Cô chẳng buồn để ý.
Cô đi lên tầng hai, mở cánh cửa vẫn dính quyện những vết bẩn bóng như dầu trên ô kính và bước vào.
Dãy hành lang buổi chiều tà nồng nặc mùi mồ hôi chua, vài anh chàng tây đen đang ngồi xổm ở đó, nhe hàm răng trắng bóng cười với cô.
Cô không nhìn thấy.
Lách người qua phía sau họ, cô móc ra một chiếc chìa khoá, rồi đi về phía căn phòng cuối cùng. Khi đến gần hơn một chút, cô thấy chiếc vali bé nhỏ của mình đang nằm chơ vơ phía bên ngoài cánh cửa.
Cô vội vàng bước đến, ngồi sụp xuống sàn rồi mở vali ra, lần giở đống đồ đạc lổn nhổn được nhét đầy trong đó. Cô lục xuống tận dưới đáy, nhưng vẫn không thấy thứ mà cô muốn tìm. Lúc này, một cái bóng bỗng hiện ra sau lưng cô.
Giọng phụ nữ thô khàn vang lên:
“Tôi đã giao hẹn trước với cô rồi nhé, nếu hôm nay không trả đủ tiền thì cút.”
Cô quay lại và ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt to bè với nước da ánh lên màu vàng nến của bà chủ nhà.
Cô toan mở miệng nói, nhưng cặp môi phía trên lác đác vài sợi ria của bà ta đã cướp lời:
“Đừng có tỏ ra cái vẻ đáng thương như vậy nữa đi!”
Cô đứng dậy vội vàng nói:
“Nhưng trong phòng vẫn còn đồ của cháu.”
Cô vừa nói vừa nắm chặt lấy tay nắm cửa, định nhét chìa khoá để mở vào, nhưng bàn tay ngấn mỡ của bà chủ nhà đã kịp vung ra cướp lấy chiếc chìa khoá trên tay cô, rồi trợn mắt hằm hè:
“Đồ của cô ở đây hết rồi!”
“Không, cháu xin cô, để cháu vào trong xem đã.”
Tay cô vẫn bám chặt tay nắm cửa không buông.
Bà ta liếc xéo cô một cái, bĩu môi rõ dài rồi lấy chìa khoá tự tay mở cửa, sỗ sàng nói:
“Tôi chả thấy có thứ gì đáng giá trên người cô cả!”
Cửa vừa mở, cô lập tức chạy vào rồi đóng sầm lại, bên trong căn phòng tối đen như mực. Cô bật chiếc bóng đèn mờ vàng trên trần nhà.
Đằng sau cánh cửa, chiếc mắc áo vốn dùng để vắt khăn mặt đang treo một bức tranh sơn dầu sao chép dài 43 phân, rộng 30 phân, đó là bức Đêm đầy sao của Van Gogh.
“Thứ này là của mình.” Cô khẽ nói.