• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ… Khụ…”

Lâm Tri Ngư tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên một mảnh vỡ của con thuyền, trên cao là bầu trời tối đen như mực, phía xa xa là một đống lửa cháy bừng bừng. Áo phao trên người cậu vẫn khô ráo, còn mang theo một chút ấm áp, không hề có bộ dạng của người vừa bị rơi xuống biển.

Nghi hoặc trong lòng cậu cũng không thể ngăn nổi niềm vui sướng vì sống sót sau tai nạn chết người, Lâm Tri Ngư vất vả dùng hai cánh tay nhỏ chèo vào bờ. Bãi cát trước mặt ngày càng gần, thôn dân đang vây quanh đống lửa cũng phát hiện ra cậu.

Chưa kịp đứng lên, Lâm Tri Ngư bị một người túm lên bờ, xung quanh là hơn trăm người giơ cao cây đuốc, vây lấy cậu.

“Lâm Tri Ngư! Tại sao chỉ có một mình này quay về? Những người khác đâu?”

“Con trai tao đâu? Chồng tao ở đâu?”

“Tri Ngư! Đại Hải đâu? Chu Bình đâu?”

“Mày nói đi!!”

“Mày mau trả lời tao!”



Tiếng chất vấn không ngừng vang lên, xa xa vọng lại tiếng sấm sét đì đùng cũng không cản được tiếng khóc lóc, tiếng trách cứ của những người này. Lâm Tri Ngư bất động, đầu óc trống rỗng. Chẳng lẽ… chỉ còn một mình cậu sống sót?

“Cháu… Cháu không biết… Biển đột nhiên nổi gió to, thuyền và xuồng cứu hộ đều bị lật… Lúc cháu tỉnh lại đã ở đây rồi…”

Lâm Tri Ngư ngập ngừng giải thích, nhưng không khí bỗng dưng yên tĩnh dị thường. Người đứng đầu cầm cây đuốc ra hiệu, những người khác cũng không lên tiếng, từng gương mặt phẫn nộ bị ánh lửa bập bùng chiếu lên vặn vẹo đáng sợ.

“Vậy tại sao chỉ có mình mày quay về?”

Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, một tiếng hét thê lương xé toạc bầu trời tối mịt, một người phụ nữ mặc quần áo dài đẩy những người bên cạnh, chạy vọt đến trước mặt Lâm Tri Ngư. Bà lôi kéo áo phao trên người Lâm Tri Ngư, gào thét: “Biển sâu như thế, xa như thế, tại sao mày lại trùng hợp trôi vào bờ? Mày nói đi!”

Thực ra chẳng có ai quan tâm chuyện gì đã xảy ra, điều mà họ quan tâm từ đầu tới cuối là…

Tại sao người sống sót là Lâm Tri Ngư, chứ không phải người khác.

“…Dì?”

Lâm Tri Ngư không tin nổi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt khác thường đã ướt đẫm nước. Trước cả trăm ánh lửa nhảy nhót lập loè, từng dòng nước mắt từ từ rơi xuống.

Không biết ai hô một tiếng ‘sao chổi’, Lâm Tri Ngư bị xô mạnh xuống đất, bãi cát mềm mịn lún một hố không nhỏ, đám người kia nhặt đá, nhặt sỏi ném liên tiếp lên người cậu.

Mặc dù đã che đầu, khoé mắt cậu vẫn bị hòn đá sắc cạnh cứa chảy máu, sỏi đá không ngừng rơi lên thân thể cậu giống như muốn chôn sống cậu. Lâm Tri Ngư lùi mãi, lùi mãi về phía sau, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào nước biển lạnh ngắt, cậu mới biết mình không còn đường lui nữa rồi.

Đám người điên kia dường như đã mất hết lý trí, một ả đàn bà ném cây đuốc bên chân cậu, hét toáng lên đòi thiêu sống cậu.

Lần này e là không trốn được rồi. Lâm Tri Ngư nhắm chặt mắt, cậu nhớ đến cái ôm ấm áp trong nước biển. 

Nếu thật sự có thần, xin người hãy cứu tôi.

“Ràoooo…”

Một cơn sóng lớn ập lên bờ, dập tắt toàn bộ đuốc đang cháy bên cạnh Lâm Tri Ngư. Nó để lại một đống vỏ sò và hải tảo rồi lặng lẽ rút lui.

“Tại sao lúc này lại có sóng lớn?”

“Đáng sợ thật đấy!”



Đám người kia lại ồn ào bàn tán, họ nhìn Lâm Tri Ngư bằng ánh mắt vừa căm hận vừa sợ hãi.

“Mọi người muốn làm gì? Giết người à?”

Trưởng thôn đã lớn tuổi được con dâu đỡ đến, khập khiễng bước về chỗ này. Ông liếc nhìn Lâm Tri Ngư ngồi ngây ngốc ở đó, gõ mạnh gậy: “Sáng sớm ngày mai… A Ràng cùng mọi người ra biển tìm…”

“Trưởng thôn!”

Mọi người định nói gì đó, trưởng thôn lại phất tay cho họ rời đi. Đám người này không làm gì được, chỉ có thể cau có oán hận rời đi 

“Cháu à… Đứng lên đi.”

Vợ của Chu Đại Hải – Phương Vân, lau nước mắt, đưa tay về phía Lâm Tri Ngư đang ngồi trong nước biển: “Nước biển lạnh.”

Trưởng thôn bên cạnh cũng không nhịn được mà đỏ mắt. Họ đều biết rằng những người kia sẽ chôn thây trong bụng cá, không thể trở về nữa.

Lâm Tri Ngư nhìn theo bóng trưởng thôn rời đi, cũng đứng lên chuẩn bị về nhà. Cậu đi được mấy bước lại đột nhiên quay lại, ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt đống vỏ sò, ôm chúng trong vạt áo. Nhặt xong, cậu ngẩng đầu nhìn mặt biển đen mờ, khẽ nỉ non: “Là Hải Thần sao?”

Lâm Tri Ngư quay người trở về, cậu không nhìn thấy ở phía xa xa, giữa những làn sóng đen nhấp nhô, một đuôi cá màu xanh lấp lánh vẩy lên rồi nhanh chóng chìm xuống.

Khoảng cách từ thôn đến bờ biển hơi xa, Lâm Tri Ngư ôm vỏ sò đi một lúc lâu mới về đến nhà. Ngôi nhà gỗ nhỏ sơn hồng ngày ngày phơi nắng chịu gió đã mất đi vẻ đẹp ban đầu, chỉ có chuông gió bằng vỏ sò treo trước cửa vẫn còn màu trắng thuần khiết.

Bởi vì điều kiện khó khăn, nước nóng và điện chỉ được cung cấp theo giờ. Lâm Tri Ngư tìm mãi mới được ngọn đèn dầu, cậu ngâm vỏ sò trong chậu gỗ rồi mới đi tắm nước lạnh.

Tắm rửa xong, Lâm Tri Ngư theo thói quen hàng ngày thắp hương cho bố mẹ, cậu quỳ xuống, thầm cầu khẩn: “Cha, mẹ, hai người trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ cho chú Chu trở về bình an…”

Bên bờ biển, bình minh chẳng mấy đã đến, mặt trời đỏ như quả cầu lửa dần nhú lên, từng tia sáng ấm áp xuyên qua màn sương đêm lạnh lẽo phủ lên thôn làng giống như tiên cảnh nơi không người.

Lâm Tri Ngư mở cửa sổ, trên bờ biển đã thấp thoáng bóng người, hẳn là đội cứu hộ muốn ra biển tìm người. Cậu rất muốn đi ra xem, nhưng người trong làng chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu.

Nhân lúc mặt trời chưa lên cao, Lâm Tri Ngư ôm chậu gỗ ra ngoài, ngồi bên cửa vừa nhìn biển vừa rửa vỏ sò.

Vỏ sò bình thường chỉ có màu xám trắng, thế nhưng vỏ sò mà Lâm Tri Ngư nhặt được đều mang màu sắc tươi đẹp. Có cái màu hồng, có cái màu vàng, có cái hoa văn rõ ràng, còn có cái màu tím mà người ta thường gọi là ‘sò may mắn’. Lâm Tri Ngư rửa sạch rồi phơi bên cửa sổ, cậu muốn làm một chiếc chuông gió treo ở đây.

Mặt trời đã lên tới đỉnh mà đội cứu hộ vẫn chưa về, thùng gạo, mì cũng cạn thấy đáy. Lâm Tri Ngư chạy ra cửa hàng mua gạo, lại bị bà chủ nói không còn gạo nữa. Nhưng rõ ràng cậu vừa thấy một người đàn ông ôm hai bao gạo ra ngoài.

“Bà chủ, có thể bán cho cháu chút gạo không…”

“Đã bảo không có là không có, đi đi đi mau! Đừng có đứng đây cản trở chuyện làm ăn của người ta!”

Lâm Tri Ngư chưa kịp mở miệng đã bị bà chủ cầm chổi lông gà phẩy ra ngoài. Trước đây cậu mua đồ cũng chỉ bị người ta cau có mặt mày hoặc cố ý tăng giá, bây giờ thì không ai muốn bán đồ cho cậu. Cũng may hai ngày nữa họp chợ, cậu có thể đến đó tìm người không biết mình để mua đồ.

Trong lòng thầm tính toán đến cuộc sống sau này, Lâm Tri Ngư cố gắng thoải mái về nhà. Về tới nơi, cậu thực sự không tin nổi nơi đổ nát bẩn thỉu trước mặt có phải nhà của mình không.

Hàng rào tre bị phá nằm ngổn ngang trên mặt đất, cửa sổ mới được sửa bị đập nát bét, trên tường bị đổ đầy sơn màu bẩn thỉu gay mũi, vỏ sò đẹp đẽ phơi bên cửa sổ bị ném xuống đất vỡ tan tành, ngay cả chuông gió bằng vỏ sò trắng cũng không thoát được số phận.

Cũng may mình có khoá cửa. Lâm Tri Ngư tự an ủi mình, dù sao cậu bị đối xử như vậy cũng không phải ngày một ngày hai. Cậu đã quen rồi.

“Tri Ngư…” – Âm thanh quen thuộc vang lên, trưởng thôn đứng sau cậu, trên tay còn ôm theo hai túi gạo nhỏ.

“Trưởng thôn?” – Lâm Tri Ngư vui vẻ vô cùng, cậu đỡ lấy gậy của trường thôn, hỏi không ngừng: “Chú Chu về rồi ạ? Những người khác đã về chưa ạ? Tất cả mọi người đều không sao chứ ạ!”

Trưởng thôn né tránh, dời gậy sang một bên, thở dài nhìn đôi mắt mong chờ của cậu: “Đội cứu hộ… Đã tìm hết những nơi có thể tìm rồi…”

Lâm Tri Ngư sững người, cậu như bị một tảng đá đè mạnh lên đầu, hai mắt mở lớn vô hồn, khoé mắt lập loè ánh nước, một giọt nước trượt dài xuống khiến người ta đau lòng.

Trưởng thôn nhìn đôi mắt khác người kia, chỉ đành thở dài, từ từ che mắt cậu lại. Ông hít một hơi, quyết tâm nói: “Tri Ngư… Cháu đi đi.”

Người làng chài cả đời gắn liền với biển, theo biển đánh cá, săn bắt mà sống. Tri Ngư vẫn còn nhỏ, người làm trưởng thôn không nỡ để đứa nhỏ này phải chịu khổ nơi đây.

“Nhưng mà… Cháu đâu còn nơi nào để đi?” – Cách một bàn tay, Lâm Tri Ngư không nhìn thấy sắc mặt trưởng thôn, cậu chỉ nghe thấy từng tiếng thở dài, giọng điệu của ông cũng nặng nhân vô cùng.

“Cháu à, cháu đừng trách ông, người trong làng đều vây quanh nhà ông… Ông… Ông cũng không còn cách nào khác. Phía đông có một nhà gỗ nhỏ, cháu tạm đến đấy đi…”

Trưởng thôn để lại gạo và mì rồi rời đi, bóng lưng lọm khọm có vẻ như đang chạy trốn cái gì.

Người che chở cuối cùng của cậu cũng không còn, Lâm Tri Ngư trong lòng đau xót vô cùng. Thế nhưng cậu cũng nhanh chóng chấp nhận chuyện này, dù sao cậu cũng đã quen ở một mình, báo ứng treo trên đầu cậu mười bảy năm cuối cùng cũng hạ xuống.

Căn nhà gỗ nằm lẻ loi bên bờ biển, bên cạnh những bãi đá ngầm khổng lồ. Nhà nhỏ không sơn màu, gần đó còn có gốc cây bị chặt từ lâu. Lâm Tri Ngư tò mò đếm số vòng tuổi trên thân cây, cái gốc này còn nhiều tuổi hơn cả trưởng thôn!

Lâm Tri Ngư không có nhiều đồ, thứ lớn nhất chỉ có túi gạo mà trưởng thôn cho cậu. Đồ dùng trong nhà đầy đủ sạch sẽ. Cậu sờ lên vệt nước chưa khô trên mặt bàn, nghĩ thầm đây có thể là chuyện tốt cuối cùng cậu nhận được.



Trên biển vắng vẻ không người, Lâm Tri Ngư ở đây giống như vị khách trọ đặc biệt. Cậu ôm ngọn đèn chạy ra ngoài, nhân lúc thủy triều lên trèo lên đá ngầm. Sóng biển đánh vào tảng đá rồi vỡ tan thành bọt nước trắng xoá, Lâm Tri Ngư tìm chỗ bằng phẳng ngồi xuống, thả hai chân trắng nõn vào sóng mát. 

Mặt trời trên đầu không còn gay gắt, Lâm Tri Ngư ngẩng đầu vẫy tay về phía bầu trời: “Cha mẹ! Hai người có nhìn thấy con không? Con bây giờ sống rất tốt! Có nhà gỗ đẹp, có… có rất nhiều bạn bè! Hai người đừng lo cho con!”

Thanh âm của Lâm Tri Ngư mang theo nghẹn ngào, cậu lay chiếc kèn acmonica đen tuyền mà cha để lại, giống như rất nhiều đêm trước, đặt bên miệng chậm rãi thổi…

Tiếng sóng rì rào hòa cùng tiếng đàn cao, rõ ràng chỉ có một mình cậu ở đây, vậy mà nhắm mắt lại có thể nhìn thấy cảnh hàng vạn người đang vui vẻ lắng nghe.

Thổi xong một đoạn, Lâm Tri Ngư chụm tay hình cái loa, hét lên với biển: “Hải Thần! Cảm ơn ngài!”

Trên biển vẫn rì rào tiếng sóng cũng bọt nước nhấp nhô, không hề có điểm nào khác. Lâm Tri Ngư không từ bỏ mà hét lên: “Hải Thần, ngài ở đâu?”



Gió đêm càng lúc càng lạnh, thổi vào người khiến Lâm Tri Ngư run bần bật. Cậu ôm chặt áo trên người, nhìn lại mặt biển đen lấp loáng ánh trăng mờ rồi quay người rời đi.

—— Tiểu kịch trường ——

Tố Châu: Tác giả ngu xuẩn kia bao giờ mới cho tôi ra trận? Vợ tôi nhầm người khác thành tôi rồi kìa!

Lâm Tri Ngư: Hải Thần đại nhân~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK