kinh lại gửi một tin nhắn. Tuần Dữu lúc này mới hoàn hồn rời khỏi giao diện.
Vương Kinh Kinh: [Thật sự là Kỳ Ngạn tới?]
Vương Kinh Kinh: [Cậu ta chuẩn bị quà gì cho cậu vậy? Sinh nhật tiếp theo của cậu còn lâu mà? Dữu Dữu, cậu không lừa mình chứ? Mình thấy cậu quá để ý mặt mũi rồi đó!]
Tuần Dữu: [Mình lừa cậu làm gì chứ? Kinh Kinh, nếu cậu rảnh rỗi như vậy thì dành thời gian đi chơi với tình yêu của cậu đi. Xã hội bây giờ nhiều cám dỗ phức tạp lắm! Bạn trai cậu ưu tú như vậy thì nên để ý một chút, nhớ trông chừng kĩ nhaaa. Không nói chuyện với cậu nữa, Kỳ Ngạn đang gọi mình. Byeee!!]
"Vương Kinh Kinh! Cậu có vẻ thích xen vào chuyện của người khác nhỉ?"
Tuần Dữu gửi xong tin nhắn liền cắn răng thấp giọng mắng một câu, sau đó vùi đầu vào chăn. Cô chớp mắt thật mạnh, ngón tay mở tấm ảnh vừa lưu về máy rồi zoom lên.
Nhìn bầu không khí giữa hai người trong ảnh hài hòa đến cực điểm, không biết vì sao đôi mắt Tuần Dữu hơi trướng đau.
Chốc lát, cô liền tắt điện thoại, nhắm hai mắt lại.
Đẹp cái gì mà đẹp!
Cô mới là bạn gái Kỳ Ngạn, bọn họ mới đẹp đôi nhất! Người Kỳ Ngạn thích là cô, cậu chỉ coi Khương Vân là bạn bè, là em gái thôi!
Bọn họ... Sao có thể chứ?...
Anh em.
Bọn họ chỉ là anh em.
Điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng... thật sự là như vậy sao?
Hình như từ khi Kỳ Ngạn vắng mặt trong bữa tiệc sinh nhật kia, tuổi 19 của cô đã được định sẵn sẽ không được viên mãn. Đêm này, cô mơ một giấc mơ.
Nó là một giấc mơ rất đỗi nực cười.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Tuần Dữu không chút mảy may để ý. Nhưng, điều kỳ lạ là giấc mơ ấy khắc sâu vào trong tâm trí cô, khiến cô không thể quên nổi.
Trong mộng, thế giới của cô chỉ là một cuốn sách, một cuốn sách nói về câu chuyện tình yêu, sự chờ đợi đầy đớn đau của thời thanh xuân.
Cậu ở đám mây, tôi ở bờ đối diện(*) - đó là tên cuốn sách này. Mà câu chuyện cũng tương tự với tên sách, đẹp, duy mỹ đến động lòng người. Nó kể về một đôi thanh mai trúc mã cùng trưởng thành, trải qua hiểu lầm, trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng nắm tay nhau hái quả ngọt, bên nhau trọn đời.
Nam nữ chủ đúng là Kỳ Ngạn và Khương Vân.
Còn Tuần Dữu?
Cùng lắm chỉ là một nữ phụ ác độc đáng ghét chen chân vào mối lương duyên tiền định của nam nữ chủ.
Vì cô, nam chủ làm tổn thương nữ chủ.
Vì cô, thanh xuân của nữ chủ là một mảng màu u tối.
Vì cô, nam chỉ phải cật lực theo đuổi vợ.
Cô tăng thêm cho con đường tình yêu thời thanh xuân của nam nữ chủ không biết bao nhiêu nhấp nhô. Cô là chất xúc tác cho tình cảm nam nữ chủ, cũng là tiểu tam học dốt chỉ được vẻ bề ngoài bị người người chán ghét.
Cô ngoại trừ khuôn mặt cùng gia thế thì không có ưu điểm gì: kiêu căng tùy hững, hoành hành ngang ngược, người như vậy nhìn đâu cũng thấy không xứng với nam chủ ưu tú, có tố chất, có giáo dưỡng.
Trong sách, Kỳ Ngạn và Khương Vân vốn là đôi thanh mai trúc mã tình cảm cực tốt. Kỳ gia và Khương gia là hàng xóm, người lớn hai bên còn là bạn bè thân thiết, sau, bà chủ hai nhà gần như đồng thời mang thai, thâm chí còn nửa đùa nửa thật muốn hai đứa trẻ kết thân.
Nếu là một nam một nữ, hai nhà bọn họ liền kết thông gia.
Đương nhiên, bây giờ là thời hiện đại, hứa hôn từ trong bụng đã sớm thành cổ hủ, hai nhà cũng biết là nói đùa thôi. Nhưng ở trong sách, đây cũng là lúc bắt đầu duyên phận của nam nữ chủ.
Sau đó, Kỳ gia cùng Khương gia lần lượt vượt cạn. Bởi vì quan hệ hai bên cộng thêm sự ràng buộc của số phận, quan hệ giữa hai người cũng ngày càng tốt đẹp.
Chỉ là... có lẽ vì quá quen thuộc, hai người vẫn không dám đâm thủng tầng giấy mỏng kia. Ở đoạn đầu tiểu thuyết, Kỳ Ngạn vẫn luôn coi Khương Vân là em gái.
Đương nhiên, dù là em gái cũng là cô em gái độc nhất vô nhị.
Kỳ Ngạn tính tình thanh lãnh, chỉ duy với "em gái" Khương Vân này khác biệt: cực kỳ ôn nhu. Cho dù sau này đã có bạn gái thì địa vị của Khương Vân trong lòng cậu không mảy may lay chuyển.
- ---
Chú thích:
(*) "Cậu ở đám mây, tôi ở bờ đối diện": theo mình hiểu thì có thể là: đám mây có thể trôi đến bờ đối diện nhưng khó ở lại mãi, có lẽ nói KN ở vị trí xa, khó nắm bắt và chuyện tc của KN cùng KV sẽ phải gặp nhiều khó khăn, trắc trở ấy. Ai biết rõ thì góp ý cho mình nha!!
P/S: Editor đang học cuối cấp nên thời gian rảnh cũng không nhiều, mình chia 1 chương bản cv thành 2-3 chương nhỏ để cảm giác in ít thì sẽ đỡ lười hơn ấy!!
Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhdd và wattpad @--twinkle--.
Danh Sách Chương: