Người còn lại ôm lấy hai bên khuôn mặt đầm đìa nước mắt kia, nhẹ nhàng an ủi: "Alcuin, vẫn còn em đây, em sẽ thay Alfwaerd bảo vệ anh..."
Thanh niên tóc lam nghe vậy thì càng thêm nghẹn ngào, đôi mắt tím tràn đầy hoang mang trông người đối diện. Dưới ánh lửa ấm áp, khuôn mặt y càng toả ra vẻ đẹp yêu dị, nhưng Alcuin chỉ cảm nhận được lạnh lẽo trên đôi bàn tay kia.
"... Brynstan sẽ giết cả anh sao?" Hắn thì thầm hỏi, cố gắng cuộn lại thân hình cao lớn của mình như muốn tránh khỏi tấn công bất ngờ.
Y im lặng nhìn hắn một hồi lâu, ngón tay nhẹ vuốt lấy má của hắn, rồi nói: "Nếu có thể giết được anh thì tốt biết bao..."
Alcuin yên lặng rơi lệ, mùi máu còn thoang thoảng bám lại trong mũi hắn-
- --
"Thiếu gia Alcuin, đã đến giờ dậy rồi." Horik gọi.
Alcuin mơ hồ chớp mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy.
"Ông Horik..."
Nhận ra ngập ngừng trong giọng của Alcuin, Horik liền đến bên cạnh giường kiểm tra: "Thiếu gia cảm thấy không khoẻ sao?"
"Ngực rất đau," Alcuin xoa xoa ngực trái, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. "Trong mơ thấy rất sợ."
"Ngài gặp ác mộng?" Horik hỏi.
"Không nhớ," Alcuin lắc đầu, lông mày nhăn lại đầy buồn rầu. Nhưng rất nhanh thiếu niên đã lại có tinh thần, chờ mong nói: "Có thể đi gặp Brynstan không?"
Horik căn nhắc cẩn thận nói: "Thiếu gia Brynstan hẳn là đang dùng bữa sáng tại phòng riêng. Nhưng hôm nay thiếu gia Alfwaerd muốn cùng ăn sáng với ngài tại phòng ăn, nếu Alcuin thiếu gia không đi, ngài Alfwaerd sẽ rất thương tâm. Dù sao ngài ấy cũng đi lâu như vậy mới trở về, chắc chắn đã vô cùng nhớ Alcuin thiếu gia..."
"Ồ..." Alcuin liền lộ vẻ mặt tiếc nuối.
"Nào, chúng ta phải nhanh chuẩn bị để kịp bữa sáng, thiếu gia hãy mau rời giường." Horik ôn hoà thúc giục, cũng không quên trao đổi chút quả ngọt. "Chúng ta sẽ gặp thiếu gia Brynstan sau khi gặp ngài Alfwaerd."
Lúc này Alcuin mới vui vẻ đứng dậy chuẩn bị cho một ngày mới.
- --
Walden âm thầm liếc mắt nhìn chủ nhân nhà mình đang thẳng lưng ngồi trên ghế đầu bên phải bàn ăn, diện vô biểu tình. Từ sau bữa tối đoàn viên vào ngày hôm qua, Alfwaerd luôn luôn nghiêm mặt, không nói một lời nào xuất hiện tại sân tập để miệt mài luyện kiếm đến khi mặt trời dần lộ diện ở hướng Đông.
Sân tập tất nhiên sau đấy cũng cần sửa chữa, chỉnh trang lại một chút. Các kỵ sĩ, binh lính bất ngờ có được thêm một ngày hoãn huấn luyện.
Vẫn là thiếu gia Alcuin có sức lực tiềm ẩn, vô tư khơi mào căng thẳng tựa như có sở hữu tài năng bẩm sinh về phương diện này...
"Anh!" Nhắc người, người liền đến. Alcuin tươi cười đi vào phòng ăn, chạy tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Alfwaerd. "Chào buổi sáng!"
Walden nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Alfwaerd dịu đi, nhịn không được có chút thở phào.
"Chào buổi sáng, em trai của anh. Ngủ có ngon không?" Alfwaerd hỏi trong khi Walden cùng Horik ra hiệu cho người hầu bày lên thức ăn.
"Alcuin mơ thấy ác mộng," Alcuin hơi xụ mặt, nhưng mắt lại chằm chằm trông Alfwaerd khiến hắn cảm thấy có điểm khác lạ.
"Có việc gì? Mơ thấy ác mộng rất sợ sao?" Alfwaerd lại hỏi, nhớ đến khi Alcuin còn rất nhỏ phải được vú nuôi chăm sóc, em trai hắn thường lén ra khỏi phòng để tìm tới hắn cầu an ủi mỗi khi không ngủ được.
Đến khi Horik đảm nhiệm vị trí quản gia thiếp thân cho Alcuin từ năm Alcuin lên tám, em trai hắn cũng không còn trốn tới phòng hắn nữa.
Đôi lúc nhớ đến, Alfwaerd vẫn có chút nuối tiếc kì lạ.
Tại Darham quanh năm lạnh lẽo khắc nghiệt, Alcuin là người thân cận duy nhất còn lại đối với hắn. Tuy Alcuin đầu óc có điểm chập chạm, nhưng rồi cũng sẽ dần dần lớn lên, cũng sẽ học được có ý kiến riêng biệt cùng kiên định cá nhân.
"Đã không sợ nữa, vì có anh Alfwaerd ở đây!" Alcuin bỗng bật cười trả lời.
Alfwaerd nhìn bộ dạng tựa như vừa vui mừng vừa thở phào nhẹ nhõm của Alcuin mà không hiểu ra làm sao, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Thức ăn rất nhanh đã được dọn ra trong lúc hai anh em bọn họ trò chuyện. Alfwaerd cũng liền nhắc nhở Alcuin tập trung vào bữa sáng. Ánh nắng từ hàng cửa sổ cao phía bên trái phòng ăn tràn vào, mang lại cảm giác vô cùng khoang thai ấm cúng.
Khiến người ta mong muốn giây phút yên bình được kéo dài thật lâu.
- --
Ở dãy dinh thự phía Nam, tại một căn phòng trên lầu hai, Brynstan một mình dùng xong bữa sáng. Cậu gật đầu cho phép hầu gái dọn dẹp bàn ăn, trong lòng có điểm thẩn thờ.
Thói quen quả là một thứ khốc liệt.
Thiếu niên nọ xuất hiện như đem lại màu sắc đến thế giới nhợt nhạt của cậu, mỗi một tiếng cười, mỗi một ánh mắt luôn luôn sinh động như thế. Ba tháng mùa đông dài đằng đẳng ở Darham cậu lần đầu tiên trải qua mà không nhận thấy lạnh lẽo thấu xương, trong khoang ngực tựa hồ như được lấp đầy ôn nhu.
Một chút, lại một chút khiến cậu quên đi lạnh nhạt, quên đi trốn tránh...
... Cho tới khi cậu nghe được tin Alfwaerd trở lại từ biên giới, hiện thực bỗng chốc tan biến như ảo cảnh.
Trong thoáng chốc, cậu đã quên mất thân phận của chính mình.
Tam thiếu gia của Công tước Thosworth, đứa con ngoài giá thú được Công tước đón về chỉ sau một năm Công tước phu nhân qua đời.
Brynstan Thosworth khi ấy đã tròn bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Nhị thiếu gia Alcuin Thosworth ba tuổi. Việc này ám chỉ điều gì, mọi người trong tâm ai cũng rõ ràng.
Mà cậu vốn đã quen ánh mắt cùng thái độ của người khác ngay từ lúc đặt chân đến Darham, tới khi...
"Cậu là ai vậy?" Thiếu niên mười một tuổi tò mò nhìn hắn, đôi mắt tím trong suốt không hề ẩn chứa bất kì dị nghị nào. Rõ ràng thân hình của thiếu niên đang bắt đầu bước vào kì tăng trưởng, nhưng thái độ lại thập phần ngây ngô, trên trang phục dày dặn sang quý dường như còn dính chút bụi bặm.
Tất cả mọi chuyện trong lâu đài Thosworth cậu vẫn biết đến, chỉ đơn giản là chưa từng có khả năng dung nhập. Thế nên tất nhiên, cậu nhận ra thiếu niên tóc lam mắt tím này là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, Alcuin Thosworth.
"... Em là Brynstan, em trai... cùng cha khác mẹ của anh." Brynstan đáp, vừa có điểm thấp thỏm, vừa có điểm chết lặng.
Nhưng thay vì cự tuyệt, cậu lại nghe được: "Chào Brynstan! Alcuin có em trai sao?!"
Thiếu niên mặt mày vô cùng hứng khởi nắm lấy tay của Brynstan, hai mắt tím nheo nheo như thực thoả mãn. "Rất vui được gặp em! Chúng ta cùng nhau chơi!"
Brynstan lúc ấy bỗng không nói ra lời, ngực tựa như có gì chặn lại. Đành yếu ớt gật đầu với thiếu niên đối diện, ánh mắt không thể rời khuôn mặt kia.
Sau đó, Brynstan mới phát hiện người anh trai này của cậu có chút khờ, nhưng tính tình lại vô cùng quật cường nếu có cơ hội thể hiện.
Lần đầu tiên, Brynstan dần cảm nhận được như thế nào là được cần đến, được ai đó kiên trì đấu tranh dù phương thức có điểm ngốc nghếch...
Ba tháng mùa đông ấy, Brynstan nếm trải được ấm áp tha thiết, khiến người ta tưởng chừng như yên bình sẽ có thể kéo dài thật lâu.
Brynstan đưa mắt nhìn ra cửa sổ đóng chặt, trong mắt là màu trắng tinh khiết lãnh liệt của băng tuyết. Trong căn phòng chỉ còn lại mình cậu, bên tai tựa như nghe thấy tiếng gió thổi buốt xương.