Bone là chú chó lạc đường trước đó, bình thường Giang Lương Thượng đều dẫn nó đến thăm tôi.
Tôi có vài ý đồ với Giang Lương Thượng, thế nên mua không ít đồ ăn cho Bone, nó cũng không làm tôi thất vọng, rất thân thiết với tôi.
Không thể không nói, chú chó nhỏ đấy lớn nhanh thật. Mùa hè năm thứ 2, Bone từ một cái bánh bao mềm dẻo biến thành cậu nhóc kháu khỉnh rồi.
“Nè, Giang Lương Thượng, cậu có thấy Bone trở nên xấu đi không, lúc nhỏ trông còn xinh xắn hơn nhiều!”
“Bone, có người nói xấu em kìa”
Bone ngẩng đầu nhìn tôi, cái mũi nhổ ra 2 tiếng “hừ hừ” rồi quay đầu, không để ý đến tôi nữa.
Tôi cười ha hả: “Bone nghe hiểu đó hả? Chị nói đùa với em mà honey, Bone của chúng ta đẹp trai nhất luôn á!” Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy Bone.
Giang Lương Thượng nhìn chúng tôi tương tác qua lại với nhau như vậy, nể tình nở nụ cười. Lúc nào tôi cũng không tự chủ được mà bày trò trước mặt Giang Lương Thượng, sở dĩ là vì muốn thu hút sự chú ý của cậu ấy.
Thích 1 người, không chỉ sợ bị phát hiện mà còn luôn mong đợi trong mắt đối phương có hình bóng của mình.
Tôi biết, Giang Lương Thượng đối với tôi chỉ là tình bạn bè thuần khiết hồn hhiên. Nếu tôi đột nhiên nói cho cậu ấy biết tôi đổ cậu ngay từ lần gặp đầu tiên, nhất định cậu ta sẽ bị hù dọa mất.
Thế nên tôi tự nói với chính mình: “Trịnh Cửu Yên, mày không nên gấp gáp gì hết. Muốn nước chảy thành sông, Giang Lương Thượng sớm muộn gì cũng là của mày”
Tôi là 1 trong số ít bạn nữ bên cạnh Giang Lương Thượng, ngoại hình cậu ta không tồi, cũng có khá nhiều nữ sinh chú ý. Từ lúc thấy tôi ở bên cậu ta, có vẻ trong lòng mấy cô gái hứng thú với Giang Lương Thượng đang vang lên hồi chuông báo động thì phải.
Trên thực tế, họ đều biết tôi với Giang Lương Thượng chỉ là bạn bè. Chẳng qua đối với mấy học sinh cấp 3 chưa trưởng thành mà nói, các cô gái đó đều nghĩ tôi không chịu được áp lực của mấy lời đồn thổi, chủ động xa lánh Giang Lương Thượng. Thế nên mấy người đấy bắt đầu tung tin đồn giữa 2 người bọn tôi trong khuôn viên trường.
Quả thực việc này tác động rất lớn đến tôi, bất cứ khi nào tôi với Giang Lương Thượng đi dạo trong sân trường, chắc chắn sẽ có người quăng cho ánh mắt nghiền ngẫm.
Tôi cũng không bài xích ánh mắt như vậy, ngược lại còn hy vọng chúng tôi ở bên nhau thật, nhưng có thể Giang Lương Thượng – 1 người du mộc não đại (*) sẽ chẳng thể hiểu được.
(*) chỉ những người cứng đầu, ngây ngô chậm chạp, không thông suốt
“Nhất định mình sẽ nói rõ mối quan hệ của chúng ta với mọi người, chắc hẳn cậu đã bị quấy nhiễu rất lâu rồi nhỉ, giá mà mình biết sớm hơn”
Nghe mấy câu này của cậu, lòng tôi bỗng dưng trầm xuống. Nếu như trước kia tôi còn cho là cậu thân thiết với tôi vì cũng có một chút tình cảm, giờ tôi có thể xác định, cậu ta chỉ coi tôi là bạn bè.
Cái này còn đau hơn nhiều so với mấy cái lời đồn kia.
Tôi nghĩ lúc đó chắc mặt tôi trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy vẻ mặt tôi không ổn, cậu cẩn thận hỏi: “Cửu Yên, cậu có giận không?”
Tôi buộc bản thân bình tĩnh lại: “Giang Lương Thượng, cậu thực sự rất đần độn, cớ sao cái gì cũng không biết”
“Xin lỗi, nhất định mình sẽ giải thích rõ ràng với mọi người. Như vậy, chúng ta vẫn là bạn bè đúng chứ?”
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy rất đau thương, chỉ nghe thấy chính mình trả lời cậu: “Ừm, bạn bè”