• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gáy Hạ Lăng đập xuống mặt đất, đau đến mức mặt trắng bệch, nhưng cô nhịn không kêu ra tiếng, chỉ là hơi nhíu mày, bình tĩnh đánh giá cậu thiếu niên xa lạ đang đè trên người mình.
"Cậu là ai?"
Tiết Húc cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh tình huống như vậy, dưới thân là xúc cảm ấm áp mềm mại khiến hắn sửng sốt, nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc, con ngươi đen nhánh lần nữa cháy lên ngọn lửa cừu hận.
Như là sợ cô sẽ chạy trốn giống lần trước, hắn chẳng những không đứng dậy, ngược lại còn đè chặt cô ở phía dưới, túm lấy hai cổ tay trắng mềm của cô, ánh mắt lạnh lẽo, từng câu từng chữ cắn răng nói: "Cuối cùng tôi cũng tìm được cô."
Thanh âm giống như từ trong kẽ răng rít ra.
Tiết Húc từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa hề nhớ thương một cô gái nào.
Nghĩ tới cô thậm chí cơm nước cũng không để ý.
Tìm cô mà như tìm lại được ruột gan đã đứt từng khúc.
Vì khi gặp lại...
Sẽ hung hăng cho cô một quyền!
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Bên kia Hạ Trác Quần nghe được động tĩnh, đảo mắt liền thấy cô con gái mình vừa mới đem về bị một nam sinh đặt ở dưới thân, sợ tới mức lập tức buông hành lý trong tay chạy qua.
"Tiết Húc, cháu làm gì thế! ?"
Hạ Trác Quần bình tĩnh lại một chút liền nhận ra thân phận của cậu nam sinh, trong lòng giật mình nhưng không để lộ ra, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn, cố kỵ đến thân phận của đối phương, thái độ khá lịch sự.
Tiết Húc khôi phục lý trí, có trưởng bối ở đây, nếu cứ giữ Hạ Lăng thế này quả thực không tốt, hắn bình ổn cảm xúc, không nói một lời buông cô ra, đứng lên phủi bụi đất trên người, sắc mặt khôi phục như trước lạnh lẽo vô cùng.
"Không có việc gì chứ?" Hạ Trác Quần nâng Hạ Lăng dậy, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, cho rằng cô bị dọa, liền xuất hiện cảm xúc ôn nhu thân thiết.
"Không có việc gì." Hạ Lăng lắc đầu, sắc mặt cô tuy trắng bệch, nhưng biểu tình vẫn rất bình tĩnh, cho dù vừa rồi bị Tiết Húc nắm tay, đè xuống cũng không biến đổi.
Cô dò xét, đánh giá về cậu thiếu niên anh tuấn ở trước mặt, "Thực xin lỗi, cậu có phải nhận lầm người rồi không? Tôi không quen cậu."
Theo lời hắn nói có thể suy đoán, hắn dường như biết cô, cũng đang muốn tìm cô, nhưng cô dù có thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua hắn ở đâu, theo lý thuyết, tướng mạo của hắn xuất chúng như vậy, nếu trước kia cô từng gặp qua, không lý nào lại quên được.
Tiết Húc thấy cô còn dám giả ngu, hỏa khí lại xông ra, mở miệng, vừa muốn nói chuyện, bọn người Chu Gia Giang vừa vặn chạy tới.
"Chú Hạ, thực xin lỗi, A Húc vừa tỉnh ngủ, đầu óc không được tỉnh táo, cho nên mới không cẩn thận đụng phải cô gái xinh đẹp này, chúng cháu dẫn cậu ấy đi ngay đây ạ." Quý Tu Uyên nháy mắt với Tiết Húc, cười làm lành hoà giải.
Hạ Trác Quần nhíu mày, quét qua bọn họ một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người cô gái duy nhất trong nhóm, "Tại sao con lại ở đây?"
"Tôi muốn ở đâu thì ở, liên quan gì tới ông!" Hạ Nhiễm Nhiễm sẵng giọng, sắc mặt rất thúi.
Còn Chu Gia Giang thì dùng biểu cảm như gặp quỷ nhìn Tiết Húc, "A Húc, cậu làm sao thế? Cũng không phải chưa từng thấy qua con gái, thế nào lại trước mặt phụ huynh người ta làm ra loại hành động quá khích như vậy, cậu có phải là điên rồi không? !"
Theo góc nhìn của bọn họ, hành vi của Tiết Húc hoàn toàn chính là bị mỹ nữ làm cho choáng váng đầu óc, liều mạng tiến lên bổ nhào vào người ta không khác gì cầm thú!
"Nếu thật sự coi trọng người ta, cũng nên chú ý hình tượng, từ từ vạch ra kế hoạch theo đuổi, cậu như vậy khác gì kẻ lưu manh..."
Tiết Húc nghe cậu ta càng nói càng thái quá, rốt cuộc nhịn không được ra tay đánh người, biểu tình nghẹn đến tức người, "Cô ta chính là cô gái kia."
"Cô gái kia?" Chu Gia Giang ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe, khó tin chỉ vào Hạ Lăng kêu to: "Ý của cậu là, cô ấy chính là người đánh cậu răng rơi đầy đất?"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc: "..." Hắn chưa từng thấy chán ghét cái giọng oang oang của cậu ta như lúc này.
Những người khác nhất thời hồ đồ , không hiểu lời cậu ta nói là có ý gì, Quý Tu Uyên là người đầu tiên tỉnh ra, ngạc nhiên mở to mắt, "A Húc, cậu không đùa tớ chứ? Cô ấy là con gái đó! Cậu xem tay chân cô ấy mảnh khảnh, yếu đuối, làm sao có khả năng đánh thắng được cậu... Không đúng; bộ dạng này của cô ấy sao có thể đánh người?"
Bình tĩnh nhất vẫn là Chu Gia Giang, bởi vì Tiết Húc sĩ diện, cho nên việc này, hắn chỉ nói cho một cậu ta, muốn mình hỗ trợ tìm người.
Về hình dáng bên ngoài của cô gái đó, Tiết Húc hình dung: Ba phần giống người, bảy phân giống quỷ, xấu xí, bộ mặt đáng ghét, muốn bao nhiều xấu có bao nhiêu xấu!
Cho nên Chu Gia Giang vẫn luôn dựa trên những đặc điểm này để đi tìm.
Nhưng hôm nay tận mắt diện kiến, Chu Gia Giang rất muốn đem Tiết Húc đi bệnh viện khám lại mắt.
Người này có chỗ nào xấu! ?
Rất, xấu, sao !
Phải chăng hắn hiểm lầm về khái niệm xấu sao?
Cô ấy rõ ràng chính là tiên nữ a!
Cô gái tóc đen môi đỏ mọng, ngũ quan thanh tú, tuy rằng ăn mặc giản dị, nhưng không lấn át được vẻ xinh đẹp, Chu Gia Giang muốn thu hồi những lời trước đây nhận xét về Tiết Húc, cô gái trước mắt rõ ràng còn trắng hơn cả hắn, chẳng qua nhìn không quá khỏe mạnh, mạch máu xanh ẩn hiện trên da mặt, tinh xảo dễ vỡ, tái nhợt giống như mang bệnh.
Hơn nữa cô ấy rất gầy, eo thon chân dài, khí chất so với con gái bình thường có phần hơi nhu nhược, vừa thấy chính là cô gái ngoan ngoãn, cô nghe bọn họ nói chuyện, hiển nhiên cũng bị dọa, đáy mắt đều là mê mang.
Chu Gia Giang hoài nghi cô ngay cả Hạ Nhiễm Nhiễm cũng đánh không lại, vóc dáng như thế này, e rằng từ nhỏ dù bị thương nhẹ cũng chịu không nổi, làm gì có khả năng đả thương đại thiếu gia nhà họ Tiết chứ?
Vậy chẳng khác nào nói cho hắn biết, Lâm Đại Ngọc đánh nhau với Tôn Ngộ Không, cuối cùng lại còn thắng lợi vẻ vang.
Ngay cả Hạ Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh cũng không dám tin, cô ta tuy rằng chán ghét Hạ Lăng, cảm thấy cô không thể nào đánh thắng Tiết Húc được, cô ta bắt đầu hoài nghi tất cả đều do Tiết Húc diễn trò, vì muốn giúp mình đuổi Hạ Lăng đi nên mới bịa chuyện, chung quy ba ba chắc chắn sẽ không vì Hạ Lăng đắc tội với Tiết gia.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhiễm Nhiễm cười vui vẻ, cô ta biết Tiết Húc ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng trong lòng khẳng định vẫn hướng về mình.
Tiết Húc dĩ nhiên biết bọn họ đang nghĩ cái gì, bĩu môi, lười giải thích, nhớ ngày đó, hắn cũng bởi vì quá khinh địch, mới có thể bị treo lên đánh đến thê thảm như vậy.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nếu được quay trở lại, hắn thề, tuyệt đối sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, lại càng không giẫm lên vết xe đổ.
"Cháu nói Hạ Lăng chính là người vài ngày trước đánh cháu đến mức nhập viện sao?" Hạ Trác Quần nội tâm cảm thấy vớ vẩn vô cùng, hoài nghi hắn cố tình gây sự.
"Cháu có chứng cớ gì?"
"Không có."
Sự tình đã đến mức này, Tiết Húc cũng lười che đậy, ánh mắt đen nhánh xinh đẹp lạnh lùng nhìn Hạ Lăng: "Bất quá gương mặt này, cả đời này tôi đều không quên được!"
"Cậu chắc chắn không có nhận nhầm người chứ?" Hạ Lăng vô tội nhìn lại: "Tôi thực sự chưa từng gặp cậu, lại càng không đánh nhau, mà dù có đánh, tôi cảm thấy mình không có khả năng đánh thắng được cậu."
"Ngày 28 tháng 3, tám giờ rưỡi tối, bên cạnh cầu Ngô Châu, cô mặc áo khoác cao bồi màu xanh sẫm, áo lót bó sát người, quần da bóng." Tiết Húc ánh mắt sắc bén, thốt từng từ, "Cô dám nói không có một chút ấn tượng nào?"
Hạ Lăng nghe được thời gian địa điểm còn chưa phản ứng gì, thẳng đến khi nghe hắn nhắc đến cách ăn mặc, cô mới hơi ngẩn người, biểu tình có chút dao động, bất quá rất nhanh liền bị cô dấu đi.
"Không có." Cô mặt không đổi sắc lắc đầu, không hề lộ ra một tia sơ hở, "Cậu nhất định nhận lầm người rồi."
"Cô!" Tiết Húc cắn răng, trông bộ dạng tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới mình của cô thì tức không chịu được, từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn đi khi dễ người khác, đây là lần đầu tiên biết thế nào là giận không nói nên lời.
"Thôi thôi, cứ coi như lời cháu nói là thật, vậy cháu muốn giải quyết như thế nào?" Hạ Trác Quân khó xử nhìn Tiết Húc, xoa xoa mi tâm.
Ông ta hiện tại rất hối hận việc mình đưa Hạ Lăng về nhà, không phải ông tin những gì hắn nói, mà là nghĩ đến quan hệ của hắn cùng Hạ Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm chán ghét Hạ Lăng ông không phải không biết, nhất định là con mình kết hợp với mấy đứa nhóc này diễn một vở kịch để chơi.
Nhưng cho dù là giả thì như thế nào? Tiết Húc không để ý danh tiếng của mình, muốn gì làm nấy, ông làm người giám hộ của Hạ Lăng, không thể không đứng ra xử lý, Tiết gia thế lực quá lớn, ông không thể đụng vào.
Hạ Lăng tâm tư nhạy bén, tất nhiên là nghe ra được hàm ý trong lời nói của ông ta.
Hạ Trác Quân, ông ta không muốn giúp cô.
Hạ Lăng nhẹ nhàng nâng lên đôi mắt trong xanh phẳng lặng lên, nhìn người đàn ông được coi là cha mình khuôn mặt lãnh đạm hờ hững, có hơi mím môi, lại hạ mắt nhìn xuống, không nói gì, hoàn toàn buông bỏ để mặc số phận an bài.
"Rất đơn giản, để tôi đánh một quyền là xong."
Thanh âm sảng khoái của cậu thiếu niên truyền vào trong tai, dứt khoát lưu loát, không mang theo bất cứ do dự nào.
Hạ Lăng kinh ngạc, giương mắt nhìn Tiết Húc.
Liền... Đơn giản như vậy?
"Cậu bỏ qua cho cô ta đơn giản vậy sao?" Hạ Nhiễm Nhiễm không tin những gì mình vừa nghe thấy, cao giọng thay Hạ Lăng hỏi.
Hạ Trác Quần đang ở một bên xem kịch vui cùng Quý Tu Uyên đều có chút ngoài ý muốn.
Tiết Húc không để ý tới lời cô ta nói, chỉ thấy Hạ Lăng ngây ngốc nhìn mình, cho rằng cô không đồng ý, nhăn mày nói, "Vẻ mặt đó của cô là có ý gì, lúc trước cô đánh tôi gãy hai cái xương sườn, xương đùi phải cũng gãy, tôi chỉ đòi cô một quyền chẳng nhẽ lại không được?"
Bên cạnh Chu Gia Giang nghe xong nhịn không được ở trong lòng kêu gào: Đâu chỉ không được, quả thực quá dễ dàng rồi đi! ?
Tiết Húc lúc trước bị thương quả thật rất nghiêm trọng, sau khi được các bác sĩ ở bệnh viện kiểm tra, xác định tổn thương mức độ 2, đây hoàn toàn có thể truy cứu đối phương trách nhiệm hình sự.
Bình thường bọn họ đều lấy chuyện này ra trêu chọc hắn, nhưng đằng sau vẫn luôn nghiêm túc tìm hung thủ, muốn giúp hắn báo thù rửa hận.
Nhưng vạn nhất không nghĩ đến, đối phương lại là con gái! Còn là cô gái vô cùng xinh đẹp!
"A, cậu hạ thủ được sao?" Chu Gia Giang biểu tình không đành lòng.
Tiết Húc lười để ý đến cậu ta, trong mắt chỉ có Hạ Lăng, nhướn mày khiêu khích, "Thế nào, đánh một quyền, chúng ta liền không ai nợ ai."
"Có thể." Cơ hồ không do dự, Hạ Lăng gật đầu.
Cô vừa dứt lời, Tiết Húc liền ra quyền , tốc độ nhanh đến mức tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Hạ Lăng không né không tránh, nhìn nắm tay của thiếu niên kia cách mặt cô càng ngày càng gần, trắng đen rõ ràng ánh mắt bình tĩnh như nước.
Cuối cùng, nắm tay vững vàng dừng ở trước mũi cô đúng một tấc, không có rơi xuống, cú đấm mạnh mang theo làn gió thổi tung mái tóc cô.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tiết Húc trong mắt xẹt qua một tia tức giận, thu hồi nắm tay, xoay người rời đi.
Là sao thế này?
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên thấy Tiết Húc cứ như vậy rời đi, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đuổi theo.
Hạ Nhiễm Nhiễm cũng muốn đi cùng bọn họ, lại bị Hạ Trác Quần lớn tiếng gọi: "Đứng lại! Mang tiếng là thiên kim tiểu thư vậy mà lại giao du với một đám nam sinh, còn ra thể thống gì? Còn không mau quay lại cho ta!"
Hạ Nhiễm Nhiễm chu môi, dừng bước.
Hạ Trác Quần không biết Tiết Húc cuối cùng vì cái gì lại tha cho Hạ Lăng vào phút cuối, bản thân cũng không muốn tìm hiểu thêm, thiếu gia nhà họ Tiết xưa nay làm việc gì cũng luôn tùy hứng, nói gió liền là mưa, khiến cho người khác đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, phòng ngừa vạn nhất, ông ta nghiêm túc hỏi Hạ Lăng lại một lần: "Bọn họ cũng đi rồi, con thành thật nói cho ta biết, chuyện Tiết Húc bị thương xác định không phải con làm?"
"... Không phải." Hạ Lăng buông mắt thản nhiên nhìn dưới mặt đất, thanh âm tuy nhỏ nhưng kiên định, "Con không quen biết hắn."
Lời này nghe có điểm kì lạ, nhưng Hạ Trác Quần không nghĩ nhiều, ông ta cũng biết không có khả năng, liền gật đầu: "Chúng ta về nhà thôi."
***
"Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu thật sự ra tay đánh người đấy." Chu Gia Giang vỗ ngực, sợ bóng sợ gió nói một hồi.
Quý Tu Uyên xoay quả bóng rổ trên đầu ngón tay, tâm tình vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, "Tớ nói này, sao lại không ra tay chứ, thật không giống với con người của cậu."
"Có phải đột nhiên phát hiện ra mình nhận lầm người rồi không?"
Chu Gia Giang nghi ngờ hỏi, cậu ta đối Hạ Lăng vẫn rất có hào cảm.
"Tớ đã nói rồi, Hạ Lăng vừa thấy chính là cô gái ôn nhu lương thiện, nhu thuận, hiểu chuyện, làm sao có khả năng bạo lực như vậy..."
Tiết Húc nghe vậy, đột nhiên dừng bước lại, giơ nắm đấm về phía cậu, làm bộ muốn đánh người.
Chu Gia Giang sợ tới mức nhắm mắt, oa oa kêu to: "Cậu định làm gì?"
"Tớ còn chưa đánh đâu, chưa gì đã nhắm tịt mắt lại, cậu xem cô gái kia, quả đấm của tớ đã vung đến trước mặt, vậy mà cô ta không chớp lấy một cái."
Tiết Húc cười lạnh, giơ giơ nắm đấm, "Các cậu có phải não bị gì rồi không?"
Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên sửng sốt, dường như, đúng vậy...
Không bình thường một chút nào.
Tiết Húc "xuỳ" một tiếng, xoay người, đỡ chân phải, chậm rãi đi về phía trước.
Lần đầu nhìn thấy Hạ Lăng hắn liền biết, mặc kệ cô có phải là người đả thương hắn hay không, nhưng nhìn qua cũng biết cô tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Chờ khi nào thân thể hắn hoàn toàn bình phục, sẽ đi tìm cô tính sổ.
Sớm hay muộn có một ngày, hắn sẽ tìm ra bản chất thực sự của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK