Chủ nhiệm lớp trên bục giảng vẫn giống y năm đó, chỉ là trên đầu không có tóc, mái tóc Địa Trung hải đã từng bị mọi người ngầm giễu cợt giờ đã biến thành một quả trứng kho.
Thầy giáo còn đang cảm khái về năm đó.
Từ Giang vuốt vị trí bên cạnh, suy nghĩ cũng bay về năm đó.
Lúc ấy cũng là mùa đông, mùa đông phương Nam không có tuyết, như vẫn rất lạnh như cũ, Từ Giang mặc một chiếc áo khoác lông vũ thật dày ở trong một góc khu phía cuối ngủ gà ngủ gật.
Tả Đường an tĩnh ngồi ở bên cạnh, tuy rằng ngay từ đầu Từ Giang rất phiền khi có người ngồi bên cạnh anh, nhưng mà Tả Đường an tĩnh đến mức giống như một con mèo, ngày thường cũng không dám nói chuyện cùng anh.
Từ Giang từ từ quen thuộc sự tồn tại của cô. Từ khi nào bắt đầu không chán ghét cô nhỉ, lại là từ khi nào bắt đầu chú ý đến cô đây?
Từ Giang không nhớ rõ, chỉ cần cô an tĩnh ngồi ở bên cạnh, thì cảm giác toàn thế giới đều an nhàn.
Mùa đông thật lạnh, Từ Giang mặc một chiếc áo lông vũ cũng cảm thấy rất lạnh, nhưng quần áo của Tả Đường rất đơn bạc, một năm bốn mùa hình như đều là mấy món này, tay cầm ly nước không dám buông ra, ở dưới con mất Từ Giang nhìn ly nước kia là không nóng, vừa mới bắt đầu Từ Giang lười quản cô, thời gian lâu rồi, Từ Giang nhìn có chút bực bội, đoạt lấy ly nước của cô, sờ soạng một chút, nước đã lạnh. Tả Đường muốn lấy lại ly nước, Từ Giang lại ném ly nước đi rất xa. Tả Đường hung hăng trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đều đỏ lên, lại vẫn không dám nói lời nào như cũ, Từ Giang cũng không giải thích, quay đầu đi tiếp tục ngủ.
Tả Đường không dám nói anh, người của toàn trường có mấy người dám nói anh, cha anh quyên cho trường này một đống toà nhà, mấy trăm vạn nhân dân tệ, mới đưa một người không thi đỗ cấp ba như anh này vào trường cấp ba tốt nhất thành phố. Tất cả mọi người đều biết Từ Giang không thể trêu vào, Tả Đường đương nhiên cũng biết, cô học tập bình thường như vậy, người gia cảnh bần hàn là người có thể nhận rõ hiện thực nhất. Cô ép dạ cầu toàn có đôi khi làm Từ Giang có chút bực bội.
Ly nước được Tả Đường nhặt về, nhưng Từ Giang cuối cùng cũng không nhìn thấy cô dùng trong phòng học. Không có ly nước Tả Đường chỉ có thể để tay trong túi quần không dám rút ra, chỉ khi nào cần phải viết chữ cô mới bỏ ra ngoài.
Ngày hôm sau Từ Giang đi ngang qua siêu thị, mua cái túi chườm nóng, trên bao bì có một con mèo nhỏ, rất an tĩnh, rất giống Tả Đường, đôi mắt to to nhìn Từ Giang, tâm đều bị dung hoà.
Từ Giang ném túi chườm nóng cho Tả Đường, bảo cô nạp điện, Tả Đường im miệng không nói lời nào, chần chờ một lúc cầm lấy túi chườm nóng đi nạp điện, chờ đến khi Tả Đường nạp xong trở về Từ Giang tỏ vẻ cô quá chậm, chính anh không muốn dùng.
Tả Đường mím mím môi, đặt túi chườm nóng ở trên bàn học của Từ Giang, đột nhiên cách gần như vậy, Từ Giang cũng có thể ngửi được hương vị thật tươi mát trên người cô, vô ý thức hít thật sâu một hơi.
Tả Đường có lẽ cho rằng anh lại sắp tức giận, động tác tạm dừng ở đó, không biết làm thế nào, nhỏ giọng dò hỏi: “Mình đặt nó ở nơi này nhé?”
Tóc cô rất mềm mại, rất đen, tóc ngắn sóng vai lộ ra cần cổ trắng nõn, Từ Giang tham luyến hương vị của cô, không trả lời ngay lập tức, Tả Đường không nhận được sự đáp lại quay lại đối mặt với Từ Vang, bốn mắt đối nhau, Từ Giang cảm thấy yết hầu có hơi khô, nghĩ đến trạng thái quẫn bách của chính mình, Từ Giang có chút tức giận đẩy Tả Đường ra, Tả Đường đứng không vững, té ngã.
Nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, Từ Giang có chút hối hận về sự xúc động của chính mình.
Lúc không biết làm sao, có một người nâng cô dậy, nhìn Mạc Lương đỡ Tả Đường, Từ Giang cảm thấy chính mình sắp tức điên, quát Mạc Lương: “Xen vào việc của người khác.”
“Cậu đẩy cậu ấy làm gì?” Mạc Lương cũng không yếu thế.
Mạc Lương chính là một trong số những người dám đối nghịch với Từ Giang, cha mẹ cậu ấy đều là quan chức nhà nước trong thành phố này.
Từ Giang không biết nên trả lời như thế nào, vừa rồi thực sự là chính mình ức hiếp người ta, nhưng mà khi đó quan tâm đến mặt mũi nhất.
Từ Giang thuận miệng bịa một lý do: “Cậu ta trộm đồ vật của tôi.” Tả Đường khiếp sợ nhìn anh.
Trong phòng học đột nhiên rất yên tĩnh, mọi người nhìn nhìn Tả Đường lại nhìn Từ Giang, trong lòng đương nhiên là tin tưởng Từ Giang vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, mặc dù không có ai nhìn thấy Tả Đường trộm đồ, cũng không có người biết cô trộm cái gì.
Mạc Lương buông Tả Đường ra Tả Đường ngày thường rất yên tĩnh, cảm giác tồn tại trong đám người rất nhỏ, trong nhà nghèo khó, trông không phải rất kinh diễm, nhưng mà rất tươi mát, chính là việc trộm đồ này… Không thể trông mặt mà bắt hình dong, dù sao người xấu trông rất xinh đẹp.
Mạc Lương vẫn là hỏi ra vấn đề của mọi người: “Cậu ấy trộm gì của cậu?”
Từ Giang đương nhiên chỉ có thể bịa ra, nhìn nhìn túi chườm nóng trong ngăn bàn, anh lôi ra: “Cậu ta trộm túi chườm nóng của tôi, bị tôi phát hiện.”
Nước mắt của Tả Đường không nhịn xuống được, đôi mắt to to không thể tưởng tượng mà nhìn Từ Giang.
Từ Giang không dám nhìn, anh nhìn con mèo nhỏ trên túi chườm nóng, đôi mắt to to tràn ngập uỷ khuất.
Tả Đường không giải thích, không có người nào tin tưởng cô, cô xoa xoa nước mắt đi ra ngoài.
Mạc Lương không nói gì, nhìn bóng dáng đơn bạc của Tả Đường, có chút đồng tình với cô bé nhỏ gầy này. Mọi người đều có biểu tình quả nhiên là như thế, có mấy cậu bé cô bé còn an ủi Từ Giang, đồng tình với Từ Giang khi có một người bạn cùng bàn như vậy.
Trong lòng Từ Giang lo sợ bất an. Hiện tại nghĩ đến chính mình khi đó quả thật là rất khốn nạn cũng rất kỳ quặc, rõ ràng túi chườm nóng chính là mua cho cô, rõ ràng có chút thích lại luôn không thừa nhận.