Ngày mùng 8 tháng 8, mây tía bắt mắt, bầu trời trong xanh, đội ngũ đưa dâu xuất phát từ núi Nữ Sàng, nhộn nhịp tấp nập đi tới Tây Hải.
Đi đường liên tiếp ba ngày, thay đổi tới hai nhóm linh thú, nhân mã đều đã mỏi mệt mới đi được hơn nửa hành trình, cuối cùng cũng gặp được người bên tộc Chiến Quỷ.
Nhìn trận thế kia, đoàn người gạt hết, tất cả Chiến Quỷ đều mặc áo đen, người dẫn đầu cao cao tại thượng ngồi trên ngựa, y phục đen, tóc đen, cười một cách sáng lạn thơ ngây, thấy đoàn đưa dâu liền một bước xuống ngựa, cúi người cung kính hướng Dịch Lan nói: “Tẩu tử vất vả rồi!”
Dù cho trên khuôn mặt nàng tươi cười, toàn thân không hề mang sát khí nhưng đội quân bên kia quanh năm suốt tháng tích góp sát khí vẫn khiến cho Tiểu Tước Hồng co đầu rụt cổ lại, thiếu chút nữa là hiện nguyên hình.
“Tẩu tử thứ lỗi, đại ca vốn đã có thể từ Đông Hải về kịp hôm nay nhưng giữa đường lại dính bẫy bị yêu ma tạo phản ngáng đường cho nên mới để muội tới đón ngài.”
Chẳng trách bên trong đội quân kia lại không nhìn thấy bóng dáng người thành thân mặc hỉ phục Ngu Uyên. Không hiểu sao điều này khiến Dịch Lan thở phào nhẹ nhõm, xuống ngựa theo, đội ngũ đưa dâu sau khi thấy đội quân tới rước dâu, một chút cũng không dám ở lại lâu, dường như ở lại thêm chút nữa thì mềm chân mất liền vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc, phía bên này chỉ còn sót lại lẻ loi một mình Dịch Lan và Tiểu Tước Hồng đang run run rẩy rẩy.
Ngu Tư Tư liền thấy kỳ lạ – không phải nói Thần Diên Dịch gia sủng ái người con trai độc nhất này sao? Sao vừa giao người một cái là rời đi không chút lưu luyến vậy?
Nhưng nàng là một người không suy nghĩ nhiều, hào phóng vung tay lên, đưa Dịch Lan vào bên trong đội quân Chiến Quỷ.
“Đi bảy dặm nữa là đến Tây Hải.” Ngu Tư Tư nói.
Dịch Lan gật đầu, xoay người lên ngựa, bước lên ngựa tạo dáng thành một độ cong. Y phục đỏ thẫm trên người cong lên hiện ra vòng eo tinh tế, chỉ nhìn thấy y ngồi trên lưng ngựa, sống lưng thẳng tắp, rũ mắt tỏ ra thần thái như lãnh đạm vô tình, Ngu Tư Tư nhìn đến ngây người, véo bản thân một cái mới tỉnh lại được.
Ngày hôm nay lại bị diện mạo hoàn mỹ của tẩu tẩu mê hoặc rồi.
Vì thế nàng liền chỉnh đốn đội ngũ khởi hành về Tây Hải.
Không ngờ chỉ bảy dặm đường ngắn ngủi này thôi mà cũng gặp phải sự cố.
Đầu tiên là một trận gió yêu ma thổi tới giữa trời đất che kín bầu trời. Ngu Tư Tư lập tức thiết lập kết giới không để cho mọi người bị quấy nhiễu, chờ đến khi trận gió đột nhiên ngừng lại, cảnh tượng bên ngoài lại thay đổi —— chẳng biết từ lúc nào mà cả đoàn đã đi vào sâu trong rừng, bốn phía tối tăm không có tia sáng, đen kịt quỷ mị, khiến người ta run rẩy.
Ngu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi: “Ma tộc to gan, lại dám tới đây gây chuyện!”
Tính cách nàng vốn nóng nảy, bị đả kích, Dịch Lan tập trung tinh thần nhìn về phía giữa cánh rừng sâu không thấy đáy, ngăn cản Ngu Tư Tư bùng nổ, giơ tay ra giữa không trung viết chữ, mỗi lần y xẹt qua một đường là trong không trung lại xuất hiện một vệt sáng mảnh bạc: Không nên gấp gáp, là ảo ảnh thôi.
Khuôn mặt bánh bao của Tiểu Tước Hồng sợ hãi trở nên trắng bệch, hắn chỉ muốn dán đến sát người công tử nhà mình nhưng rồi lại cảm thấy không ổn. Lệ khí dày đặc trong rừng tràn ra khắp nơi, bị điều này ảnh hưởng, sau lưng Tiểu Tước Hồng bang một cái hiện ra đôi cánh mum múp thịt màu đỏ nhạt. Vốn dĩ không khí trong chiến đội đang rất khẩn trưởng bị động tĩnh của hắn ảnh hưởng, lập tức bao ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Ngu Tư Tư không nhịn được phì cười, chỉ vào Tiểu Tước Hồng nói: “Ha ha ha ha ha, sao ở nơi này mà còn có một điểu nhân thế này?”
Khuôn mặt Tiểu Tước Hồng từ trắng bệch thoắt cái chuyển sang màu đỏ gan lợn, hắn căm giận không dám nói gì, bị nhiều ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm như vậy sợ muốn khóc, nhưng lực chú ý của Ngu Tư Tư rất nhanh đã rời khỏi hắn, vì trong rừng có động tĩnh.
Cười đùa thì cười đùa, nàng vẫn biết điểu nhân này là người do Dịch Lan mang tới, vì vậy giang tay nắm lấy gáy Tiểu Tước Hồng ném qua cho thị vệ bên cạnh mình: “Bảo vệ hắn cho tốt.”
Tiểu Tước Hồng còn chưa kịp thấy rõ người đang ôm mình là ai thì đã bị một luồn sức mạnh cực lớn đánh bay đi mất.
Nói chính xác hơn thì là toàn bộ đội quân Chiến Quỷ đều bị luồng sức mạnh này thổi bay.
Giữa lúc hỗn loạn, Ngu Tư Tư chỉ kịp nắm lấy tay Dịch Lan, cánh tay kia tuy gầy yếu nhưng lại rất mạnh mẽ nắm chặt lại tay nàng, như là muốn động viên, hỉ phục đỏ thẫm tung bay, che chắn trước mắt nàng.
Đông đảo yêu ma từ trong lệ khí ào ào chạy lên, số lượng đông đến kinh người, hiển nhiên đã mai phục từ trước.
Từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, Ngu Tư Tư rất nhanh phát hiện ra, những yêu ma này nhìn thì rất có khí thế nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì, không tạo thành uy hiếp gì thực sự đối với họ, cùng lắm chỉ hơi khó giải quyết một chút mà thôi. Nàng khua trường kích phá vòng vây yêu ma đưa Dịch Lan đi cùng, vốn tưởng mang theo một người sẽ hơi vất vả nhưng không ngờ là thân pháp của Dịch Lan rất khéo léo, y mặc dù không có vũ khí nhưng tu luyện thuật pháp tốt, giữa một đám Chiến Quỷ diện mạo dữ tợn kêu gào đánh đánh giết giết mà vẫn chiến đấu một cách rất đẹp mắt.
Ngu Tư Tư….lại lần nữa bị mê hoảng trước vẻ đẹp trai của đại tẩu mình.
Kỳ lạ chính là, bọn họ mấy lần phá tan vòng vây của yêu ma, nhưng lũ này giống như vô cùng vô tận, cứ tầng tầng lớp lớp.
Đột nhiên, một cơn gió xoáy màu đen thổi quét qua, trong nháy mắt quấn lấy eo Dịch Lan!
Sức gió quá mạnh, Ngu Tư Tư bị đẩy qua bên cạnh, bụi bay đầy trời, một luồng sát khí yên lặng nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
“Tướng quân tới rồi!”
Trên tay Dịch Lan vừa mới ngưng tụ thành một cái quyết thì không biết bị đánh văng đi đâu mất rồi, toàn thân y bị khống chế lọt vào trong một lồng ngực cứng rắn, y nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt y bắt gặp hỉ phục đỏ thẫm chỉ vàng.
“Phu nhân, ta tới muộn.” Một thanh âm nam tính truyền đến từ sau lưng.
Trầm thấp, chất phác, vừa có chút kiêu căng lại vừa uy nghiêm, vang vọng trong đất trời xa xôi. Lời nói còn chưa dứt thì một luồng gió mạnh thổi về phía đàn yêu ma, hơn phân nửa số đó chưa kịp kêu một tiếng đã thảm thiết hóa thành bột phấn.
Tim dk đột nhiên hẫng một nhịp, cảm giác thanh âm này quen thuộc một cách khó giải thích nhưng lại không biết nghe được từ lúc nào.
Toàn quân Chiến Quỷ như được cổ vũ, khí thế chấn động mạnh.
Dịch Lan dựa vào lồng ngực hắn, không còn sức lực, y lo lắng cho Tiểu Tước Hồng, quay đầu qua lại khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Chưa tìm được tung tích của Tiểu Tước Hồng thì đã có một bàn tay mạnh mẽ kéo mặt y qua.
Dịch Lan ngửa đầu, đột nhiên không phòng bị mà đối diện với một đôi mắt màu đỏ thẫm —— đường nét trên khuôn mặt hắn nhu hòa, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, khóe môi cong phảng phất cười mà như không cười, hai hàng lông mày đen dày, hơi hơi nhíu lại. Thu hút nhất chính là đôi mắt phượng hẹp dài, đồng tử đỏ thẫm không giận tự uy khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Hắn mặc bộ hỉ phục giống như y, nhưng vóc người rõ ràng cao to hơn người khác rất nhiều, ống tay áo bị gió thổi bay phấp phới, mái tóc đen dài được buộc chỉnh tề, có vài sợi rơi lơ thơ rủ từ trán xuống, anh tuấn đến mức khiến người khác phải chấn động cả hồn phách.
Chỉ liếc mắt một cái mà mặt Dịch Lan đã đỏ tới tận mang tai, trong lòng thấp thỏm không ngừng ——
Tiểu Tước Hồng trời đánh này, nghe đâu ra mấy lời đồn về Chiến Quỷ thế không biết? Ngoài trừ đôi mắt màu đỏ ra thì còn lại toàn bộ đều nói vớ nói vẩn! Sớm muộn gì cũng phải khóa mỏ hắn lại mới được!
Ngu Uyên thấy y rời mắt đi, lông mi hơi rung động, trên mặt có vết máu, không biết bị từ lúc nào. Hắn giơ tay khẽ vuốt ve vết thương, khiến nhiệt độ da thịt nóng lên: “Bị thương rồi?”
Dịch Lan nhẹ nhàng lắc đầu, hơi không duy trì được thần thái lạnh lùng quen thuộc hàng ngày. Y có hơi bối rối muốn chui ra khỏi lồng ngực Ngu Uyên, cánh tay đặt trên eo lúc này nặng tựa ngàn cân, khiến y không tài nào thoát ra được.
Ngu Uyên khẽ chạm vào khóe mắt hơi đỏ lên của y,ngón tay thô ráp cảm giác khác hoàn toàn so với da thị mềm mại trên hai má của y, hắn thành công biến khuôn mặt của Dịch Lan trở thành đồng màu với hỉ phục, lại thâm sâu nhìn y thêm vài lần mới hài lòng buông tay ra, nói: “Ta tới muộn, phu nhân bị kinh hách rồi.”
Phu….Phu nhân….
—— tại sao hắn vẫn chưa phát hiện ra mình là giả mạo? Có phải tại trời quá tối không?
“Đừng sợ.” Ngu Uyên nói.
Dịch Lan chỉ có thể kiên trì đối mặt với hắn, sau đó lắc đầu, suy nghĩ một chút liền viết vào lòng bàn tay hắn: Ta không sợ.
Ngón tay mềm mại lạnh lạnh, thời điểm y cúi đầu có sợi tóc khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn, Ngu Uyên nắm tay lại, vừa vặn bao lấy bàn tay y nói: “Bệnh thương hàn vẫn chưa khỏi sao?”
Y chỉ sửng sốt trong cái chớp mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này mới nhớ tới việc Ngu Tư Tư đã kể lại với hắn rằng y bị bệnh thương hàn.
Nhưng nói dối Ngu Uyên thế này, vẫn cảm thấy thật áp lực. Cũng may là hắn không hỏi sâu hơn, tiện đà dắt tay y nói: “Vậy thì khởi hành về Tây Hải thôi.”
Cuộc chiến kết thúc, đội quân chỉnh đốn lại một lần nữa, ánh mắt Ngu Uyên lướt qua từng người trong đội quân Chiến Quỷ khiến ai cũng cúi đầu, bỗng dưng nhìn thấy trong đội xuất hiện một thân ảnh không hài hòa với hoàn cảnh lắm, hắn cũng quỳ như mọi người nhưng trên lưng lại có đôi cánh co rúm lại run run, Ngu Uyên híp mắt lại, “Nhóc điểu nhân kia từ đầu mà dám trà trộn vào đây?”
Thân hình Tiểu Tước Hồng cứng đờ, lệ rơi đầy mặt, mấy tên Chiến Quỷ các ngươi mới là điểu nhân, tổ tông mười tám đời Chiến Quỷ các ngươi đều là điểu nhân!
Thấy Ngu Uyên dường như muốn động tới Tiểu Tước Hồng, Dịch Lan vội vàng nhào tới ngăn cản hắn, kém chút nữa thôi là gần như ôm cánh tay hắn vào ngực, cũng chẳng suy nghĩ gì tới việc có ngại ngùng hay xấu hổ gì không nữa, tuy rằng miệng không nói được nhưng y sốt ruột viết vào lòng bàn tay hắn: Không phải là…điểu nhân đâu, hắn là linh tước ta nuôi từ bé, mới vừa khai linh trí được hai trăm năm, đừng làm hại hắn.
Từng chữ từng chữ viết xong, trong lòng y bất an ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ngu Uyên cau mày, đảo bàn tay lại nắm chặt lấy ngón tay Dịch Lan: “Sao tay lại lạnh thế này?”
Hả? Dịch Lan trong nháy mắt bị hỏi mà bối rối, tiện đó đáp lời hắn: Gió thổi lạnh….
Ngón tay mềm mại cọ vào trong lòng bàn tay, tốc độ viết chữ của y không chậm, thời điểm y nhẹ nhàng cọ qua vết chai tay do hàng năm cầm kiếm, trong lòng hắn bỗng thấy run rẩy khó tả.
Y nói lạnh, vậy thì đừng ở lại đây nữa. Ngu Uyên đưa y trở về, mọi người phía sau vội vàng thu dọn tàn cuộc, đại đội một lần nữa nhộn nhịp rộn ràng xuất phát về hướng Tây Hải.
Nửa canh giờ sau, vượt qua con sông là tới một cung điện rộng lớn đứng sừng sững giữa vùng đất Tây Hải.
Sông trải rộng khắp nơi, nhìn không thấy đầu đuôi, sau khi trải qua một lớp lá chắn mới nhìn thấy rõ toàn cảnh cung điện —— xung quanh không có bất cứ cây cỏ nào cả, tất cả được dựng xây dựng lên từ hỗn hợp đất đá đen, bay xung quanh phía trên cung điện là một con chim chín đầu kỳ lạ, quanh thân nó được bao bọc một ngọn lửa màu xanh lá, rất uy phong.
“Phu nhân, tới rồi.”
Dịch Lan vẫn không quen nổi cái cách xưng hô này, thoáng nhìn qua bàn tay hai người đang nắm lấy nhau lại cảm thấy an tâm một cách khó giải thích.
Giờ lành đã qua lâu rồi, nhưng tâm trạng mọi người vẫn còn rất hừng hực khí thế, Ngu Uyên nắm tay Dịch Lan đi vào trong cung điện, nến đỏ đã cháy hết nhưng vẫn dựa theo đúng lễ nghi bái đường thành thân, Ngu Tư Tư nhiệt tình đi đầu, cuối cùng đương nhiên bị ánh mắt của Nguy Uyên làm kinh sợ.
Náo loạn một trận, chờ tới khi tiến vào Thiên điện mới có được giây phút bình yên. Sự yên tĩnh này lại khiến cho người ta bắt đầu thấp thỏm, Dịch Lan không dám nhìn hắn, y cảm thấy nguy hiểm như có một lưỡi dao sắc đang lơ lửng trên cổ của mình vậy.
Nguy Uyên hoàn toàn không nhận ra sao? Mắt của tên Chiến Quỷ này có phải có vấn đề không nhỉ?
Nguy Uyên nói: “Ngẩng đầu lên.”
Dịch Lan hít một hơi thật sâu, ánh mắt né tránh, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Nguy Uyên duỗi tay giúp y điều chỉnh lại đồ trang sức trên đầu, mã não đỏ được điêu khắc thành hình chim diều hâu, kết hợp với cái trán trơn bóng càng làm nổi bật làn da trắng nõn của y.
“Quả nhiên không sai.” Trong giọng nói Nguy Uyên còn ẩn chứa nụ cười: “Phu nhân đeo thứ này vào rất đẹp.”
Hắn một câu là lại phu nhân, khiến Dịch Lan cứng ngắc cả người không thoải mái, chỉ có thể nắm lấy tay hắn viết tên mình lên, chữ Lan viết khá phức tạp, vì vậy y viết đặc biệt chậm. Nguy Uyên lẳng lặng chờ y viết xong mới rũ tay xuống, cảm nhận xúc cảm ma sát trong lòng bàn tay: “Ta biết.”
Hắn biết sao? Dịch Lan thấy hơi kỳ lạ, nghĩ đi nghĩ lại, có thể là do Ngu Tư Tư từng nói với hắn rồi.
Nhất thời cả hai không nói gì, bốn bề yên tĩnh.
“Rửa mặt đi, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.” Vẫn là Nguy Uyên quay người đi đầu tiên, nếu không thì chẳng biết hai người cứ đứng như vậy trong bao lâu nữa.
Thời điểm Dịch Lan lau tóc bước ra, Nguy Uyên đã cầm một quyển sách nằm ở mép giường, hắn cũng đã thay y phục, thay hỉ bào bằng một chiếc áo trung y cổ mở rộng, lộ ra cơ ngực rộng lớn. Trên đầu giường có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, tỏa ánh sáng. Đến gần, chỉ kịp nhìn thấy vài chữ trong tên cuốn sách, hình như là …Chăn nuôi sổ tay gì gì đó? Chưa kịp nhìn thấy hết thì Nguy Uyên đã khép sách vào rồi.
“Vì sao không lại đây?” Thấy Dịch Lan vẫn đứng bất động, trên tóc vẫn còn vương lại nước, Nguy Uyên phất tay phủ trên viên dạ minh châu một màu đỏ mỏng manh, ánh sáng yếu dần, hắn kéo cái người đang đứng ngốc ở đó ôm vào ngực mình, tiện tay giúp y lau khô tóc.
Dịch Lan cứng ngắc người không nhúc nhích, ngón tay hơi khẩn trương mà bám trụ trên chiếc giường chạm trổ hoa văn.
“Mấy ngày này phong ấn bên Ma tộc thả lỏng hơn chút ta mới từ Đông Hải chạy về được, đi đường lại bị bọn yêu ma tạo phản ngáng đường nên trễ nải thời gian.” Nguy Uyên vừa dùng linh lực hong khô tóc cho y vừa nói: “Những tên các ngươi gặp trên đường đi cùng một nhóm với bọn yêu ma ngáng đường ta, ta sẽ điều tra rõ ràng, đừng sợ.”
Tối nay hắn đã nói với y tới hai lần “Đừng sợ”, thật sự coi y là tiểu công tử lá ngọc cành vàng của Thần Diên gia sao?
Dịch Lan bật cười, đành phải nói với hắn: Ta không sợ.
Tóc khô rồi, rủ xuống bên người, khuôn mặt y hiện ra trong ánh sáng đỏ ấm càng thêm mê hoặc.
“Vậy sao?” Nguy Uyên đột nhiên hỏi.
“Đưa ngươi đến một nơi.” Nguy Uyên tiện tay lấy áo ngoài của mình khoác lên vai y, vóc người Dịch Lan tuy rằng không thấp nhưng chiếc áo này khoác trên người y mà gần như chấm đất rồi. Nguy Uyên dẫn y đi vòng qua khu Thiên điện vì có một nhóm Chiến Quỷ đang chờ nháo động phòng, bí mật rời đi, không biết đi đến nơi nào.
Phía sau núi Tây Hải.
Dịch Lan tò mò ngồi xổm xuống, sờ mặt đất ướt nhẹp, trong đất còn ẩn chứa nhiều loại sinh vật phù du, phóng tầm mắt qua nhìn thì đây cũng chỉ là một mảnh đất bình thường không có gì lạ sau núi mà thôi, không hiểu Nguy Uyên muốn cho y nhìn cái gì.
“Đứng cho vững.” Nguy Uyên đứng phía sau y, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lục, vừa chạm vào đất thì lập tức bốc cháy.
Mặt đất vốn đang yên tĩnh thì đột nhiên chui lên từ dưới đó một cái đầu rắn vô cùng lớn dẹt dẹt, đôi mắt như hai cái đèn lồng phát ra ánh sáng quỷ dị trong đêm tối. Dịch Lan hoảng sợ, theo bản năng lùi lại phía sau, vừa lùi một cái thì đã tiến vào trong lồng ngực Nguy Uyên.
“Cẩn thận.”
Hơi thở Nguy Uyên dường như sát ngay bên tai y, hơi thở ấm áp liếm qua làn da, trêu chọc khiến trái tim y loạn nhịp, muốn thoát khỏi ngực hắn nhưng lại sợ con rắn lớn kia.
“Nhìn kỹ xem, ta tặng ngươi tọa kỵ thôi.”
Đại xà tuy rằng tướng mạo hơi hung hãn một chút nhưng tính tình lại hơi ấm áp, nghe thấy Nguy Uyên nói xong liền cúi đầu, ngoan ngoan đưa mình vào trong tay Dịch Lan, chờ đợi y xoa xoa đầu.
“Trích một giọt máu cho nó nhận chủ.” Nguy Uyên ôm eo y, không khỏi nghĩ tới lời Ngu Tư Tư nói trong bức thư….Cái eo này, đúng là rất nhỏ nhắn.
Đây là một loại khế ước giữa linh thú và chủ nhân, hiện tại đa số linh thú phẩm chất đều không tốt lắm, có hình thể lớn như thế này lại càng khan hiếm, bị biến thành quà tặng thế này có hơi tùy tiện. Dịch Lan không dám nhận, nói cho cùng y vẫn hơi chột dạ —— hiện tại khả năng là Nguy Uyên vẫn chưa nhận ra nhưng sớm muộn gì hắn cũng biết, lúc đó thì phải làm sao đây?
Nhưng muốn từ chối cũng phải có lý do chính đáng mới được, nếu không sẽ khiến người khác sinh nghi.
Dịch Lan cắn chặt răng, đơn giản xoay người vùi mặt vào lồng ngực Nguy Uyên.
Nguy Uyên hỏi: “Sao vậy?”
Dịch Lan ngửa đầu nhìn hắn: Ta sợ.
Đọc hiểu khẩu hình miệng của y, Nguy Uyên trầm tư một lát, cân nhắc có phải đúng là đại xà này xấu quá dọa y sợ hay không, hắn nhớ rằng trong sách nói, Diên điểu hay Phượng hoàng gì đó thuộc Thần tộc đều rất yêu kiều, nếu đột nhiên bị kinh sợ sẽ mất mấy ngày không nuốt trôi cơm, thậm chí nghiêm trọng hơn là hao tổn nguyên khí.
Lúc đó trong sách viết biện pháp nào để động viên nhỉ?
Dịch Lan còn chưa chờ được câu trả lời của hắn, đang thấp thỏm vô cùng thì bị hắn nâng mông bế lên, trong cơn kinh hoảng y vội dùng hai chân quặp chặt lấy eo hắn. Cái tư thế này quá ám muội rồi, hơn nữa tầm mắt trở nên cao hơn khiến y có thể nhìn thẳng vào mặt Nguy Uyên.
Nguy Uyên cau mày, cánh tay không thuần thục vỗ vỗ trên lưng y hai lần: “Vậy hôm khác quay lại sau.”
Lời hắn nói căn bản Dịch Lan một chữ cũng không nghe lọt, khoảng cách quá gần rồi, da thịt hai người dán sát nhau, chóp mũi cách nhau chưa tới nửa ngón tay, y hơi hơi nhúc nhích một cái, bờ môi liền cọ qua mặt hắn, Dịch Lan tê dại cả da đầu, như bị điểm huyệt vậy, tay níu chặt lấy bờ vai hắn không dám động nửa bước.
Nguy Uyên cũng cảm nhận được điều này, trong không gian lúc này tất cả đều là mùi thơm ngào ngạt vì y vừa mới tắm rửa xong, khoảng cách lại gần như vậy, rất khó khiến người ta không làm ra việc gì đó.
Nghe theo tiếng gọi trái tim, ánh mắt hắn tối sầm nháy mắt nghiêng người hôn lên hai cánh môi khẽ nhếch kia, nuốt trọn hơi thở hoảng hốt của y, như thế này vẫn chưa đủ, người kia cứ muốn rụt về phía sau, Nguy Uyên lập tức thẳng thắn lấy tay đè gay y lại, đột nhiên mất đi một cánh tay đỡ mông mình, Dịch Lan không thể không dùng sức quấn lấy eo hắn, bởi vậy y càng dâng mình đến miệng hắn gần hơn.
“Ân….”
Hơi thở quấn quýt, môi lưỡi cuốn lấy, nửa ngày mới chậm rãi tách ra, kéo theo một sợ chỉ bạc trên khóe miệng, rồi bị Nguy Uyên bá đạo lau đi.
Dịch Lan mặt đỏ tai hồng, đôi mắt ngập nước nổi giận mà trừng hắn.
Nguy Uyên không hề tự giác, thậm chí còn nói: “Trên sách viết làm như thế ngươi sẽ không sợ nữa.”
Dịch Lan tức giận, căn bản không tin có quyển sách lại lại viết cái loại phương pháp như thế này, vì thế viết chữ lên ngực hắn: Sách nào viết thế hả?
Nguy Uyên mặt không đổi sắc đáp: “Sổ tay chăn nuôi Thần Diên.”