Trữ Ngũ Muội không yên cầm chặt lấy bọc nhỏ trùm kín trong ngực, trong ngực như đánh trống, trừng mắt trước một dinh thự giống như cung điện, ngây ngốc nửa ngày cũng không nói nên lời.
Dinh thự kia sau này sẽ là nhà của cô? Không thể nào? Muốn nói đùa cũng không phải là lúc này mà làm, cô không tin đâu!
"Ngôi nhà này là của Quan lão gia lưu lại , cô cứ tạm thời ở lại, trừ việc phụ trách quét dọn và lo ba bữa cơm là của bà Thẩm, còn có hai vị nữ giúp việc để cho cô sai bảo, cô có yêu cầu gì hãy nói với tôi, nếu có cần tôi giúp đỡ chỗ nào ── ách?" Thiệu Càng Tinh sợ run lên, nhìn chằm chằm vào chẳng biết lúc nào đã ở rất xa Trữ Ngũ Muội.
"Cô đang làm cái gì?" Hắn đi đến trước cảm thấy thú vị hỏi, chưa thấy qua có người lại tránh con chó nhỏ.
Trốn ở phía sau cánh cổng, Trữ Ngũ Muội đáng thương chớp mắt. Cô đói bụng đến nỗi toàn thân cao thấp chỉ còn da bọc xương, bộ dáng yếu đuối có thể so với dân Châu Phi chạy nạn, đầu tóc rối bời che khuất khuôn mặt mảnh mai của cô, chỉ lộ ra con mắt trong suốt như nước dị thường, trong nháy mắt, Thiệu Càng Tinh còn tưởng rằng có đạo tặc ở đây ấy.
"Cô sợ sao?" Hắn bừng tỉnh hiểu ra hỏi.
Trữ Ngũ Muội cẩn thận gật đầu, dựa vào cổng lớn hấp thu một ít cảm giác an toàn, mỗi người đi ra nghênh đón nàng biểu hiện trên mặt đều rất quái lạ, giống như xem nàng như người lạ, mà vị Thiệu tiên sinh trước mắt này mặc dù đối với nàng rất tốt, nhưng gương mặt không chút biểu tình uy nghiêm hù chết người.
Toàn bộ bên trong, liền nhân lúc này chỉ chú chó lông xù hòa ái dễ gần nhất.
"Đừng sợ, từ nay về sau, cô chính là nữ chủ nhân trong chỗ này, hiểu không?"
Khéo léo ngước khuôn mặt lên, tròng mắt linh hoạt nháy nháy ."Nữ chủ nhân?"
"Đúng vậy, nơi này chính là nhà của cô."
". . . . . . Nó cũng có thể là của tôi?" Từ "nó" trong miệng cô, chính là chỉ chú chó con.
"Tôi không xác định nó có thể hay không là của cô, bất quá các người có thể làm. . . . . . bạn bè." Hắn thiếu chút nữa nói thành chị em, không có biện pháp, quá giống, biểu cảm, ánh mắt kia, người cẩu có thể giống như vậy, cũng thật sự là kỳ quan.
Trán rối loạn, một đôi mắt trong suốt lóe lên quang mang, cái miệng nho nhỏ rốt cục giương lên cười tươi, vốn là lần này đầu tiên đi đến đây kinh hồn không mỉm cười.
Nàng sanh ra ở trên núi Hoa Liên thôn xóm vắng vẻ, trải qua thời gian nghèo khổ là cơm bữa có bữa không.
Tối hôm qua, mẹ nấu nhiều đồ ăn phong phú, bình thường không được ăn đùi gà trơn bóng bẩy giờ lại để ở trong chén của nàng, cơm tẻ thường ngày giờ gấp ba lần, ba cũng không còn uống rượu đánh người.
Lúc trước tâm linh phát giác được không khí bây giờ cùng thường ngày bất đồng, đây là một bữa cuối cùng, nàng biết rõ.
Tối hôm qua lời nói lời của mẹ còn văng vẳng bên tai ──
"Ngày mai sẽ có người tới đón con, con phải thật nghe lời, đối phương là kẻ có tiền, sẽ cho con được ăn được mặc, người ta gọi con làm cái gì con cũng phải nghe theo, biết không?"
Chưa từng thấy qua khuynh hướng bạo lực của ba cùng bệnh tâm thần của mẹ có vẻ mặt ôn hoà như vậy, Trữ Ngũ Muội ngoài thụ sủng nhược kinh, dùng sức gật đầu, sau đó lại bất an đặt câu hỏi.
"Mẹ. . . . . . Ta đi bên nơi đó làm cái gì?"
"Làm em gái."
"Làm quản gia."
Lời nói không ăn nhập từ hai lão, cả hai mắt trừng lẫn nhau không có ăn ý.
"Làm quản gia."
"Làm em gái."
Hai người phối hợp nói, lại ngẫu nhiên sai sót (Song: *nói nhỏ* hai lão muốn bắt chị đi làm dâu ấy.
Hai vợ chồng lại lần nữa trừng nhau, nếu không phải so với đánh nhau là có sự trọng yếu hơn chờ xử lý, sớm đã đánh nhau, dù sao nữ nhân dễ lừa gạt, tùy tiện hù dọa một cái còn không đơn giản đi.
"Ba là vì con suy nghĩ đấy, nhà của chúng ta nghèo quá rồi, đồ ăn không no, nếu như con đi chỗ đó thì mỗi ngày đều có thể được ăn đùi gà!"
"Đúng đấy, mẹ cũng rất không nỡ, nhưng chúng ta thật sự vì ngươi nghĩ tốt đó!"
Đã ác, dứt khoát thêm một câu cho đủ, vì giảm bớt một cái gánh nặng, cho dù có chết cũng sẽ bị bọn họ nói còn sống .
Trữ Ngũ Muội hiểu được, trong nhà bảy đứa con, ba mẹ yêu thương em trai nhỏ nhất, sáu đứa con gái thiếu một đứa cũng không có gì, thiếu một người, những người khác có thể thêm mấy ngụm cơm ăn, tháng trước bốn người chị mới bị đưa đi, hôm nay rốt cục cũng đến phiên cô.
Tại hai lão hợp tác khăng khít lừa gạt, liều mình cam đoan nhà mới có thể tốt hơn cái nhà này, Trữ Ngũ Muội rốt cục ngoan ngoãn gật đầu, thiếu chút nữa không có vui mừng phá hỏng kế hoạch của bọn họ.
Sáng sớm cô rời nhà đi thì vừa vặn thoáng nhìn ba ký một hợp đồng, trong nội tâm cô hiểu được, đó là khế ước bán mình của cô, theo bọn họ từ nhỏ tới lớn vẻ mặt hưng phấn khó nhịn này, cô liền biết hết. Thời điểm bán bốn chị đi cũng là như vậy, trong phong thư dày đặc là tiền.
Nếu như có thể giúp no bụng người nhà, làm cho mấy đứa em gầy yếu có đùi gà ăn, cô bị đưa đi chỗ nào cũng không có gì, chỉ có điều dinh thự trước mắt xinh đẹp quá mức khiến cô sợ hãi, thấy thế nào đều cảm giác bộ dạng mình rách nát bẩn thỉu vô cùng, so với cái nhà này hoa lệ không hợp nhau.
Nhiều tiếng đồng hồ đi tàu xe mệt nhọc làm cô vừa đói vừa mệt mỏi, cái gọi là nhà mới lại to đến không thể tưởng tượng nổi, kinh hãi mỏi mệt nảy ra phía dưới chân, cô cơ hồ là dựa vào lực ý chí mới chống đỡ chính mình không té xỉu mất.
Cô lỗ lỗ ── bụng không thức thời tấu nhạc buồn thống khổ.
A. . . . . . Cô thật đói đó. . . . . .
Tất cả hoảng sợ cùng bất an, lúc này toàn bộ đều đói quá nên chiếm cứ suy nghĩ, cô đi theo phía sau Thiệu luật sư, nhưng Thiệu luật sư nói gì đó, cô căn bản không có biện pháp chú ý nghe, đầu óc nghĩ tất cả đều là buổi sáng ăn một ít khoai lang cháo thịt nạc xa xỉ.
Bịch!
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cô ngả cả đầu ập xuống đất.
Rất ít người ngã khoa trương như vậy, cô căn bản là trực tiếp dùng mặt đi hôn sàn nhà, là lạ! Cách thức ngã đồ sộ như vậy, mọi người đây là lần đầu tiên được chứng kiến.
Trữ Ngũ Muội dưới mặt đất đau đớn che cái mũi. May mắn có thảm, nếu không sợ đã ngã banh mũi.
"Không phải đã nói cô chú ý bậc thang?"
"Thực xin lỗi, tôi. . . . . ." Nói một nửa bỗng dưng dừng lại, tầm mắt của cô xuyên qua Thiệu Càng Tinh, rơi ở trên ghế sa lon trong phòng khách một nam tử tuấn lãnh trên mặt cương nghị.
Nét mặt của hắn âm trầm làm cho người khác sợ hãi, đường nét dường như lạnh lùng, hoàn toàn không bởi vì có khách tới mà nhu hòa lại, hai đầu lông mày hờ hững làm cho người ta lạnh đến trong tâm. Nam tử như một pho tượng ngồi ở sô pha chính giữa, toàn thân khí thế lãnh ngạo ép tới người không thở nổi, một đôi mắt lạnh khóa lại cô, chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào.
Khiếp sợ khí thế của đối phương, Trữ Ngũ Muội không dám động, cả người phảng phất như bị đóng đinh, cũng bởi vậy thủy chung duy trì tư thế, thoạt nhìn càng nhỏ nhắn xinh xắn.
Nam tử phát ra uy nghiêm làm cô khẽ run, bất quá nguyên nhân chính là trong mắtlạnh lẽo làm cô bị kinh sợ.
"Chính là cô ta?" Quan Thiên Tước trầm thanh hướng Thiệu Càng Tinh hỏi, giọng điệu nghiêm túc hiển nhiên là không gật bừa.
"Đúng vậy, ngày sinh tháng đẻ hoàn toàn phù hợp với điều kiện."
Lời nói của Thiệu Càng Tinh làm Quan Thiên Tước nhíu mày, cô dâu được tuyển này làm hắn không vui.
Hắn chưa bao giờ đối với cái danh xưng cô dâu này từng có bất luận cái gì chờ mong, đương nhiên cũng không quan tâm lấy chính là ai, chỉ có điều chứng kiến cô tóc lộn xộn trước mắt, thần sắc dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể gầy trơ xương như cây củi, ngoại trừ đôi mắt nước sáng trong suốt ra, cô quả thực rất giống dân Châu Phi chạy nạn.