Bảo vệ không đến, Lý Nghiên ngược lại đến.
Vừa đi ra ngoài mua một chai nước, cô nghi ngờ nhìn không khí căng thẳng giữa hai người.
Sau khi biết rõ tình hình, Thẩm Kỳ mới hiểu tại sao Lâm Trạch lại gọi bảo vệ.
Cái máy sấy tóc lỗi thời kia. Thổi tất cả lời tự giới thiệu của hắn thổi đến Đại Tây Dương! Hắn bị coi là fan, tư, sinh!!!
Xin chào, máy sấy là quạt ba tiêu chuyển thế đúng không? Quạt một phát, quạt người ta bay lê hố lửa!
Lâm Trạch đứng thẳng dậy, vươn tay phải về phía Thẩm Kỳ, thái độ khiêm tốn: "Xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi. ”
Thẩm Kỳ cọ tay, vội vàng bắt lấy, sợ hãi nói: "Không không không, là tôi đường đột. ”
Thật là một sự hiểu lầm tuyệt vời!
*
Lâm Trạch ở giới giải trí giống như một sự tồn tại của thần.
Trong giới có một quy định bất thành văn, ai từng tiếp xúc với Lâm Trạch, bất luận tiểu hoa tuyến mấy, hay chỉ cần là một dì bán cơm, hiện giờ đều là bà chủ của một khách sạn nổi tiếng ở thành phố hạng nhất. Vì vậy, đủ để biết ảnh hưởng của anh mạnh mẽ như thế nào.
Mười chín tuổi xuất đạo, bộ phim đầu tiên đã bùng nổ phòng vé, thành công trong việc khắc phục kịch bản chất lượng thấp, để cho các đạo diễn lớn chú ý, giống như đãi cái cát tìm vàng, Lâm Trạch nổi bật, đây cũng là sự khởi đầu để bước lên đỉnh cao của anh.
Bằng vào nhan sắc cùng thực lực đi đôi với nhau, các nguồn tài nguyên khắp các nơi như thủy triều kéo tới. Tất nhiên, người hâm mộ cũng tăng lên, nhiều người thích, khó tránh khỏi sẽ có mất đi lý trí.
Giới giải trí là nơi tuấn nam mỹ nữ tụ hợp, khi tham gia hoạt động khó tránh khỏi gặp mặt, nhiều tiểu hoa lưu lượng không kiềm chế được đã leo lên hot search phơi bài chuyện tình cảm của mình. Mà Lâm đại lưu lượng của chúng ta thì khác, nhiều năm như vậy vẫn giữ mình trong sạch, lưu lượng không giảm ngược lại tăng lên, cũng bị trêu chọc là "kim cương", ngụ ý hào quang vạn trượng, độc lập tự cường.
Nhưng Lâm Trạch không thích, cho nên danh hiệu này tốt nhất không nên gọi.
"Hiểu rồi." Thẩm Kỳ gật gật đầu.
Lý Nghiên miệng ăn bánh ngọt, dựa vào bàn trang điểm truyền thụ kiến thức trợ lý cho hắn, "Tiểu Thẩm cậu cũng đừng khẩn trương, con người A Trạch cũng không tệ lắm, tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng lòng dạ lại ấm áp. ”
Thẩm Kỳ lại gật đầu.
"Để tôi suy nghĩ còn cái gì nữa." Lý Nghiên ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, cúi đầu suy nghĩ một lát, "Đúng rồi, cố gắng cho A Trạch nhìn thấy cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông, đừng để cậu ấy hành động một mình, nhiệm vụ của cậu chính là đi theo cậu ấy bất cứ lúc nào. ”
?
Chẳng lẽ công việc của trợ lý sẽ đi theo bên người minh tinh, 24/24 không rời? Chẳng lẽ đi nhà cầu cũng muốn hắn đi theo!
Lý Nghiên nhìn khuôn mặt hắn dần dần chuyển sang màu đỏ, bất đắc dĩ nói: "Nghĩ cái gì đây, chốc lát tôi sẽ đi ký hợp đồng, mấy ngày nay sẽ phiền cậu chăm sóc A Trạch, cố lên, trợ lý nhỏ. ”
Tiễn Lý Nghiên đi, Thẩm Kỳ nghe lời đứng trên một cái cột, bỗng dưng cao hơn một, khiến mọi người nhao nhao quay đầu chú ý.
Cái chuyện này, thật sự có hơi nổi bật rồi.
Thẩm Kỳ đứng cao, nhìn xa, lấy góc nhìn của Thượng Đế quan sát sự tiến triển của nội dung kịch bản không xót một chút nào.
Chỉ thấy một người phụ nữ giương nanh múa vuốt, thét chói tai chỉ vào Lâm Trạch tức giận mắng, Lâm Trạch cũng không cam lòng yếu thế, giọng nói thoải mái dễ chịu, không hổ là diễn viên đã qua rèn luyện. Những người không giỏi ăn nói cũng có thể để họ toả sáng trong vở kịch.
"Chậc chậc chậc chậc, diễn thật kịch liệt."
"Cậu đang làm gì vậy?"
Trầm Kỳ cúi đầu, vừa vặn đụng vào đôi mắt lãnh đạm màu mực. Chuyện buổi sáng hắn còn bóng ma, nhìn thấy đương sự nhất thời phản ứng không kịp, luống cuống tay chân nhảy xuống đất, suýt nữa ngã xuống.
"Ông chủ, anh tan làm rồi, đến đây, uống nước."
Lâm Trạch tiếp nhận, vẫn lãnh đạm nhìn chiếc ghế gấp ngã xuống đất.
Thẩm Kỳ theo ánh mắt của anh nhìn lại, vội vàng nhặt lên, tất cung tất kính triển khai, hướng anh làm động tác "mời".
Nâng lên một khuôn mặt cười và nói, "Ông chủ, mời ngồi." ”
Lâm Trạch trầm ngâm nhìn hắn, thiếu niên trước mắt mặc áo hoodie màu lam sữa, quần dài màu trắng, cảm giác thanh xuân tràn ngập trên mặt, mái tóc mềm mại, ánh mắt sáng ngời, mơ hồ có thể thấy được má lúm đồng tiền, lanh lợi mà không mất phần đáng yêu.
Lâm Trạch hỏi: "Cậu là Thẩm Kỳ? ”
"Đúng vậy." Thẩm Kỳ khó hiểu gật đầu.
"Đừng gọi tôi là ông chủ, nghe không thoải mái," Lâm Trạch nói.
Thẩm Kỳ gật gật đầu: "Được rồi... Vậy tôi gọi anh là gì? Lâm ca? Lâm lão sư? ”
Lâm Trạch nói, "Tuỳ cậu."
" Được rồi, Lâm ca!" Thẩm Kỳ bĩu môi, Ảnh Đế là người thích khiêm tốn.
Lâm Trạch đang xem kịch bản, Thẩm Kỳ nhàn rỗi đến nhàm chán, lại không dám chơi điện thoại di động bên cạnh anh, dù sao cũng là thời gian đi làm, phải nghiêm túc một chút. Dứt khoát lặng lẽ đứng sau lưng anh xem kịch bản, chung quanh đột nhiên truyền ra tiếng thảo luận căng thẳng.
"Xem weibo chưa?"
"Đã xem, làm tôi sợ chết! Cái này... có chút thần kỳ? ”
"Nhưng... Đầu xe bị đâm tới móp méo, đêm hôm khuya khoắt .. Tài xế đã vào ICU và bị đụng ... Không có..."
Cho dù Thẩm Kỳ sử dụng tất cả kỹ năng, cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy mấy từ.
Hắn càng nghe cảm thấy càng không đúng, vội vàng mở weibo ra ——
[Chàng trai 23 tuổi đêm khuya bị tai nạn xe hơi, lại ngoài ý muốn sống lại! ]
Tiêu đề này có chút tâm linh.
[Chàng trai bị nhóm đua xe đâm bay 200 mét. Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, không có vết thương nào! ]
Điều này có chút phóng đại.
Cư dân mạng cả nước bình luận: "Nhân gian cẩm lí tại thế(*), xin nhận tiểu nhân một lạy”
(*)Cẩm lí=cá chép=vận may, may mắn.
Thẩm Kỳ đỡ trán, lời này có phải là nói hắn không?
Hotsearch, hắn chiếm.
Đêm khuya tai nạn xe cộ, hắn chiếm. Xa bao nhiêu hắn không biết, dù sao cũng rất cao.
Lông tóc vô thương, hắn cũng đã chiếm!
Hotsearch lần đầu tiên trong đời được dành riêng cho điều kỳ lạ như vậy! Xấu hổ!
Hắn lập tức nghĩ đến hệ thống vừa mới kết giao, chủ động gõ gõ: "Mày có ở đó không? Bảo bối của tao."
Khi hệ thống xuất hiện, âm thanh "ding" chỉ được một nửa, qua một lúc lâu, mới tiếp tục nửa sau: "Video đã được phát hành, số lượt xem theo thời gian thực là 10.000, số lượt thích 1600, 200 follow." Nhiệm vụ đầu tiên đã được hoàn thành, điểm sinh mệnh của ngài được kéo dài đến hai ngày. Xin vui lòng tiếp tục cố gắng. ”
...... Ồ, phải không?
Một nhiệm vụ có thể sống hai ngày! Thật là hố mẹ nó!
Sau khi phun tào, hắn có chút tò mò: "Có thể cho tao xem một chút được không. ”
"Có thể."
Vì vậy, trong đầu của hắn tự động xuất hiện một đoạn video, là thời điểm "thổ lộ" vừa xảy ra.
Sau khi Lâm Trạch trong video nói "Gọi bảo vệ" xong, ống kính kéo gần, phóng to biểu tình Thẩm Kỳ thẹn thùng chưa tan, chớp mắt mê mang, cộng thêm một đoạn nhạc nền ngọt ngào, quen thuộc lại xa lạ.
Quen thuộc, là hắn vừa tự mình trải nghiệm qua một lần nữa.
Xa lạ, hắn không nghĩ tới hiệu ứng cảnh quay hình như rất... Hài hòa.
Cứu mạng, nhịp tim kỳ lạ làm sao!
Thẩm Kỳ giật giật khóe miệng, nói: "Có bình luận không? ”
"Có."
Video đã trở thành khu vực bình luận.
Hệ thống 97: "Cậu bé dễ thương này ở đâu ra vậy??? ”
Hệ thống 23: "Rất thích loại ngọt ngào này, cố tán đổ hắn ah baby!"
Hệ thống 175: "Đừng nói nữa, nhìn thôi cũng bổ mắt. ”
Cũng không biết mấy hệ thống này ở đâu xuất hiện? Không đi làm việc, tại sao phải mở xem mấy cái clip này ah!
Bất quá nhìn những bình luận này, phản ứng dường như cũng không tệ lắm...
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, cả người Thẩm Kỳ run lên, giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp, rất khẩn trương: "Alô, chị Nghiên. ”
Chỗ Lý Nghiên rất ồn ào, hẳn là vừa xuống xe.
"À, Tiểu Thẩm này, mười giờ tối tạm thời có thêm một bữa cơm, tôi đã gửi tin nhắn cho A Trạch rồi, cậu chú ý hơn một chút."
Thẩm Kỳ nói: "Đã rõ. ”
Buổi tối quay hình tương đối khắc khe, nhưng trình độ nghiệp vụ của Lâm Trạch rất cao, cơ bản một cái là qua.
Thẩm Kỳ ngồi trên ghế ngồi độc quyền của Lâm Trạch, ngủ đến là say mê.
Đừng hỏi tại sao hắn có thể ngồi trên ghế của ông chủ mình, mà phải hỏi tại sao hắn dứng cũng mệt mỏi.
Có người vỗ vỗ vai hắn, động tác rất nhẹ, hắn thay đổi tư thế, không tỉnh lại.
Người đó lại vỗ vỗ, lần này tăng thêm chút lực lượng.
Thẩm Kỳ nhíu mày, còn chưa tỉnh.
Người nọ cũng không vỗ, đổi thành lay động.
Thẩm Kỳ tức giận, dứt khoát ôm lấy cánh tay đó, không để cho người đó di chuyển.
Trong mộng hắn không biết ôm lấy thứ gì đó, sờ lên rất rắn chắc, còn có chút nấm.
Không ngờ, còn chưa đợi hắn thích ứng, thứ đó trực tiếp nắm lấy hai má hắn.
Thẩm Kỳ mê mang mở mắt ra, thân ảnh cao lớn trước mắt dần dần rõ ràng, miệng bị hai má bóp chặt, lẩm bẩm: "Ông chủ...? ”
Lâm Trạch từ trên cao nhìn hắn, buông tay, nói: "Tỉnh dậy, tôi còn tưởng cậu ngất xỉu. ”
Hành động quen thuộc, lời nói quen thuộc.
Mẹ ơi, giống hệt như cảnh hắn ngủ hồi cấp 3 rồi bị giáo viên bắt gặp.
Hắn xấu hổ cọ xát khuôn mặt của mình, đứng dậy và nói, "Xin lỗi. Anh có muốn ngồi không? ”
Lâm Trạch nói: "Tan làm rồi, đi với tôi."
Hả?
Đây có phải là làm việc không? Hắn vẫn chưa làm gì cả.
Thẩm Kỳ yếu đuối hỏi: "Đi đâu vậy? ”
Lâm Trạch nói: "Ăn cơm." ”
*
Làm trợ lý, lái xe là bắt buộc, nghĩ đến giấy phép lái xe còn nóng trong túi, Thẩm Kỳ nóng lòng muốn thử. Hắn vừa mở cửa điều khiển đã bị Lâm Trạch xách cổ áo kéo về phía sau.
Quay đầu đối diện với anh ta, Lâm Trạch nói: "Không còn kịp rồi, cậu không biết đường."
Thẩm Kỳ gật gật đầu, đi tới phía bên kia xe, tay nắm cửa lái phụ dừng lại, xoay người mở cửa ghế sau.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Trạch khó hiểu nhìn hắn.
Thẩm Kỳ có chút khẩn trương: "Ngồi xe đó. ”
"Coi tôi như tài xế?"
Thẩm Kỳ lê chầm chậm trên mặt đất đến ghế lái phụ.
Trong nháy mắt lên xe, một mùi hương gỗ lạnh lẽo đập vào mặt, nhàn nhạt lại có một loại cảm giác lãnh đạm cao cấp không thể nói được, rất phù hợp với thiết lập của Lâm Trạch.
Lâm Trạch sớm đã cởi bỏ âu phục, áo đóng thùng đơn giản, Thẩm Kỳ liếc vài cái, vai rộng eo hẹp, nếu cởϊ qυầи áo...
Mẹ kiếp! Hắn đang nghĩ gì vậy?
Bất quá chuyện này cũng không trách hắn, dù sao Lâm Trạch cũng là chồng của mấy chục triệu fan, loại mị lực này, mặc quần áo gì cũng không quan trọng, chủ yếu là nhìn người.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người mình, không khỏi có một loại ảo giác vào câu lạc bộ cao cấp mặc đồ vỉa hè.
Tại sao hôm nay hắn lại mặc đồ thể thao!
Xấu hổ. Khẩn trương.
Thẩm Kỳ có chút vội vàng, hai tay đặt trên đùi, chỉ dám nhìn thẳng về phía trước.
Đi học cũng không nghiêm chỉnh như vậy.
Lâm Trạch nói: "Dây an toàn. ”
Thẩm Kỳ không kịp phản ứng: "A? ”
Lâm Trạch nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lặp lại: "Dây an toàn. ”
"Ồ." Thẩm Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Xe chậm rãi khởi động, Thẩm Kỳ vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau, Lâm Trạch nhắc nhở: "Nếu có người hỏi cậu, cậu cứ nói là chưa quyết định, không nói chuyện với người khác, không nên hành động một mình”
Thẩm Kỳ như có chút suy nghĩ gật đầu.
Sao càng nghe càng không đúng, thật giống như một đặc vụ. Hơn nữa, mọi người trong giới giải trí đều cẩn thận như sau? Nếu tất cả đều như vậy, dưa trong ruộng dưa chẳng phải đã sớm bị chồn ăn hết rồi!
Lâm Trạch, tấm gương mẫu mực của thế hệ chúng ta.
Sau khi xuống xe, hắn nhìn nhà hàng có chữ "cao cấp" từ trong ra ngoài và bóng lưng của Lâm Trạch , chớp mắt, do dự tại chỗ không dám đi vào.
Không phải hắn không dám, có người nào dám mặc bộ đồ giản dị vào nhà hàng cao cấp ăn cơm? Người khác nhìn thấy không đem hắn cười đến chết mới là lạ.
Lâm Trạch phía trước dừng bước, giọng điệu lạnh lùng: "Muốn tôi dắt cậu sao? ”
?
Lời nói này, nếu hai người bọn họ không phải có quan hệ cấp trên cấp dưới, nói không chừng hắn thật đúng là hiểu lầm.
Không cần thiết.
Thẩm Kỳ nhắm mắt đi theo.
Cửa phòng mở ra, ánh mắt toàn trường tập trung vào trên người bọn họ, thuận tiện xen lẫn các loại mùi nước hoa gay mũi.
Thẩm Kỳ trong nháy mắt xấu hổ, sờ sờ mũi, bất giác dựa vào Lâm Trạch, mũi trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều, quả nhiên, hương gỗ vĩnh viễn là thần khí.
Hắn nhìn một vòng người ngồi trên bàn ăn, khá lắm, gần như là những ngôi sao lưu lượng hàng đầu trong giới giải trí đều ở đây, cái gì tụ tập ăn cơm a, bảng hiệu lớn như vậy!
"Ai, Tiểu Trạch, sao lại đến muộn như vậy chứ?" Một người đàn ông trung niên sắc mặt hơi say vẫy tay với Lâm Trạch.
Lâm Trạch rất thong dong: "Xin lỗi Vương Đạo, trên đường bị kẹt xe. ”
Vương Đạo ưỡn bụng bia, đi đến bên cạnh Lâm Trạch, hào phóng vỗ vai anh, nháy mắt: "Tiểu Trạch, kịch bản lần này không tệ, cậu là người đầu tiên tôi nghĩ đến, thế nào, Vương ca có đối tốt với cậu không? ”
"Cảm ơn." Lâm Trạch mặt không đổi sắc tránh đi.
Vương đạo tiếp tục: "Một nguồn tài nguyên tốt như vậy, cậu biết đấy... ”
Lâm Trạch: "..."
Cuộc trò chuyện này quá gây hiểu lầm.
Thẩm Kỳ chớp chớp mắt, chẳng lẽ... Là ý đó? Tha thứ cho hắn chưa trải sự đời, hiểu lệch đi một chút là chuyện bình thường.
Vương Đạo chú ý tới Thẩm Kỳ một bên câu nệ, cười nói: "Ôi, sao còn mang theo người nhà tới, đứa trẻ này có cân nhắc vào giới giải trí không, đừng đi theo người nhà của ngươi! ”
Nhà... của mình...?
Còn nhà của Lâm trạch, sao tự nhiên cứ có cảm giác đen tối!
Nơi Lâm Trạch xuất hiện đều là tâm điểm, bất quá sự chú ý của mọi người rất nhanh đã chuyển từ trên người anh dời đi.
Ừm, toàn bộ chuyển đến trên người Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ bộ dạng ngoan ngoãn, hơn nữa Vương Đạo nói chuyện không lựa lời, tất nhiên trong lòng có toang tính, ánh mắt người khác nhìn hắn ít nhiều mang theo chút bất thường.
Cũng không biết là bị Lâm Trạch dạy dỗ hay là như thế nào, hắn chỉ thốt một câu ——
"Còn, còn chưa quyết định."
Nghe được lời này, ý cười của Vương Đạo càng sâu, vẻ mặt hèn mọn.
Ý thức được mình nói cái gì, Thẩm Kỳ vội vàng xua tay, "A, tôi không phải..."
Vương Đạo nhướng mày, đùa giỡn nói: "Ai, không phải cái gì, hoàn cảnh gia đình tốt như vậy, đừng khiêm tốn. ”
Lời này Thẩm Kỳ không tiếp được nữa, theo bản năng nhìn về phía Lâm Trạch, trong ánh mắt tràn đầy tín hiệu cầu cứu.
Ánh mắt màu hổ phách của Lâm Trạch nhìn không ra cảm xúc, giữa lông mày hơi nhíu lại, ánh sáng theo sống mũi cao thẳng của anh trượt lên môi mỏng, lạnh lùng lại uy hiếp mười phần.
Chỉ nghe thấy giọng nói ôn nhuận lãnh đạm như thanh mộc ——
"Không được, người nhà của tôi sợ người lạ, Vương Đạo thông cảm."
Danh Sách Chương: