Những con đường cổ râm mát với những thân cây mập mạp thẳng tắp xếp hàng hai bên. Ở mặt trước của những cửa hiệu dọc ven đường được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa có sơn tên cửa hiệu bằng nhiều màu khác nhau như hồng, xanh và vàng có viền vàng ở trên những cánh cửa sổ. Cline’s Dry Goods. Dickerson’s Snack Shop. Beamis Hardware. Những cửa hiệu mang tên gia đình đó có lẽ đã tồn tại qua hàng thế hệ. Toàn bộ thị trấn Toby’s Corners thoang thoảng mùi đất và mùi hoa kim ngân. Kate lái xe xuyên qua tất cả những cảnh vật đó, trong đầu nghĩ đến những đôi giày của Mary Jane, những chiếc kem ốc quế, những trận bóng đá và tất cả những gì mà cô đã từng đọc nhưng chưa bao giờ biết đến.
Lớn lên ở một nơi đáng yêu như thế này có lẽ rất thú vị, cô nghĩ. Nơi này chắc chắn đem lại cảm giác như được ở nhà. Có lẽ cuộc đời của mình sẽ khác đi nếu như mình bắt đầu ở một nơi như thị trấn Toby’s Corners - một nơi đầy ánh sáng mặt trời, cây cối và đầy triển vọng.
Và rồi cô lắc đầu. Tỉnh lại đi nào, Kate, cô tự nhủ với bản thân. Ngươi có một mục tiêu và một kế hoạch. Tập trung vào.
Cô rẽ phải tại một toà nhà thấp màu trắng có dòng chữ Nancy Quán trên tấm bảng đèn nê ông treo phía trên khung cửa đôi làm bằng gỗ và đi chậm lại để ngắm nhìn nó. Đó hẳn là một quán bar hay một nhà hàng – bãi đỗ xe ở đó là bãi rộng nhất trong thị trấn mà cô đã nhìn thấy cho đến lúc đó – nhưng đó là một quán bar yên tĩnh nhất mà cô từng thấy, không có dấu hiệu nào của bia hay những mẩu quảng cáo cho những bữa tiệc Wet-T-shirt vào ngày thứ Tư mà chỉ có hàng chữ cũ kĩ “Xin mời vào” sơn bằng tay màu trắng trên cánh cửa làm bằng gỗ thông có nhiều mắt gỗ. Ngay cả quán bar trong thị trấn này cũng sạch sẽ và xinh xắn. Cô hẳn là đã hạ cánh tại Disneyland ở Kentucky rồi.
(Wet-T-shirt: bữa tiệc mà tất cả mọi người đều mặc áo phông mỏng dính và hắt nước vào người nhau -xem thêm hình ảnh trên google để biết chi tiết)
Vượt qua Nancy Quán, con đường bắt đầu ngoằn ngoèo dẫn vào trong rừng cây. Ánh nắng mặt trời mờ ảo gây ra cảm giác lành lạnh, gần như thích thú khi cô lái xe chậm rãi phía bên dưới hàng cây, thưởng thức mùi hương của núi rừng. Rừng ở đây nhìn sâu thẳm và bí hiểm, và khi cô rùng mình, đó không phải là do cảm giác lạnh lẽo vì ánh nắng mặt trời vừa biến mất. Có một cái gì đó rất … kích thích về khu rừng này , cô nghĩ. Có lẽ sẽ có điều gì đó xảy ra ở đây, có lẽ mình sẽ yêu, có lẽ mọi việc sẽ được giải quyết ở đây. Jessie đã nói tất cả những gì mình phải làm là lựa chọn. Vậy thì, mình chọn được hạnh phúc, thành công và … không còn sợ hãi nữa. Mình sẽ giống Jessie, tuyệt đối không sợ hãi chút nào. Thậm chí sáng mai mình sẽ dậy sớm và tìm hồ nước, mình sẽ tắm truồng ở đó. Mình sẽ thực sự làm điều đó.
Rồi cô rẽ xe lần cuối cùng và nghĩ, ồ, có lẽ là không đâu.
Khu nhà điều hành của resort xuất hiện phía trước mặt cô trông như một túp nhà làm bằng gỗ ghép bị bệnh pasedow. Nhìn nó có vẻ to hơn rất nhiều so với hình ảnh trong cuốn sách hướng dẫn, mọc lên giữa một đám những cabin nho nhỏ được xây dựng thẳng hàng thẳng lối, được sắp xếp cẩn thận như thể trò chơi xếp hình của trẻ con với những góc tù quay vào với nhau, mỗi ngôi nhà đều được lợp bằng gỗ tự nhiên. Đó hẳn phải là chốn của Abraham Lincoln pha lẫn với Tara, được đỡ đầu bởi Frank Lloyd Wright.
(Abraham Lincoln: tổng thống thứ 16 của nước Mỹ, sống trong thế kỷ 19, thành công trong việc lãnh đạo nước Mỹ thoát khỏi cuộc khủng hoảng trong nước.
Frank Lloyd Wright: một kiến trúc sư người Mỹ sống từ thế kỷ 19 đến đầu thế kỷ 20, là người thiết kế nội thất, nhà văn và nhà giáo.)
Ồ không, Kate nghĩ. Nơi này quá lớn.
Thậm chí còn tệ hơn nữa, dường như ở đó có ít nhất là cả nghìn người đang lượn lờ qua lại. Nếu cô quyết định tắm truồng vào buổi sáng ở đây, gần như chắc chắn cô sẽ xuất hiện trên các bản tin về kỳ nghỉ hè trên toàn thể khu vực miền Trung Tây – “Và đây là hình ảnh chộp được về một người phụ nữ điên khùng thường bơi kiểu chó trong tình trạng trần truồng vào mỗi buổi sáng. Chú ý để thấy ngực cô ta đã bắt đầu chảy xệ xuống như thế nào.”
Cô thở dài và rẽ vào lối vào khách sạn.
Mình ghét chuyện này! Kate nghĩ. Cô cố xốc lại tinh thần và bước qua cánh cửa đôi to lớn chạm trổ tinh vi vào phía trong hành lang, trông cô có vẻ lạnh lùng và thành đạt trong bộ đồ vest bằng vải tơ, khác biệt hẳn so với những người xung quanh cô. Một trong những anh chàng trông nổi bật mà Jessie đã hứa là cô sẽ gặp giữ cánh cửa cho cô khi cô bước vào, nhưng cô quá tập trung vào việc xây dựng hình ảnh của mình đến mức cô chỉ kịp nhận ra anh ta có thể có tiềm năng sau khi đã vượt qua anh ta. Để sau vậy. Lúc này còn có việc khác. Tất cả những người này đến từ nơi nào thế nhỉ? Người quản lý quầy tiếp tân mỉm cười với cô khi cô ký vào thẻ đặt chỗ.
“Chào mừng đến với The Cabins, cô Swanson.”
“Svenson.”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi là Will Templeton. Chúng tôi rất vui mừng vì cô đã đến đây.”
Kate cố kiềm chế để không hỏi vì sao. Will Templeton là một người cao ráo, tóc sẫm màu và đẹp trai một cách khoẻ mạnh, và anh ta cảm thấy vui mừng khi gặp cô. Hẳn là một thái độ cực kỳ tồi tệ nếu như một người phụ nữ như cô lại cho rằng cái mà anh chàng này thực sự vui mừng khi nhìn thấy chính là tấm thẻ Visa của cô. “Anh muốn kiểm tra thẻ Visa của tôi?” Kate nói. “Không, không, điều đó đã được tiến hành ngay sau khi cô gọi điện đặt chỗ rồi. Cô ở cabin số 9A. Băng qua sân tennis phía trên kia và nó nằm ngay phía trước sân bóng croquet. Cô có thể đỗ xe phía sau cabin.”
(*Note một chút về chỗ nghỉ của khách trong khu resort The Cabins: bản gốc họ gọi những ngôi nhà nhỏ riêng biệt được xây dựng dành cho khách đến nghỉ ở khu resort là cabin. Đây là một ngôi nhà nhỏ được làm bằng gỗ ghép, trong đó có đầy đủ các phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách dành cho các vị khách giàu có. Ở các khu resort ở Việt Nam cũng có những dạng nhà nho nhỏ như thế gọi là bungalow. pp giữ nguyên từ cabin vì không biết dịch ra từ gì cho nó phù hợp cả.
*Croquet: một loại trò chơi vừa mang tính chất giải trí vừa có tính chất thi đấu, bao gồm có gậy đánh bằng gỗ, bóng nhựa và một cái vồ, cần phải đánh bóng chui qua những cái vành được gắn trên sân cỏ để ghi điểm.)
Sân bóng croquet. Ồ, điều này có lẽ còn tệ hơn. Hẳn là họ sẽ phải dừng việc đập bóng ầm ĩ khi mặt trời lặn chứ. Và ít nhất là cô cũng không phải ở trong một khuôn viên có nhiều thỏ rừng của một khách sạn nào đó với một kẻ mà chỉ có Chúa mới biết là ai đó…
Từ phía sau lưng cô, một giọng nữ cao nhẹ nhàng du dương cất lên. “Anh nói là cabin số 9A ư?” Người quản lý nói.
“Đúng là tôi đã nói thế, cô Craft.” Và Kate quay lại.
Cô Craft: trẻ trung, tóc vàng hoe, có thân hình như một con búp bê Barbie, đôi mắt màu xanh dương như hoa cornflower, sống mũi dọc dừa, và một nụ cười ngọt lịm vẻ chân thành nở trên đôi môi đầy đặn đáng yêu. Cô nàng khoảng mười chín tuổi.
(cornflower: một loại cây mọc trong cánh đồng ngô.)
Tuyệt, Kate nghĩ. Đối thủ cạnh tranh của mình đây. Mình sẽ không cá cược đồng nào vào chuyện cô ta bị chảy xệ đâu. Mình cá là cô ta thậm chí còn không thèm mặc đồ lót nữa cơ.
“Tôi là Penny Craft.” Búp bê Barbie lên tiếng, giơ tay ra cho Kate. “Tôi ở ngay cabin bên cạnh, số 9B.”
“Ồ, tốt quá.” Kate nói.
“Và tôi tự hỏi không biết chị có phiền không nếu cho tôi quá giang về chỗ cabin của tôi? Với hành lý của tôi nữa. Cậu bé trực tầng khách sạn ở đây thực sự quá bận rộn…”
“Không vấn đề gì đâu.” Kate nói. “Tôi rất sẵn lòng.” Cô nhận lấy chìa khoá của mình từ Will và cố gắng hết sức phớt lờ anh ta khi anh ta kêu lên từ phía sau. “Các cô đừng quên bữa tiệc luau tối nay đấy.”
(luau: bữa tiệc kiểu Hawaii.)
“Ồ, chắc chắn là chúng tôi sẽ không quên đâu.” Giọng Penny Craft vút lên đáp lại.
Hành lý cho biết rất nhiều điều về người sở hữu chúng. Kate nhận ra điều đó khi cô dẫn Penny ra xe. Bản thân cô có một chiếc valise màu chì xám xịt và một chiếc cặp táp, trong khi Penny có ba mẩu valise màu hồng. Thử đoán xem ai trong số chúng tôi sẽ vui vẻ hơn nào, Kate nghĩ trong lúc cô giúp Penny chất những chiếc valise lên xe. Rồi cô bắt đầu lái về hướng cabin của mình một cách chậm rãi để có thể tránh tất cả những người cứ chạy cắt ngang qua trước đầu xe cô, rõ ràng là họ đang có một khoảng thời gian tuyệt vời đến nỗi mà họ muốn chết ngay tại chỗ mà họ đang đứng.
Kate trừng mắt nhìn một trong số họ. “Nơi này có quá nhiều người.”
“Ồ không.” Penny vẫy tay chào ai đó. “Tôi thích nhiều người.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Penny nhìn cô mỉm cười. “Họ nói là ở quanh cabin thì yên tĩnh hơn nhiều.”
Kate nhìn cô nàng với vẻ tò mò. “Tôi nghĩ là cô thích khách sạn hơn chứ.”
“Không.” Penny lại vẫy tay với một ai đó khác. “Tôi dự định sẽ gặp tất cả các anh chàng mà tôi có thể gặp trong khi tôi ở đây, và chị biết là những người ở trong khách sạn thì ồn ào đến mức nào rồi đấy.”
“Cô có ý gì khi nói ‘gặp’?”
“Ồ, chị biết đấy – khiêu vũ, nói chuyện, cười đùa… Vui vẻ hết mức có thể.” Penny nói với vẻ hào hứng. “Tháng sau tôi sẽ kết hôn, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.”
“Ồ,” Kate nói sau khi khựng lại một chút. “Thế thì, chúc may mắn.”
“Cảm ơn.” Penny quay lại nhìn cô. “Vì sao chị đến đây?”
Một câu hỏi hay. Cô sẽ bóp chết Jessie cho xem. “Ồ, cô biết đấy – khiêu vũ, nói chuyện, cười đùa.” Kate liếc mắt nhìn tất cả những người lượn qua lượn lại quanh xe cô. “Có thể là tắm truồng trong bể bơi.”
“Chị có được phép làm điều đó không?”
Kate nhắm mắt lại. Penny thực sự ngốc nghếch như một cục đất ấy. “Nếu như cô thức dậy thật sớm,” Cô nói.
“Ồ, tôi đã nghĩ có lẽ là chị đang chuẩn bị viết một bài báo về du lịch hay một cái gì đó.”
“Một bài báo về du lịch? Vì sao?”
“Thì còn lý do nào khác nữa để một người nhìn như một doanh nhân như chị xuất hiện ở đây chứ?”
“Để gặp gỡ các chàng trai chẳng hạn?” Kate gợi ý.
“Ồ, chắc chắn rồi.” Penny nói rồi khúc khích cười.
***
Cabin số 9, họ tìm thấy nó sau hai lần rẽ sai đường, nằm cách sân bóng croquet vài mét, và Kate thấy phấn khởi hơn khi cô nhận thấy nó biệt lập đến mức nào. Cô thậm chí còn vui mừng hơn khi cô đem chiếc cặp táp vào phía bên trong cabin. Phòng ngủ được lát bằng ván thông có nhiều mắt gỗ, rất chắc chắn nhưng ấm cúng, và Kate thả chiếc cặp táp xuống chiếc giường đôi được phủ bằng tấm ga giường can bằng nhiều mảnh vải nhỏ lại với nhau và thở ra nhẹ nhõm. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Cô cần được xả hơi, và nơi này thật đáng yêu. Ngay cả nếu cô không gặp một ai đó…
Cô khựng lại. Dĩ nhiên là cô sẽ gặp ai đó rồi, cô có một kế hoạch cơ mà. Cô vươn vai và bước ra bên ngoài để dỡ hành lý xuống.
Kate đang đặt chiếc valise cuối cùng của Penny xuống mặt đất thì một người đàn ông lững thững bước tới từ phía dưới con đường mòn, hai tay đút trong túi quần.
“Cần giúp đỡ không?” Anh ta hỏi vẻ lười nhác khi đến gần cô, và cô bắt buộc phải quay lại để nhìn anh ta. Anh ta to lớn, vai rộng và cử chỉ chậm chạp, mặc một bộ quần áo bằng vải bông chéo và flannel pha len. Tóc anh ta dày cộp, sẫm màu và dường như không được cắt tỉa, đôi mắt nâu sẫm có vẻ uể oải, và mũi anh ta rõ ràng là đã từng bị gãy ít nhất một lần trong quá khứ; nó hơi nghiêng về bên trái phía trên hàng ria mép dày dặn, gọn gàng. Nhưng ấn tượng đã hạ gục Kate chính là chiếc mũ Stetson màu kem to uỳnh mà anh ta đội trên đầu. Một chiếc mũ cao bồi. Không thể nào tin được.
Rồi anh ta mỉm cười với cô - một nụ cười thân thiện, không mời chào – và cô gần như đã mỉm cười trả lại trước khi cô kịp dừng mình lại. Tuyệt đối không, cô tự nhủ với bản thân. Ngươi sẽ không đổ gục trước một cậu bé lớn tuổi ưa nhìn nhưng ngớ ngẩn và ra vẻ galant. Ngươi có một kế hoạch. Anh ta không phải là một phần trong kế hoạch của ngươi. Hơn nữa, anh ta trông như một gã cao bồi, và ngươi không thích những gã cao bồi. Đặc biệt là một gã cao bồi xuất hiện từ một nơi xa Rio Grande về phía bắc như thế này.
“Tôi nghĩ là tôi có thể tự làm được.” Cô quay lại và kéo chiếc valise của mình ra khỏi xe. “Cảm ơn.”
“Ồ, xin chào.” Cả hai bọn họ cùng quay lại khi giọng lanh lảnh của Penny vang lên và nhìn thấy cô nàng đang đứng phía trên bậc thang trên cùng trước mái hiên, thon thả và đáng yêu, run lên vì thích thú khi nhìn thấy một người đàn ông.
“Penny, đây là…?” Kate quay lại nhìn anh.
“Jake.” Anh chạm vào vành mũ chào Penny.
“Jake, đây là Penny.” Kate nói. “Jake đã đề nghị giúp xách hành lý hộ.”
“Ồ, anh thật ngọt ngào.” Penny thủ thỉ. “Em thật sung sướng vì được anh giúp đỡ. Của em là những chiếc màu hồng ở đằng kia.”
“Xong ngay đây.” Jake nói, rồi anh cúi xuống nhấc hết toàn bộ hành lý của Penny lên.
“Anh thật là mạnh khoẻ.” Penny cười rạng rỡ với anh.
“Không hề. Chỉ là quá lười biếng không muốn đi thành hai lượt thôi.” Anh thong thả bước lên các bậc thang về phía mái hiên.
Thế là bắt đầu một mối quan hệ đẹp như mơ, Kate nghĩ, rồi xách chiếc valise của mình bước vào phía bên trong cabin.
***
Một vài phút sau, Jake bước xuống con đường mòn và lắc đầu. Tất cả những anh chàng tự xưng là đại trượng phu đã từng tuyên bố tất cả phụ nữ đều như nhau hẳn là chưa bao giờ gặp Penny Craft và Kate Svenson. Khi anh nhìn thấy hai cô nàng tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng lần đầu tiên từ phía xa con đường mòn cách đó khoảng vài trăm mét, anh đã nghĩ rằng họ là hai chị em ruột. Khi đến gần hơn, anh kết luận là họ không thể nào đến từ một gia đình. Giờ, sau khi trải qua năm phút với họ, anh thậm chí còn không dám chắc chắn là họ cùng đến từ một hành tinh nữa.
Penny là giấc mơ của mọi anh chàng trẻ tuổi – xinh xắn, thân thiện và không hề đòi hỏi. Tỏ ra tử tế với Penny không phải là một thử thách gian khổ gì, mặc dù ngồi nghe cô ta bi bô trong vòng hơn mười lăm phút có lẽ cũng là một sự thử nghiệm đối với tính kiên nhẫn của một người đàn ông. Anh nhăn nhở cười. Có lẽ chỉ là đối với tính kiên nhẫn của anh thôi; bất cứ anh chàng nào khác sẽ sẵn lòng ngồi nghe cô ta cho dù cô ta có nói tiếng Swahili đi chăng nữa, miễn là anh ta được ngắm nhìn cô nàng đó. Anh hẳn là đã già rồi. Penny là một giấc mơ có thực, đúng vậy, nhưng cô ta là giấc mơ của một ai đó khác, không phải của anh.
Nếu Penny là giấc mơ của một ai đó khác thì Kate lại là ác mộng của riêng bản thân anh. Một cô nàng thuộc thể loại người quái quỷ nào mà lại đến vùng đồng quê trong khi đóng một bộ vest chứ? Và cô ta đã kéo mái tóc vàng nhạt của mình quá mạnh về phía sau đến mức lông mày của cô ta bị chao nghiêng hẳn đi. Anh nhớ cái cách cô ta nhìn anh khi anh bước về phía cô ta – như thể vừa đánh giá cao anh xong rồi lại hạ thấp anh xuống với đôi mắt màu xanh da trời lạnh lẽo đó. “Cảm ơn.” Cô ta nói rồi bỏ đi. Nhiệt độ ngoài trời hẳn là phải giảm xuống ít nhất mười độ xung quanh cabin của cô ta.
Anh rùng mình. Kate làm anh nhớ đến Valerie và vợ cũ của anh, Tiffany. Những người phụ nữ kiểu đó luôn luôn giành được những gì họ muốn bằng bất cứ giá nào, không quan tâm xem mình sẽ dẫm lên xác ai dám cản đường đi của họ. Thành đạt. Tính toán. Thao túng. Gần như chắc chắn là cô ta đến khu resort này là để luyện tập thêm khả năng chơi golf của mình, kiếm một làn da rám nắng, bẫy một anh chàng về làm chồng, và xúc tiến danh mục đầu tư trên thị trường chứng khoán. Chúa giúp con tránh xa người đàn bà như thế, anh nghĩ, rồi lại nhăn nhở cười. Chúa hẳn là không cần phải giúp anh tránh xa một cô nàng như Kate Svenson. Cô ta đã thể hiện rất rõ ràng là cô ta không hề có hứng thú với anh rồi.
Quên cô ta đi, anh tự nhủ, rồi lững thững bước xuống con đường mòn để trông coi công việc tổ chức buổi tiệc luau.
Penny ghé sang đón Kate đến bữa tiệc luau lúc sáu giờ, và Kate cố xốc lại tinh thần cho cuộc thử thách trước mắt. Đây là cách duy nhất để ngươi có thể gặp được những anh chàng, cô tự nhủ với bản thân. Jessie nói đúng. Chỉ cần thả lỏng bản thân và tận hưởng sự vui vẻ. Không rên rỉ nữa. Hãy là một người đàn bà.
Penny ăn vận bằng cách quấn một chiếc sa rông in hoa màu ngọc lam ra phía bên ngoài bộ bikini bé xíu màu vàng. Khuyên tai của cô cũng màu ngọc lam, với hình một con vẹt màu vàng treo lủng lẳng – con vẹt đó được làm từ lông chim thật. Cô ta quá màu mè sặc sỡ, và cho đến lúc này, qua vẻ hạnh phúc ngời ngời trên mặt cô ta, có thể thấy cô ta hoàn toàn hài lòng với bản thân mình.
Mình sẽ không bao giờ mặc một thứ gì tương tự như thế, Kate ngẫm nghĩ. Không trừ khi mình say túy lúy. Cô cảm thấy mình thực sự ở một đẳng cấp cao hơn hẳn cho đến khi một giọng nói thì thầm phản đối vang lên bên trong con người cô, có lẽ đó là lý do vì sao mình không có chút niềm vui nào.
“Mặc đồ tắm vào đi.” Penny nói với Kate. “Có khả năng chúng ta sẽ bị ném xuống bể bơi đấy.”
“Chúng ta chỉ có thể hi vọng thôi.” Kate nói. Đồ tắm của cô là loại một mảnh màu đen cũ kỹ, đã lỗi mốt nhiều năm rồi nhưng vẫn còn mới. Cô đành mặc vào một cái quần thụng và một chiếc sơ mi trắng phía bên ngoài, cô buộc hai vạt áo lại thành nút trước bụng.
“Thế thôi ư?” Penny hỏi.
“Thế thôi.”
“Như thế hơi đơn giản.” Penny nói.
“Đó là phong cách của tôi. Đơn giản.” Kate nói. “Đi thôi.”
Penny do dự, rồi cau mày. “Chị không muốn thả tóc xuống hay gì đó à? Ý tôi là, đây là một bữa tiệc luau.”
“Không.” Kate nói thẳng băng. “Tôi thích búi nó lên.”
“Ồ, trông chị không được thoải mái cho lắm.”
“Tôi như thế này là thoải mái hết cỡ rồi.” Cô nói.
“Okay.” Penny nói và lắc đầu. “Có thể chị sẽ cảm thấy khá hơn sau một vài ly.”
“Đừng có hy vọng vào chuyện đó.” Kate nói.
***
Bữa tiệc luau, khi họ đến đó, là tất cả những thứ mà cô lo lắng và còn hơn thế nữa.
Khu đất xung quanh khách sạn được nêm kín những người là người với nhiều mức độ kích động và say xỉn khác nhau, trình diễn những bộ đồ muôn sắc màu mà những người đi nghỉ mát biết cách ăn mặc thường mặc trong một bữa tiệc luau. Áo kiểu Hawaiian thống trị ở đó, nhưng cũng có một nhóm khá lớn vận sa rông và có một chiếc váy làm bằng cỏ. Anh chàng mặc chiếc váy làm bằng cỏ đó gần như không thể đi lại gì nhiều.
Mọi người tụm lại quanh những chiếc bàn tròn làm bằng gỗ màu đỏ, cười đùa ầm ĩ với những câu chuyện tếu của nhau. Những đứa trẻ nhỏ chạy ngang qua, hét lên thích thú, đuổi bắt lẫn nhau để giành nhau những cốc nước dứa. Những cặp đôi trên mức bạn bè thì khiêu vũ uể oải theo điệu nhạc Beach Boys (một ban nhạc Rock của Mỹ). Một con gì đó cực lớn đang được xoay tròn trên một chiếc xiên trong lúc mọi người đứng xếp hàng để nhận những khoanh thịt được nấu chín kỹ. Không khí ngập tràn mùi kem chống nắng và mùi thịt nướng.
“Không tuyệt vời sao?” Mặt Penny bừng sáng với vẻ háo hức.
Kate nhìn quanh với vẻ hoảng sợ. “Những người này ở đâu ra ấy nhỉ? Không thể nào tất cả bọn họ đều từ khách sạn được.”
“Họ đến từ khắp nơi quanh đây.” Penny vẫy tay chào ai đó. “Khách sạn tổ chức bữa tiệc này hàng tháng trong suốt mùa hè vào buổi tối thứ Bảy thứ ba trong tháng. Nó không tuyệt hảo sao? Có thấy anh chàng cao ráo với mái tóc đen đứng bên cạnh con lợn quay đầu kia không?”
“Đó là lợn à?”
“Đó là Will. Nhớ không? Ngồi ở quầy tiếp tân? Tôi đã nghĩ anh ta chỉ là một thư ký, nhưng anh ta là chủ ở đây. Tôi nghĩ anh ta thật khêu gợi.”
“Tiến tới đi.” Kate nói và nhìn xung quanh tìm một quầy bar. Phải có một cái ở đâu đây chứ. Mọi người không thể nào có kiểu cư xử ngả nghiêng như thế này nếu không có chất cồn ở đâu đó.
“Anh chàng tóc đen mặc chiếc áo màu đỏ là Eric Allingham. Anh ta thật nặng nề.” Penny lại vẫy tay chào ai đó khác. “Tiền rải khắp nơi này.”
“Tiến tới đi.” Phải có một quầy ba ở đâu đó chứ.
“Anh ta không phải là mẫu người của tôi.”
“Cô không có hứng thú với tiền à?”
“Tại sao tôi lại phải có hứng thú với tiền?” Penny hỏi. “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Kate cảm thấy ngạc nhiên, nhưng khi cô suy nghĩ về điều đó, cô cảm thấy Penny có lý, nếu như cô chấp nhận nguyên tắc cơ bản rằng hẹn hò lung tung trong vòng một tháng trước khi kết hôn là một ý tưởng hay ho. “Xin lỗi.” Kate lắc đầu. “Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.”
“Nhưng anh chàng tóc vàng mặc chiếc áo hiệu Izod cũng rất dễ thương. Tên anh ta là Lance cái gì đó.”
“Làm thế nào mà cô biết tất cả những điều đó?”
“Ồ, tôi đã ngồi trong sảnh và nói chuyện với mọi người trong lúc tôi chờ cậu bé trực tầng khách sạn. Mọi người ở đây rất thân thiện.”
“Tuyệt.” Kate nói. “Tôi không cho là cô biết họ đặt quầy bar cho bữa tiệc này ở đâu.”
“Nó ở phía ngoài bên cạnh bể bơi ấy.”
“Dẫn tôi đến đó đi.”
Bể bơi nằm ở phía trên một khu đất cao được rào xung quanh, được lát gạch men màu xanh dương và trắng, nó phản chiếu lại ánh sáng của những chiếc đèn lồng kiểu Nhật Bản treo phía trên đầu. Quầy bar là một chiếc quầy dài được tô điểm bằng những thảm cỏ, chủ trì bởi một cậu bé chừng tuổi học đại học có mái tóc đỏ rực mặc một chiếc áo màu trắng và đeo một vòng hoa màu hồng quanh cổ, cậu làm việc rất có hiệu quả. Cậu ta trông như thể có thể làm việc mà không cần phải có vòng hoa. Quầy bar đang hoạt động hết công suất với những người đàn ông ở vào độ tuổi trung niên, những người vô cùng nhiệt tình chào đón Penny như thể cô ta mang theo một chai martini khổng lồ trong người. Penny bị bao vây, và Kate thì đứng chờ đến phiên mình ở tại quầy bar để lấy đồ uống cho cả hai người họ.
“Chị cần gì, ma’am?”
“Penny.” Kate với tay ra ngoài kéo mạnh Penny vào giữa đám đông chen chúc. “Gặp người phục vụ ở quầy rượu nào. Tên cậu là gì?”
“Mark.” Cậu bé phục vụ quầy rượu mỉm cười rạng rỡ với Penny.
“Đây là Penny, Mark.” Kate nói. “Tôi sẽ lấy một ly đôi Scotch. Còn cô ấy sẽ nói cho cậu biết cô ấy cần gì.”
“Cô ấy có thể lấy bất cứ thứ gì tôi có.” Mark nói.
“Anh thật ngọt ngào.” Penny xuýt xoa.
Lại là một sự khởi đầu cho một mối quan hệ đẹp như mơ khác, Kate lắc đầu. Mình có lẽ phải rút ra vài bài học từ cô gái này thôi.
Cô cầm lấy đồ uống của mình và lơ đãng đi về phía bể bơi, rồi cô xắn gấu quần lên và ngồi xuống mép bể, khua chân trong lòng nước, nhấm nháp đồ uống, và hít vào mùi chất clo cùng với mùi không khí ban đêm lành lạnh. Mình đã cư xử thật kém, cô nghĩ. Có lẽ là bởi vì không giống như Penny, mình thực sự không muốn làm điều này. Mình không muốn sống một mình thêm nữa, nhưng mình cũng không muốn ra ngoài và lạnh lùng tìm kiếm một người đàn ông như thế này. Những gì mình thực sự mong muốn là một câu chuyện thần tiên ở đó vị Hoàng tử đẹp trai tự dưng xuất hiện từ cõi hư vô nhấc bổng mình lên và đem mình đi … đến đâu nhỉ? Đến toà lâu đài của chàng, rất thuận tiện toạ lạc ngay gần đế quốc giàu có của chàng? Thật quá lãng mạn đấy Kate.
Cô đang cười thầm chế nhạo bản thân thì một anh chàng xuất hiện từ cõi hư vô và ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ta có cái đầu hói, quá thừa cân và quá say xỉn, và anh ta đeo đến sáu vòng hoa trên cổ.
“Xin chào, một quý cô xinh đẹp lại ngồi nơi đây có một mình.”
“Xin chào.” Kate nói, chủ động nhích ra xa.
“Anh là Frank.” Anh ta nói, đồng thời vòng tay quanh người cô.
“Và đứng đắn nữa, tôi cho là thế.” Cô nói và gỡ tay anh ta ra khỏi người mình. Từ khoé mắt, cô nhìn thấy Mark ra hiệu cho ai đó đứng phía ngoài khu đất rào.
(Đoạn này Kate chơi chữ. Frank giới thiệu tên mình “I’m Frank”, nhưng frank cũng có nghĩa là thẳng thắn, trung thực. Vì thế Kate bảo là “And Earnest, too, I imagine.” để nói đểu Frank.)
“Anh đã tìm kiếm em mãi, em yêu.”
“Vì sao?” Kate hỏi. “Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”
“Chỉ trong giấc mơ của anh thôi.”
“Thế thì mơ những giấc mơ khác đi.” Kate đứng dậy, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng nhưng đồng thời kiên quyết đẩy anh ta ra, nhưng Frank túm lấy tay cô và cũng đứng dậy. Mất một lúc lâu loạng choạng anh ta mới đứng dậy được, và Kate đáng lẽ đã có thể lịch sự bước ra xa trong lúc anh ta chật vật nhưng anh ta cứ níu chặt lấy cô bằng những ngón tay cứng như thép cho đến khi cuối cùng thì anh ta cũng xông lên mặt đối mặt được với cô.
“Em có biết em cần cái gì không?” Anh ta thở hắt ra. “Em cần một vòng hoa.” Anh ta cười ầm ĩ. “Một cô nàng dễ dãi. Hiểu không?”
(Đoạn này lại chơi chữ, hic. “Lei = vòng hoa đeo trên cổ” đồng âm với “Lay = cô nàng dễ dãi trong việc quan hệ tình dục.”)
Anh ta cố gắng tháo một trong những chiếc vòng hoa trên cổ anh ta ra và gần như làm bản thân chết ngạt.
“Không.” Kate rút tay mình ra khỏi tay anh ta và quay người để bước đi. “Tôi không thích vòng hoa.”
“Em sẽ không trả lời ‘không’ với anh, đúng không?” Frank hỏi với vẻ đểu giả và túm lấy tay cô.
"Luôn luôn là thế.” Cô quả quyết với anh ta và cố gắng gỡ ngón tay anh ta ra khỏi tay mình.
“Tốt.” Anh ta kéo cô lại gần hơn. “Anh thích một cô nàng khó tính.”
Kate liếc đôi mắt sắc như dao cạo lên nhìn anh ta.
Jake nhìn thấy Mark vẫy tay liền bước vào phía trong khu đất rào đúng lúc nhìn thấy anh chàng Frank say xỉn đang lôi kéo Kate.
Ồ, tuyệt. Giờ thì anh phải đương đầu với chuyện cô ta sẽ phàn nàn với Will về chất lượng của các khách mời. Anh đứng nhìn cô đang cố gắng gạt Frank ra và thừa nhận với bản thân là cô sẽ ghi điểm nếu có thể thành công. Anh thở dài và tiến đến phía sau lưng hai người họ đúng lúc Frank túm lấy cánh tay cô và nói. “Anh thích một cô nàng khó tính.”
“Làm thế nào anh lại thích là người hát bè nhỉ?” Kate hỏi anh ta, và rồi Jake xen vào.
“Mọi chuyện thế nào, Frank?” Jake vỗ lên vai anh ta và kéo anh ta ra khỏi Kate.
“Jake, anh bạn cũ.” Frank tựa hẳn vào anh. “Đáng lẽ tôi phải biết là nếu có cô nàng nào xinh xắn lượn lờ xung quanh là ngay lập tức anh sẽ có mặt mới phải.” Anh ta cố gắng thụi vào vai Jake và trượt chỉ trong gang tấc. Jake nhẹ nhàng xoay người anh ta về phía con lợn quay.
“Có rất nhiều cô nàng xinh xắn ở ngoài này, Frank.”
“Xin lỗi, Jake. Không biết cô nàng này là của anh.” Frank ngọ nguậy ngón tay về phía Kate rồi ngật ngưỡng bỏ đi trong khi cả hai người cùng trố mắt nhìn anh ta.
“Cảm ơn.” Kate nói. “Anh là một người ba hoa rất lịch thiệp.”
“Ồ, mục đích của chúng tôi là làm hài lòng mọi người.” Jake nói. “Hơn nữa, tôi sợ là cô sẽ làm đau anh ta.”
“Đó là ý định của tôi.” Kate nói. “Cách của anh khá hơn.” Cô mỉm cười với anh với vẻ biết ơn, và Jake cảm thấy giật mình vì nhìn cô thật giống con người biết bao. Một chút con người thôi. Anh lùi lại một bước, nhưng cô đã quay người và nhìn Frank đang loạng choạng bước ra khỏi khu đất rào.
“Anh biết đấy, mặc dù rất vui mừng khi nhìn thấy anh ta bỏ đi, nhưng đó cũng là câu chuyện của cuộc đời tôi.” Kate nói. “Đàn ông cứ rời xa tôi.”
“Frank sẽ quay lại nếu tôi kêu lên.” Jake đề nghị.
“Không, không.” Kate lắc đầu kiên quyết. “Tôi sẽ chỉ ngồi đây và cưng nựng trái tim tan vỡ của tôi thôi, và giải quyết những gì còn lại trong ly Scotch của tôi nữa.”
“Kate!” Penny gọi cô. “Đến đây gặp những anh chàng khêu gợi này nào.”
“Kia kìa. Điều đó không tuyệt sao?” Jake nhăn nhở cười với cô.
“Mơn mởn đào tơ.” Cô nói. “Tôi thích những anh chàng khêu gợi.”
Anh nhìn cô gia nhập với Penny và hai tên khốn di động mà cô ta đã tìm thấy. Penny có thể xinh xắn, nhưng cô ta không biết cách phân biệt tốt xấu nhất là đối với đàn ông. Còn Kate, anh sẵn sàng cá cược, lại là người suy xét quá nhiều. Sẽ không có ai là đủ tiêu chuẩn đối với cô ta. Cô ta sẽ phải tìm một ai đó gần gần với những tiêu chuẩn của mình và thay đổi anh ta, cải tạo anh ta bằng cách bằm nát anh ta bằng đôi mắt đó, cố gắng điều khiển anh ta đi loanh quanh bằng ngón tay nhỏ nhắn đó…
Jake lắc đầu để gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu. Kate không phải là vấn đề của anh. Nhưng bữa tiệc luau thì lại có đấy, vì thế anh thở dài và bước ra ngoài kiểm tra xem có gì không ổn không.
***
Bữa tiệc luau trôi qua được phân nửa thì Kate nhận ra mình được đem tới giới thiệu với những anh chàng khêu gợi của Penny, Chad và Lance, là cộng sự của nhau trong một Công ty về bất động sản ở Ohio. Thực ra thì, như Kate đã cố gắng tự thuyết phục bản thân mình vài phút sau đó, không có điều gì thực sự không ổn về Chad và Lance cả. Họ quá sức cởi mở và quá sức galant, và Lance thì thực sự có xu hướng muốn quàng cánh tay mình quanh người cô và trao cho cô những cái liếc nhìn đầy ý nghĩa – và Kate gần như định chặn anh ta lại một cách bản năng trước khi cô kịp dừng mình lại. Đây là mục đích mà ngươi đến đây, cô tự nhủ. Hãy tử tế với Lance. Tìm hiểu về anh ta. Có thể cái thái độ kiểu Andrew Dice ngốc nghếch mà anh ta đang thể hiện này chỉ là vỏ bọc bên ngoài cảm giác bấp bênh và yếu đuối của anh ta. Có thể anh ta đơn giản là chỉ cần có ai đó hiểu anh ta. Hãy tử tế với anh ta nào.
(Andrew Dice Clay: một diễn viên hài người Mỹ giữa thế kỷ 20.)
Trên thực tế, cô tự hứa, mình sẽ tử tế với tất cả mọi người, và dừng ngay cái việc làm một kẻ hợm hĩnh lại.
Và cô đã bắn phát súng quan trọng nhất, đồng ý ăn tối với Lance, kiên quyết cố gắng thể hiện ít nhất là một nửa sự nhiệt tình đối với anh ta so với những gì Penny thể hiện với Chad. Tuy nhiên, sau khoảng nửa giờ đồng hồ lẩn tránh bàn tay của Lance, sự kiên nhẫn của Kate cuối cùng cũng đã đạt đến ngưỡng của sự bùng nổ.
“Em sẽ quay lại ngay.” Cô nói, mỉm cười với anh ta.
“Anh sẽ đi với em.” Lance nói và một lần nữa nắm lấy tay cô.
“Không cần đâu, thật đấy.” Kate lùi lại, vẫy vẫy chiếc ly của mình. Rồi cô quay người lại và biến mất trong đám đông, chỉ dừng lại khi một cô nàng tóc vàng trông có vẻ thành đạt túm lấy tay cô.
“Cô là Kate Svenson.” Cô ta nói, nhiệt tình lắc lắc bàn tay bị túm lấy của Kate. “Tôi là Valerie Borden, Giám đốc đối ngoại ở đây.”
“Ồ, xin chào cô Border.” Kate nói trong lúc vẫn lén nhìn qua vai mình xem Lance có đi theo không.
“Borden. Nhưng cô cứ gọi tôi là Valerie. Ở The Cabins tất cả chúng ta đều là bạn.”
Tuyệt thật. Kate quay lại để lần đầu tiên nhìn thẳng vào Valerie. Valerie cao ráo, có mái tóc vàng, trau chuốt bóng láng, và trông có vẻ sang trọng. Kate có cảm giác như thể cô đang nhìn vào một tấm gương ngoại trừ mỗi một chuyện là Valerie đang cười.
“Chúng tôi rất vui mừng vì cô đã đến đây, Kate.” Valerie nói. “Tôi mong có lúc nào đó được ngồi xuống và nói chuyện với cô. Tôi chắc chắn là chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng.”
“Thật ư?” Kate nói.
“Chắc chắn rồi. Nhưng giờ là lúc tiệc tùng, chúng tôi không muốn cô bị cô đơn.” Valerie quắp tay Kate vào phía dưới cánh tay của mình và dẫn cô chen vào giữa đám đông đứng gần bể bơi. “Để tôi giới thiệu cô với vài người. Có loại người nào đặc biệt mà cô muốn gặp không?”
Kate nhìn xuống bàn tay bị bắt cóc của mình và quyết định sẽ tham gia trò chơi này. Kháng cự lại Valerie chỉ tổ kiệt sức và dù sao thì cũng chẳng có kết quả gì. Valerie rõ ràng là kiểu người thường đạt được tất cả những gì mình muốn. “Những anh chàng doanh nhân cao ráo, nổi bật và giàu có.” Kate nói trong lúc nhớ đến Jessie và bản danh sách. “Tiêu chuẩn là thế.”
Valerie nháy mắt trước sự thẳng thừng của cô và rồi lấy lại vẻ ban đầu. “Được thôi.” Cô ta nói và bắt đầu tiến hành làm theo lời của Kate.
Kate đã tranh cãi về tình trạng môi trường với Rick, một anh chàng cao ráo, nổi bật và là Chủ tịch của một Hãng chuyên nghiên cứu về tác động của sinh thái học của chính anh ta. Cô biết thêm về những con ngựa trong trò chơi polo* từ Eric, một anh chàng cao ráo, nổi bật, và là Phó chủ tịch của một Hãng tư vấn. Cô thảo luận về thị trường với Donald, một anh chàng cao ráo, nổi bật và nói một cách mơ hồ về công việc mà anh ta đang làm. Cô đồng ý rằng golf là môn thể thao văn minh duy nhất với Peter, một anh chàng cao ráo, nổi bật và là ông chủ của một Hãng về quan hệ công chúng, và là người đã thuyết phục cô chơi golf với anh ta vào buổi chiều hôm sau. Và cuối cùng, cô thấy mình quay trở lại với anh chàng Lance cao ráo, cũng với một kiểu nổi bật, là một nhân viên làm về bất động sản. Thật không may, sau một vài ly rượu, Lance thậm chí đã trở thành một sự thử thách mệt mỏi hơn hẳn so với trước đó.
(Polo: một trò chơi mà người chơi cưỡi ngựa dùng chày có cán dài đánh quả bóng vào trong cầu môn.)
Cơ thể Lance đang bắt đầu phát phì ra, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn đẹp trai mặc dù phải thừa nhận là anh ta có đôi mắt hơi ti hí và hơi độc ác. Anh ta cũng là một anh chàng cao lớn và anh ta thích sử dụng sự cao lớn đó của mình. Anh ta ép cả hai người họ đứng sát vào hàng cho đến khi Kate lên tiếng. “Ồ, hãy quay trở lại đầu kia đi, ở đó yên tĩnh hơn.” Nhưng anh ta cũng có tay nữa, anh ta đứng phía sau cô trong lúc họ xếp vào hàng để chờ con lợn bị thiêu cháy, đứng rất sát. Anh ta đặt tay lên vai cô. Anh ta đặt tay lên cánh tay cô. Anh ta đặt tay lên hông cô. Và khi anh ta vừa cử động bàn tay thêm một lần nữa, cô liền đặt ngay vào đó một cái đĩa.
“Anh có thể lấy nó cho em không?” Cô hỏi anh ta. “Em sẽ đi lấy đồ uống.”
Họ ăn cùng với Penny và Chad tại một cái bàn tròn làm bằng gỗ đỏ có thể thấy ở bất cứ chỗ nào, và buổi đêm cứ chầm chạp trôi qua - chậm chạp một cách khổ sở - trong lúc mọi người hò hét và quát tháo xung quanh họ.
Lance nói gì đó và Penny phá lên cười, vì thế Kate cũng cười theo, chỉ chậm hơn một khắc. Lance không có vẻ gì là phiền lòng cả.
“Lance, anh thật là một anh chàng nổi loạn.” Penny nói, “Chị có nghĩ thế không, Kate?”
“Dĩ nhiên rồi. Có ai cần thêm một ly Scotch nữa không?” Cô chập chững bước về phía quầy bar bên cạnh bể bơi trước khi bất cứ ai trong số họ kịp đi cùng cô. “Chào Mark.” Cô nói, tì người lên quầy.
“Chào Kate.” Anh chàng phục vụ nói và bật cười. “Mọi việc thế nào?”
“Đừng hỏi.”
Mark hơi chồm về phía trước. “Dẫu sao thì chị đang làm gì với con rắn Lance thế? Anh ta là tai hoạ đấy.”
“Đó là một câu chuyện dài. Thêm một ly Scotch nữa nhé.”
“Chị chắc chứ?”
“Kate, em yêu.” Giọng Lance vang lên phía sau cô. “Anh tìm em khắp nơi.”
“Chắc chứ.” Kate nói với Mark, cậu bé lắc đầu và rót rượu ra.
Kate cầm lấy ly Scotch của mình và lững thững bước về phía bể bơi, Lance theo sau cô, bàn tay mở rộng. Từ khoé mắt, cô nhìn thấy Mark ra hiệu cho ai đó phía ngoài bể bơi. Tại sao cậu ta làm thế nhỉ? Cô tự hỏi, và rồi quay lại tập trung vào việc xử lý Lance. Cô lắng nghe anh ta nói một lát, khéo léo lẩn tránh bàn tay anh ta, nhưng cuối cùng cô chịu thua, không có tác dụng gì cả. Cô có lẽ đã uống đủ số rượu Scotch có thể đổ đầy bể bơi, và cô vẫn không muốn kết hôn với Lance chút nào.
Cô đổ ly rượu của mình xuống dưới bể.
“Em làm gì thế?”
“Tỉnh lại.”
“Ồ, đừng làm thế, em yêu.” Anh ta đặt tay mình lên mông cô.
“Bỏ tay ra, Lance.”
Anh ta di chuyển tay về phía ngực cô. “Thôi nào, bé con.”
“Những anh chàng khá hơn anh đã mất tay theo cách đó đấy, Lance.” Cô nói và gạt tay anh ta ra.
“Anh muốn em, Kate.” Anh ta lại tiến tới và xoa nắn mông cô.
“Tôi không muốn anh, Lance.” Cô nói và đẩy anh ta ngã ùm xuống bể bơi.
“Tôi ước gì cô không làm điều đó.” Giọng Jake vang lên phía sau lưng cô.
“Anh chui từ đâu ra thế?” Kate hỏi trong lúc nhìn Lance đang cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước.
“Mark gọi tôi nếu có chuyện gì không ổn xảy ra. Đây đã là lần thứ hai trong tối nay cậu ta cảm thấy hơi lo lắng về cô rồi đấy. Đầu tiên là Frank, giờ lại là Lance.”
“Mark rất tuyệt.”
“Cả hai chúng tôi thực sự đều rất thích thú nhìn cô với Lance.”
“Nhân tiện nói về Lance, liệu anh ta có chết đuối không nhỉ?”
“Cho anh ta một cơ hội đi.” Jake nói. “Anh ta sẽ tìm thấy đường lên rất nhanh thôi.”
“Và nếu như anh ta không tìm thấy?”
“Thì tôi sẽ giúp anh ta.” Jake thả lỏng bản thân và ngồi xuống trên gót chân mình phía trên bờ bể bơi. “Thấy chưa, anh ta đây rồi.”
Lance thổi phì phì ngoi lên mặt nước, và Jake cúi xuống túm lấy anh ta. Khi Lance đã có thể thở, anh ta trợn mắt nhìn lên Kate. “Đồ thối tha đ…”
Jake đẩy đầu anh ta chìm xuống nước trở lại trong khoảng một phút rồi mới túm cổ áo anh ta lôi lên. “Xin lỗi Lance, tôi bị trượt tay.” Anh kéo anh ta ướt như chuột lột lên khỏi bể bơi. Lance bịt miệng nôn oẹ tứ tung, và Jake thả anh ta ra rồi đấm vào lưng anh ta.
“Thật là một buổi tối đáng yêu, nhưng tôi thực sự phải đi rồi.” Kate mỉm cười với Jake. “Cảm ơn anh lần nữa. Chúc ngủ ngon.” Cô giơ tay vẫy Mark và chuồn ra khỏi khu đất rào xung quanh bể bơi.
“Tôi không nghĩ cô ta là mẫu người của anh, Lance.” Cô nghe thấy tiếng Jake nói. “Cô ta dường như không đánh giá cao một anh chàng tuyệt vời như anh.”
***
Jake đưa Lance về khách sạn và đặt anh ta vào trong thang máy để về phòng anh ta. Chủ đề nói chuyện chính của Lance là Kate, và anh ta không hề tâng bốc cô một chút nào. “Tôi ước gì con điếm lạnh lùng đó bị thiêu cháy.” là điều cuối cùng anh ta nói trước khi cánh cửa thang máy đóng sập lại.
Một cách ngạc nhiên, Jake không đồng ý với điều đó. Đúng thế, cô ta lạnh lùng, nhưng bạn phải ngưỡng mộ một cô nàng có thể xử lý một con rắn như Lance một cách gọn gàng như thế. Cô ta đã đẩy hắn ta xuống bể bơi chỉ bằng một cú đẩy rất nhanh và rồi đứng một cách bình tĩnh trên bờ chờ cho đến khi hắn ta nổi lên. Có rất nhiều điều để nói về một người phụ nữ có thể tự chăm sóc lấy bản thân mình. Rồi anh bắt mình dừng lại. Lạnh lùng, hiệu quả, độc lập. Đó là những phẩm chất mà vì chúng anh đã từng một lần gục ngã trước một người đàn bà trước đây, và cuối cùng hoá ra cô ta lại là một sai lầm đắt giá và đau đớn. Sai lầm tương tự gần như đang xảy ra với em trai anh trong chuyện với Valerie.
Đừng có ngu ngốc, Jake, anh tự cảnh cáo mình, và rồi quay trở lại bữa tiệc luau.
***
Ánh sáng hắt ra từ những chiếc lọ đèn bàn màu vàng nhạt ở mỗi bên giường làm cho căn phòng sáng lên dìu dịu. Căn phòng tạo cảm giác rất ngọt ngào và ấm cúng, và Kate nhẹ nhõm cả người khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng cô. Lance là một sai lầm, cô kết luận khi đã sẵn sàng để lên giường. Ngày mai cô sẽ khá hơn.
Mai cô sẽ chơi golf với Peter và sẽ yêu anh ta, một quân át trong lĩnh vực quan hệ công chúng, và rồi họ sẽ sống một cách thành đạt về mãi sau này, cùng nhau chơi golf theo phương thẳng đứng trong thời gian rỗi rãi.
Vì một lý do nào đó, viễn cảnh đó dường như không hấp dẫn cô lắm và cô ngủ thiếp đi với cảm giác ngờ ngợ không thoải mái về kế hoạch tương lai của bản thân mình. Cảm giác không thoải mái đó theo cô vào tận trong những giấc mơ, quấy rầy cô với hình ảnh về những anh chàng tóc vàng phát phì cứ cố bẫy cô bằng những vòng hoa trong lúc cô vẫn đang tìm kiếm một ai đó khác - một người mà cô không thể nhớ được khi cô thức dậy vào buổi sáng hôm sau. Thậm chí trong giấc mơ mình còn không chịu tự hợp tác với bản thân, cô ngẫm nghĩ khi trèo ra khỏi giường. Quay lại với kế hoạch thôi, Kate. Thực hiện nó đi nào.
Vấn đề là ban ngày cô thậm chí còn cảm thấy ghét cái kế hoạch của mình hơn nhiều so với buổi đêm hôm trước. Cô muốn được cảm thấy mình đang yêu thật sâu sắc, cô muốn nhìn thấy chàng qua căn phòng đông đúc và yêu chàng thật nhiều, muốn chàng thật nhiều đến nỗi mà cô không thể nào chịu đựng được điều đó. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thứ tình yêu sẽ kéo dài mãi mãi.
Không có cơ hội nào đâu. Cô tự tranh luận với bản thân và quay lại với kế hoạch của mình. Rút cục thì dù sao thứ mà cô đang tìm kiếm cũng không phải là thứ tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì thứ tình yêu đó sẽ không kéo dài. Không, cô muốn một tình yêu thực tế, kết đôi với một anh chàng thành công nổi bật; thứ tình yêu mà hai người có cùng nền tảng cơ bản như nhau và cùng nhau vun đắp cuộc sống một cách cẩn thận và chu đáo. Đó là thực tế.
Thực tế với cuộc sống đi nào, cô gái. Cô nghĩ. Hãy làm cho điều đó xảy ra. Hãy bước ra ngoài và gặp gỡ mọi người sáng nay, ăn một bữa trưa tử tế, và rồi chơi golf với Peter cả buổi chiều. Sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Ngươi có thể làm điều đó. Jessie đã nói thế.
Cô mặc vào một bộ đồ lót làm bằng ren mà Jessie đã chọn cho cô, rồi mặc phía bên ngoài một chiếc quần short màu be và một chiếc áo cánh không tay màu trắng. Búi tóc của cô trông hơi nghiêm túc quá so với cái quần short, vì thế cô thả tóc ra và buộc túm lỏng lẻo ở phía sau. Khi cô rời cabin, bầu trời rất trong, sáng sủa, xanh ngắt đầy sức sống, điều này chỉ có thể xảy ra trong tháng Tám. Hơi nóng đang dần hình thành, nhưng những cơn gió nhẹ vẫn lành lạnh và trên những cành cây chim hót líu lo. Cô cảm thấy hài lòng với bản thân mình và với một ngày đẹp trời như thế này, và trong lúc cô ngâm nga trên đường đến khách sạn để dùng bữa sáng muộn vào lúc chín giờ thì Valerie túm được cô.
“Chúng ta sẽ chơi những trò tuyệt vời cho ngày hôm nay.” Valerie nói với cô và dẫn cô về phía một đám người dậy muộn khác. Khách sạn này theo lời giới thiệu của Valerie rõ ràng là muốn mọi khách trọ ở đây đều dính dáng liên quan đến nhau trong cuộc sống. Và mặc dù điều đó chính là kế hoạch của Kate, nhưng khi cô đột nhiên phải đối mặt với thực tế là phải hoà nhập với những người khác, cô đột nhiên lùi lại, vẻ hoảng sợ.
“Không phải bây giờ, Valerie.” Cô nói và cố gắng lỉnh đi.
“Tennis, croquet, golf, cưỡi ngựa hay buộc vào nhau trong bể bơi – cô sẽ chơi cái gì?” Valerie lại hướng cô về phía đám đông với một vẻ không gì lay chuyển được.
Mình thà chết còn hơn, Kate nghĩ.
“Em sẽ chơi cái gì, Kathy em yêu?” Frank xuất hiện trước mặt cô, mặc một chiếc áo phông rộng sọc ngang, đang nhấp nhổm trên gót chân. “Trò buộc vào nhau trong bể bơi thì sao?” Anh ta liếc nhìn cô với vẻ dâm đãng. “Anh muốn nhìn thấy cưng trong bộ đồ bơi đó.”
“Tôi không nghĩ thế.” Kate lùi lại lần nữa. “Cảm ơn.”
Cô quay người lại và nhìn thấy Jake đang bước xuống từ phía đường dành cho xe ô tô, tay cầm cần câu, một thùng lạnh nho nhỏ sáu ngăn, và một túi vải len thô đựng cái gì đó trông như là những cái gối. Anh mặc một bộ ngắn cũn thường được trông thấy vào những ngày đẹp trời, một chiếc sơ mi cũ, mòn kẻ ca rô, và chiếc mũ cao bồi. Anh gật đầu nhẹ với cô và bước qua cô đi về phía rừng cây, chiếc mũ của anh sụp xuống để ngăn ánh nắng mặt trời không chiếu thẳng vảo mặt.
“Cô phải chơi một thứ gì đó chứ.” Valerie nói và cười vẻ kiên quyết. “Cô không thể nào chỉ ngồi một chỗ.”
“Tôi có chơi chứ.” Kate giơ ngón tay chỉ về phía Jake. “Tôi sẽ đi câu với Jake.” Cô quay người và bước xuống phía con đường mòn phía sau lưng anh, sải những bước dài để có thể theo kịp.
“Anh không cần phải thực sự đưa tôi đi câu.” Cô nói với anh, biết là anh có nghe thấy. “Chỉ cần để tôi đi cùng anh cho đến khi chúng ta khuất vào trong rừng cây và tôi được an toàn thôi.”
Anh không nói gì trong khoảng một phút, và rồi anh đưa mấy cái cần câu cho cô mà không hề quay lại nhìn cô hay là làm lỡ mất những bước đi chậm rãi, thong thả của mình. “Có thừa một cái cần và thừa chỗ trống trên thuyền đấy.”
Kate do dự một lát, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, cô thấy Valerie vẫn đang nhìn theo cô.
Và mình sẽ phải trả một đống tiền cho chuyện này, cô nghĩ, mình sẽ giết chết Jessie. Rồi cô thở dài và quay lại bước theo Jake xuyên qua rừng cây về phía hồ nước.