Hôm sau là cuối tuần, Nhan Lãng không cần đến trường, cũng không cần đến lớp học thêm, vì vậy ở nhà xem phim “Lương Sơn Bá, chúc Anh Đài” do Ngô Kỳ Long diễn vai chính. Chu Việt Việt lại tìm đến ăn chực, từ trong bếp lấy ra một ổ bánh, vừa ăn vừa nói: “Cậu để cho Nhan Lãng xem thứ lừa tình này, không sợ nó xem không hiểu sao?”
Nhan Lãng cắn bánh mì nói: “Cơ bản vẫn có thể hiểu được, cháu chỉ là không rõ Chúc Anh Đài giả trai lâu như thế cũng không bị bạn học phát hiện, điều đó cho thấy cô ấy bộ dạng rất giống con trai. Một cô gái giống con trai lại có nhiều người thích như vậy, quả thật khiến người ta phải suy nghĩ.”
Chu Việt Việt nói: “Thực ra đây là một bộ phim đồng tính, Lương Sơn Bá vốn thích con trai, nhưng vì trong xã hội phong kiến, con trai thích con trai không phù hợp với ngũ giảng, tứ mĩ, tam nhiệt ái[1], hắn chịu áp lực rất là lớn. Vừa lúc gặp được Chúc Anh Đài bộ dạng giống đàn ông, như vậy là thỏa mãn nguyện vọng thích đàn ông của mình, cảm thấy rất thích hợp, thế là yêu.”
Nhan Lãng nói: “Aiz, đáng tiếc Chúc Anh Đài thì có nhiều mà Lương Sơn Bá lại quá ít.”
Chu Việt Việt nói: “Hả?”
Nhan Lãng nói: “Nếu Lương Sơn Bá cũng nhiều như Chúc Anh Đài thì dì cũng không đến nỗi đến bây giờ chưa gả đi được.”
Chu Việt Việt trầm mặc một lát, run run nói: “Tống Tống, câu nói xem thằng oắt con này là từ thời nào xuyên không đến?”
Tôi khó tin chăm chú nhìn Nhan Lãng, tức giận nói: “Thì ra con biết nhiều thành ngữ như vậy!!! Nếu con biết nhiều thành ngữ tại sao thi ngữ văn không bao giờ hơn được tám mươi điểm?”
Nhan Lãng xấu hổ nói: “Bởi vì thi ngữ văn không chỉ kiểm tra mỗi thành ngữ.”
Chu Việt Việt cho rằng Nhan Lãng là đứa trẻ lớn sớm, qua những tình huống thực tế của nó, xem ra nhưng phán đoán của cô ấy là hoàn toàn có lý.
Một ngày nào đó tháng trước, lúc kiểm tra túi sách của Nhan Lãng, phát hiện ra ba bức thư tình của mấy cô bé gửi cho nó xong, tôi lâm vào khủng hoảng.
Chu Việt Việt nói, tại sao cậu có thể kết luận ba bức thư tình kia là của mấy cô bé mà không phải là của mấy thằng bé gửi cho nó? Tôi lại lâm vào một cuộc đại khủng hoảng tiếp.
Sau đó tôi không thể không cúp cua nửa buổi, đến nhà chủ nhiệm lớp của nó một chuyến, xác định được đó là ba cô bé đích thực hàng thật giá thật, trong lòng mới có thể yên tâm được.
Sau khi về nhà, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị một cuộc hội đàm, tính cùng với Nhan Lãng dựa trên nguyên tắc bình đẳng, ngang hàng và tự nguyện khơi thông một số việc về vấn đề yêu sớm. Nhưng cuộc hội đàm của tôi còn không kịp mở màn, nó đã oanh oanh liệt liệt tuyên bố đời này kiếp này không phải là nữ minh tinh điện ảnh Trịnh Minh Minh không cưới, vội vàng đem cuộc hội đàm của tôi bóp chết từ trong trứng nước.
Chu Việt Việt nói với Nhan Lãng: “Trịnh Minh Minh năm nay đã hai mươi mốt tuổi, so với mẹ mi nhỏ hơn ba tuổi, mi mới tám tuổi, mi cưới cô ta, bảo mẹ mi làm sao chịu nổi đây?”
Nhan Lãng nói: “Dương Chấn Ninh[2] tám mươi hai tuổi, Ông Phàm hai mươi tám tuổi, mẹ Ông Phàm vượt qua như thế nào, mẹ con vượt qua như thế.”
Chu Việt Việt nói với tôi: “Học thức của con cậu thật uyên bác.”
Tính cách Nhan Lãng thật sự không có một chút gì giống tôi, xét thấy từ thơ cổ đến viết chính tả cho tới bây giờ không giống nhau, không thích ăn mứt hoa quả, cũng chưa bao giờ hát “Thương Hải nhất thanh tiếu”, trên cơ bản chúng tôi phủ nhận giả định nó từ đời khỉ nào đó xuyên qua đến đây. Vì vậy, Chu Việt Việt cho rằng, tính cách của Nhan Lãng hẳn là kế thừa toàn bộ từ cha nó.
Không thể không nói, đây là một giả định càng khó chứng thực. Bởi vì tám năm trước tôi bị một chiếc xe Buick đâm bị thương, làm cho tôi không còn nhớ được người cha của Nhan Lãng trong bụng là ai. Nhưng sinh mệnh của tôi và Nhan Lãng đều rất dẻo dai, cú va chạm này chỉ làm cho não tôi bị chấn động một chút, nó sinh non một chút. Sau khi xuất viện, chúng tôi trở thành hai người không nơi nương tựa, không một người quen biết, chủ của chiếc xe Buick sau đó trở thành mẹ nuôi của tôi, bà nội nuôi của nó. Nhoáng một cái, tám năm trôi qua.
Chủ Nhật, có một học viện y học mở một buổi khám chữa bệnh từ thiện, bởi vì không mất tiền, nên tôi phải đi xin tư vấn một chút, hỏi xem trẻ con trưởng thành quá sớm có vấn đề gì hay không.
Có thể vấn đề tôi xin tư vấn mang tính chuyên ngành quá cao, năm sinh viên y trên ghế không một ai lập tức trả lời vấn đề. Vì thế bọn họ quyết định trước mở một buổi nghiên cứu thảo luận, mời tôi đến bên cạnh đợi hai tiếng. Tôi nghiêm khắc từ chối đề nghị này, bởi tôi cực kỳ bận, phải nhanh chóng đi vá lốp xe đạp.
Trong đó có một sinh viên nhìn ra tôi là một người không dễ thỏa hiệp, nhưng bọn họ chờ cả nửa ngày mới gặp được một người khách là tôi, không đành lòng để tôi thất vọng, liền tự tiện đưa ra một quyết định, quyết định thỉnh đại sư huynh của cậu ra xuống núi.
Cậu sinh viên lấy từ trong túi một chiếc di động, sau khi ấn gọi liền cúi đầu khom lưng nói: “Sư huynh, làm phiền anh đến giúp đỡ tiếp một vị khách… Đúng, là hội sinh viên kết hợp với hiệp hội nghiên cứu sinh lý, hiệp hội nghiên cứu sức khỏe đường tiết niệu và các bệnh liên quan đến bàng quang làm một hoạt động công ích… Cái chính là do phỏng đoán sai tình hình, tưởng rằng những bệnh như giang mai, bệnh lậu, cách chăm sóc sau phá thai nhiều người cần tư vấn, nên những sinh vên được điều đến đều thuộc lĩnh vực này, nhưng chắc là chúng em lạc hậu mất rồi, người ta con cũng đã sinh rồi, giờ đến xin tư vấn về việc trẻ con trưởng thành sớm, chúng em không thống nhất được đáp án.”
Phỏng chừng bên kia đang nói gì đó, cậu ta ngừng lại một lát, ngượng ngùng nhìn tôi liếc mắt, xoay người che miệng nói: “Tóc dài, đúng đúng đúng, giống kiểu người tình trong mộng của Lưu Đức Hoa, cô gái này bộ dạng không tồi, không biết tại sao lại có con trai rồi. Thật là mùa màng thất bát, thời đại này không còn cô gái xinh đẹp nào là gái trinh sao…”
Rõ ràng cậu sinh viên này chẳng cập nhật tình hình gì cả, những cô gái đẹp còn trinh trong thời đại này còn thưa thớt hơn cả những cô gái xinh đẹp làm trưởng phòng rồi.
Cậu sinh viên ý cứ cam đoan với tôi, đại sư huynh của cậu ra cũng tư vấn miễn phí, vì thế tôi mới chịu thỏa hiệp.
Nhưng tôi không thể ngờ được vị đại sư huynh của cậu sinh viên này là Lâm Kiều, Nếu sớm biết vậy có cho tôi tiền tôi cũng không đến chỗ này xin tư vấn.
Lâm Kiều ngồi trước mặt, mặc áo chiếc áo đen cashmere cổ chữ V, tay phải cầm một chiếc bút bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng đen mà trầm mặc.
Tôi đã từng si mê ánh mắt này của anh ta.
Tôi bắt đầu cùng anh ta đối thoại.
Anh ta nói: “Nghe nói Lãng Lãng bị bệnh mộng tinh rồi?”
Tôi nói: “Mẹ kiếp, anh nghĩ rằng Nhan Lãng nhà tôi do siêu nhân sinh ra à, có đứa trẻ nhà nào tám tuổi bị mộng tinh không hả?”
Anh ta đẩy gọng kính: “Không phải bảo nó trưởng thành sớm sao?”
Tôi nói: “Mẹ nó, anh mới là trưởng thành sớm ấy!”
Anh ta nhíu mày: “Em không thể nói chuyện tử tế với anh sao?”
Tôi nói: “Mẹ kiếp, là anh giở trò lưu manh trước.”
Anh ta thở dài: “Thế rốt cuộc Lãng Lãng bị làm sao?”
Tôi nói: “Chuyện vớ vẩn không cần anh quan tâm.”
Chiếc chút trong tay anh ra rắc một tiếng gẫy thành hai đoạn: “Nhan Tống, chúng ta nói chuyện tử tế.”
Tôi nói: “Xin lỗi, tôi bận đi vá lốp xe đạp.”
Sau đó xoay người ngồi lên xe, chẳng bao lâu biến mất sau sân thể dục.
Điều này làm cho tôi ý thức được tính ưu việt của xe đạp so với BMW Audi sang trọng trên đường: Mặc kệ thủng lốp hay không, chỉ cần có cái vòng thép, xe đạp vẫn có thể xé gió lao đi.
Không biết Lâm Kiều muốn nói với tôi chuyện gì, nhưng thật sự tôi không có gì để nói với anh ta.
Năm ấy tôi bị mẹ tôi, cũng chính là mẹ nuôi đâm cho hỏng óc, trừ bỏ chuyện Nhan Lãng thực sự là còn mình không thể phủ nhận được, còn lại mặc kệ là chuyện gì xảy ra hay chưa đều bị xóa hết, ngay cả chuyện cực kỳ quan trọng đó là trước khi xô xe trong túi tôi rốt cuộc có bao nhiêu tiền cũng không may mắn thoát được.
Mà trên đời lại có những chuyện trùng khớp đến như vậy. Mùa xuân năm đầu tiên sau đó, con gái mẹ tôi đột nhiên gặp rủi ro trên máy bay qua đời. Mẹ tôi thấy tôi không còn nhớ được gì, bên cảnh sát cũng không có cách nào xác nhận thân phận của tôi, vì vậy lợi dụng chút chức quyền, đem tôi và Nhan Lãng nhận nuôi.
Nghe nói đứa con đã mất của bà tên là Nhan Tống, cho nên cũng gọi tôi bằng cái tên đó. Sau đó tôi nhiều lần tra xét xem bà ấy còn người thân người quen nào đã chết kêu Nhan Lãng hay không, tra xét hơn nửa năm, không có kết quả.
Lúc Nhan Lãng tròn một tuổi, mẹ tôi cảm thấy tôi phải đi học cái gì đó, để làm người có văn hóa. Vì thế lại lợi dụng chút quan hệ, đem quẳng tôi vào trường tiểu học trung tâm học lớp một. Nhưng rõ ràng bà ấy đã xem nhẹ chỉ số thông minh của tôi rồi.
Cuối tuần sau đó, chủ nhiệm lớp của tôi đến văn phòng tìm bà ấy khóc thét, nói không dạy được tôi, thực sự tôi quá thông minh. Mẹ tôi kinh ngạc, lập tức ra một bài toán số học lớp hai cho tôi làm, tôi lập tức giải xong. Vì thế bà ấy lại cho tôi bài toán của bọn lớp ba, tôi cũng lập tức tìm ra kết quả. Cứ như thế, đến khi tôi làm xong bài toán lớp sáu tiểu học, dùng phương pháp tỷ lệ nghịch giải bài toán khó nhất trong đề thi Olympic, mẹ tôi bị sốc toàn tập luôn.
Ngày hôm sau, bà ấy cẩn thận sàng lọc một lượt mạng lưới quan hệ của mình, móc nối đến cấp thành phố, cuối cùng tìm được một người bà con xa làm ;ái xe cho bí thư tỉnh ủy, ý đồ ném tôi đến một ngôi trường trọng điểm quốc gia học trung học.
Nghe nói người bà con kia là em trai thư ký phía đối tác của tình địch chị họ mẹ nuôi tôi, tôi và bà ngoại đều cho rằng cơ hội rất xa vời, nhưng đáng sợ là bà ấy có thể thành công được. Vì thế, tôi không thể không rời xa Nhan Lãng mới tròn một tuổi cùng với thành phố sát biên giới phong cảnh như tranh này, đến một thành phố cách xa hơn ba trăm cây số học.
Chính tại ngôi trường trọng điểm quốc gia này, tôi gặp Tô Kỳ và Lâm Kiều. Nhiều năm sau nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn luôn không kìm lòng được thốt ra hai tiếng chửi thề, mẹ nó chứ, thật là một mối nghiệt duyên.
Marie Curie nói, phụ nữ một khi đã sinh con rồi rất hay quên. Vì vậy, từ khi tôi mười sáu tuổi, cũng giống như những người phụ nữ bình thường đã có con, cực kỳ chóng quên.
Hiện tại tôi đã vô tư mà quên đi năm đó hồ đồ thế nào mà trở thành bạn tốt với Tô Kỳ, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, bản thân từng bước như thế nào mà lâu ngày nảy sinh tình cảm với Lâm Kiều, tựa như dòng suối nhỏ trông thấy đáy, những chú cá nhỏ, từ màu sắc đến chủng loại đều có thể phân biệt rõ ràng. Có thể thấy được ở những người phụ nữ mắc bệnh đáng trí, bộ nhớ của người bình thường đối với họ là vô cùng đáng sợ. Bởi vì những điều họ có thể nhớ kỹ thực sự không nhiều lắm, cho nên nó rất quý giá. Nếu không phải là cực kỳ bất đắc dĩ, bọn họ nhất định không bao giờ từ bỏ chúng, nên mới dễ dàng nhớ kĩ như vậy.
Mẹ của mẹ tôi, cũng chính là bà ngoại của tôi, đặc biệt thích tiểu thuyết Quỳnh Dao, Lúc tôi ở cữ, không có thứ gì giải trí, vì thế mỗi ngày bà đều xung phong đến bệnh viện niệm tiểu thuyết Quỳnh Dao cho tôi nghe. Từ “Mai hoa tam lộng” đến “Bích vân thiên” rồi “Giấc mộng sau rèm”, bà mưu toan làm tôi tin tưởng vững chắc, mỗi người đàn bà đều là một thiên sứ, mặc kệ cho việc không nhớ ra ai là cha của đứa bé, chỉ cần tôi là nữ nhân vật chính, tôi nhất định có thể hạnh phúc. Nhưng nếu muốn thành nữ nhân vật chính, trước hết tôi phải trở thành một nữ thanh niên yêu văn chương.
Khi đó tôi chỉ mười sáu tuổi, đúng cái tuổi dễ uốn nắn nhất, huống hồ những cô gái thì luôn luôn ôm ấp những mơ mộng, nên lập tức bị những tiểu thuyết đó chinh phục, giải phóng chính cá tính của mình, dấy lên nguyện vọng mãnh liệt muốn vì Nhan Lãng bé nhỏ mà tìm bố dượng cho nó. Nhưng một thị trấn nhỏ sát biên giới như chỗ này, dân sinh có vẻ khó khăn, nam thanh niên từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Không đến nửa tháng, tôi phát hiện tìm một người cha dượng anh tuấn đẹp trai ấn chứa nét u buồn đi xe Porsche cho Nhan Lãng bé nhỏ là điều vô cùng khó thực hiện. Một lần nữa tôi rơi vào trạng thái phủ định thế giới, phủ định bản thân, phủ định ngôn tình tiểu thuyết, rằng cuộc đời chỉ là con sóng nhỏ. Phạm vi phóng xạ của cơn sóng nhỏ này tuy không rộng nhưng thời gian lại tương đối lâu dài.
Ở thành phố này, Lâm Kiều chính là cơn sóng nhỏ xô vào cuộc sống của tôi.
Bởi vì trong vấn đề giáo dục, đầu tiên mẹ tôi phạm vào chủ nghĩa bảo thủ sai lầm, ngay sau đó lại lập tức tái phát chủ nghĩa liều lĩnh sai lầm, khiến một khoảng thời gian dài tôi không theo kịp chương trình của ngôi trường trung học trọng điểm quốc gia này, tuột lại phía sau so với bạn học.
Cho dù tôi có mối quan hệ vững chắc phía sau làm bệ đỡ, chủ nhiệm lớp cũng không thể không cho tôi lưu ban. Nhưng cho dù lưu ban cũng không cách nào ngăn cản tôi kéo chân các bạn trong lớp lại. Vì tránh thảm kịch tôi từ trung học chuyển xuống tiểu học, sau khi tôi lưu ban cô giáo chủ nhiệm lập tức sắp xếp một học sinh xuất sắc trong lớp đến kèm cặp cho tôi.
Học sinh xuất sắc này chính là Lâm Kiều.
Nghe nói Lâm Kiều là nam sinh đẹp trai nhất từ trước đến nay của trường trung học trọng điểm quốc gia. Mà trường trung học trọng điểm quốc gia này đến nay đã có một trăm linh tư năm lịch sử. Vẻ đẹp của anh ta thậm chí làm cảm động các chị em trong trường, đã từng có không ít cô gái tình nguyện ở trước Phật cầu nguyện năm trăm năm, cầu Phật để cho mình cùng với Lâm Kiều kết một đoạn trần duyên…
Lâm Kiều luôn luôn mặc áo đồng phục trắng, quần dài đen, hoặc áo đen, quần dài vàng nhạt, suốt bảy năm qua, tôi chỉ nhìn thấy anh ta mặc ba màu này. Khi đó, óc tôi bị đâm cho hỏng rồi, con người cũng trở nên cực kỳ thuần phác, căn bản không hiểu được thời trang hay hàng hiệu gì đó, còn thầm nghĩ có khả năng gia đình Lâm Kiều rất nghèo, không có tiền mua vải cho anh ta làm quần áo. Anh ta kèm cặp miễn phí cho tôi, tôi rất biết ơn, khi mang theo đồ ăn trưa thường chia cho anh ta ít thịt lợn trong bát của mình, bởi vì khi đó tôi cảm thấy, không mua được vải tất nhiên cũng không có tiền mua thịt lợn.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi chia thịt cho Lâm Kiều, anh ta mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi. Tôi sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, vì vậy làm bộ rất ghét ăn thịt, nói: “Thứ này khó ăn quá, bỏ đi thì lãng phí, không bằng cậu ăn giúp tôi đi. Không ăn chính là khinh thường tôi, ăn mau, ăn mau.”
Vì thế, anh ta không thể không dùng hành động thực tế chứng minh mình cũng không hề khinh thường tôi, cau mày đem thịt lợn ăn. Tôi chảy nước miếng nhìn anh ta ăn hết thịt lợn, có một cảm giác đã giúp được người khác, mĩ mãn vì giá trị nhân sinh được thăng hoa trào lên trong ruột.
Nhưng cho đến sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi mới hiểu được, trong cà mèn của Lâm Kiều chỉ có rau dưa không có thịt, là bởi anh ta phải ăn kiêng nghiêm ngặt. Có thể tưởng tượng được, ba năm này anh ta vì nể mặt tôi, ăn của tôi nhiều thịt lợn như vậy, là cỡ nào đau khổ, cỡ nào khó chịu.
Cứ sớm sớm chiều chiều cùng nhau thế này, tôi không thích Lâm Kiều quả là nhiệm vụ bất khả thi.
Anh ta bề ngoài đẹp trai như vậy, hơn nữa khi tôi còn chưa biết ứng dụng tiên đề như thế nào thì cả hình học lẫn giải tích anh ta đều pro, quả thực là tài sắc vẹn toàn. Tôi thật sự rất khâm phục.
Có một buổi chiều, khi anh ta nghiêng đầu giải đề vật lý cho tôi, vừa lúc có ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào một bên mặt. Ngón tay anh ta thon dài, đốt ngón tay trỏ hơi dùng lực, năm đồng tiền hình ngũ giác đồng tâm trên chiếc bút bi lập tức xoay vòng như nước chảy mây trôi. Vì thế, một nữ thanh niên yêu nghệ thuật như tôi đã bị sét đánh trúng.
Chính vào hôm đó, tôi cảm thấy mình thích Lâm Kiều, trải qua một loạt các phản ứng quang học, tình yêu đã thành công thăng hoa.
Tôi yêu Lâm Kiều rồi.
Tôi quyết định viết một phong thư tình thổ lộ với Lâm Kiều. Vì thế vào lúc ban đêm, tôi trở về đọc cuốn sách của nhà xuất bản Dịch Lâm, “Thư tình trăm năm bách khoa toàn thư”. Quyển sách này thu thập gần trăm bức thư tình của hơn mười vị danh nhân châu Âu trong gần hai trăm năm qua, một bức lại một bức đánh thẳng vào tâm hồn người ta, cực kỳ có giá trị tham khảo. Hơn nữa, hay nhất là mỗi bức thư trong quyển sách này đều có phụ lục đối chiếu Anh –Trung.
Trực giác của tôi mách bảo, đánh thẳng vào tâm hồn của Lâm Kiều là vô dụng. Là một thằng đàn ông, có lẽ anh ta thích đánh trúng vào tâm hồn của phụ nữ hơn chứ không phải bị phụ nữ chăn dắt. Nhưng về điểm này, thực ra tôi cũng không dám hoàn toàn khẳng định. Cho nên tôi quyết định thêm một lượt bảo hiểm, viết một bức thư tình toàn bằng tiếng Anh. Nếu anh ta không thích tôi đánh thẳng vào tâm hồn mình, thì thân là đội trưởng kiêm đại biểu khoa Anh ngữ, ít nhất anh ta cũng sẽ đối với trình độ tiếng Anh cao thủ đến mức viết được thư tình của tôi mà tỏ vẻ khen ngợi.
Nhưng làm người giả mạo văn hóa đích thực là chuyện vô cùng khó khăn. Trước hết tôi đối với gần một trăm bức thư tình này tiến hành tổng hợp bằng tiếng Trung, sau đó, lại căn cứ vào thiên tổ hợp này tìm kiếm nguyên văn tiếng Anh để lắp ghép. Công tác đó kéo dài đến bốn giờ sáng hôm sau.
Tôi ôm bức thư tình tiếng Anh khó khăn mới viết xong này, nhiệt huyết sôi trào nằm trên giường, trơ mắt nhìn mặt trời mọc đằng đông.
Bức thư tình ấy cuối cùng cũng không đến được tay Lâm Kiều. Bởi vì lúc tôi còn chưa bước vào phòng học, Tô Kỳ cao hứng phấn chấn chạy tới nói với tôi, cô ấy với Lâm Kiều mới xác lập mối quan hệ, Lâm Kiều là bạn trai của cô ấy.
Đúng rồi, Tô Kỳ, chuyện cũ này nói chung không thể thiếu được nguyên tố thứ ba. Tôi vẫn cố gắng để trong ký ức gạt bỏ sự tồn tại của cô ấy, như vậy có thể chế ra một loại “Thực ra thời trung học tôi một mình cùng Lâm Kiều bên nhau một thời gian rất lâu” Nhưng mà sự thật là, từ khi tôi kéo Tô Kỳ vào nhóm học của tôi với Lâm Kiều cho đến nay, không còn là tôi một mình cùng Lâm Kiều bên nhau nữa.
Ây, kỳ thật cũng có một mình ở chung một lần.
Đó chính là mùa hè tốt nghiệp cấp ba.
Tôi uống rượu, đầu óc hàm hồ.
Vì thế tôi phải chịu trả giá, cái giá đó thực sự quá mức trầm trọng, không thể không làm cho người ta một bài học nhớ đời.
[1] Ngũ giảng: Giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức. Tứ mĩ: tâm hồn đẹp, lời nói hay, hành động đúng mực, hoàn cảnh tốt. Tam nhiệt ái: Yêu tổ Quốc, yêu Đảng cộng sản, yêu xã hội chủ nghĩa.
[2] Một nhà khoa học nổi tiếng của Trung Quốc từng đạt giải Nobel Vật Lý.