Beta: AT
***
Ngày hôm sau, chiếc xe được công ty sắp xếp lại bị mắc kẹt ngay trên đường đi đến địa điểm ghi hình.
Đợi mãi xe vẫn không động đậy.
Quan hệ của Khương Ấu và Trình Vũ Hàm đã hòa hoãn không ít vì buổi tập luyện của ngày hôm qua khá tốt, nhưng vẫn chưa đến mức có thể vui vẻ nói chuyện phiếm cùng nhau.
Hôm qua trời vừa rạng sáng Khương Ấu mới bước về chiếc giường ấm cúng để say giấc nồng, nhưng hôm nay lại phải thức dậy sớm là vì muốn đến trường quay tập luyện thêm, chính vì thế cô kép đôi mắt lại thân người dựa vào ghế của chiếc xe nghỉ ngơi.
Trình Vũ Hàm cầm chiếc máy tính bảng trên tay, click vào bộ phim nhưng khi thấy dáng vẻ Khương Ấu đang nhắm chặt hai mắt ngủ, Vũ Hàm có vẻ do dự một chút và rồi quyết định lấy tai nghe ra rồi đeo vào.
Khương Ấu mơ mơ hồ hồ ngủ một giấc thật lâu, cho đến khi trợ lý Lưu đánh thức cô, để tránh việc Khương Ấu vừa tỉnh dậy đến trường quay thì đã bị người khác chụp ảnh.
Cô nàng vừa chạm vào Khương Ấu đã tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra dọa Lưu Tâm nhảy dựng cả lên, cả hai người vừa la vừa hét làm Trình Vũ Hàm không nhịn được cũng đành phải nghiêng mắt nhìn qua.
Nhận ra bản thân đang ở nơi nào đó, cô nhấp môi cười xin lỗi, đôi mắt rủ xuống, lấp lánh đến động lòng người: “Xin lỗi, vừa nãy làm cô hoảng sợ rồi.”
Cái điệu bộ lúc này của cô so với bình thường cả người đều âm dương quái khí thì trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Cô nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, Lưu Tâm thấy thế cũng xua tay bảo không có việc gì đáng ngại, ánh mắt Trình Vũ Hàm lúc này cũng dời về phía chiếc máy tính bảng trên tay.
Chỉ khi vừa tỉnh giấc, đôi mắt nai xinh đẹp kia của Khương Ấu mới có chút ánh sáng, nó phản chiếu sự lơ ấy đãng của cô.
Khương Ấu nghĩ thầm trong bụng: “Ấu Ấu, mày hãy tỉnh táo lại đi, chỗ này đã không còn là cung điện Đại Tề nữa rồi.”
Những ánh sao trong mắt lần lượt rải rác ra ngoài cửa xe ô tô, chờ đợi cô phục hồi tinh thần lại thì thời gian các tiết mục quay ở hậu trường đang gần hơn.
Khương Ấu lặng lẽ thở dài một hơi, thu hồi lại ánh mắt.
Cô vừa chỉ mới hoàn hồn, liền nhìn thấy đôi tay của Trình Vũ Hàm cầm máy tính bảng đang đánh chữ như bay.
Khi Khương Ấu tò mò đến xem nhưng vẫn chậm một bước Trình Vũ Hàm vừa nhắn gửi đi, thấy cô tò mò Vũ Hàm nhìn qua, không hiểu sao cặp mắt nai lại ướt dầm dề, có chút tò mò mà lại đáng yêu.
Như bị đánh một đòn lúc nào không hay, Trình Vũ Hàm ngẩn ra trong chớp mắt, theo bản năng mà mở miệng: “Muốn xem hả?”
Khương Ấu ngoài ý muốn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cong đuôi mắt gật đầu, xích lại gần Trình Vũ Hàm hơn.
Cô cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi chờ Trình Vũ Hàm bật phim tiếp.
Mà người chủ động bắt chuyện là Trình Vũ Hàm thì còn đang kinh ngạc, mẹ nó cô ta đúng là ngu ngốc mà, sao tự nhiên lại đi nói chuyện với Khương Ấu chứ.
Nhưng mà lời nói đã thốt ra rồi…
Trình Vũ Hàm đành chấp nhận số phận nhấn vào nút bắt đầu.
Phim cung đấu lại được tiếp tục.
Khi xe cách công ty càng ngày càng gần, hai mắt Khương Ấu âm thầm trừng lớn.
Những nữ nhân trong phim có thể dùng tới bất kì mưu kế nào, làm cho cô được mở mang tầm mắt.
Vương không nạp thiếp, từ khi ngài còn nhỏ hậu cung đã do nữ quan quản lý, mà cô ấy là nữ nhân duy nhất có hy vọng sẽ trở thành thiếp của ngài ấy, trên cơ bản thì hậu cung không có ai dám không tôn trọng.
Đến nỗi những lời đồn đại sau đó cũng là cô vô tình nghe lén được từ miệng của các cung nữ.
Từng có phỏng đoán rằng có người cố tình để nó lan truyền đến tai cô, tin đồn đó là sự thật, cô có thể đoán được là do vũ công từng chung đoàn múa ghen tị với cô làm ra.
Nếu sự việc mà giống như trong phim thì cơn giận của vương có lẽ đủ để hành hạ đối phương đau đớn đến chết.
Khương Ấu có chút thất thần, lúc này bộ phim đang chiếu tới cảnh của vị hoàng đế.
Trình Vũ Hàm đặc biệt thích người diễn viên gạo cội đóng vai hoàng đế này, thấy Khương Ấu nhìn anh ta đến ngẩn người, không nhịn được sự kiêu ngạo lên tiếng: “Dư tiền bối diễn hay quá đi! Diễn vai hoàng đế quá tuyệt vời!”
Khương Ấu bị âm thanh kích động của cô ấy dọa sợ đến mức hoàn hồn, nhìn thoáng qua vị Dư tiền bối, ánh mắt cô khẽ run lên.
“Ừ, đóng đạt lắm.” Khương Ấu nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Trình Vũ Hàm sáng lên, bắt đầu cho cô xem nhiều thứ hơn về vị Dư tiền bối này.
Mối quan hệ của con gái tốt lên không phải nhờ ghét cùng một người, mà là do bọn họ cùng đu chung thần tượng với nhau.
Khương Ấu nhẹ nhàng cong môi, nghiêm túc lắng nghe Hàm Vũ nói về các nhân vật do Dư tiền bối từng đảm nhiệm.
Cô thật sự không biết người này, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, tiền bối là người đã đoạt được chiếc cúp diễn viên xuất sắc nhất, chắc hẳn anh ta cũng là một diễn viên rất tuyệt vời.
Chỉ là…
Khương Ấu yên lặng hướng mắt về phía vị hoàng đế bên trong chiếc máy tính bảng, tiền bối Dư đóng nhân vật hoàng đế uy nghiêm khí phách kia vô cùng tốt.
Nhưng mà, có lẽ vì đã gặp qua người đàn ông mặc huyền bào chuyên lừa mình dối người ở trên triều đình, nhưng ánh hào quang của anh đủ để che lấp hết tất cả những người xung quanh.
Dẫn đến việc cô không còn nhìn thấy được người nào khác nữa.
Ở trên xe Trình Vũ Hàm lấy ra một mớ đồ tốt đưa Khương Vũ xem chính vì thế mối quan hệ của cả hai tựa hồ như đang tốt lên được một chút nào đó, ít nhất thì Vũ Hàm không còn cố tình lờ đi ánh mắt cô nữa.
Lần luyện tập kế tiếp cũng rất thuận lợi.
Sau khi diễn tập xong, ba người chủ trì cùng vài khách mời đều quay lại trở lại phòng nghỉ, chờ đến lượt quay chính thức.
Trong lúc chờ đợi ở phòng nghỉ, người chủ trì có đến trò chuyện với họ một lát, không nói gì nhiều cũng chỉ là mấy câu xã giao thông thường mà thôi.
Khương Ấu nở nụ cười nhàn nhạt cùng Trình Vũ Hàm đứng lên tán gẫu với họ.
Đây là chương trình giải trí kỳ cựu của đài Cà Chua, thông qua các trò chơi cùng với khách mời để giúp họ quảng bá sản phẩm.
Mà các nhóm nhạc nữ khác cũng giống với nhóm của Khương Ấu, không phải tất cả đều sẽ đến, vài người tới cũng chỉ để đủ mặt, cho nên người chủ trì chỉ hàn huyên vài câu rồi rời đi ngay.
Cửa đóng được một lúc, phòng nghỉ chẳng còn lại mấy người, Trình Vũ Hàm nháy mắt, mặt ủ rũ cúi xuống.
Quả nhiên đoàn này vô cùng hỗn loạn, tên dẫn chương trình danh tiếng kia căn bản là không ưa bọn cô cơ mà.
Trình Vũ Hàm mặt mày xám xịt ngồi xuống sô pha, quay đầu lại vẫn thấy Khương Ấu chớp chớp đôi mắt nai xinh đẹp ngoan ngoãn đi theo sau.
So với cô ấy thì Khương Ấu bình tĩnh hơn nhiều, chẳng lẽ là do bản thân đã quá để ý?
Trình Vũ Hàm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đem mấy biểu cảm trên khuôn mặt thu liễm lại.
Không phải Khương Ấu bình tĩnh, là do cô chưa thích ứng được với cái nơi gọi là giới giải trí này nên hiện tại vẫn còn có chút ngây thơ.
Rất nhanh đã bắt đầu ghi hình.
Đúng như dự kiến của Trình Vũ Hàm, ngoại trừ lúc hai người biểu diễn ra thì hoàn toàn bị ngó lơ, ngoài câu giới thiệu bản thân thì cũng không nói chuyện nhiều với các cô.
Chỉ có lúc chơi trò chơi, người dẫn chương trình trẻ tuổi mới để ý đến Khương Ấu.
Ghi hình xong cả hai lại quay trở về phòng nghỉ.
Trình Vũ Hàm sau khi đóng cửa cô liền lập tức thở dài rồi nói: “Chắc chẳng có cảnh nào được phát sóng chính thức đâu.”
Khương Ấu một bên tháo trang sức một bên nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, có sân khấu biểu diễn là được rồi.”
Cô cũng chẳng cảm thấy gì, lúc trước làm vũ công đến mấy chục người tranh giành nhau, gần một tháng mới có cơ hội được biểu diễn, mà ở đây lại có thể lên sân khấu nhiều như vậy, chỉ cần nắm chắc thì không tính là lỗ.
Trình Vũ Hàm đang ngồi tẩy trang thì hơi bất ngờ, trong nhóm cô là vũ công, trước khi tham gia 7-S cô đã từng luyện tập rất nhiều năm ở nước ngoài, trước đây cô ấy không thích Khương Ấu là do cô không hề nghiêm túc với sân khấu mà mình diễn.
Nhưng bây giờ…Chỉ một tháng thôi mà cô lại có sự thay đổi lớn như thế.
Rõ ràng nhất chính là cả người cô đều như ôn hòa hơn, nếu không cẩn thận còn bị ánh mắt xinh đẹp kia nhìn cho đến mềm lòng.
Cô ấy… đã thật sự tỉnh ngộ rồi sao?
“Tôi đi tập đây, cuối tuần là họp nhóm đấy.”
Hai người tẩy trang xong liền chào tạm biệt nhau ở cửa, Khương Ấu quay về đợi bản thu âm của 7-S, còn Trình Vũ Hàm tiếp tục đuổi theo mấy lịch trình khác.
Cách buổi họp nhóm một ngày.
Khương Ấu tới công ty luyện tập.
Cô vẫn còn rất nhiều đều cần phải thích nghi, chẳng hạn như múa với hát.
Vũ đạo Đại Tề thiên về uyển chuyển, mềm mại, ca hát thì dịu dàng và nhẹ nhàng, giọng nói của cô rất nhỏ, lúc nằm trong lòng ngực nhà vua hát ngài luôn thích thấp giọng mỉm cười gọi cô là chim hoàng oanh nhỏ.
Khương Ấu dừng việc tập trước gương một lúc, nhanh chóng ném những ký ức đó đi thật xa.
Một lát sau, cô quay lại với việc tập luyện, chỉ là không biết những suy nghĩ ấy đã bay đến tận nơi đâu.
Trong khi cô đang thất thần, ở cửa phòng tập thì ai đó đột nhiên xuất hiện.
Anh bước đến với bộ đồ đen giản dị, dáng người đĩnh bạt, có thể nhìn thấy rõ được khí chất của người này không tồi.
Nhưng người đàn ông này mang khẩu trang, ép vành nón của chiếc mũ lưỡi trai xuống vô cùng thấp, che kín hết mặt mũi.
Người đàn ông với dáng vẻ khả nghi dừng lại bên ngoài phòng tập vài phút.
Người nọ nâng bàn tay thon dài kéo vành nón lên, lộ ra đôi mắt thâm thúy và hờ hững.
Anh tựa vào cửa để che đi hơn nửa thân hình của mình, ánh mắt chậm rãi hướng về phía cô nàng đang luyện tập kia.
Từ ánh nhìn đầu tiên anh đã thấy được cặp mắt nai xinh đẹp, tròn tròn kia, trong mắt còn có mấy tia sáng rực rỡ.
Không biết cô suy nghĩ cái gì, mắt nai trống rỗng, gương mặt trắng nõn đáng yêu hơi nhíu lại, trông như búp bê Tây Dương xinh đẹp.
Có thể vì thuận tiện cho việc tập luyện, cô ăn mặc rất đơn giản nhưng vẫn không ngăn được vòng eo thon gọn và đôi chân dài thẳng tắp lộ ra trong lúc tập luyện.
Làn da cô gái trắng sáng, làm anh không nhịn được nhíu mày.
Đột nhiên cô gái dừng mọi động tác, xoay người đi về hướng của trợ lý.
“Tâm Tâm, lấy giùm tôi chút nước với.”
Cơ thể mảnh khảnh cùng mái tóc dài buộc lủng lẳng trên đầu, lúc cô nói chuyện với trợ lý, âm cuối luôn nâng cao, giống như đang làm nũng.
Người đàn ông đứng lại ở cửa thật lâu, nhìn cô uống nước xong lại luyện tập tiếp.
Anh rời đi một chút, sau đó quay lại rồi lại tiếp tục nép vào cạnh cửa nhìn.
Qua khoảng mười phút, điện thoại trong túi của người này rung lên một trận.
Một phút sau, di động của cô trợ lý Lưu Tâm vang lên.
Khương Ấu ngừng động tác, nhìn Lưu Tâm cầm di động ngờ vực đi ra ngoài.
Sau một lúc, lại thấy Lưu Tâm quay về, trong tay còn cầm thêm ly trà bưởi mật ong.
“Ấu Ấu, công ty có phát phúc lợi, nghệ sĩ nào đang luyện tập đều được uống nè.”
Khương Ấu nghi ngờ gật đầu một cái.
Trong tâm vắng vẻ như cảm nhận được gì đó, cô xoay người bước hai bước, xuyên qua cánh cửa khép hờ vừa vặn nhìn thấy bóng dáng đàn ông đang rời đi.
Mũ kéo xuống thấp, người đàn ông rất cao cho nên bước chân cũng lớn, Khương Ấu chỉ nhìn thấy mỗi sườn mặt hoảng hốt ấy thôi đã giật mình đứng tại chỗ.
Cô nàng hơi khẩn trương, theo bản năng đuổi thêm hai bước rồi ngừng lại.
Không có khả năng…
Không có khả năng là vương.
Vương không chỉ có mỗi mình cô, ngài còn cả một Đại Tề nữa.
Bọn họ cách nhau hai thời không, sao có thể là ngài được.
Khương Ấu lắc đầu, cho rằng bản thân bị hoa mắt và suy nghĩ quá nhiều.
Vào ban đêm, 7 thành viên lục tục nhận được căn chung cư nhỏ bên trong công ty, đợi đến sáng mai cùng nhau phát sóng trực tiếp với nhóm.
Cô nhận được thông báo, nên đã đến căn chung cư đầu tiên.
Khương Ấu đến được một lúc thì các thành viên khác cũng lần lượt tới, cô chỉ ôm đầu gối ngồi trên giường lắng nghe động tĩnh, cũng không vội vàng đi xuống chào hỏi những cô gái kia.
Nguyên chủ vốn không phải kiểu tính cách thân thiện đó, đột nhiên đón ý nói hùa sẽ làm người khác cảm thấy quái lạ rồi nhận ra sự khác thường.
Tới tận rạng sáng, cô thầm đếm, còn một thành viên không quay về.
8 giờ ngày mai bắt đầu phát sóng trực tiếp, Khương Ấu nghĩ mình cần phải đi ngủ.
Nhưng chỉ mới nhắm mắt lại, hình dáng ngày hôm nay bản thân nhìn thấy đều chiếm trọn trong tâm trí.
Cô thường hay dựa vào lòng ngực anh, đã quá quen thuộc với cái thân hình đó.
Cô gái yên lặng nắm góc chăn vùi cả người vào chiếc chăn bông, gắt gao ngăn chặn mấy tia cảm xúc vui mừng đang toát ra.
Sự vắng vẻ trong lòng không hiểu sao lại trở nên háo hức một cách lạ thường.