Chủ quán thấy bọn họ không tin, lập tức trình bày: "Quách Trang vốn là nhà giàu số một ở thôn chúng tôi, thời xưa nhiều người trong gia đình đều làm quan lớn, của cải như nước, tiêu xài không hết! Nhưng đã qua mấy trăm năm, thế mà Quách Trang vẫn hưng thịnh không suy, không ai dám động vào, tại sao lại thế? Là vì thôn chúng tôi có đạo đức tốt ha? Có cái rắm ấy! Thật ra là không dám động đến đó chứ, người có lòng tham đối với gia tài của Quách Trang, đều không có kết cục tốt."
Thương Lộ Lộ hỏi: "Quách Uyển Giang có liên quan gì đến Quách Trang không?"
"Quách Uyển Giang chính là chủ nhân cuối cùng của Quách Trang."
Men theo đường núi bên cạnh Quách Trang Lão Tửu đi lên, chính là Quách Trang.
A Bảo duỗi cổ liếc mắt một cái, không thấy hứng thú, chuẩn bị xuống núi.
Thương Lộ Lộ hỏi: "Không đi xem chút hả?"
Thương Lộ Lộ gật đầu. Đệ tử mới nhập môn phái Thanh Nguyên sẽ được các sư huynh mang đi xem các loại quỷ. Quỷ chết đuối, quỷ treo cổ, quỷ đột tử... Hoa hoè loè loẹt linh tinh đều được xem hết một loạt. Nói cho văn vẻ là để: Đi đêm không sợ gặp ma!
"Cho nên là đi gặp mấy con quỷ với chúng ta mà nói chẳng khác nào xem cá bơi trong nước, có gì mới mẻ đâu?" A Bảo nói.
"Vậy anh muốn về làm bài tập ư?" Thương Lộ Lộ hỏi lại.
A Bảo thiếu chút nữa vấp ngã, khó khăn lắm mới đứng vững, vẻ mặt như vừa gặp quỷ: "Sao em biết anh có bài tập?"
Thương Lộ Lộ đáp: "Tam Nguyên tiên sinh nói. Anh ấy bảo em ba ngày nhắc anh một lần."
Sắc mặt A Bảo như ăn phải bả, lập lòe lúc xanh lúc trắng, chợt đen chợt hồng.
Thương Lộ Lộ tốt bụng hỏi: "Cần em giúp không?"
"Sao?"
"Anh bực mình quá, nghĩ mãi không ra! Tại sao cứ có người bắt tank phải lên phép là thế nào?"
"Ý anh là "lên phép" trong mơ?"
(Trong câu nói của A Bảo có dùng thuật ngữ trong game. Tank thường sẽ dùng đồ cộng máu và giáp để tăng sức chống chịu của mình làm lá chắn cho đồng đội, còn đồ phép là để cho các pháp sư dùng. Câu này có nghĩa là A Bảo là thi soái có khả năng chống chịu đỡ đòn cao như tank mà cứ phải học tập pháp thuật.)
"..."
Học sinh có ba gánh nặng đè đầu — Bài tập, học thêm và thi cử.
Nhưng cậu còn thảm hơn so với học sinh bình thường, học sinh khác học xong sẽ được tốt nghiệp, còn cậu thì sao, cái vị người yêu nhà cậu đâu có như thầy giáo nhà người ta, có cố gắng cả đời cậu cũng chẳng thoát nổi cái kiếp học sinh, cả đời không gỡ được gánh nặng đè đầu đó xuống.
Đối phương lại như cố tình mà nhắm đúng phía A Bảo đứng, lao đầu đến.
A Bảo cuống quít chạy qua chạy lại quanh Thương Lộ Lộ, trốn sau lưng cô nói: "Tôi đã có người trong lòng, không thể ôm ấp người khác!"
Thương Lộ Lộ nâng tay giữ lại người cô gái không ngừng khuỵu xuống, "Cô làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
Đôi mắt cô gái như lũ tràn bờ đê, nước mắt tuôn không ngừng nói: "Đại sư à, anh phải báo thù cho chúng tôi! Tôi cầu xin các người!"
Thương Lộ Lộ không kéo cô dậy nổi, đành phải để cô ngồi khóc.
Gió ấm thổi nhè nhẹ, suối nước chảy róc rách, bên bờ hoa cỏ đung đưa, đúng là khung cảnh ý xuân dạt dào!
— Nếu không có mấy tiếng nức nở "hu hu" "hức hức" thì còn tuyệt vời hơn nữa.
Cô gái khóc đến sức cùng lực kiệt, mãi mới thút tha thút thít mà dừng lại.
A Bảo đứng đến hai chân tê rần, đang muốn nhấc chân khởi động hai bước, đã bị cô gái ôm chân đè lại.
"Chỉ cần đại sư chịu giúp tôi báo thù, không cần biết có yêu cầu gì, tôi đều đồng ý." Cô gái hơi ngửa đầu, lấy đôi mắt hồng hồng ngập nước mà nhìn cậu.
A Bảo nói: "Việc ấy còn phải xem xét đã."
"... Oà!" Cô gái lại bật khóc lần nữa.
Vất vả đợi mãi cô mới khóc xong, chút nước mắt ép cũng không ra nữa, A Bảo với Thương Lộ Lộ đã khoanh chân ngồi trên đất được nửa tiếng.
Thể xác và tinh thần Thương Lộ Lộ đều mệt: "Đừng khóc nữa, cô muốn báo thù ai, nói rõ ràng trước đã."
Cô gái nói một chữ hức một lần mà kể lại rằng:
Cô là người ở nơi khác, cùng về quê với bạn trai, chuẩn bị bán đất để lấy tiền, đi nơi khác mua nhà kết hôn. Vốn tưởng rằng ba ngày có thể làm xong chuyện này, nhưng đến hơn nửa tháng vẫn chưa xong. Hai người đang định rời đi, tối hôm qua cô lại phát hiện bạn trai đã đột ngột tử vong một cách khó hiểu.
"Bọn họ nói anh ấy vì áp lực quá lớn mà tự sát! Tôi là bạn gái anh ấy, anh ấy có tự sát hay không chẳng lẽ tôi còn không biết? Bảo anh ấy gϊếŧ người khác còn có khả năng, nhưng nói anh ấy tự sát, dù có đánh chết anh ấy cũng không thể xảy ra!"
Cô gái tức giận đến cả người phát run.
Tối hôm qua...
A Bảo đột nhiên dọa cô ta.
"A!!!" Cô ta thét chói tai.
A Bảo gật đầu. Đúng là giống với tiếng hét đinh tai nhức óc đêm hôm qua. Nghĩ lại có lẽ lúc cậu nghe được tiếng kêu chính là thời gian cô gái này phát hiện thi thể bạn trai mình.
"Cô đã báo cảnh sát chưa?" A Bảo hỏi.
Cô gái nói: "Bọn họ không cho tôi báo cảnh sát, tôi lại không có điện thoại, không có cách nào để báo cảnh sát... Tôi cũng không thể đi ra ngoài thôn, tôi còn phải trông thi thể của anh ấy. Hai người giúp tôi với! Đại sư, anh tìm bạn trai tôi về đi, để anh ấy gϊếŧ chết những tên khốn nạn đó!"
"Cô đi tìm chúng tôi, vậy thi thể làm sao bây giờ?"
"Tôi khóa cửa..." Ngẫm lại vẫn không yên tâm, cô muốn dẫn hai người A Bảo và Thương Lộ Lộ trở về nhà.
A Bảo sợ phiền toái nên chỉ cho cô gái một người khác để cô ta cầu giúp: Khách sạn Hâm Hải có một tiểu thuyết gia trinh thám suy luận như thần.
Người bị "mời" đi rồi, Thương Lộ Lộ không tàn thành lắm mà nhíu mày: "Anh mặc kệ cô ta à?"
A Bảo nói: "Em đã bao giờ đọc được tiểu thuyết trinh thám mà xuất hiện đại sư bắt quỷ chưa?"
Thương Lộ Lộ: "..."
Tất nhiên là chưa rồi. Nếu đại sư triệu quỷ hồn về, hỏi sạch sành sanh ngọn nguồn chi tiết thì còn gì là trinh thám?
"Cho nên vụ án gϊếŧ người không phải do chúng ta quản." A Bảo nhàn nhạt nói.
Trên đường trở về, Thương Lộ Lộ vắt óc suy nghĩ lôi ra việc để phản bác.
Cuối cùng, cô cũng lôi ra được một trường hợp: "Sư huynh đã nói là các anh cùng nhau phá vụ án nữ minh tinh bị gϊếŧ liên hoàn." (Trong Lưu Quỷ: Quyển 1 - Bách Niên Mộng)
A Bảo đáp: "Vụ án kia hung thủ không phải người."
Thương Lộ Lộ không còn lời nào để nói.
Cô gái kia đã về khách sạn trước một lúc, để tránh đụng phải, khi A Bảo trở về còn cố ý đi đường vòng, ai ngờ vẫn gặp nhau ở cửa khách sạn.
Lê Kỳ đang cùng cô gái cúi đầu nói to nói nhỏ, đợi đến khi A Bảo đến gần, cô gái ngẩng đầu liếc mắt, quay đầu bước đi, như người xa lạ.
A Bảo thở dài. Gật đầu xã giao, quan hệ giữa hai người mong manh như bong bóng vậy — tưởng như có thật nhưng chỉ cần một tia nắng chiếu vào là có thể tan vỡ.
Lê Kỳ hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui hôm qua, vui vẻ chào hỏi bọn họ, cũng nói cho bọn họ, cảnh sát đã tìm được cái xác chết trôi kia, đang tích cực phá án điều tra hung thủ. Mặc dù không công khai, nhưng qua nói chuyện, Lê Kỳ cũng cảm nhận được cảnh sát nghi ngờ nghi phạm là người ở thôn Thường Nhạc.
Cuối cùng, anh ta còn nhét thêm ý nghĩ của mình: "Đây là lẽ đương nhiên, nơi đó cách trấn Vương Gia xa như vậy mà thôn Thường Nhạc lại rất gần. Hơn nữa, vừa rồi tôi lại nghe được một vụ 'tự sát' khả nghi trong thôn mới xảy ra nữa."
A Bảo còn chưa kịp tỏ ra mình không có hứng thú với chuyện đó, Lê Kỳ đã hưng trí bừng bừng mà nói ra chuyện của cô gái kia, lấy kĩ năng viết tiểu thuyết trau chuốt lại ngôn từ một lượt, làm cho câu chuyện được kể lại thành một vụ án chấn động lòng người.
"Dùng tự sát để che giấu mưu sát là kịch bản thường thấy trong các tiểu thuyết trinh thám! A, cảnh sát Vương đêm nay ở lại khách sạn, tôi phải nói chuyện này cho anh ấy mới được! Ngăn không cho người ta đem La Lượng đi chôn!" Lê Kỳ vội vàng tạm biệt rồi hấp tấp mà chạy đi báo tin.
...
A Bảo nói: "Tiểu thuyết gia kể chuyện có khác, càng nghe càng thấy lôi cuốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Đột nhiên rất muốn biết hung thủ rốt cuộc là ai.
A Bảo với Thương Lộ Lộ cùng nhau ăn cơm tối, rồi sau đó tách ra hoạt động riêng.
A Bảo đến trước quầy lễ tân mượn điện thoại, mới vừa bấm được vài số thì nhìn thấy cô gái kia hoang mang hoảng loạn vọt vào, chạy tới hướng thang máy...
Sau hai cuộc điện thoại không liên lạc được, A Bảo thấy cô ta mang theo Lê Kỳ cùng một người đàn ông cao lớn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
A Bảo buông điện thoại báo bận xuống, đang định trở về phòng, cổ đột nhiên bị tóm lấy. Đối phương hung dữ tra hỏi: "Sao cậu ngang ngạnh quá vậy?"
A Bảo hất cánh tay đang đặt trên cổ mình ra: "Cái này gọi là "cứng"!"
"Người dân trong thôn muốn đem La Lượng đi chôn, chúng ta mau đi ngăn cản." Lê Kỳ lôi kéo cậu muốn chạy, mũi chân trên sàn nhà vẫn như chôn chặt, đứng yên tại chỗ.
A Bảo hai chân vững như cổ thụ cắm rễ dưới sàn, chậm chạp nói: "Tôi có thu thêm phí hỗ trợ đó."
Lê Kỳ mặt đỏ ngầu, khiêng tay cậu, nỗ lực kéo đi: "Tôi, có, tiền!"
Ra ngoài cùng người có tiền, vậy mà vẫn phải đi bộ.
A Bảo đút tay túi quần, ngửa mặt lên trời thở dài.
Lê Kỳ bước nhanh, nhiều lần lại phải dừng lại đợi cậu, thật là Hoàng đế chưa vội nhưng... Thái phó đã gấp ẻ! Anh ta không nhịn nổi nữa liền duỗi tay kéo người đi, lần này lại kéo được người đi. Nhưng cùng lắm là kéo được tay áo, ngay khi tay anh ta chạm vào, A Bảo tránh ra, chỉ cho nắm lấy một góc áo, tương đối lạnh lùng.
Lê Kỳ cũng không quan tâm, chỉ lo tăng tốc, đoạn đường dài lê thê trong trí nhớ của A Bảo bỗng chốc như ngắn lại một nửa.
Phòng ở của La Lượng ở tầng hai, chỉ có duy nhất một cầu thang dẫn lên nằm giữa hai cái phòng cũ, rộng tầm bốn gang tay phải nghiêng người mới có thể đi qua.
Lên tầng, tầm nhìn rộng rãi sáng sủa. Phía dưới là mái nhà của một gia đình bị nhà họ La làm thành sân trước, chất một đống đồ linh tinh lặt vặt. Trong sân có một cái lán, treo bóng đèn nhỏ. Ánh đèn yếu ớt chiếu vào cửa nhà đang mở ra của La Lượng, trong phòng có mấy người đứng.
A Bảo đi theo Lê Kỳ đến cửa, mấy người bên trong phòng nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn.
Đứng bên trong có bạn gái của La Lượng. Cô nhìn thấy Lê Kỳ, lập tức mắt sáng lên, như có lời muốn nói, lại bị một thanh âm vang lên chặn lời: "Lê tiên sinh tới rồi."
Một người đàn ông to con cao mét chín cúi đầu từ trong phòng đi ra, lúc đứng thẳng sẽ làm cho người ta cảm thấy đỉnh đầu của người này như chạm đến tận trời.
"Cảnh sát Vương." Lê Kỳ quan tâm bước lên trước, đưa mắt kiểm tra người mét chín kia một vòng, như sợ anh ấy ở đây bị người ta ăn hiếp.
A Bảo câm nín đứng nhìn. Cái vóc người này mà bị ăn hiếp gì chứ, chỉ sợ một đấm được anh thì đã bị anh đấm cho ngã bảy tám người.
Cảnh sát Vương dặn dò những người khác: "Di thể La Lượng tạm thời đừng động vào, ngày mai sẽ có đồng sự của tôi đến khám nghiệm tử thi. Nếu không có vấn đề thì đem đi chôn cũng chưa muộn, yên tâm. Hơn nữa bây giờ trời tối om om, lỡ như bị va chạm vào đâu thì sao, đúng không? Người sống tốn công vô ích, người chết cũng không được yên thân."
Khuyên nhủ người dân trong thôn nửa ngày mãi mới chịu rời đi.
Có người không yên tâm, trước khi đi còn nói: "Ngày mai nhất định phải đem đi chôn, cái thời tiết này, để thi thể trong nhà sẽ dụ sâu bọ đến! Nhà chúng tôi ở dưới tầng sẽ không ở được."
Bọn họ đi hết, tầng hai chỉ còn lại bốn người.
Cảnh sát Vương nói với bạn gái La Lượng: "Bước đầu kiểm tra, phát hiện vết dây siết trên cổ là vết thương duy nhất, có khả năng là ngạt thở dẫn đến tử vong. Nếu cô không yên tâm, ngày mai tôi bảo đồng sự mang thi thể về trong sở kiểm nghiệm kĩ lại một lần nữa."
Bạn gái nói: "Cảnh sát, anh nghe tôi nói đã, La Lượng mọi năm không ở nhà, lão Vạn, lão Ngụy dưới tầng đã muốn chiếm cái phòng này từ lâu rồi, cùng thông đồng âm mưu với người trong thôn. Bây giờ La Lượng trở về, chính là cái gai trong mắt bọn họ, mấy ngày trước còn chạy lên mắng chúng tôi trên tầng ồn ào quá. Bây giờ La Lượng đã chết rồi, phòng ở nhất định sẽ bị thôn thu hồi, thế này còn chưa đủ rõ để biết ai là hung thủ sao?"
Cô ta lặp đi lặp lại "Bọn họ là hung thủ, bọn họ chính là hung thủ, bọn họ nhất định là hung thủ" như con rối.
Cảnh sát Vương lên tiếng đánh gãy lời nói của cô: "Tình huống cô nói chúng tôi sẽ suy xét sau. Bây giờ quan trọng nhất chính là cô, phải thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi thật tốt. Chờ sự việc kết thúc thì trở về nhà thăm người thân gặp bạn bè, đi dạo phố, ăn uống, mua sắm, trang điểm cho mình thật xinh đẹp. Người chết không thể sống lại, người sống còn phải sống tiếp, bên cạnh cô còn có cha mẹ người thân mình..."
Khi không lại bị người ta dạy cho một khoá "Quà tặng cuộc sống" làm bạn gái La Lượng hai mắt đăm đăm, khuôn mặt biến thành màu đen, hận không thể đạp đất thành ma. Cô cứng ngắc nói lái sang chuyện khác: "Lê tiên sinh đâu rồi?"
Ánh mắt người mắt đảo qua, nhìn thấy trong nhà La Lượng, thoáng có nửa cái mông đang vểnh lên.