Trong nhà hàng phương Tây rất đặc biệt, đột nhiên diễn ra một màn quỷ dị. Tình huống này nếu xảy ra giữa hai người đàn bà thì thật bình thường, nhưng ở đây lại là hai người đàn ông, nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.
Nhưng mà, cũng có người nhìn ra ẩn ý trong đó.
Hai người đang tranh chấp kia, đại khái là vì một người đàn ông dáng dấp tinh anh, mặc âu phục, đi giày da.
Người đàn ông chửi xong liền chạy ra, tuyên cáo sự thất bại của hắn.
Còn người bị hắt nước vào thì lấy khăn lau, như trút được gánh nặng, “May mà cái hắn hất là đồ uống lạnh.” Nếu như là cà phê nóng hay gì đó thì xong đời, chẳng phải là bị hủy dung luôn sao.
“Khổ cho cậu rồi, đây là tiền thù lao. Tôi đi trước.”
Những người vây xem đánh giá tình hình, chợt nhận ra đây là một giao dịch đặc thù nào đó…đã kết thúc.
Phương Tiểu Nhạc đem hai tờ Mao gia gia vào túi tiền, thầm than vị khách này đúng là hào phóng, trả hẳn phí dụng cho một ngày. Ha ha, quỹ đen của y lại đầy thêm.
Phương Tiểu Nhạc uống hết cốc nước trái cây của mình, khi đang định rời đi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Nhìn thẳng vào mắt người nó, Phương Tiểu Nhạc không khỏi co rúm lại. Sau khi quan sát tỉ mỉ hình dạng của hắn, y không khỏi giật mình sửng sốt.
Rất hợp khẩu vị của y nha.
Ánh mắt lạnh lùng chẳng chút vướng bận, khuôn mặt dù có banh ra cũng không nở nụ cười, để lộ tạo hình một gã độc thân thành công kim cương hiệu Vương lão ngũ. Phương Tiểu Nhạc thích nhất đàn ông thành thục tính cách nhạt nhẽo này.
Y tự chấm điểm trong chốc lát, đang định hỏi hắn có chuyện gì thì hắn đã mở miệng trước, thanh âm trầm thấp, đặc biệt êm tai.
“Một tháng, bao nhiêu tiền?”
“Ặc…”
Đại khái chắc là do màn vừa rồi bị hắn thấy được, Phương Tiểu Nhạc đơn thuần trong đầu chỉ nghĩ tới có khách hàng quý, không ngờ lại bị một câu hỏi đột ngột kì quái như vậy.
Y mở máy tính trên di động, dựa theo giá một ngày tính trên ba mươi ngày.
“6000 tệ không giảm giá.”
Nam nhân hành động dứt khoát, lập tức quyết định, lấy giấy ghi chú viết một địa chỉ.
“Chuẩn bị xong thì chuyển tới.”
Phương Tiểu Nhạc khó hiểu hỏi: “Muốn tôi làm gì?”
“Giúp tôi đối phó với bà cụ ở nhà là được.”
Phương Tiểu Nhạc nhăn mày, nghĩ dọn nhà rất phiền phức, “Vậy cũng không cần phải tới nhà anh ở.”
“Tôi đã mua cậu một tháng, trong một tháng cậu phải nghe lời tôi, hiểu chưa?” Hắn bày ra bộ dạng lãnh đạo ra lệnh, hơn nữa nhìn toàn thân hắn, Phương Tiểu nhạc đánh giá khẳng định là kẻ có tiền.
Chuyển thì chuyển, cũng không tổn thất gì.
Phương Tiểu Nhạc gật đầu, nhưng nhắc nhở nói: “Tiên sinh, chúng ta nên thay đổi cách xưng hô, dùng cách khác thỏa đáng hơn một chút.”
Hắn không nhìn y, chỉ nói: “Tôi là Lục Tắc.”
Hợp đồng đã có hiệu lực, Phương Tiểu Nhạc lập tức tận chức tận trách bắt đầu khởi công, “Được rồi, Lục Tắc, sáng sớm ngày mai tôi sẽ qua.”
…
Tinh thần Phương Tiểu Nhạc phấn chấn, tâm tình vui vẻ bước vào trong cửa hàng. Y đặt mông ngồi lên ghế của mình, sau đó hưng phấn vòng vo nói: “Anh em ơi, tôi giàu to rồi, được thuê một tháng.”
“Một tháng? Cẩn thận người ta có ý xấu quấy rồi cậu đấy. Cậu đừng quên chúng ta không cung cấp dịch vụ sex.”
Nghe được thanh âm kỳ quái vang lên, Phương Tiểu Ngạc lầm bầm: “Đồ ẻo lả, cậu đố kị với tôi.”
“Cậu nói ai ẻo lả?”
Chóp mũi y ngửi được mùi khó ngửi, “Lương Ánh, cậu đừng sơn móng tay ở trong phòng làm việc, làm ô nhiễm không khí quá!” Phương Tiểu Nhạc mở quạt điện lên, xua tan mùi sơn nồng nặc.
“Gậy trúc, cậu cũng nói gì đi chứ, để mùi lạ thế mà không khó chịu sao.” Phương Tiểu Nhạc cố ý mượn hơi đồng mình, nhưng Trúc Anh chỉ lo nhìn chằm chằm vào máy tính, không đáp lại y. Phương Tiểu Nhạc ngó qua từ xa chỉ thấy một khung chat QQ.
Được rồi, chắc là lại cùng bạn bè trên mạng hâm nóng bầu nhiệt huyết rồi.
“Gậy trúc, một tháng tới tôi tạm thời không tiếp khách, cậu nhớ phải ghi chú vào nha.”
Nói tới chuyện công việc, Trúc Anh mới ngẩng đầu lên, “ừ” một tiếng biểu thị cậu có nghe.
Phương Tiểu Nhạc ở tài khoản ngân hàng online của mình ra kiểm tra, thấy đã hoàn thành học phí kỳ sau rồi, lại nhìn sang phần giao dịch. Hiệu suất của Lục Tắc rất cao, đã gửi cho y sáu ngàn tệ.
Phương Tiểu Nhạc chuyển khoản 6000 tệ cho một tài khoản hàng tháng đều giao dịch với mình.
Nhìn số dư trong tài khoảng, vừa đủ trả tiền sinh hoạt.
****
Phương Tiểu Nhạc thu thập hành lý đơn giản, đi tới nơi ở Lục Tắc cung cấp.
Chỗ đó ở trung tâm thành phố, vừa nhìn bố trí xung quanh đã biết là một khu nhà ở xa hoa. Phương Tiểu Nhạc lần đầu được tiếp xúc với cuộc sóng sinh hoạt của kẻ có tiền, cửa chính toàn khóa bằng mật mã.
Y nhấn chuông cửa, rất nhanh đã có người mở ra. Lục Tắc mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, khí chất lạnh lùng nghiêm túc.
“Mật mã là 0000.”
Phương Tiểu Nhạc hiểu ra đây là Lục Tắc tiết lộ mật mã cho y sau này tiện ra vào, đáp một tiếng rồi vào nhà.
Gian nhà được thu dọn sạch sẽ, đồ dùng bày biện cũng rất hoành tráng. Gạch men sứ trơn bóng không chiếu được bóng y, Phương Tiểu Nhạc có chút câu nệ bước lên.
Lục Tắc lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho y thay, đại khái do chuẩn bị kỹ càng, Phương Tiểu Nhạc đi một đôi dép hoạt hình, toát lên vẻ trẻ con phù hợp với dáng dấp non nớt của y.
Lục Tắc đưa Phương Tiểu Nhạc tới phòng ngủ chính. Hắn giải thích bà cụ nhà hắn chiều sẽ tới, muốn y cho quần áo vào trong tủ của hắn. Phương Tiểu Nhạc thậm chí còn thấy trong phòng tắm, mọi thứ đều có hai bộ dành cho tình nhân. Quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, tránh bại lộ trước mặt bà cụ.
Phương Tiểu Nhạc xếp quần áo chỉnh tề với trong tủ, Lục Tắc nhíu mày, “Ít vậy?”
Y gật đầu, kỳ thực mang hai bộ đi thay phiên mặc cũng được rồi.
Nhưng Lục Tắc không hài lòng, “Quá ít, lát nữa tới trung tâm mua sắm mua vài món.”
Phương Tiểu Nhạc mãnh liệt lắc đầu.
“Tiền tôi trả.”
“Được!”
Y rất không có tiền đồ đồng ý ngay lập tức.
Lục Tắc cho Phương Tiểu Nhạc tự chọn quần áo, dẫn y đi xem đủ loại cửa hàng nhãn hiệu đắt chết người. Bởi vì có Lục Tắc đài thọ, Phương Tiểu Nhạc không do dự thích cái nào chọn cái đó, mua tới nghiệm.
Khi y mua sáu bộ quần áo liền thấy đủ không muốn mua nữa, Lục Tắc lại chọn dùm y thêm vài bộ.
“Đủ rồi.”
Dù không phải tiền của mình, nhưng Phương Tiểu Nhạc vẫn thấy xót thay cho Lục Tắc. Có tiền cũng không thể hào phóng chi cho người ngoài như thế chứ, huống hồ hôm nay Phương Tiểu Nhạc đã tiêu xài rất nhiều tiền.
Lục Tắc cũng không miễn cưỡng y, đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Bà cụ nhà hắn muốn cùng hai người ăn trưa.
“Biết nấu cơm không?” Lục Tắc hỏi.
Phương Tiểu Nhạc gật đầu.
“Tốt, bà ấy thích người đảm đang.”
Đi dạo trung tâm mua sắm chính là thời cơ tốt để trò chuyện, cũng là tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau.
“Cậu còn đang đi học?”
“Ừ, hết kì nghỉ hè là lên năm tư.”
“Vậy… Công việc hiện tại cậu đang làm là làm thêm hả…”
Bởi vì Phương Tiểu Nhạc phụ trách chọn thức ăn, y bỏ rau cải trắng vào xe đẩy rồi trả lời: “Tốt nghiệp xong vẫn dự định tiếp tục làm nghề này, có thể kiếm được tiền.”
Bước chân của Lục Tắc hơi chững lại, sau đó dường như không có việc gì mà đi tiếp, hỏi thăm: “Nếu như trường học phát hiện ra cậu làm việc này, liệu có lấy được bằng tốt nghiệp hay không?”
“Ba trăm sáu mươi nghề nào cũng là nghề, trường học đâu có cổ hủ như vậy.”
Lục Tắc hiểu rõ gật đầu: “Xem ra là tư tưởng của tôi cổ hủ, không biết thời đại đã tiến bộ tới mức nào.”
Đem toàn bộ thức ăn nhồi vào trong tủ lạnh, Lục Tắc đóng tủ lại, đi tới phòng khách, ngồi cạnh Phương Tiểu Nhạc, còn cách ra một khoảng.
“Đã có cậu làm cơm, một tháng tới tôi sẽ không thuê giúp việc.”
Phương Tiểu Nhạc dời lực chú ý của mình từ TV sang Lục Tắc: “Trước tiên tôi phải nói rõ, tiền cơm nước là phải tính riêng.”
“Được, vậy tiện thể cậu làm quản gia luôn đi, cũng muốn tính riêng chứ?”
Phương Tiểu Nhạc gật đầu, lấy điện thoại ra tính, “Cái này rất tiện, nếu mỗi ngày đều làm, một tháng là 1500 tệ. Anh thuê tôi thời gian dài một tháng, tôi sẽ cho anh ưu đãi, nhưng chi phí theo quy định của chủ cửa hàng thì chúng tôi không thể chiết khấu được.”
“Không sao, cậu kiếm tiền vất vả, phí làm quản gia và cơm nước cứ tùy cậu tính.”
“Được rồi, lát nữa bà ấy đến, tôi giả vờ làm một nửa kia của anh là được chứ gì?”
“Ừ, bà ấy biết tính hướng của tôi, vẫn luôn quan tâm tôi tìm bạn đời. Lần này nhờ cậu hỗ trợ cũng là để cho bà yên tâm, để bà hài lòng là được.”
Phương Tiểu Nhạc giơ tư thế ok, khiến cho các bà cụ vui vẻ là sở trường của y rồi.