Cái cảm giác bị lưỡi dao nhọn đâm vào này, cũng rất thật.
Anh cảm nhận rõ ràng sự đau đớn dữ dội!
Nhưng anh đang đứng dưới mưa, không hề bị thương chút nào. Cái cảm giác lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua tim này từ đâu mà đến?
Anh cố nén cơn đau, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thi Di.
Không có ai bắt máy. Mấy phút trước đây thôi, cô còn nói chuyện điện thoại với anh mà.
Anh lại gọi cho phòng bệnh sản khoa Bệnh viện trực thuộc số 2, nơi mà Hoàng Thi Di đang thực tập, cô y tá nghe điện thoại cho anh biết là Hoàng Thi Di đã rời khỏi phòng bệnh cách đây khoảng hai muơi phút rồi, vẫn chưa quay lại.
Cô ấy đã đi đâu?
Anh bắt đầu chạy như bay, không lâu sau đã ra khỏi rừng Tử Trúc, đi trên con đường chính của Đại học Giang Kinh – Đường Hành Tri.
Gọi điện cho Hoàng Thi Di vẫn không có người nghe máy.
"Bọn họ" vẫn lướt qua trước mắt anh. Quan Kiện đột nhiên cảm thấy cái hành lang dài tăm tối hoàn toàn không chỉ là xuất hiện trong lúc anh bị ảo giác, nó thậm chí là một nơi mà anh biết rất rõ. Đó là nơi nào chứ?
Đau đầu, đau muốn chết đi được, đầu anh muốn vỡ ra! Cơn đau từ trên đỉnh đầu truyền xuống, anh đau đến nỗi phải hét lên.
Liền sau đó, cơn đau tràn xuống trán, chân mày, sống mũi, dường như có một cái cưa vô hình đang chẻ sọ của anh ra làm đôi.
Nhưng trên mặt anh chỉ có nước mưa, mồ hôi và nước mắt đau đớn của anh, khuôn mặt anh vẫn nguyên vẹn.
Thi Thi!
Quan Kiện lại gọi điện lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Cơn đau đớn chợt ngừng lại, dường như để cho anh hiểu ra, nhưng anh chỉ miễn cưỡng điều chỉnh lại nhịp thở, cơn đau như bị dao nhọn đâm vào và cảm giác nhoi nhói một lần nữa lại cùng lúc xâm chiếm anh, lần này, bắt đầu từ sau gáy, anh thậm chí còn cảm thấy được sự ma sát giữa lưỡi cưa và cái gáy.
Cuối cùng anh cũng đã lĩnh hội được thế nào là "đau không muốn sống nữa", da thịt ở phần trước trán anh giống như bị một đôi tay cấu xé một cách dã man, sau đó thì đến xương sườn, từng chiếc xương một, đang bị cắt thành từng đoạn từng đoạn.
Cùng lúc đó, anh thấy một ánh sáng đang nhảy múa bay lượn.
Đom đóm!
Con đom đóm đang nhảy múa từ từ biến thành hai con mắt, trong bóng tối, lại càng rõ nét, đó là đôi mắt mà anh hết sức quen thuộc.
Điều làm cho anh cảm thấy lo lắng chính là ánh mắt ấy, ánh mắt pha trộn sự kinh hoàng, phẫn nộ và khó tin.
Trong chớp mắt, đôi mắt lại biến mất. Ánh mắt đó dường như chỉ là lóe lên một chút trong đầu của anh, lập tức bị cảm giác đau đớn đang cuộn trào mãnh liệt trong anh gạt ra mất.
Anh lại cũng chẳng có cách nào chống lại được, không thể giữ thăng bằng nổi, anh ngồi bệt xuống nền đất trơn ướt, hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chống cự lại với cảm giác đau đớn tột cùng đó.
*
Hoàng Thi Di bỏ điện thoại xuống, cảm thấy hơi hối hận. Sợ hãi cái cảm giác ưu tư này, không nghĩ đến nó, không nhắc đến nó, đuơng nhiên nó không tồn tại trong người, mà một khi bị nhắc đến, thì sẽ giống như bị khối u, trong trái tim, trong tư tưởng, lan tràn ra mà không cách nào khống chế được. Khi mới bước vào khu nhà giải phẫu cũ, Hoàng Thi Di hoàn toàn không cảm thấy gì cả – Hai năm trước, khi học tiết giải phẫu, cô vẫn thường xuyên vào xem tiêu bản ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt – Nhưng ban nãy khi được Quan Kiện hỏi han quan tâm, ngược lại còn làm cho cô có cảm giác kinh hãi hơn.
Tòa nhà giải phẫu này nghe đâu đã có lịch sử gần trăm năm rồi, có lẽ là một trong những nơi có nhiều ma quỷ nhất Giang Kinh. Sau khi khu nhà này được chọn làm bối cảnh cho cuốn tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng nhà nhà đều biết "Kỳ án ánh trăng", cái lớp mạng che mặt khủng bố mà thần bí đó cũng không biết là đã bị lộ ra, hay là càng sâu kín hơn. Dường như mỗi năm đều có người "gặp ma" ở đây, nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng, thậm chí còn thấy cỗ quan tài bằng thủy tinh.
Thực ra thì có cái gì đáng sợ chứ! Khu nhà giảng dạy y học cơ sở mới được đưa vào sử dụng năm ngoái, nhà xác và phòng thực nghiệm, phòng chuẩn bị đều được dời đi từ trong khu nhà giải phẫu này, căn nguyên làm cho người ta "kinh hãi" trong suốt bao nhiêu năm nay đã không còn nữa.
Nguyên nhân thực sự làm cô hối hận có lẽ là vì cô đã giấu Quan Kiện, bảo rằng mình vẫn còn trực ban trong phòng bệnh. Cô than thầm: Những ngày vừa qua, cô đã bao lần muốn nói thẳng ra những gì đã trải qua. Nhưng cô lại là người theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng là một cô gái độc lập và rất hiểu ý người khác. Cô biết được tuổi thơ và thời niên thiếu của Quan Kiện đã trải qua trong sợ hãi, đau đớn và cả những cuộc thí nghiệm không ngừng, anh hiếm có được những ngày vui vẻ bình thường như những năm gần đây, không lý gì cô lại bắt anh cùng chịu những phiền toái của riêng mình.
Sự trùng hợp này làm cô sinh nghi. Tại sao đối phương lại chọn chỗ này để gặp mặt? Nếu không phải vì đối phương nói ở đây có một tin tức rất quan trọng thì cô đã định quay về rồi. Lúc này, cô đã bước vào phòng 109 – nơi đã hẹn trước, mở đèn lên, theo bản năng cô đóng cửa lại. Trong phòng không có bất kỳ vật dụng nào, trống huơ trống hoác, chỉ còn lại một cái tủ chứa dụng cụ và một cái hồ ximăng chứa nước. Trong không khí có mùi ẩm mốc thường thấy ở những căn nhà bỏ trống. Cô giơ tay xem đồng hồ, 9:35.
Người đó thật sự muốn thất hẹn à?
Một âm thanh kỳ quái "ken két rin rít" từ xa vọng lại, hình như là từ hành lang bên ngoài.
Nghe chừng như rất giống tiếng chuyển động của xe đẩy khi đẩy thuốc và dụng cụ thí nghiệm.
Âm thanh đó đột nhiên ngừng lại, hình như là dừng ngay trước cửa của căn phòng này.
Người này tính giở trò gì đây? Có nên ra ngoài cửa xem không?
Cô do dự một chút, nhưng cuối cùng nhịn không được cũng đi ra cửa, quan sát qua lớp kính bên trên cửa.
Bên ngoài, quả thực là có một chiếc xe đẩy đang dừng trước hành lang, đúng hơn là một cái bàn sắt lớn, đặt lên trên một chiếc xe đẩy cũng bằng sắt. Người đẩy xe lại không có ở đây.
Cô muốn ra ngoài xem xem, nhưng vì sự an toàn, cuối cùng cô cũng chế ngự được tính hiếu kỳ.
Đột nhiên, cô cảm thấy trên chiếc xe đẩy đó có vài thứ đáng ngờ, ban nãy chỉ nhìn thoáng qua, không được rõ cho lắm, hình như là...
Cô lại liếc ra ngoài một cái, đèn trên hành lang chiếu xuống ngay chính giữa mặt bàn sắt đó, một vệt màu đỏ sẫm.
Cô biết, mình càng không thể mở cửa ra.
Đèn hành lang đột nhiên tắt ngấm.
Tim cô run rẩy một hồi, vội lấy điện thoại ra.
Bốn bề vắng lặng, cô mở nắp điện thoại ra.
Ngay sau đó cô phát hiện, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại chính là nguồn sáng duy nhất ở đây – đèn trong phòng cũng tắt ngấm.
Trong lúc hoảng loạn, cô còn nhìn thấy một ngôi sao nhỏ lấp lánh, toả ra ánh sáng rất yếu ớt, đang nhảy nhót ngay bên cạnh cô.
Giống như một con đom đóm vậy.
Bóng tối u ám bao trùm lấy Hoàng Thi Di.