Buổi chiều khi dùng bữa, đạo giả nửa từ chối nửa nhân nhượng, miễn miễn cưỡng cưỡng uống mấy ngụm rượu. Ngao Khâm nói, đây là trái mơ năm trước hái xuống ngâm thành rượu, vào miệng thực ôn hòa, so với nước đường chỉ hơn một chút chua cay. Vô Nhai vừa uống một ly liền đỏ mặt, khuôn mặt như thoa phấn ửng một màu hồng son.
Ngao Khâm cố ý quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Ai chà, mưa này sợ là sẽ rơi đến sáng sớm mai.” Khóe mắt cố tình liếc về bên này, tiểu đạo sĩ len lén đưa tay quạt gương mặt nóng bừng, như cố gắng ra vẻ người lớn lại trước sau khó thoát được tính trẻ con, đáng yêu đến không nói nên lời.
Khóe miệng theo tâm trạng mà giương lên, ánh mắt đạo giả khó xử luống cuống, Ngao Khâm vờ như không hay, lại nhấc tay rót cho y một chén đầy : “Phong tục bản địa, chén rượu của khách quý không thể rỗng không, nếu không chính là cố ý chậm trễ. Nào, để ta kính đạo trưởng một ly.” Nét mặt cũng đầy ranh mãnh.
Chủ đề quay về đề tài lúc ban ngày hắn thao thao bất tuyệt giới thiệu về phong thổ bản địa, hảo tâm đề nghị với y: “Trà lâu tửu quán phương khách từ nam tới bắc nhiều vô số, đạo trưởng muốn hỏi thăm, vào đó là thích hợp nhất.”
Còn nói: “Võ quán Phiêu Hành cũng có người giang hồ thích kết giao, đến đó tìm người hỏi một chút, chắc sẽ có thu hoạch.”
Cuối cùng không quên dặn dò: “Chỗ đông người ngư long hỗn tạp, đạo trưởng ngươi một thân một mình, tiến thoái nên thận trọng một chút là hơn. “ Tựa như phải moi cả trái tim chân thành hừng hực ra.
Đạo giả gật đầu, đôi mắt trong suốt không chút vẩn đục dần trở nên mơ màng, cư nhiên lại tự động nâng chén rượu trên bàn lên uống, vẻ tươi cười câu nệ ban đầu không hiểu sao sinh ra vài phần hồn nhiên: “Công tử là người tốt.”
Tên ngốc, ngươi say rồi, rượu này khi ủ dùng dị pháp, lúc đưa vào miệng rất thanh ngọt, tác dụng về sau lại cực kỳ hung hãn, dùng để lừa những người như ngươi đó. Vẫn tin người giống như trước kia, dễ dàng mắc mưu, chỉ cần người ngoài cười mấy tiếng, nói vài lời hay, thế là mang cả tấm lòng ra đối tốt với người ta, thói quen qua luân hồi cũng không thay đổi được.
“Sao vậy?” Ngao Khâm nâng chén lắc đầu, chủ đề vừa thay đổi, khuôn mặt đã mang thêm vài phần thần bí, “Đạo trưởng, bỏ quá cho ta nhiều lời một câu, bản thành dù hẻo lánh, nhờ Đông Sơn Thanh Long thần quân phù hộ, từ trước đã mưa thuận gió hòa bốn mùa bình an, ngươi có thể yên tâm du ngoạn, tuy nhiên có một nơi tuyệt đối không thể tới gần.”
Khẩu khí của hắn trầm xuống khiến người ta thấy bí ẩn mà sợ hãi, đạo giả mơ mơ màng màng nghe được vài câu, thuận miệng hỏi: “Là chỗ nào?” Quên không từ chối ý định thêm rượu của hắn.
Ý cười trong mắt càng sâu, Ngao Khâm chậm rãi nhìn hoa văn chiếc lá xanh non biêng biếc trên miệng chén, màu sắc non nớt tươi tắn đến nhức mắt, “Đó là tòa Hàng Ma Tháp trong thành.”
Đạo giả “ồ” lên một tiếng, ngây ngốc truy hỏi: “Bên trong trấn yêu vật?”
Thì ra trừ “người kia”, y cái gì cũng không nhớ. Ngao Khâm buông tay, ánh mắt chuyển từ chiếc ly sứ đến khuôn mặt kiền tịnh phía trước, “Không phải yêu, là ma.”
“Ma?” Y xoa trán cố sức hỏi, say đến mức trên khuôn mặt đỏ ửng hiện ra vài phần ngốc nghếch.
“Tương truyền trăm năm trước có một tiên gia đã dựng lên tòa tháp cao để trấn ma, trưởng lão trong vùng kể lại, cho tới bây giờ, thật thật giả giả rất khó nói.” Ngao Khâm xoay người, tay chỉ ra ngoài cửa sổ thì thầm nói.
Đạo giả nhìn theo tay hắn, cuối trời sừng sững một tòa bát giác tháp cao lồng lộng lẳng lặng đứng sau màn mưa.
Trong lòng không hiểu sao lại rùng mình, cũng tỉnh táo hơn một chút, sắc trời mù mịt lại thêm mưa phùn mông lung, lờ mờ phác lên hình dáng tòa tháp hoành vĩ * khiến người ta khiếp sợ. Mái cong kiều giác* cao chót vót, thân tháp cứng cáp như kiếm, không biết làm ra từ tay vị tiên nhân nào, tháp này trời sinh đã mang theo nhuệ khí, chóp tháp hướng thẳng lên trời mà ẩn trong mây.
“Lệ khí thật lớn, sợ là thực sự trấn tà ma.”
Ngao Khâm phụ họa gật đầu, dặn thêm lần nữa:”Thế giới rộng lớn này luôn có những việc không thể nói ra. Tục ngữ nói, thà tin là có còn hơn tin là không. Đạo trưởng sau này gặp phải tòa tháp đó vẫn nên tránh xa là hơn.”
Đạo giả đầu óc mê muội thậm chí nghe không rõ câu trả lời của chính mình, bất tri bất giác lại bị hắn gạt rót thêm mấy ly nữa, đầu óc càng lúc càng nặng nề, hai tay chống xuống mép bàn nói: “Công tử đừng làm khó nữa, bần đạo sợ là say mất rồi.”
Trong hoảng hốt lại nghe tiếng hắn cười, không biết vì sao, cảm thấy tiếng cười thật quen thuộc, tựa hồ từ rất lâu trước kia đã thường xuyên văng vẳng bên tai.
Ngao Khâm ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn nhìn y say rượu, thưởng thức chiếc ly sứ trống trơn xoay đi xoay lại trên tay, “Đạo trưởng tính nán lại trong thành bao lâu?”
Đạo giả chìm trong men say cố giữ lấy một phần thanh tỉnh: “Bao lâu... Một tháng đi .... “
Ông chủ hiếu khách thành tâm giữ lại: “Không ngại thì ở thêm mấy ngày đi.”
Đạo giả khó hiểu, hắn không nhanh không chậm mà biện giải: “Trong nhà hiếm khi có khách quý đến chơi, năm này tháng nọ, quả thực là quạnh quẽ.”
Điềm tửu tác dụng chậm rãi mà mãnh liệt, đạo giả say đến nói cũng không xong, lại cố gắng chống đỡ: “Một tháng cũng đủ rồi.”
“Phải không?” Hắn bất động thanh sắc hỏi lại, tựa như muốn nhìn thấu qua chiếc ly, “Vạn vật chúng sinh, sao ngươi biết được ai là người kia?”
“Người kia chính là người kia, vạn vật chúng sinh, hắn là duy nhất.”
“Hoang đường !” Ngao Khâm ngẩng đầu cười to, mưa quất lên cửa sổ, vang lên từng tiếng tí tách.
Đạo giả không để tâm, chậm rãi cởi xuống trường kiếm đeo trên lưng vốn bất ly thân, đưa về phía trước, thân kiếm hướng về phía Ngao Khâm: “Rút kiếm này ra, ngươi chính là người đó.”
Không cần nhìn xuống cũng tả được hình dáng của kiếm ra sao, vỏ kiếm mộc mạc không một mảnh trang sức, thân kiếm so với binh khí tầm thường còn dày hơn rộng hơn, không bén nhọn, không bắt mắt, đặt giữa chúng thần binh hoa lệ, trông chẳng khác gì một lên ngốc đầu khờ não khờ. Đúng vậy, chính là một tên đại ngốc, thứ phế vật tồi tệ... Tay Ngao Khâm siết chặt, lời ra khỏi miệng ác độc không giấu diếm: “Nếu ở đây không tìm được người đó thì sao?”
“Nếu không tìm thấy, tức là hắn ở nơi khác....”
“Chỗ tiếp theo cũng không có thì sao?”
“Còn chỗ tiếp theo nữa.... “
“Không tìm được thì không bỏ cuộc?”
“Không bỏ cuộc.” Y cuối cùng cũng không chống lại được cơn say dâng lên như thủy triểu, ánh mắt si mê, khó khắn lắm mới nghe được câu cuối cùng.
Mưa rơi bên song cửa, tháp cao sừng sững phía chân trời như một cái lồng khổng lồ phủ lên tâm trí, đầu ngón tay miết lên hoa văn chiếc lá xanh biếc sống động trên miệng chén, móng tay trở nên trắng bệch, bất giác đã ấn thật mạnh tay, hận không thể bóp vỡ. Ngao Khâm cắn răng nói: “Ngươi có từng nghĩ rằng, thế gian có lẽ không hề tồn tại một người như vậy không?” Ánh nến rọi lên khóe mắt đỏ như máu.
Đạo giả hơi hé miệng, mở to mắt chớp chớp một chút lại một chút, “Rầm” một tiếng, gục xuống bàn.
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng thở dốc phẫn nộ của mình, “rắc” một tiếng gọn ghẽ, chiếc chén vỡ nát trong tay, mảnh sứ vỡ trên ngón tay cứa thành một vệt xước, tơ máu đỏ tươi chảy xuống, uốn lượn như con rắn nhỏ.
Ngao Khâm nói: “Vì cái gì ngươi vẫn không bỏ được người kia?” Chậm rãi vươn tay, toại nguyện xoa lên gò mà bị hơi rượu huân đến nóng bỏng tay, khát vọng đã áp chế từ lần đầu tiên nhìn thấy y ở cổng thành.
“Tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ....” tiếng xưng hô từ rất lâu trước kia nỉ non nơi cửa miệng, toàn tâm toàn ý dùng ngón tay phác lại cặp lông mày thanh tú, Ngao Khâm rướn người ghé vào bên tai y nói nhỏ, “Ngươi xem, chúng ta lại gặp nhau.”
“Chỉ là....” Đầu ngón tay vẽ đến đuôi lông mày rồi trượt xuống, dừng bên khóe miệng, đạo giả ngủ say, lông mi thật dài hơi rung động, bóng rèm mi nhàn nhạt phủ xuống mí mắt, khờ dại như hoàn toàn không biết chút gì. Ngao Khâm cúi đầu hôn lên mi tâm của y, tựa như mưa bụi nhẹ nhàng tinh mịn rơi xuống làn tóc mai, “Chỉ là, vì sao ngươi cố tình chỉ nhớ người đó?”
Người đó rốt cuộc có gì hay ? Nhu tình như nước, cười như xuân phong, hắn có thể, ta cũng có thể. Nhưng là vì sao ? Vì sao ngươi chỉ tâm tâm niệm niệm người đó ? Ngươi rõ ràng nghe được, ngươi rõ ràng nghe được, hắn chỉ là một, một ......
Không cam lòng, cho tới bây giờ cũng không cam lòng. Ngàn vạn năm đã thấy hết tang thương, cái gì cũng có thể không cần, chỉ có chút chấp niệm này không thể bỏ qua, cho dù hôi phi yên diệt *, một là ngươi, một là hắn, không nhìn ra chính là không nhìn ra !
Cuối cùng nụ hôn dừng bên khóe môi tươi tắn, đầu lưỡi thấm chút vị rượu mơ thanh ngọt. Mũi chạm mũi, Ngao Khâm nói: “Tiểu đạo sĩ, đừng ngốc nữa, ngươi tìm không thấy hắn đâu.” Nhu tình như nước, tiếu dung * như xuân phong, dùng âm điệu nhẹ nhất trên đời.
Hắn ôm lấy đạo giả đi vào nội thất, cửa phòng phía sau mở rộng, ước chừng sau đêm nay lại là một ngày mưa triền miên không dứt, tựa như ai đó đã giận dữ đánh đổ sông Ngân Hà.
“Nếu đã đến thì vào đi, hay muốn ta dâng hương tịnh thân quỳ nghênh đón ?” Ngao Khâm đưa lưng về phía ngoại thất đột nhiên lên tiếng, nửa câu sau dằn lại rất lâu rồi mới nói, từng chữ từng chữ cố ý nhấn mạnh, “Thanh, Long, thần, quân.”
“Vừa nghe huynh thổi phồng ta như vậy, chắc ta không đến mức phải kinh sợ chắp tay thi lễ nói lời đa tạ chứ ?” Rõ ràng không thấy cửa viện mở ra, một người xuất hiện từ màn mưa bụi đan vào nhau trống rỗng, quả thực là đến từ cơn mưa biến ảo của trời đất, quanh thân lại không thấy một chút vết tích của mưa.
Tương truyền, từ thuở thiên địa hỗn độn sơ khai, tứ phương sinh ra các dị thú quý hiếm, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, chính là tổ tiên của vạn vật sinh linh sau này, Thượng đế bởi vậy mà tôn kính, lệnh cho chúng tiên xưng là thần quân, về sau để các thần tại đông tây nam bắc cung phụng, tôn quý vô cùng. Bản thành cũng có truyền thuyết, tại Đông Sơn Quần Phong ngoài thành trăm dặm, đỉnh núi mênh mông mây phủ chính là chỗ ở của Thanh Long thần quân, mặc dù chưa có người nào tận mắt thấy qua, nhưng dân chúng gần xa lại một mực tin tưởng không chút nghi ngờ, rất nhiều thế hệ dâng hương hỏa cầu bảo hộ, tầm thường trăm sự không rời một câu “Thần quân phù hộ”.
Thần quân đến từ trong mưa cũng một thân cẩm bào màu thanh thạch , vạt áo lất phất theo bước chân, tay áo dài chấm đất, bước chân lướt qua con đường khúc khuỷu sáng chói: “Ta càng nguyện huynh vẫn như trước kia ngẩng cao đầu gọi thẳng ta một tiếng Ngao Cẩm.”
Như bức tranh họa lại giấc mộng vu vơ của thế gian, ngài mang quan mão cao ngất như mây, ngọc lâm lang thúy hưởng*, xứng với thanh kiếm mảnh dài tinh xảo, long chương phượng chất*, phong tư tuấn sảng *. Nửa câu cuối cũng cố ý, dằn lại một hồi: “Đại ca.”
Hắn nhìn bóng dáng Ngao Khâm, nói thẳng ý đồ: “Để y đi đi.”
Ngao Khâm trước sau không quay đầu lại, đạo giả say đến mê mệt an nhàn gối lên đầu vai hắn ngủ, “Chuyện của y ngươi biết được bao nhiêu?”
Ngao Cẩm nhìn chăm chú bóng dáng cố chấp của huynh trưởng, cao giọng nhấn mạnh: “Huynh không nên lưu y lại.”
Ngao Khâm lạnh lùng chất vấn: “Ngươi biết từ đầu ?”
“Huynh nếu muốn tốt cho y, nên mặc y rời đi.”
“Nếu không phải không thể giấu được nữa, ngươi định vĩnh viễn không cho ta biết sao ?”
“Huynh rất rõ ràng, lưu y lại, đối với y không hề có lợi !”
“Y còn nhớ [người kia] !” Ngao Khâm đột nhiên quay lại, dưới ánh nến nhạt nhòa, hai gương mặt tương tự nhau đều âm trầm, ngay cả góc nhướn lên của chân mày cũng tương tự, chỉ là trong hai đôi mắt, một đôi chứa lạnh lẽo một đôi chứa sầu lo.
Giằng co một hồi, Ngao Cẩm bất đắc dĩ nhượng bộ: “Sự bền bỉ của y huynh cũng thấy rồi, ta đã thử rất nhiều cách, không cách nào ngăn được đường đi của y, cũng đã để y rời xa nơi này đến nơi y phải đến, ai ngờ, một trận mưa lại làm cho y quay trở lại. Ngoại trừ nói cho huynh, ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngươi không có nói cho ta biết, y đến để tìm [người kia].” Tất cả vết thương trăm năm đã phủ mờ khói bụi, nhưng chỉ có một chút này từ đầu chí cuối vẫn làm tim hắn nhói đau.
“Nếu ta nói cho huynh, huynh sẽ không chỉ cho y uống mấy chén rượu.” Ngao Cẩm từng bước tiến đến, gần đến mức như muốn chạm vào đạo giả trong lòng hắn.
Ngao Khâm không thoái nhượng, cằm ngẩng cao ngạo mạn đến không ai bì nổi, mang theo cảm giác huynh đệ bề trên, khóe miệng vẽ nên một nét cười: “Đúng vậy, ta thà rằng độc chết y.”
“.......” Dường như cuối cùng cũng mệt mỏi vì trận khắc khẩu không có kết quả này, Ngao Cẩm lùi lại, lắc đầu thở dài, “Huynh sẽ không. Nếu không, trăm năm đến giờ, huynh đã không hề một bước không ra khỏi thành.”
Ngao Khâm trầm giọng nói: “Đây là chuyện của ta.”
Ngao Cẩm giương mắt nhìn hắn, đôi mắt sâu như nước tràn ngập xót thương, “Nghe ta khuyên một câu đi, nếu huynh còn nhớ năm đó, để y đi đi. Luân hồi vãng phục*, chấp niệm của y đến một ngày sẽ nhạt phai, với huynh, với y đều là giải thoát.”
Ngao Khâm không thèm nhắc lại, chỉ cúi đầu nhìn đạo giả trong lòng mình. Trận khắc khẩu đã quấy nhiễu mộng đẹp của y, mi gian bằng phẳng hơi nhíu lại, hiện lên vài rãnh sâu nhợt nhạt. Mặc kệ Ngao Cẩm bên cạnh mà cúi đầu hôn lên trán y, dịu dàng vuốt lên ưu phiền của y. Ngao Khâm hôn xong lại ôm đạo giả vào nội thất, “Y nói y muốn lưu lại nơi này một tháng, ta nghe theo y.”
Lại là một tiếng thở dài, Ngao Cẩm đứng tại chỗ nhìn hắn dần ẩn sau bình phong, “Không lâu nữa, Hi Di cũng tới.”
Nam nhân sau bình phong cúi đầu cười: “Ta còn lo hắn không đến.”
Không biết phải làm sao, Ngao Cẩm nói: “Chớ quên nguyên do trước đây huynh dựng lên tháp cao kia.” Cuối cùng cũng nhắc đến.
Trả lời hắn chỉ là tĩnh lặng.
Hết chương 2
---------------------------
Chú Thích
Hoành vĩ: Hoành tráng, vĩ đại.
Kiều giác: phần cong nhô ra ở mỗi góc tháp như chiếc sừng.
Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi
Tiếu dung: khuôn mặt cười, nét cười.
Ngọc lâm lang thúy hưởng: Ngọc quý
Long chương phượng chất: khí chất như rồng phượng
Phong tư tuấn sảng: phong thái đẹp đẽ thẳng thắn.
Vãng phục: lặp đi lặp lại
==============