Chương 2: Omega Light tương lai sao có thể ăn loại đồ ăn quái quỷ còn không bằng thức ăn cho lợn?
Cậu ta đang ngồi phía sau cậu kìa.
đang ngồi phía sau cậu kìa.
ngồi phía sau cậu kìa.
phía sau cậu kìa.
sau cậu kìa.
cậu kìa.
kìa.
Những lời này giống như con quay bị đánh bay, xoay tròn với tốc độ cao trong đầu Đường Bạch, khiến cậu choáng váng không phân biệt được đông, tây, nam, bắc, chỉ có thể ngốc nghếch quay đầu nhìn người ngồi sau mình.
Đó là một thanh niên đẹp đến không biệt được là A hay O, mặc quân phục học viện quân sự màu tối, ngồi không nghiêm chỉnh, hai chân bắt chéo, tư thế lười biếng có chút thẳng tấp.
Khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc đen như vực thẳm, làn da trắng bệch không có huyết sắc, đường nét trên gương mặt có chút sắc sảo và khiêu khích, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi đào hoa, lúc này không chút kiêng dè đánh giá cậu.
Tóc đen, mắt đen, nốt ruồi dưới đuôi mắt, lông mày cao hơi nhướng lên, đại mỹ nhân, tất cả những đặc điểm này đều phù hợp với mô tả trong sách.
Không đúng, so với miêu tả trong sách còn đẹp hơn, đẹp theo kiểu có tính công kích, đẹp kiểu hung hãn dọa người, kiệt ngạo, bất tuân không ai bì nổi.
Những từ ngữ nhạt nhẽo đơn giản không thể thể hiện được vẻ đẹp này.
Đây là nhân vật thụ chính Tạ Như Hành?
Nhưng Tạ Như Hành là một nhân vật trong tiểu thuyết, làm sao có thể xuất hiện ngoài đời?
Đường Bạch không thể mang một người sống động trước mặt liên hệ với người bệnh nặng quấn thân không thể chữa khỏi trong tiểu thuyết.
Tạ Như Hành trong tiểu thuyết đến cuối đời cũng không được điều trị, bởi vì hắn biết tác dụng phụ do thuốc ngụy trang gây ra không thể nghịch chuyển, hắn không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Tạ Như Hành lớn lên trong khu ổ chuột, hắn luôn tin vào qui luật cá lớn nuốt cá bé, đó là luật rừng của những người như hắn, đến lúc kiệt sức sắp chết cũng không chịu yếu thế trước bất kì kẻ nào.
Đoạn cuối tiểu thuyết, Tạ Như Hành tìm thấy một vùng đất hoang vu không người ở, trong lòng bàn tay cầm một mảnh cơ giáp, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm đầy sao, nghe nói khi một người chết đi sẽ trở thành ngôi sao. Tạ Như Hành nghĩ, nếu bản thân biến thành ngôi sao cũng là ngôi sao nhỏ bé, lạc lõng, bị mắc kẹt trong những đám mây đen, giống như khi hắn còn sống luôn độc lai độc vãng, bị mắc kẹt trong nhiều điều không thể.
Đường Bạch đang đắm chìm trong đoạn kết của cuốn tiểu thuyết, mắt ngấn lệ ngơ ngác nhìn Tạ Như Hành, trên mặt còn mang theo nước mắt, chóp mũi và khóe mắt vẫn đỏ bừng vì khóc.
Nhìn rất dễ thương.
Đồng tử Tạ Như Hành liên tục phóng đại.
Đường Bạch nhận thấy sự khác thường của Tạ Như Hành. Trong lớp học "Cách đoán tâm tư bạn lữ", giáo viên nói khi gặp người có hứng thú hoặc có ham muốn, khi ở trong trạng thái hưng phấn, đồng tử của họ sẽ liên tục phóng đại.
Cho nên Tạ Như Hành đang nhìn...Cố Đồ Nam ở phía sau mình?
Đường Bạch dè dặt đi đến bên cạnh, mắt phượng thâm thúy chuyển động con ngươi đen kịt, ánh mắt kiên định nhìn theo cậu.
Đường Bạch đột nhiên thụ sủng nhược kinh* có chút khó hiểu, tự hỏi bản thân có đức hạnh gì mà có thể thu hút được sự chú ý của Tạ Như Hành.
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Xét cho cùng, so với Tạ Như Hành xuất sắc, hoàn hảo và mạnh mẽ, cậu chỉ là một bình hoa omega vô dụng.
Chẳng lẽ ...
Một cỗ linh cảm đột nhiên xuất hiện, đám tóc ngốc nghếch phấn chấn vểnh lên, Đường Bạch hiểu rõ!
Chỉ có khả năng này, nhất định là như vậy! Tạ Như Hành đối với cậu cũng tương tự như cậu đối với Tạ Như Hành không phải chính là...
Sự đồng cảm giữa các omega thông minh xinh đẹp sao? !
Đường Bạch bình thường gặp được một omega xinh đẹp thì không khỏi trầm trồ, tán thưởng, rốt cuộc các omega xinh đẹp rất dễ bị thu hút lẫn nhau.
Khi đi dạo trên phố, Đường Bạch càng muốn được omega chú ý, được đồng giới công nhận ăn mặc thời trang. Chỉ tiếc số lượng omega rất ít, hầu hết omega vì sự an toàn nên hiếm khi ra ngoài một mình.
Các omega quý tộc còn đỡ, omega bình thường rất hay mất tích, đặc biệt vào ban đêm, các vụ mất tích xảy ra thường xuyên hơn.
Đường Bạch nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết, nhờ sự thúc đẩy của Tạ Như Hành, nhiều quyền lợi của omega đã được pháp luật bảo vệ, tuy quyền sinh dục và quyền lựa chọn nghề nghiệp còn chưa được tự do nhưng lúc đó omega có thể quang minh chính đại đi ra ngoài vào ban đêm, không lo sợ an toàn của bản thân bị đe dọa.
Nếu Tạ Như Hành là omega trong tiểu thuyết, điều đó có nghĩa là...sau này những điều trong sách nói đến sẽ được thực hiện từng cái một?
Nghĩ đến đây, hốc mắt Đường Bạch đau xót, khung cảnh mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy, người mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ gặp được trong đời, thế nhưng khoảng cách lại trong tầm tay, cậu khó khăn hít hít mũi mới không khiến nước mắt chảy xuống.
Tạ Như Hành: "...?"
Hắn và omega nhìn nhau trong chốc lát, lại không ngờ omega đột nhiên thay đổi sắc mặt, nước mắt như ngọc đan trên lông mi, khóe miệng co rút, là bộ dạng muốn khóc lại kiên cường nhịn, vô cùng đáng thương.
Cậu nhìn omega muốn khóc nhưng kiên cường kìm lại, dã thú hung bạo trong lòng muốn giải thoát đột nhiên đỏ mặt.
Cái này...omega này...tại sao ngay cả khóc... cũng giống người xuất hiện trong mấy giấc mộng tinh của hắn...
Trong tình huống bình thường, đại ca alpha bề ngoài lãnh khốc, tính cách hung tàn rất thích hợp với đại tẩu omega phong tình vạn chủng.
Bởi vì alpha càng mạnh thì càng nhạy cảm và yếu ớt trong kỳ mẫn cảm, giống như một đứa trẻ háo hức tìm kiếm sự an toàn, rúc vào vòng tay của một omega để được an ủi.
Trên diễn đàn Alpha có nói, một omega gợi cảm luôn có khí chất của một người mẹ, đó là cám dỗ chết người đối với một alpha trong thời kỳ mẫn cảm.
Nhưng Tạ Như Hành khẳng định mình vô cảm đối với omega gợi cảm trưởng thành phong tình vạn chủng, hắn chỉ thích omega nũng nịu, loại omega giống mèo con, thỏ con.
Thời kỳ mẫn cảm khó chịu thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần hắn nắm chặt omega nhỏ của mình trong lòng bàn tay, mọi cảm xúc xấu sẽ bay biến hết!
Nhìn thấy Đường Bạch hốc mắt đỏ hoe đi về phía mình, Tạ Như Hành tỉnh bơ chỉnh dáng ngồi lười nhác trở thành đoan chính, âm thầm phỏng đoán omega này muốn lại đây làm gì.
Với ngũ cảm xuất sắc của alpha, hắn đương nhiên có thể nghe thấy Đường Bạch hỏi Cố Đồ Nam: "Anh biết Tạ Như Hành không?"
Khi Tạ Như Hành mới bắt đầu đi học, ảnh chụp lén hắn bị lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nghe nói đã gây ra náo động không nhỏ trong học viện của omega, việc này là bạn cùng phòng Cừu Ngôn nói cho Tạ Như Hành biết.
Chẳng lẽ omega này biết hắn qua vụ đó?
Dưới ánh mắt cường thế lại tràn ngập hứng thú của Tạ Như Hành, Đường Bạch cảm thấy hơi thở thấp hơn một chút, từ một viên kẹo cứng tan thành một viên kẹo mềm, nếu ánh mắt đối phương càng sắc bén thì sẽ biến thành nước đường.
Rõ ràng đối mặt với alpha có cấp bậc như Cố Đồ Nam hắn cũng không sợ hãi.........
Không hổ là Omega Light!
Chờ đã, mình không thể chắc chắn Tạ Như Hành là Omega Light, không chừng chỉ là trùng tên trùng họ thì sao?
Đường Bạch vì Tạ Như Hành xuất hiện trong hiện thực vui đến phát khóc, lại sợ do bản thân nhận lầm, nghĩ đi nghĩ lại, Đường Bạch quyết định thử thăm dò một chút.
Cậu thật cẩn thận hỏi: "Xin chào, anh có biết 'Rat'..."
Cuốn sách giới thiệu sự nghiệp kiếm sống của Tạ Như Hành. Trước khi được nhận vào Học viện Quân sự Liên bang, Tạ Như Hành là một tay lái có tiếng trong giới thi đấu cơ giáp ngầm, "Rat" là mật danh của Tạ Như Hành trong đấu trường ngầm.
Chưa kịp dứt lời, đôi mắt phượng đối diện khẽ nheo lại, mang theo ánh mắt dò xét.
Tạ Như Hành xương mày dốc, lông mi còn muốn cao hơn lông mày, nhìn người ta ánh mắt lạnh lùng rất thù địch, nhưng Tạ Như Hành quá đẹp, theo như lời của các fan trong sách thì cho dù Tạ Như Hành đảo mắt xem thường, mọi người đều bị sắc đẹp chiếu sáng đến mức xoắn ốc thăng thiên*.
(*xoắn ốc thăng thiên: bắt nguồn từ anime Kobayashi-san Chi no maid Dragon, trước khi OP cao trào, đội đập sẽ cử Đội Thăng thiên chuẩn bị sẵn sàng, sau đó mọi người trong Thị trấn giang tay và xoắn ốc lên trời.)
Hơn nữa, có lẽ là hiệu ứng Omega Light quá nặng, Đường Bạch biết Tạ Như Hành là người bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, trong lòng cũng không có bao nhiêu sợ hãi. Đầu quả tim run lên, một phần là do Tạ Như Hành đứng ở đó quá đẹp trai, mặt khác là bởi vì...
Đường Bạch biết mình đoán đúng rồi.
Không giống như những cuộc thi thông thường mang tính giải trí cao, những cuộc thi trong đấu trường ngầm rất dã man đẫm máu, trước đó đọc không hiểu quyển sách trong đầu, Đường Bạch hoàn toàn không có nghe nói qua khu ổ chuột có tổ chức thi đấu ngầm, càng không biết “Rat” là tuyển thủ cơ giáp.
Tình tiết trong sách lại một lần nữa bị đánh đồng với người trước mặt, cho dù nói lời này rất phản khoa học, nhưng Đường Bạch không thể không tin tưởng...
Cậu thật sự sống trong thế giới của tiểu thuyết, người ngồi trước mặt cậu là nhân vật thụ chính, Nguyên soái trẻ nhất trong lịch sử Liên bang, Omega Light Tạ Như Hành.
Cậu cứ thế mà phát hiện một bí! mật! động! trời!
Con ngươi Đường Bạch chấn động, tóc tai run lên, run rẩy ôm lấy hộp cơm nhỏ, ngón tay không cẩn thận ấn vào chốt mở, ‘cạch’ một tiếng tự động mở ra, lộ ra thức ăn được sắp xếp tinh tế bên trong: cơm trắng hình trái tim, trứng luộc, bên cạnh là thịt kho tàu béo nhưng không ngán, bông cải xanh và tôm đã bóc vỏ.
Là học sinh ba tốt của Học viện bình hoa, Đường Bạch là một người nấu ăn giỏi, những bữa cơm cậu nấu thường được dùng làm mẫu, truyền cho cả lớp thưởng thức, mỗi người chỉ được cho một thìa nhỏ.
Lần này đưa cơm hộp tình yêu cho Cố Đồ Nam cũng là chủ ý của giáo viên. Giáo viên nấu ăn của Đường Bạch luôn tin rằng: "Muốn chinh phục một alpha, trước tiên hãy chinh phục dạ dày của anh ta". Sau khi biết học trò có hôn phu, quyết định bài tập nấu ăn sau này của Đường Bạch sẽ ưu tiên cho vị hôn phu nếm thử trước.
Chỉ tiếc giáo viên nấu ăn tính sai, Cố Đồ Nam thà đi ăn cơm huấn luyện ở nhà ăn còn hơn là nếm thử làm bài tập xuất sắc của Đường Bạch.
Mùi thơm quyến rũ khiến ngón trỏ động đậy, Đường Bạch vô thức ngước mắt lên, thấy hầu kết Tạ Như Hành lăn lộn.
Đường cong cổ của Tạ Như Hành rất gợi cảm, làn da tái nhợt đến không có huyết sắc, khiến trong đầu Đường Bạch không hiểu sao nảy ra một ý tưởng...
Tạ Như Hành đeo vòng cổ màu đen nhất định rất đẹp.
Omega đeo vòng cổ để bảo vệ tuyến thể khi ra ngoài, Đường Bạch cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, vòng cổ của cậu luôn rất lạ mắt, cơ bản không 'get' được vẻ đẹp đơn giản. Bây giờ cậu thực sự muốn mua một mớ vòng cổ màu đen đơn giản cho Tạ Như Hành.
Tạ Như Hành thực sự đã hy sinh rất nhiều để thực hiện ước mơ của mình, ngay cả trang sức cơ bản của omega như vòng cổ cũng không đeo.
Omega nào không yêu cái đẹp? Có lẽ, nội tâm Tạ Như Hành đã ao ước được quang minh chính đại đeo những món trang sức nhỏ xinh, khoác lên mình những bộ lễ phục tinh xảo, lộng lẫy, cùng đi dạo phố uống trà chiều với các chị em omega khác.
Đường Bạch trìu mến nhìn Tạ Như Hành.
Tạ Như Hành: “…?”
Đôi mắt được nước mắt rửa sạch kia không có bao nhiêu sợ hãi, ngược lại mềm mại nổi lên…thương hại?
......không phải? Là trìu mến sao ?
Đôi mắt màu hổ phách quá đỗi dịu dàng, Tạ Như Hành không thể phân biệt được cảm xúc đó đến tột cùng là gì, nhưng tuyệt đối không có ác ý.
Chưa từng có ai nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, đủ mềm mại để xoa dịu mọi tức giận trong lòng.
Hắn thấy Đường Bạch ôn nhu nhìn mình một cái, lại nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cơm huấn luyện trước mặt hắn.
Rồi cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách ấy càng dịu đi! Lần này là tình mẫu tử!
Nhớ tới cuối sách có tình tiết Tạ Như Hành bị bệnh dạ dày giày vò, tìm bác sĩ nổi tiếng khắp nơi cũng vô phương cứu chữa, trái tim nhỏ bé của Đường Bạch lại nhói đau...
Omega Light tương lai, sao có thể ăn loại đồ ăn quái quỷ còn không bằng thức ăn cho lợn?
Đường Bạch hai tay bưng hộp cơm nhỏ, ngượng ngùng đặt trước mặt Tạ Như Hành, mềm mại ngọt ngào nói: "Cái này là em tự làm, chúng ta là omega, phải chú ý ăn uống và chăm sóc thân thể"
Tạ Như Hành: "...?"
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tạ Như Hành: Em ấy thích mình sao?
Đường Bạch: Wuli Quang Quang* của chúng ta chịu khổ nhiều rồi, đến đây, ăn nhiều một chút, mẹ thương con!
(*Wuli là từ tiếng Hàn, có thể gọi những người rất thân thiết: WuLi + tên.
**Quang Quang: trong Omea Light thì từ Light(之光) nghĩa là ánh sáng và 光 Hán-Việt đọc là Quang, em bé double lên cho dễ thương đó mà.)