Anh là ai
Anh là Quý Á Liên.
Tôi là ai?
Em là Thạch Nghi Thanh.
Chúng ta có quan hệ gì?
Vợ chồng.
Chúng ta thật sự là vợ chồng, có khách khứa dự tiệc, giấy kết hôn, đến sở bưu chính đăng ký không phải là chuyện đùa?
Đúng, là thật, có nghi lễ công khai, tiệc mời năm mươi bàn cho bạn bè thân thích, có người làm chứng cho hai người hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.
Nếu chúng ta thật sự là vợ chồng, tại sao cô lại không thấy yêu anh? Là cô không yêu anh đủ hay là anh không yêu cô, hay là chúng ta kết hôn không phải vì yêu nhau, là một kết hôn cùng giường sao? Cô cảm thấy trong lòng cô đánh mất một người rất quan trọng, người rất quan trọng, nhưng mà cô đã quên mất người đó . . . .
Tại sao cô lại quên mất người đó chứ? Một câu “Quên” liền xoá bỏ cuộc sống vợ chồng nhiều năm của bọn họ.
Sao cô lại độc ác nói ra từ không thương anh, khi anh phát hiện mình đã yêu cô đến tận xương tuỷ, cô lại vô tâm nói một câu sắc bén như lưỡi dao, hung hăng, đâm vào trái tim anh không chút lưu tình nào.
Đây là báo ứng vì anh không biết quý trọng sao?
Bởi vì anh coi thường sự xuất hiện của tình yêu, vì vậy trời cao lạnh lùng cười khinh bỉ anh, nói cho anh biết giễu cợt tình yêu sẽ phải gặp quả báo, vào lúc anh không chú ý nhất sẽ cướp đi, để cho anh hối hận không kịp, nếm tư vị khổ sở thế nào trong ngọn lửa mạnh đang bùng cháy dữ dội.
Nghĩ đến vợ mình dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, Quý Á Liên không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Thật vất vả hao tổn trân bảo trong tay anh, anh muốn tìm về vốn hoàn hảo vô khuyết lại lực bất tòng tâm.
Anh vẫn cho là cô sẽ vĩnh viễn thuộc về anh, cho dù quá khứ anh dùng tâm tình gì để đối xử với cô, cặp mắt yêu say đắm kia chia bao giờ thay đổi, chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô đứng tại chỗ chờ đợi, khuôn mặt luôn cười tươi như ánh mặt trời làm cho đáy lòng người ta dâng lên một cỗ ấm áp, mùa đông lạnh cũng biến thành ấm áp.
Nhưng, cô quên anh, đáy lòng đã quên triệt để, không có trí nhớ, chưa từng tới, đáy mắt cũng không có bóng của anh, thế giới của cô không còn hình bóng của anh chiếm giữ, anh bị cô vứt bỏ, bởi vì tai nạn chết tiệt đó.
“Không nên vội, ngồi xuống nói thật tốt, chứ lúc cô ấy không sao thì ngược lại cậu phải vào viện tâm thần, đại não là bộ phận ở giữa cấu tạo phức tạp cũng là bộ phận kỳ diệu nhất của cơ thể, giới y học nghiên cứu mấy chục năm cũng chỉ nghiêng cứu ra bề ngoài, căn cứ bản báo cáo trên tay tôi, não của cô ấy bị va chạm nghiêm trọng, qua tập thể ngày đêm cứu chữa, tất cả giải phẫu lớn nhỏ hẳn là trong lòng cậu có tính toán.”
“Nói thật ra cô ấy còn có thể sống sót đã là kì tích trong y học, hôn mê ba tháng lại có thể thanh tỉnh không bệnh tật ít lại càng ít, vừa bắt đầu tôi đã không ôm bất cứ hi vọng nào, cầu mong cô ấy lên đường bình an, là cậu kiên trì nên tôi mới ra tay lần nữa, nếu không bình thường nhịp tim dừng lại ba mươi phút tôi sẽ trực tiếp tuyên bố tử vong.” Trên thực tế khi anh luyện tập với cơ thể sống, có thể cứu liền cứu, cứu không được đành mặc cho số phận.
Bác sĩ mặc áo trắng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chừng ba mươi tuổi, lịch sự, có mấy phần khí chất học giả. Mắt kính bằng bạc gọng đen để trên sống mũi cao ngất, giọng điệu ôn hoà giống như đang thảo luận vấn đề thời tiết, nhưng ánh mắt có hồn lộ ra sắc bén.
“Không cần khoe khang y học chuyên nghiệp của anh, anh chỉ cần nói cho tôi biết Thanh Thanh có thể khôi phục trí nhớ không, là mất đi vĩnh viễn, hay vẫn có thể dùng các loại trị liệu để cô từ từ nhớ lại.” Anh không sợ tốn tiền, chỉ cần cô có thể khôi phục giống như ban đầu, tốn nhiều tiền hơn nữa anh cũng sẽ không cau mày.
“Vấn đề là cậu thật sự muốn cho cô ấy nhớ tới đủ chuyện trước kia sao? Tại sao lại xảy ra tai nạn này trong tâm cậu biết rõ, tốt nhất hãy suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi.” Anh không phải thần, năng lực có hạn, có thể làm thì anh đã làm đến cực hạn, làm nữa thì phải xem ý của ông trời, anh không sắp xếp được.
“Tôi muốn cô ấy khôi phục như người bình thường, mỗi ngày ở nhà cười chờ tôi về.” Để lại một ngọn đèn, bốn năm món ăn gia đình anh thích, biết mình không phải một mình đó là chuyện hạnh phúc biết dường nào.
Sau mấy ngày xảy ra tai nạn xe cộ, khi Quý Á Liên lê thân thể mệt mỏi về nhà, không thấy được bóng dáng hoạt bát khuôn mặt tươi cười chạy tới đón, mạnh mẽ tức giận cởi áo khoác tây trang của anh xuống, nói: “Anh cực khổ rồi, công việc chính là công việc mệt mỏi nha.” Anh đã quen có bóng dáng nhỏ, bỗng nhiên không thấy, vừa mở cửa ra là nhìn thấy cả căn phòng trống vắng, cùng với phòng cô ở càng ngày càng nhạt mùi.
Lần đầu tiên anh lại sợ hãi mất đi, tâm còn đang đập như là bị người tháo ra một khối lớn, mất mác và hối hận nồng nặc kéo tới, anh bi thương chết lặng cũng không biết làm sao vượt qua những ngày không có cô.
Đến cùng anh đã làm gì, hoặc là nói cái gì anh cũng chưa hề làm? Trở về thấy thiếu một người trong phòng ngủ, anh mới hiểu rõ ràng “chờ đợi” đau khổ như thế nào, yên tĩnh không nghe được một tiếng động, hai người ngại chật chội bỗng chốc không gian phóng đại vô hạn, ngồi ở trên giường hai người đã từng quấn quít, khoảng trống vô hạn giống như thuỷ triều lên cao nhấn chìm anh.
Quý Á Liên đột nhiên ý thức Thạch Nghi Thanh vẫn tồn tại trong thế giới của anh, từ lúc cô còn dắt tay anh đi bộ đi học, không rõ ràng gọi anh “anh Liên”, đến lúc cô phấn khởi mặc đồng phục trung học, cằm tỏ vẻ phách lỗi nâng lên một đường cong hết sức đẹp mắt, đuổi theo anh muốn tặng quà, đủ loại cảnh tượng hiện rõ mồn một trước mắt, nhất nhất khắc sâu vào trong lòng anh.
Là anh quên mất cô, quên cô đã từng bởi vì anh thất hẹn mà trợn to mắt nhìn chằm chằm anh, quên anh hứa cho cô ba nguyện vọng, trừ không thể hái sao xuống còn tất cả anh đều đồng ý, quên cô còn đang chờ anh, đưa chỗ ngồi đặc biệt sau xe cho một cô bé khác, anh quên hiểu rõ cô là người đau nhất, cô không cẩn thận ngã nhào nát đầu gối cũng sẽ đau lòng thật lâu. . . . .
Ấm áp trên cánh tay biến mất, anh ôm là một khoảng không khí, bóng tối cũng không chịu được cô tịch bao vây anh thật chặt, trong đầu anh, trong lòng đều đầy bóng dáng linh hoạt xinh đẹp của một cô gái, bên tai đều là tiếng cười thanh thuý trong sáng của cô.
Vì cậy anh chạy, chạy ra khỏi nhà mình, chạy trốn tới bên cạnh cô, ở trong phòng bệnh thêm các ghế salon cạnh giường, mang théo ít đồ dùng tắm rửa và quần áo, mỗi ngày lấy bệnh viện làm nhà, anh phải tận mắt thấy cô còn hô hấp anh mới yên tâm, không có sờ sờ lên khuôn mặt mềm mại của cô anh không ngủ được, không có ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể cô anh sẽ phiền não lo lắng.
Nhưng mà tàn khốc, ông trời dùng hình phạt tàn khốc nhất trừng phạt anh, cô quên anh, ánh mắt không còn một tia quyến luyến, khách khí nói lễ phép nụ cười xấu hổ không quen thuộc, mặc dù cặp mắt sáng ngời như sao, rốt cuộc cũng không tìm được bóng dáng của anh.
Cô quên anh, đồng thời cũng mang tâm của anh đi.
“Dựa vào tình hình trước mắt muốn cô khôi phục không khó, chỉ cần hồi phục vừa phải, làm việc, nghỉ ngơi có quy luật, cơm ngày ba bữa, tôi dám cam đoan cô ấy có thể chạy nhảy, thét chói tai đánh vỡ màng nhĩ của cậu.” Tông Hướng Phong muốn nổ lực tách bầu không khí u ám, giọng điệu nhẹ nhàng lộ ra một chút chế nhạo.
“Cô ấy muốn xuất viện.” Mặc dù ở bệnh viện có thiết bi hoàn thiện, cuối cùng cũng không phải là nhà của mình, có cảm giác trói buộc vô hình.
Tông Hướng Phong vuốt cằm nghĩ ngợi, “Không phải không được, tôi vẫn đề nghị cậu về nhà chăm sóc tốt, là cậu không chịu, tôi cũng không miễn cưỡng. . . . .”
“Nói trọng điểm.” Trên mặt Quý Á Liên không vui, nặng nề lạnh nhạt giống như che đậy một tầng sương.
Anh bật cười, đáy mắt nụ cười càng đậm như đang có điều suy nghĩ. “Trọng điểm là tôi đồng ý, cậu mang cô ấy về nhà nhanh lên thôi. Chỉ cần trở lại bệnh viện khám định kì, một năm tới theo dõi não trước, nếu não không có hiện tượng biến dị nào thì cũng không cần trở lại kiểm tra, về vấn đề hồi phục cũng có thể tiến hành ở nhà, dùng nước ấm ngâm chân, xoa bóp tay chân của cô ấy nhiều làm, giúp cô ấy luyện tập đi bộ, cô ấy chỉ nằm quá lâu nên thân thể có chút cứng ngắt thôi, chờ sau khi hai chân cô có thể rơi xuống đất liền có thể đi tốt được.”
Ước chừng nghỉ ngơi ba tháng, vết thương cũng khép lại, xương bị gãy và nội thương cũng tốt không sai biệt lắm, quả nhiên người trẻ tuổi liền tốt rất nhanh, tỳ tiện dưỡng cũng có thể khoẻ như trâu, nếu đổi lại là người lớn tuổi, sợ rằng ngày thứ nhất đưa tới liền không chịu được, ngồi cùng hàng với tổ tông rồi.
“Anh xác định sẽ không có những di chứng khác chứ? Thanh Thanh nói thỉnh thoảng chân co sẽ ê ẩm.” Anh nhào nặn vài cái, cô kêu to oa oa giống như giết heo.
“Trừ bỏ cậu không quen bên ngoài, tôi có thể lấy nghề nghiệp bác sĩ khẳng định, tình trạng vết thương của người bệnh đang từ từ hồi phục ở bên trong, không chừng một tháng cậu sẽ oán giận tay nghề của tôi quá tốt, tốt lên quá nhanh, để cho cậu sững sờ.” Khuôn mặt tự tin của Tông Hướng Phong làm người ta muốn đánh một quyền, sau tròng kính là cặp mắt lấp lánh có hồn.
“Tông Hướng Phong, anh đang giẫm lên chỗ đau của tôi sao?” Không quen anh? Nhìn anh đứng lên giống như người ngồi đây chờ chết sao? Lại nói anh ta là một người có ưu thế.
Không quen đã là quen thuộc, Thạch Nghi Thanh là vợ hợp pháp được pháp luật bảo đảm của anh.
Nghe vậy, anh ta cười to, nhưng sau khi cười xong lại không quên đưa ra lời khuyên, “Đường về nhà không dài, con đường đi qua nội tâm của cô ấy cũng khá dài, bên kia cũng nên xử lí một chút, không thì lại mất đi, vẫn làm làm không công, tim chỉ có một, anh không phải do dự.”
Mắt Quý Á Liên loé lên tia sáng phức tạp, “Cô ấy yêu tôi, muốn cô ấy yêu tôi lần nữa không khó, tôi sẽ không buông tay lần nữa.”
Mặc dù đã từng sai lầm, nhưng anh còn có thể bù đắp, ông trờ cho anh cơ hội có tình yêu lần nữa, cũng đúng người đó, anh sẽ không dẫm lên vết xe đỗ, làm ra chuyện làm mình khổ sở, cần phải đoạn tuyệt, nếu không sẽ chỉ làm cho nhiều người bị tổn thương.
“Khó thì khó bên kia không chịu buông cậu, quấn quýt si mê không nghỉ, rõ ràng là người thông minh lại luôn làm ra những chuyện người khác nghĩ ngu xuẩn, tôi không biết có nên bội phục cậu là thiên tài, anh minh quả quyết, còn cười nhạo anh tự mua dây buộc mình không nhìn rõ sự thật.”
“Chỉ là mới xin chuyện kí hiệu nha, không phải cậu muốn như thế nào là có thể như thế ấy, ban đầu là cô ấy yêu cậu từ lúc nhỏ, cô ấy từ chút xíu liền dùng chân ngắn nhỏ chạy theo cậu từ phía sau, cái loại bị thiên lôi đánh cũng không nhận ra tình cảm góp nhặt từng ngày, hôm nay ngay cả cậu là ai cô ấy cũng không nhớ, ánh mắt nhìn tôi và cậu là giống nhau, cũng không khác.” Tông Hướng Phong nói ra trọng điểm.
Lòng của người ta sẽ thay đổi, không có trí nhớ của quá khứ, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, khoảng cách mênh mông biển lớn.
Thạch Nghi Thanh yêu Quý Á Liên, yêu sâu, yêu nồng đậm, yêu không cách nào kiềm chế, ai tới khuyên cũng vô dụng, đây là tất cả người có mắt đều nhìn ra được sự thật, tình yêu của cô quá rõ ràng, cũng không che giấu, mỗi người bọn anh đều đưa lên lời chúc phúc.
Duy chỉ có người trong cuộc Quý Á Liên là không nhìn ra, không nhìn ra đáy mắt cô thâm tình, không cảm nhận được tình yêu nổng đậm của cô, chỉ coi cô là em gái nhà bên, xem giao tình của hai nhà nhiều năm liền chăm sóc nhiều hơn chút, lòng vẫn cho là mình không thương cô, chỉ có động tác tình cảm, ở trong mắt anh, cô ấy vẫn là cô gái nhỏ hỉ mũi chưa sạch.
“Sẽ có thay đổi, yêu thích một người không phải nói thay đổi liền thay đổi, cái tôi có chính là thời gian chung đụng với cô ấy.” Lợi thế lớn nhất của anh là bọn họ ở cùng một mái nhà, anh tuỳ thời đều nhìn thấy cô, biết từng cảm xúc biến hoá của cô, dẫn cô đến bên cạnh anh trước một bước.
Có ai có thể thân mật hơn người bên gối mình? Cô bàng hoàng không có nơi nương tực chỉ có thể dựa vào anh.