Ngôn Thâm hóa thân học sinh nghiêm túc nửa đêm khêu đèn học, lúc này cậu lật sách so với trở mặt còn nhanh hơn.
[Không cần xem, đến lúc báo ứng kinh phật một chút tác dụng cũng không có.] Hồ ly ở một bên bỏ đá xuống giếng, độ sáng đèn bàn thực sự quá chói mắt, y ngủ không được rất khó chịu.
“Ngủ không được, không bằng nhiều sưởi ấm cho ta.” Ngôn Thâm con mắt không rời sách, cậu nơi với hồ ly. Thành thật mà nói, cậu hiện tại lạnh muốn chết, tay lạnh chân lạnh, đầu sắp đông cứng.
[Ngươi chẳng lẽ muốn đặt ta ở trên đùi sao?] Hồ ly liếc mắt nhìn cậu.
Ngôn Thâm nở nụ cười, biểu tình đoán đúng, “Không phải, trên mặt đất cũng không tồi.” Cậu đề nghị.
[Trên đất để bị ngươi giẫm lên, đúng không.] Hồ ly tà liếc mắt cậu, xoay người, quyết định không để ý tới cậu.
“Không phải, ngươi đến phòng khách ngủ.” Ngôn Thâm nói, phòng khách đèn điện tắt toàn bộ, đảm bảo tối không tiếng động, với chất lượng giấc ngủ mà nói là thật không tệ.
[Bên ngoài lạnh lắm.]
“Ngươi lông rất nhiều.”
[Còn rét.]
“Có thể lấy chăn bông mà đắp.”
[Ta tình nguyện ở chỗ này.] Cuộn thành một vòng lớn, vẫn quyết định nhẫn nại đèn bàn chói mắt, ở trên giường ngủ.
“Ừ.” Ngôn Thâm gật đầu, đường nhìn từ đầu tới đuôi chưa từng rời khỏi sách giáo khoa.
Một lát sau, hồ ly không nhẫn nại được hỏi: [Ngươi khi nào ngủ!]
“Chờ một chút.”
[ Phải chờ tới lúc nào?]
“Khoảng chừng mười phút.”
Tuy nhiên, qua hai mươi phút sau.
[Ngươi rốt cuộc chừng nào ngủ! ] Khi hồ ly thở phì phì quay đầu lại nhìn Ngôn Thâm thì, phát hiện cậu đã ngã vào trước bàn đọc sách ngủ.
Làm cái gì a! Hồ ly oán trách, nhảy lên bắp đùi Ngôn Thâm, lại nhảy lên mặt bàn, y tắt đi đèn bàn, sau đó nhảy quay về bắp đùi Ngôn Thâm, lại nhảy xuống mặt đất.
Hắn lực lớn vô cùng kéo Ngôn Thâm lên giường, sau đó đắp chăn.
Ngôn Thâm nếu như cảm mạo, thống khổ chính là y. Dựa vào tình huống như vậy mới phải hảo tâm dàn xếp cho cậu? Không phải muốn cùng cậu ngủ chung. Hồ ly thuyết phục chính mình.
Hồ ly ở bên cạnh cậu tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.
Cuối cùng có thể ngủ. Hồ ly nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Ngôn Thâm sáng sớm tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trên giường, không cảm thấy kinh ngạc nở nụ cười.
Cậu xoay người ôm cổ hồ ly, cười nói: “Rõ ràng cũng rất muốn cùng ta ngủ.” Dứt lời, buông hồ ly ra, để y ngủ thêm một lát, mình rời giường đánh răng rửa mặt.
Trở về phòng thì, hồ ly đã tỉnh, ngồi ở trên giường chờ cậu. Ngôn Thâm thay đồng phục xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, hắn làm hai phần bánh mì nướng kẹp thịt xông khói, một phần cho cha dậy trễ, đồng thời cấp hồ ly một chén sữa tươi.
[Ta ngày mai muốn ăn trứng gà sống. ] Hồ ly uống sữa nói.
“Không được, ăn trứng gà sống miệng sẽ thối.” Ngôn Thâm cự tuyệt, rất nhanh giải quyết bữa sáng.
[Đun sôi cũng không sao.]
“Được, ngày mai ta luộc cho ngươi.” Ngôn Thâm đáp ứng rất nhanh, chỉ cần yêu cầu không phải rất kỳ quái, cậu đều rất dễ nói chuyện.
Ngôn Thâm ăn điểm tâm xong, liền vội vàng đi học.
Đi ở trên đường, cẩn thận né tránh ‘Người qua đường’, cậu không hài lòng bước chân vào trường học, luôn luôn đúng giờ đến trường học.
Vốn là ngày rất bình thường, đến trường học kiểm tra, sau đó về nhà.
Thế nhưng hôm nay, không giống với ngày thường.
Mới vừa vào cửa trường, chợt nghe tiềng nghị luận ầm ỉ ồn ào. Theo lý mà nói, đêm trước cuộc thi, mọi người hẳn là khẩn trương hề hề xem bài vở, hoặc là nhỏ giọng thảo luận.
Thế nhưng tiếng kêu ngất trời, một lúc sau cũng không dứt.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Ngôn Thâm ôm nghi hoặc đi tới lớp học của mình, thấy trên bảng đen viết thật to hai chữ: Tự học.
“Ngôn Thâm! Ông bây giờ mới đến! Ông có biết phát sinh đại sự hay không!” Đứng bên cạnh cậu là Hoàng đồng học, nhiệt tình thuật lại chuyện mới vừa phát sinh. Nhìn hắn dõng dạc, thần sắc kích động không thôi, có thể thấy được không cần kiểm tra, hắn có bao nhiêu hài lòng.
Theo lời hắn nói, giáo viên thần sắc khẩn trương tuyên bố tự học sau, liền vội vã rời khỏi. Có người nói, bài thi trong một đêm, bị người ly miêu hoán thái tử, đổi thành giấy trắng. Dưới tình huống bất đắc dĩ, có thể sẽ hủy bỏ cuộc thi.
“Như vậy cũng không cần thi rồi! Ha ha, thực sự là được lợi!” Hoàng đồng học hả hê nói, hoa chân múa tay vui sướng, nói có bao nhiêu hài lòng, thì có bấy nhiêu hài lòng.
[Bạn học ngươi có ngu ngốc hay không a! ] Hồ ly chán ghét nhìn Hoàng đồng học, giễu cợt nói. Bài thi mất có thể lấy ra lại, hoặc là trì hoãn cuộc thi. Không có khả năng hủy bỏ, dùng chút đầu óc nghĩ một chút đã hiểu, cao hứng thành như vậy.
“Đừng nói như thế.” Ngôn Thâm thấp giọng trách cứ y, “Sống ở trong ảo tưởng cũng không sai.” Nói một câu chẳng khen chê.
Hồ ly liếc cậu trắng mắt.
“Chúng ta phải tự học đến tan học sao?” Ngôn Thâm quên hồ ly oán giận, khuôn mặt tươi cười hỏi Hoàng đồng học đối diện.
“Ừ. Đại khái mười hai giờ có thể đi.” Hoàng đồng học nói.
Ngôn Thâm nhìn phòng học nháo rầm rầm, nghĩ thầm, phòng học ồn như thế, chỉ sợ là không thể tự học. Cậu ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, vô ý lấy sách ra. Lúc này đọc sách, sẽ bị người ta cho là khác loài.
Cậu ngồi ở vị của mình, không hề báo động trước, bắt đầu đờ ra. Hồ ly nói với cậu cái gì, vào tai trái ra tai phải.
Ngây ngô nhìn khoảng không bầu trời một đám mây, từ từ bay qua.
Rất thích ý.
Mây trắng ngay sau đó mây đen rất nặng, cấp tốc lan tràn, trường học bị mây đen bao phủ toàn bộ.
“Hình như sắp mưa.” Ngôn Thâm nhìn mây đen nói.
[Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều. ] Hồ ly lườm cậu một cái.
“Thế nhưng có mây đen.” Ngôn Thâm nói, tin tưởng vững chắc sau đó sẽ mưa.
“Ở đâu ra mây đen a?” Lâm đồng học nghe được Ngôn Thâm lẩm bẩm, đến sát bên cửa sổ nhìn, bầu trời rất xanh, mây rất trắng, ở đâu ra mây đen?
“A, ” Ngôn Thâm sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Tớ nhìn lầm.”
“Cậu nhanh đi kiểm tra mắt đi! Chứng ruồi bay* của cậu trước mắt rất nghiêm trọng!” Lâm đồng học và Ngôn Thâm cười cợt một phen, quay đi vòng vòng nói chuyện phiếm.
[Bạn học của ngươi chỉ số thông minh thật sự có vượt qua bảy mươi sao? ] Tại sao mỗi người đều ngu xuẩn như thế? Lẽ nào không ai phát hiện Lục Ngôn Thâm có mắt âm dương sao? Nhìn mây trắng thành mây đen muỗi bay, cũng quá lớn đi!
“Hồ ly, miệng chừa chút đức đi.” Ngôn Thâm đưa tay, bắn vào cái trán lông xù ù của y. Khí lực không lớn không nhỏ, chỉ là một chút giáo huấn sơ sài.
[Ôi!] Hồ ly bị y đánh, rất được tức giận hô, [Thật không hiểu nổi, tại sao ngươi bị thương ta đau, ta bị thương vẫn là ta đau?]
Ngôn Thâm cười nói, “Lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua những lời ‘của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta ] này sao? Kỳ thực ngươi chiếm tiện nghi rất lớn.”
[Nói bậy!]
Ngôn Thâm không để ý tới y, nhìn đám mây đen trên bầu trời, điềm xấu hiện ra.
“Ngươi xem, một đám mây đen lớn.”
[Nói rõ trước! Lần này ta sẽ không nhúng tay! Ngươi tốt nhất cũng không được tham gia!] Hồ ly khẩn trương cảnh cáo cậu, y hiểu rất rõ cậu, đối loại chuyện quái lực loạn thần này, cậu là một chút sức chống cự cũng không có. Cho dù không muốn liên lụy, cũng sẽ bị cuốn vào.
Lục Ngôn Thâm căn bản là thể chất hấp dẫn quỷ quái nha! Hại y mỗi lần đều phải giúp cậu xử lý hậu quả, cực kỳ phiền toái! Tốn sức không được câu cám ơn, ai muốn làm! Y không muốn làm! Y vô cùng không muốn làm!
Ngôn Thâm ý vị thâm trường nở nụ cười, đối với lần này không có phát biểu cái gì. Nói, cũng không có tác dụng. Nên xảy ra sẽ xảy ra, mặc cho số phận đi.
Tan học, Ngôn Thâm đi đến cửa hàng bách hóa, cầm tờ rơi quảng cáo, trên đó viết trứng gà cùng nước tương giảm giá, một người mua một phần, trọng điểm là một giờ rưỡi hết hạn.
Bọn họ đến lúc đó đã một giờ mười lăm, Ngôn Thâm cước bộ nhanh hơn, vứt bỏ thang cuốn chậm rãi, chọn thang máy tiếp đất tiếp theo. Cậu cấp tốc gọn gàn, bởi vì thường xuyên mua thức ăn, cho nên rất rõ vị trí trưng bày, cầm một hộp trứng gà và một lọ nước tương.
Nhưng mà, Ngôn Thâm lại cảm thấy thiếu.
“Ngươi thay đổi hình người một chút.”
[Để làm chi? ] Nghi ngờ nhìn cậu.
“Mua thêm một phần về nhà. Nhanh một chút nữa, ngươi nhanh lên một chút.” Cậu thúc giục.
Bất đắc dĩ hồ ly không thể làm gì khác hơn là biến thành hình người, hiện thân.
Bởi vì cậu và hồ ly là cộng sinh, cho nên hình người của hồ ly cùng cậu cơ hồ là giống nhau như đúc, vóc người giống nhau như đúc, lớn lên giống nhau như đúc, y phục cũng là giống nhau như đúc. Người không rõ, còn cho là bọn họ là song sinh.
Hồ ly không kiên nhẫn cũng cầm một lọ tương và một hộp trứng gà, mặt thối đứng ở quầy thu tiền xếp hàng.
[Ta thật không hiểu nổi. Quỷ thích khóc kiếm tiền không ít, tại sao ngươi luông luôn như thế này?]
“Thế nào?”
[Chiếm tiện nghi.] Hồ ly liếc tờ rơi một cái, y sớm phát hiện nó. Tuần lễ trước thu được sáu tờ rơi, liền thấy cậu tính toán thời gian, xem ngày nào rảnh rỗi. Còn đánh dấu trên lịch làm việc, ghi chú rõ nước tương và trứng gà, một bộ rất quan trọng.
“Cái này gọi là tiết kiệm chút tiền, cho phí rất nhiêu.” Ngôn Thâm cười nói. Nhìn gò má hồ ly mất kiên nhẫn, cùng gò má mình giống nhau như đúc, “Mỗi lần nhìn đều cảm thấy thú vị.” Thì ra gò má mình cao như vậy.
[Hừ! Ta vốn có hình dạng dễ nhìn hơn ngươi gấp vạn.] Hồ ly kiêu ngạo nói, không phải y muốn khoe, khuôn mặt chính mình đẹp cực kỳ, là đặc sắc hồ ly.
“Thực sự là ủy khuất đại gia ngài.” Ngôn Thâm cười nói, lại không để bụng. Cậu đối khuôn mặt đẹp, không cảm thấy bất cứ cái gì.
[Ngươi biết ta đã ủy khuất rất nhiều!] Hồ ly chê cười, sớm biết rằng Ngôn Thâm đối xinh đẹp không để bụng. Thẩm mỹ quan cậu, chỉ có thể nói, khác hẳn thường nhân.
Đang lúc bọn cậu nói chuyện phiếm thì đi tới, thay y trả tiền. Trả tiền, nhận hóa đơn, rời đi.
Cách xa ánh mắt người đi đường, hồ ly đem túi plastic giao cho Ngôn Thâm, hưu một tiếng nhỏ đi.
[Bữa cơm nấu cái gì?]
“Trứng cuộn cơm*.”
[Ta đây đâu?]
“Trứng cuộn cơm nhỏ.”
[Ta phải là trứng sống.]
“Đừng hòng mơ tưởng.”
Ngôn Thâm đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn một gã đi qua đường, nhưng là tầm mắt của cậu dừng ở trên cánh tay của người kia.
[Lại xảy ra chuyện gì? ] Hồ ly không nhịn được nói.
“Ta vừa thấy hình xăm người kia... Đang động.” Ngôn Thâm không xác định nói, nhìn chằm chằm cánh tay của người kia càng ngày càng xa.
[Nói nhảm! Hắn lại đi đường, hình xăm đương nhiên sẽ động! ]
“Như vậy a.” Ngôn Thâm bị hồ ly nói cho lung lay, thu hồi đường nhìn, tiếp tục đi về phía trước, “Thực sự là hình xăm trông rất sống động.”
[Nhanh lên một chút! Ở đây không khí thật xấu! ] Nhiều người thả carbon dioxide như thế, y rất nhanh thì sẽ thiếu dưỡng khí! Vẫn là trên núi tốt.
“Được rồi, về nhà.” Ngôn Thâm bước nhanh về nhà.
Ngôn Thâm trong đầu hiện lên hình ảnh hình xăm bay múa, cậu lắc đầu, có thể là quá mệt mỏi.
Ngày mai, trường học bắt đầu lưu truyền một tin đồn kỳ quái.
Ngôn Thâm đi từ cổng đến phòng học, đã nghe đến vài phiên bản.
“Trường học xuất hiện quái xà màu đen.”
“Màu đen hơn nữa con quái xà rất lớn, nói không chừng không phải rắn, là con gì đáng sợ hơn nữa!”
“Đúng, rồng màu đen.”
“Cực kỳ đáng sợ, nghe nói còn có thể phun lửa!”
“Tớ nghĩ, bài thi chính là nó phun lửa đốt sạch!”
Tục ngữ nói, ba người thành hổ. Quả thực không sai.
Ngôn Thâm không bình luận gì quay về chỗ ngồi, mọi người cao hứng bừng bừng thảo luận chuyện hắc long, mà các đạo sư đều bị gọi đi mở cuộc họp khẩn cấp, khiến cho lời đồn càng đáng tin, sau đó càng phát huy càng mạnh.
[Ở đây thật là cao trung sao? ] Hồ ly nhìn người trước cửa linh hoạt thảo luận lời đồn, nghiêm trọng hoài nghi những người này chỉ có trình độ vườn trẻ, tình cảnh này rất giống một đám trẻ con vườn trẻ vây cùng một chỗ thảo luận ngày nội dung kỵ sĩ mặt nạ* hôm qua.
“Bất quá, hẳn là không có lửa thì sao có khói.” Ngôn Thâm một tay đỡ gương mặt, nhìn bạn học càng thảo luận càng kích động.
[Vậy thì thế nào! ] Hồ ly có dự cảm không tốt.
“Ừ..., ta có chút hiếu kỳ.” Ngôn Thâm nói, yên lặng đem chuyện các học sinh nói ghi xuống.
[Lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo. ]
“Yên tâm, ta có ngươi.” Ngôn Thâm nở nụ cười, tràn đầy tự tin nói.
[Ta mới sẽ không giúp ngươi!] Hồ ly mỗi lần đều nói như thế, thế nhưng không có một lần làm được.
Ngôn Thâm cười cười, không nói. Tất cả đều không nói.
Bởi vì bài thi biến mất, nhà trường quyết định cứ đi học theo lẽ thường. Giáo viên trở về, mọi người trở lại chỗ ngồi, bắt đầu học.
Tan học, Ngôn Thâm không nói hai lời, đi xuống lớp cấp dưới.
[Đi đâu a! ]
“Đi tìm ngọn nguồn tin đồn.” Ngôn Thâm nói. Cậu đi vào cửa lớp năm nhất, tìm niên đệ họ Hứa thấy hắc long.
“Anh... chào...” Hứa đồng học sợ hãi rụt rè đi tới, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như là đã bị kinh hách rất lớn. Thần sắc hắn khẩn trương, đứng ở trước mặt Ngôn Thâm, nhưng mà hắn lại cao hơn Ngôn Thâm rất nhiều.
Ngôn Thâm nhìn lên Hứa niên đệ rất cao, lộ ra mỉm cười thân thiện nói:
“Cậu quá khẩn trương, thả lỏng một chút. Có thể tìm một chỗ nói không?”
“Đương... nhiên...”
“Ghế dưới bóng cây đa có thể chứ?”
“Có... thể...”
Hai người một hồ đi tới ghế dưới bóng cây đa, Ngôn Thâm lúc tới tiện đường mua đồ uống mời niên đệ, nhiều lễ người không trách. Chỉ hy vọng Hứa niên đệ có thể bình tĩnh một chút, sắc mặt ấm lại chút.
[Tiểu tử này cần kiềm chế sợ hãi!] Hồ ly một câu nói trúng, len lén hút đồ uống của Ngôn Thâm một cái.
“Tôi muốn hỏi chuyện ngày hôm qua cậu thấy.” Ngôn Thâm hỏi thẳng vào vấn để.
“Được......”
“Cậu hôm qua thật sự thấy hắc long sao?”
“Thật......” Hắn vể mặt kiên định, thế nhưng giọng nói suy yếu.
“Có thể kể lại một chút không?”
“Em ngày hôm qua đến phòng làm việc của giáo viên, sau đó thấy con vật màu đen chui ra, rất giống rắn cũng không phải rắn. Em từ giờ cũng rất sợ rắn, cho dù là món đồ chơi cũng là hoàn toàn không thể tiếp thu...” Những lời này, Hứa niên đệ nói tận mười lăm phút đồng hồ. Nói xong còn rơi trong sợ hãi với rắn vào lúc nhỏ, sắc mặt càng tái nhợt. Ngôn Thâm chịu đựng tính tình nghe hắn nói xong, bất quá hồ ly bên người cậu đã chạy đến hai bên trái phải chơi ném hòn đá nhỏ. (ném hòn đá vào người qua đường)
“Ước chừng là mấy giờ?”
“Em ở thư viện học bài, thẳng đến đóng cửa, đại khái là chín giờ rưỡi.” Trước khi hỏi ra lời này, hắn không biết lại lẩm bẩm cái gì, đứt quãng, Ngôn Thâm rất khổ cực mới nghe ra trọng điểm hắn muốn nói.
“Tôi đã biết, cám ơn cậu hỗ trợ. Bất quá, tôi đề nghị cậu tốt nhất kiềm chế sỡ hãi.” Ngôn Thâm nói lời tạm biệt Hứa niên đệ, mang theo hồ ly đi. Bất quá, không phải đường về nhà.
[Lại muốn đi đâu?]
“Phòng làm việc giáo viên.” Địa điểm xảy ra chuyện.
[Cậu không nên quản chuyện này!]
“Ta chỉ là hiếu kỳ một chút.” Ngôn Thâm nói, đối con vật kia rất có hứng thú.
[Bọn họ nói lung tung, ngươi cũng tin! ]
“Niên đệ không có nói sai. Ta tin tưởng hắn.”
[Bằng cái gì?]
“Chỉ bằng bên cạnh ta có một hồ ly thích nói dối a!” Ngôn Thâm ha hả cười, trêu chọc hồ ly.
[Ta lại không thường nói dối!]
“Dạ dạ dạ.” Ngôn Thâm cười nói. Nhìn, này không phải là lời nói dối vô cùng lớn sao?
Một người một hồ đi tới phòng làm việc giáo viên, bởi vì là trong lúc thi cho nên phòng làm việc cấm học sinh đi vào, bọn họ chỉ có thể ở ngoài quan sát.
[Cái gì cũng không có, nhanh lên một chút về nhà!]
“Ai nói không có.” Ngôn Thâm chỉ vào cạnh cửa sát tường, mặt trên có vẩy mực màu đen, bởi vì chiều cao rất thấp, cho nên không sao rõ ràng.
[Nhất định giáo viên rửa bút lông thì vẩy đến. ]
“Thế nhưng ta ngửi được mùi vị quỷ quái.” Ngôn Thâm cười nói, hài lòng rời đi.
[Ngửi được mùi vị quỷ quái, ] Hồ ly hừ lạnh một tiếng, [Ngươi cho là ngươi là cẩu à. ] Nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
[Không có gì.]
Dưới tình huống Ngôn Thâm nắm trong tay cuộc sống vui chơi của y, y khuất phục.
“Buổi tối còn phải trở lại một chuyến.”
[Còn phải đến?]
“Ý kiến khác?”
[Không.]
Liền quyết định như thế, Ngôn Thâm lộ ra dáng mong đợi tươi cười, “Sẽ là như thế nào gì nhỉ?” Là quỷ, hay là yêu?
[Nhất định không là đồ tốt. ] Hồ ly cau mày nói, tuy rằng nhìn không ra, bởi vì lông quá xù.
“Có lẽ vậy.” Ngôn Thâm cười cười.
[Cẩn thận rước họa vào thân! ]
“Không sợ, ngươi sẽ bảo hộ ta. Hơn nữa ta cũng sẽ không đau.”
[Đê tiện!] Nghĩ vậy liền tức giận.
“Không dám nhận, không dám nhận.”
Khẩu chiến có qua có lại, bỗng nhiên dừng lại, Ngôn Thâm chăm chú thả mắt không chớp nhìn một cô gái bất lương.
[Lại xảy ra chuyện gì? ]
“Hình xăm đang động.” Ngôn Thâm nhìn hình xăm hồ điệp trên lưng thiếu nữ, cái cánh như có như không vỗ nhẹ.
[Ngươi nhìn lầm rồi.] Hồ ly trừng mắt liếc cậu.
“Thật. Ta không có nhìn lầm.” Nhưng mà hình xăm hồ điệp cũng không nhúc nhích, lẳng lặng mở rộng cánh của nó.
[Đã nói ngươi nhìn lầm rồi. ]
“Có thể là ta quá mệt mỏi.” Ngôn Thâm xoa xoa mắt, liếc mắt nhìn hình xăm lần nữa, cũng bất quá là hình xăm mà thôi.
[Nhanh lên một chút về nhà ngủ!] Hồ ly thúc giục.
“Được rồi.”
Về đến nhà, vừa vặn điện thoại reo, Ngôn Thâm vội vã chạy đi nghe điện thoại, phát hiện thì ra là Lục Nhân gọi điện thoại tới.
“Ngôn Thâm, ngày hôm nay dì Triệu sẽ đến, bữa cơm không cần nấu.”
“Được.”
“Gặp lại.”
“Gặp lại.”
Cúp điện thoại, Ngôn Thâm không nói lời nào, đi tới nhà bếp, bắt đầu động thủ nấu ăn.
[Bạn gái quỷ thích khóc muốn tới? ] Hồ ly nghe lén toàn bộ. Nghĩ đến tay nghề của Triệu tiểu thư, thực sự là không dám khen tặng.
“Đúng.” Tuy rằng cậu không ghét dì Triệu, nhưng là tay nghề của cô thực sự rất có vấn đề. Lần trước để nấu một bàn nhìn như kiểu thức ăn Trung Quốc bình thường, lại ẩn chứa bom.
Cậu và cha hai người đên bện viện khám gấp, ở bệnh viện một ngày. Khổ hồ ly, đau đến lăn lộn trên mặt đất. Mà Ngôn Thâm chỉ là sắc mặt tái nhợt, chỉ tiêu chảy mà thôi.
Thần kỳ nhất chính là, dì Triệu cũng ăn, lại một chút việc cũng không có.
[Ta cũng không muốn ăn đồ cô ta nấu.] Hồ ly cau mày nói.
“Cho nên ta đang nấu a.” Ngôn Thâm cười nói.
[Ngươi cũng không cần ăn.] Hồ ly nói. Ngôn Thâm ăn, đến lúc đó dạ dày đau, chính là y đau.
“Ta tận lực nấu an toàn, được không?” Ngôn Thâm cười nói, không ăn thi quá không nể tình.
[Thật không hiểu nổi quỷ thích khóc đang suy nghĩ cái gì. Hắn muốn mưu sát sao?]
Ngôn Thâm trên mặt tuy rằng cười, lại giống như khóc: “Hắn chỉ là quá tịch mịch.”
[Hừ.] Hồ ly quay mặt chỗ khác, không nhìn vẻ mặt của cậu, [Ta muốn ăn trứng gà sống.] Vội vã nói sang chuyện khác.
“Đừng vọng tưởng.”
[Đậu hủ ky chiên dầu cũng được. ]
“Ta lại không mua đậu hủ ky.”
[Ta đây bữa cơm ăn cái gì?]
“Gà rán.” Hồ ly thích ăn dầu chiên, đối với gà rán cũng là yêu thích không buông tay.
[Miễn cưỡng chấp nhận.] Hồ ly thèm nhỏ dãi nói.
Ngôn Thâm cười cười, động thủ chiên gà rán.
Năm giờ rưỡi, Lục Nhân và Triệu Thi Vân trở về, Ngôn Thâm cùng cô chào hỏi, hỏi han ân cần một phen, Ngôn Thâm trở lại phòng khách xem ti vi, đem nhà bếp tặng cho những người lớn.
[Hừ. Bình thường cũng không thấy quỷ thích khóc vào nhà bếp, ngày hôm nay lại nhiệt tình như thế, còn vội vàng giúp thái rau!]
Hồ ly đối Lục Nhân châm chọc khiêu khích một phen.
“Ngươi nha.” Ngôn Thâm đem hồ ly ôm vào trong ngực, thuận mao y, “Ngoan ngoãn xem ti vi đi.” Quay đầu hồ ly đến trước ti vi.
[Hừ.]
Sáu giờ rưỡi ăn cơm, Ngôn Thâm ngồi trước bàn ăn, đợi ăn. Mà hồ ly ngồi ở chỗ trống bên cạnh cậu.
Dì Triệu nấu bữa cơm kiểu Tây, Ngôn Thâm trong lòng tán thành. Chọn bữa ăn kiểu Tây tương đối an toàn, có thể thấy được cô có ghi nhớ giáo huấn lần trước.
Lần này cũng không có vấn đề đi. Thuốc dạ dày cũng uống.
Không thành vấn đề.
Ngôn Thâm nghĩ thầm không thành vấn đề, sau đó chạy, tất cả mọi người cùng chạy