Thế nhưng khi ta về nhà được ba ngày, hai người phát hiện ra dù từ bản chất hay trên thực tế thì so với hai năm trước ta vẫn chẳng thông minh lên được tí nào (cùng lắm cũng chỉ học được thói giấu dốt, trước mặt người khác chỉ cần không nói không cười không làm gì hết — ý nghĩa việc này cũng từa tựa như câu “hoa trong sương, trăng trong nước đều vô cùng đẹp” mà người đời thường nói), thế là hai người lại tiếp tục phiền não.
Gia đình ta tuy không thuộc dạng nhà cao cửa rộng, thế nhưng cũng coi như khá giả, dù ta có vô công rồi nghề ở nhà để phụ mẫu nuôi thì cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm gạo, nhưng hiềm nỗi ta lại rước lấy cái tư cách đồng sinh kia.
Cũng có nghĩa là: Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hoặc cái cớ nào đó, thì đúng thời điểm này vào năm sau ta phải tam gia thi Hương trong huyện.
Nếu không đi, thì sẽ coi như hành vi khinh miệt chế độ tuyển chọn nhân tài của triều đình! Nếu ta thực sự là một đồng sinh có thực tài thì chẳng nói làm gì, thế nhưng vấn đề là ở chỗ, trình độ thực sự của ta so với những gì mọi người tưởng tượng không phải chỉ dùng vài “tấc”, “thước”, “trượng” là có thể hình dung, đi thi thật chẳng khác nào tự bôi tro chát chấu vào mặt mình, mà quan trọng hơn nữa chính là làm mất mặt Dư gia.
Đến lúc đó phụ thân còn mặt mũi nào mà đi gặp người ta nữa chứ!
Vậy là chỉ đành tìm một cửa khác cho ta trước khi kì thi được tiến hành.
Mà con đường trốn ra làm quan tốt nhất, chỉ có thể dùng đường tắt khác, tìm một nghề thứ hai thật vang danh, đủ có thể coi thường khoa cử.
Phụ mẫu suy nghĩ việc này rất lâu, đưa ra cho ta ba con đường có thể lựa chọn:
Một là hành y tế thế: thế nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo và tấm lòng thương người của phụ mẫu ta, mà con đường này ngay lập tức bị bác bỏ, mẫu thuẫn cảm thấy ta không nên học y thuật thì tốt hơn. Chưa nói đến coi mạc người như cỏ rác, rắc rối là ở chỗ, ta còn chẳng biết cỏ rác là gì ấy chứ, sau này những người đến bị ta hại chết đến trước mặt diêm vương chắc là phải chất lên một đống giấy nợ ấy.
Hai là bỏ văn học võ: Không tham gia khoa cử thi văn mà thi võ trạng nguyên. Nhưng con đường thứ hai này cũng nhanh chóng lâm vào bế tắc. Phụ thấy thằng rằng không thể dạy ta thêm bất cứ công phu nào cao thâm hơn nữa. Ba thứ võ công phu mèo cào để phòng thân còn tạm được, chứ đi tranh võ là điều không tưởng.
Ba là…giống như phụ thân, gia nhập Lục Phiến môn kiếm cơm ăn. Công việc này cũng không cần võ nghệ quá cao cường, chỉ cần thân thể tráng kiện, luôn nghe lời cấp trên, cần cù chăm chỉ, có lòng chính nghĩa là được.
Mẫu thân thần thông của ta cũng đồng ý với con đường thứ ba này. Bà nói: Dẫu sao cũng là con nhà mình, vào làm ở Lục Phiến môn còn có phu thê ta chăm nom, ứng phó mọi chuyện cũng không thành vấn đề! Hơn nữa, sau vào năm Phúc nhi thạo việc rồi, mọi người đều quên chuyện tư cách đồng sinh kia đi, thì lẳng lặng rút về cũng không phải việc lớn gì. Cũng coi như đã dốc sức cho triều đình.
Dưới sự ủng hộ cùng lời nói thấu tình đạt lý của mẫu thân, phụ thân cũng không ý kiến thêm nữa.
Vậy là cuộc họp gia đình mà ta ngủ gà ngủ gật không chen miệng một câu nào đã kết thúc, xác định con đường tương lai của ta — nhân lúc cuối năm nha môn đang tuyển mười bộ khoái, phụ thân vội vàng thay ta bảo danh ứng khảo.
Vậy là việc ta gia nhập Lục Phiến môn làm bộ khoái trở thành một việc không thể suy suyển được, và cũng trở thành việc Dư gia mong chờ hàng đầu.
Tuy nhiên, chúng ta đã xem nhẹ một điểm.
Vào thời điểm kinh tế khó khăn như lúc này, một bộ khoái nhỏ với mức lương hai mươi lạng bạc quả thực là miếng mồi ngon mọi người đều muốn tranh cướp. Bởi vì người đến ghi danh quá đông, nên huyện nha quyết định chọn ra mười người vượt qua kì thi sẽ được vào Lục Phiến môn.
Từ khi phụ thân báo danh cho ta xong, đã cứ nhộn nhạo trong lòng. Nay nghe tin này, thiếu chút nữa thì tắt thở. Bởi vì muốn ta được làm bộ khoái một cách thuận lợi, trước khi thông báo tuyển người được ban hành, ông đã đánh tiếng với ban nhân sự, giờ muốn rút chân ra vào phút chót cũng không kịp nữa rồi.
Viên quan phụ trách chiêu mộ nắm bắt cơ hội này mà quảng cáo rầm rộ trên tờ thông báo tuyển dụng, khiến cho gần như không ai không biết đến chuyện này (Phụ thân ta sau chuyện này luôn nghi ngờ rằng có phải bởi tuyên truyền quá rầm rộ, nên mới có nhiều người đến ứng tuyển như vậy, rốt cuộc phải lấy kiểm tra làm tiêu chuẩn lựa chọn).
Đối với việc ta, cậu quý tử được nhà họ Dư giấu nhẹm nuôi trong khuê phòng suốt mười lăm năm qua không hiểu sao lại dấn thân vào công môn, phía Lục Phiến môn giải thích thế này…
Bởi vị tiểu công tử này thiên chất cực cao, hoàn toàn kế thừa tư chất mẫu thân là gia cát thần toán, nên gia đình không muốn ta mai một tài hoa, mới quyết định để ta tiến thân vào quan trường, từ sớm đã đưa ta đến học viện Nam Sơn tu dưỡng. Mười lăm tuổi đã học xong về nhà, giành được danh hiệu đồng sinh. Mà tiểu công tử còn thừa kế thiên bẩm của phụ thân – Kim Lăng đệ nhất thần bộ hết mình vì chính nghĩa, tuy con đường làm quan tiền đồ rộng mở, nhưng lại chẳng màng tới cơ hội được phong tước phong hầu, gác bút tòng quân, dấn thân vào Lục Phiến môn. Một thân văn võ song toàn, rồi sẽ có ngày vượt qua phụ thân, trở thành một bộ khoái tiếng tăm lừng lẫy Trung Nguyên.
Đồn qua đồn lại, khi tất thảy quần chúng đều vô cùng phấn khởi, thì chỉ có phụ thân chưa kịp tính toán đầy đủ của ta là hối hận, vốn không nên vì một lời của mẫu thân mà nông nổi đưa ra quyết định như vậy, hại ông đứng trước lựa chọn khó khăn nhất trong suốt ba mươi bảy năm tuổi đời — một người luôn giữ nguyên tắc “không thiên vị, không dối trá” như ông đây rốt cuộc có nên móc nối quan hệ nghe ngóng đề thi trước hay không đây?
(Quên không nói, nhà ta vốn là vậy, việc nhỏ do mẫu thân làm chủ, phụ thân là nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải xử lý việc lớn, nhưng từ lúc ta sinh ra đến giờ, hình như trong nhà chưa từng có việc gì to tát cả…)
Nói tóm lại, việc đã đến nước này, không thể lâm trận bỏ chạy, bỏ của chạy lấy người, từ chối tham gia ứng khảo được rồi, ta dù thế nào đi nữa, cũng phải bất chấp khó khăn tham gia cuộc thi này.
Phụ thân tốt xấu gì cũng là người có máu mặt, hàng ngày đều tìm quan chiêu mộ hỏi nội dung xét tuyển, còn mẫu thân thì mở khóa đặc huấn cho ta về những mục thi mà phụ thân nghe ngóng được.
Ngay cả tiểu muội muội cũng xung phong giúp việc, muốn giúp ta luyện tập trước kì thi, để ta có thể danh chính ngôn thuận đỗ vào Lục Phiến môn, không khiến cho Dư gia mất mặt — thực ra là muội muội muốn sau này cùng ta hợp tác làm một “tổ huynh muội” khăng khít, giống như “tổ phu thê” của phụ mẫu ta vậy, vì tương lai của muội ấy, trước tiên cần ta trở thành một hòn đá lót đường thật tốt.
Vậy là, cả nhà ta từ trên xuống dưới đều vô cùng hy vọng đến ngày ta tham dự kì thi của Lục Phiến Môn.
Thành thực mà nói, cuộc thi này đơn giản hơn nhiều so với cuộc thi đồng sinh, sáng kiểm tra suy luận, chiều kiểm tra năng lực phản ứng. Thân là bộ khoái, chỉ cần hai điều này là đủ rồi, cần chi nay thì “Tử viết”, mai lại “Thi vân”*, đọc mấy thứ cổ văn mà dù ta có còng cả lưng cũng chẳng hiểu nổi ý nghĩa trong đó.
*Nguyên văn: Tử viết thi vân, Tử ý chỉ Khổng tử, thi là thơ, viết và vân đều nghĩa là nói, ý cả câu là: lời bàn, lí luận của bậc nho gia.
Ta cũng biết phải cố gắng, nếu không thi đỗ, thì phụ thân chẳng còn mặt mũi nào chỉ đành lôi ta đi thi Hương.
Bài kiểm tra suy luận buổi sáng được tổ chức trong một căn phòng kín mít, ta nơm nớp lo sợ đẩy cửa ra.
Mẫu thân nói, kiểm tra suy luận rất đơn giản, giống như làm toán ấy. Ví dụ như Giáp tương đương với Ất, Ất tương đương với Bính, vậy Giáp và Bính giống nhau.
Cứ áp dụng logic này, chân tướng sự việc chỉ có một.
Ta nghe mà cái hiểu cái không.
Dẫu sao thì, lâm trận mài thương, ít nhiều cũng sáng.*
*Nguyên văn: 临阵磨过的枪,不利也得光一光cải biên từ câu 临阵磨枪不快也光 ý chỉ, nước đến chân rồi mới chuẩn bị, dù rằng thương không bén nhưng cũng sáng hơn là không mài. Khích lệ con người cố gắng đến phút chót, không nên từ bỏ.
Vào phòng, ta đứng thẳng lưng. Trường thi là một gian phòng khách có chuẩn bị trà nước, có sáu người vận đồ của nha dịch đang đợi ta, có thể thấy rõ những mảnh vỡ đặt trên bàn.
Người ngồi giữa có vẻ là thủ lĩnh, híp mắt cười nhìn ta, rất hòa nhã.
Khiến ta cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Dư công tử, đề thi suy luận của cậu hôm nay là tìm ra trong sáu người này ai là kẻ ăn vụng trứng gà.” Ông ân cần phổ biến đề thi cho ta hay, đồng thời còn bổ sung thêm: “Cậu có thể sử dụng tất cả những thứ trong phòng này, sau khi tìm ra thì nói rõ lý luận của cậu là được rồi. Nhớ rõ, nhất định phải có chứng cứ! Bộ khoái chúng ta tra án, luôn coi trọng chứng cứ… Cậu làm gì vậy?”
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, ông ta còn chưa nói hết, ta đã tiến lên chỉ vào mặt ông ta mà nói: “Ông chính là hung thủ ăn trứng gà.”
Mọi người đều ngây ra.
Vị thủ lĩnh kia run lên mấy cái, ngơ ngác hỏi ta: “Sao, cậu chưa dùng bất cứ công cụ nào, cậu sao đoán ra được?”
“Miệng ông hôi!”
Không phải tự phụ, dưới sự bồi dưỡng vô tình của mẫu thân và muội muội, mà cái mũi của ta đã trở thành cái mũi thính vào hàng hạng nhất, nãy cùng người này nói chuyện, ngửi thấy nồng nặc mùi tanh của trứng gà, lại còn không phải phả ra từ miệng ông ta sao?
Ta vô cùng đắc ý trước phán đoán của mình, những nha dịch khác tại trường thi đen mặt một lúc, sau đó không khỏi che miệng “khục khục” cười thầm.
“Cậu, cậu, cậu…. cậu có biết hay không, trong trường hợp này phương pháp suy luận tốt nhất đó là đề nghị những người ở đây xúc miệng, sau đó kiểm tra xem nước xúc miệng họ nhổ ra có mùi trứng gà hay không rồi mới phán đoán hung thủ.”
Vị thủ lĩnh bị ta chọc giận điên cả người, thổi râu trừng mắt, chỉ thiếu điều vỗ bàn nữa thôi.
“Hác sư gia, đây là công tử nhà Dư bộ đầu… Có lẽ cậu ấy đã sớm biết phương pháp này rồi, nhưng cố ý không dùng để trêu chọc mọi người. Hơn nữa, tuy cậu ấy không đưa ra chứng cứ có hiệu lực, thế nhưng tra án coi trọng trực giác, ta thấy cậu ấy rất có trực giác của một bộ khoái đó!”
Rốt cuộc, mọi người cũng cười xong rồi, cảm thấy nếu còn không giúp ta giảng hòa thì không thể làm nguội không khí, liền mở lời khuyên giải.
“Hừ! Phá án kiểu này sao làm người ta tin phục được! Cứ coi như cậu dựa vào trực giác bắt được hung thủ thật sự, nhưng không có chứng cứ có hiệu lực! Tuy cậu trả lời đúng đáp án, nhưng không đưa ra được quy trình giải quyết. Thế này đi, ta nể mặt phụ thân cậu, cho cậu nửa số điểm. Lui xuống đi!”
Tốt quá, rốt cuộc vẫn được cho điểm…
Thật là chưa bao giờ sung sướng như thế này!
Ta thở phào một hơi, sau chuyện này mới biết ta là người duy nhất được nửa số điểm trong đợt kiểm tra suy luận (những người khác một là lấy hết điểm, hai là không được điểm nào), phụ thân nhìn ta bất lực vô cùng.
Buổi chiều thi năng lực phản ứng bằng cách kiểm tra khả năng ứng phó với ám khí.
Phần này rất dễ tính điểm, mười nha dịch cầm một chiếc giỏ đựng 50 tấm gỗ coi như ám khí, vây thành vòng tròn, sau đó, liên tục ném ám khí vào thí sinh.
Ở vòng này, các thí sinh tham gia ứng tuyển sẽ đỡ ám khí mà các nha dịch ném tới, sau đó bỏ vào chiếc giỏ lớn bên cạnh mình cho đến khi mười nha dịch kia ném hết ám khí, kết quả cuối cùng được tính theo lượng ám khí thu được trong giỏ, đây là một cách hay vừa công bằng, vừa dễ phân loại thí sinh.
Lúc này thì mọi kĩ sao lừa gạt đều coi như vô dụng rồi, người tham gia thi chỉ có thể ngây ra, hoặc hành động theo phản xạ mà bắt lấy ám khí từ khắp nơi nhào đến. Người võ công cao thì bắt được nhiều, võ công thấp thì bắt được ít, còn có người phản ứng nhanh, tuy không hiệu quả được bằng người có võ công, nhưng ít nhiều gì cũng đỡ hơn người bình thường.
Trước ánh mắt lo lắng của phụ thân, ta bồi hồi bước vào sân.
Vào thời khắc mấu chốt này, khóa huấn luyện thay thế A Hoàng mà muội muội thực hiện trước đây quả thực phát huy uy lực to lớn.
Dựa theo kinh nghiệm, bắt đồ vật thì chỉ cần hình thành phản xạ có điều kiện là được, một khi đã có được sự ăn ý nhất định, thì dù là đĩa bay, lá cây, hay rác rưởi, dù là bay loạn xạ, bay trực diện, hay theo đường cong thì đều có thể xử lý dễ dàng như trở bàn tay.
Vậy là ta khụy hai gối xuống, hiên ngang ngẩng cao đầu, lấy tinh thần can đảm phấn đấu quên mình lăn lộn giữa làn mưa ám khí bức người, tay cầm không hết thì dùng chân, tuy tư thế không đẹp, vô cùng mất hình tượng, nhưng, tay không bắt kịp thì dùng tới chân. Tuy rằng tư thế không có đẹp mắt, phải nói là cùng cực mất hình tượng, nhưng sau một hồi so tài, ta mệt tới thở hồng hộc như thổi bếp lò, mười phần thì cũng bắt trúng được năm sáu phần, đứng ở ranh giới nguy hiểm để thi đậu.
Tổng kết điểm hai vòng thi sáng và chiều, ta vừa hay xếp thứ đầu tiên sau mười người, nhìn vẻ mặt thất vọng của phụ mẫu và muội muội, ta thấy thật hối hận! Sớm biết thế này thì dùng miệng luôn cho rồi, dẫu sao thì hình tượng đối với ta mà nói chỉ là vật ngoài thân, sớm hay muộn cũng phải bỏ đi mà thôi.
Ngay lúc nguy cấp ấy, anh chàng họ Chu xếp trên ta một hạng lại bị một bà lão chống gậy nhéo tai kéo về nhà.
Nghe nói anh là con một nhà ba đời độc đinh, mẫu thân lại là một lão quả phụ, dù thế nào cũng không nỡ để cậu con trai độc nhất này dấn thân vào nguy hiểm.
Huyện thái gia cũng ngầm đồng ý với hành động cướp người ngay trước phủ quan này của quả phụ nhà họ Chu, nhìn cậu quý tử vai mang nặng trách nhiệm rời đi, sư gia căn cứ theo xếp hạng trong danh sách, ta vừa hay đứng chót trong danh sách trúng tuyển vào Lục Phiến môn lần này.
Tay phụ thân không còn dòng dòng mồ hôi nữa, quay đầu lại tiếp những nụ cười nịnh nọt của đồng nghiệp. Đương nhiên, các vị bá bá thúc thúc ấy đều cho rằng ta bởi vì tài giỏi nên sinh ra khinh suất, không nghiêm túc! Nếu không sao thành tích chỉ có thế này?
Thực ra phụ thân đã rất muốn mau về nhà thắp mấy nén nhang lên bàn thờ, tạ tổ tiên phù hộ.
Mà ta thì rất hài lòng với kết quả này, bởi mẫu thân nói, chỉ cần thật thà chăm chỉ, nghe lời cấp trên, thì vào công môn làm việc không phải là vấn đề.
Mà ưu điểm lớn nhất của ta chính là “thật thà nghe lời”! Mặc dù tay chân vụng về một chút, cũng không thông minh cho lắm, nhưng hiện giờ đã có phụ thân trực tiếp chỉ đạo, ông đương nhiên có cách để phân tích những nhiệm vụ khó khăn thành thứ ta có thể hiểu được.
Huống hồ, vào Lục Phiến môn không lâu, thì ta tìm được một người bằng hữu.
Bởi bộ khoái mới vào Lục Phiến môn đều phải trải qua khoảng một tháng huấn luyện tập trung, qua quan sát và thực hành mới có thể dựa vào năng lực của từng người để phân công công tác, mẫu thân để ta nhanh chóng quen với môi trường mới, nên hạ lệnh bắt ta phải ăn chung nồi, ngủ chung giường với mọi người trong nha môn. Dù nhà ta chỉ cách nha môn có năm bước chân cũng quyết không cho ta về.
Và chính vào khoảng thời gian này, ta quen biết Lam Như Yên.
Trong một cuộc chiến khốc liệt tranh giành đồ ăn.
Ngày đầu tiên bước vào công môn, chẳng biết viên quan huấn luyện người mới của chúng ta là muốn ra oai phủ đồng hay là cuồng ngược đãi mà tối ngày bắt chúng ta khiêng bao cát chạy bộ, tập huấn sau các huynh đệ đều đói lử, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến thảm khốc trong bữa tối hôm đó.
Những người ở đây ngoại trừ ta, đều là những nhân vật xuất chúng khi tham gia phần thi bắt ám khí hoặc năng lực suy luận cực tài ba, dù cho cái bao tử đang sôi ùng ục cũng ít nhiều ảnh hưởng tới sức lực, nhưng ít ra còn tốt hơn nhiều so với đứa ngốc nhát gan trời sinh chậm hiểu như ta.
Mỗi lần đồ ăn được đưa lên bàn (lại còn là bàn bát tiên*, ta cứ trăm suy ngàn nghĩ vẫn không hiểu nổi: bàn bát tiên, đương nhiên là chỉ có thể ngồi được tám người, mà số bộ khoái mới thi vào rõ ràng là mười người, lẽ nào, quan phủ cố ý biến giờ ăn cơm thành khóa huấn luyện luôn sao?, ta trong đầu trăm suy vạn nghĩ không sao lý giải được: bàn bát tiên, chắc hẳn là cho tám người ngồi, nhưng chúng ta có tới mười người, chẳng lẽ bên quan phủ còn có ý biến cả bữa ăn thành khóa huấn luyện hay sao?), khi ta tay cầm bát cơm trắng không dễ gì mới tiếp cận được đĩa thức ăn trên bàn, thì đám người từ bốn phía xông đến vừa hay chỉ để lại một cái đĩa trống rỗng, lại còn xoay tròn mấy vòng trong khay gỗ.
Cho dù ta là đứa ngốc cũng biết, sau một ngày tập huấn mà chỉ có thể ôm cái bụng rỗng ăn cơm chắc thì thật là vô nhân đạo!
Chẳng lẽ, mẫu thân ngay từ đầu đã quyết định để ta trải nghiệm sự cạnh tranh khốc liệt trong Lục Phiến môn, đồng thời dạy ta sự quý giá của thức ăn?
Nhìn thấy tất cả thức ăn trên bàn dường như vừa được đưa lên cái liền nhẵn đĩa. Ta khóc không ra nước mắt mà ôm bát cơm trắng của mình tự kỷ một góc, thì người đứng trước ta đột nhiên nổi giận.
“Chết tiệt! Nha môn khoản đãi chúng ta ăn cái gì thế này? Xương sường mà chẳng có tý thịt nào!”
Dứt lời, y thuận tay khua một cái, ngón tay trắng nõn cầm đôi đũa đen xì, cuối cùng vẽ ra một đường cong dầu mỡ giữa không trung.
“Ai, ô!”
Ta không biết là vì ta đói đến phát điên hay phản xạ có điều kiện từ khóa tập huấn vẫn còn đó, tóm lại, nhìn miếng xương sườn vẫn còn ở lưng chừng chưa rơi xuống đất, ta lập tức rướn cổ, nhảy vồ lên — bởi tay còn đang bận ôm bát cơm nên chỉ có thể dùng miệng ngậm chặt lấy miếng xương sườn bị y chê bai không có thịt mà thẳng tay vứt khỏi bàn.
Y kinh ngạc quay đầu nhìn ta, đột nhiên nhếch mép cười.
Báo hạ có chút xấu hổ bởi bộ dạng nhếch nhác của mình.
Y xưng tên là Lam Như Yên.
Thoạt nhìn là một người nho nhã dịu dàng.
Nếu bảo ta thừa hưởng gương mặt của mẫu thân mà giống con gái, thì y chắc chắn là nữ phẫn nam trang.
Ta hoàn toàn không tưởng tượng nổi sao y có thể cướp được nhiều thức ăn như vậy giữa một đám người như hổ đói này, mà hình như toàn là phần ăn lớn nhất.
“Lại đây cùng ăn đi? Dẫu sao ta cũng không ăn hết nổi.”
Y cười híp mắt vẫy vẫy tay gọi ta lại, không đợi ta trả lời đã chạy đến ngồi bên cạnh ta, Phân loại thức ăn trong bát mình rồi trút sang bát ta.
“Rau cần, không ăn, cho ngươi; ớt xanh, vì thứ này vị lạ lắm, cho ngươi luôn… Khoai tây này ngấy quá, lấy đi!”
Y đúng là người tốt!
Bát cơm đang cầm trong tay chẳng mấy chốc đã đầy ự thức ăn, ta xúc động vô cùng, nhét đầy miệng đống thức ăn y dúi cho.
Cơ mà sao y không thích ăn lắm thứ vậy?
Mẫu Thân nói kén chọn đồ ăn là không tốt, không cao lên được.
Nhưng lúc đó thức ăn ngập miệng, nên cũng không nói gì với y.
Gặp được y, ta rốt cuộc cũng có được người bằng hữu đầu tiên trong mười sáu năm cuộc đời.
Y thực sự rất chiếu cố ta.
Trong một tháng huấn luyện tập trung, lần nào cũng là y cướp một đống đồ ăn sau đó chia cho ta ăn một phần.
Nhờ có y, mà trong những ngày tranh cướp khốc liệt ấy, ta đều có thể ăn uống đầy đủ, đã thế còn cao thêm tấc rưỡi.
Trước thành quả này, mẫu thân ta vui vẻ vô cùng, cảm thấy ăn cơm công môn có ích cho sự phát triển của ta, vậy là sau đó dứt khoát giải quyết ba bữa sáng, trưa, tối tại Lục Phiến môn.
Đương nhiên vị bằng hữu này không chỉ giúp ta có thế!
Dáng vẻ y nho nhã vậy thôi, chứ khoản đánh nhau thì không hề lơ mơ chút nào.
Khi vừa mới vào nha môn, bởi nhìn hai chúng ta vóc dáng nhỏ gầy, nhóm đồng nghiệp đều coi thường. Có một ngày, có một người chẳng biết vô tình hay cố ý chỉ vào chúng ta mà rằng: “Thói đời đúng là ngày càng kì lạ, đàn bà con gái mà cũng được vào Lục Phiến môn làm việc!”
Ta còn chưa hiểu ý hắn, thì Lam Như Yên đã tiến tới đánh kẻ kia không ra hình người.
Buổi tối, Hác sư gia đến phòng bộ khoái tra hỏi vụ ẩu đả ban sáng, y liền đẩy ta lên phía trước, đứng đằng sau hung hăng nhéo lưng ta, làm ta đau tới nước mắt ròng ròng.
Sau đó, trình bày tường tận sự tình: “Bởi mấy người đó chướng mắt công tử nhà Dư tổng bộ đầu, nên bắt nạt cậu ấy, ta thấy khó chịu nên mới đứng ra. Tuy Dư công tử là hậu nhân danh bộ*, hết sức nhẫn nhịn bọn họ, mọi người cùng tham gia một kì thi cũng coi như đồng môn, là duyên phận khó có được! Sao còn phân sang hèn? Thái độ của bọn họ thật chẳng ra làm sao, vậy nên ta mới không làm chủ được bản thân, giáo huấn bọn họ chút đạo lý làm người, nhằm để cậu ấy bồi thêm kỹ năng sống cho bọn họ.”
Nói một hồi cũng có căn có cứ, đủ cả tiếng lẫn tình, khiến cho sắc mặt của người vốn rất coi trọng lý luận như Hác sư gia cũng dịu đi, lại thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng đáng thương của ta, ngược lại, ông nghiêm khắc khiển trách kẻ kiếm chuyện còn đang nằm úp sấp trên giường, giờ mới chịu báo cáo lại sự việc.
Không bị mắng, ta vui vẻ dã man, cũng không tính toán việc y cấu ta mấy cái. Thế nhưng vẫn còn một điểm ta không rõ, đó là phụ thân ta luôn đối xử bình đẳng với cấp dưới, công tư phân minh, trước giờ chưa từng nói ra lai lịch của ta, bình thường nếu ta muốn gọi ông thì cũng phải gọi một tiếng “Tổng bộ đầu”, vậy sao Lam Như Yên lại biết được?
Khi ta hỏi y về nghi vấn này, mắt Lam Như Yên lóe lên sự xảo quyệt khiến người ta sởn da gà, xoa xoa đầu ta, nói cho ta hay đáp án: “Làm gì có việc gì của ngươi mà ta không biết? Thế nhưng ta không nói cho ngươi đâu.”
Ý tứ câu này của ý có vẻ rất thâm sâu, thế nhưng ta không nghĩ nhiều như vậy.
Bởi y đã quan tâm mà mang thuốc đến để bôi vào những vết thương do bị y nhéo của ta, quả đúng là người tốt mà!
Một tháng tập huấn trôi qua rất nhanh, chúng ta được chia thành năm tổ, điều đến các bộ ngành khác nhau.
Ta còn tưởng sẽ được cùng một tổ với Lam Như Yên, thế nhưng y lại được điều đến tổ Phong Hóa.
Dựa trên cách nói trên, đây đúng là cách tận dụng tài năng rất hay, phàm những gã đàn ông nào nhìn thấy Tiểu Lam mà mê muội, thì không cần phải nói thêm nữa, đích thị là dâm tặc!
Vũ khí thăm dò thiên phú tốt như vậy mà không dùng, thì đúng là phí của trời!
Còn ta, tuy thể hiện trong khóa huấn luyện tập trung chỉ thường thường, nhưng bởi quan niệm truyền thống hổ phụ không sinh khuyển tử, mà bị phái tới tổ huyết án.
Tuy rằng cùng làm việc ở một nơi, nhưng bởi chênh lệch thời gian làm việc, nhiệm vụ được phân công và tuyến đường tuần tra cũng khác nhau, nên hai chúng ta không thể dính lấy nhau như trước nữa.
*Nếu ko em với nó sẽ là một cặp… ơn trời vì không phải vậy =)))
Lúc sắp chia tay, Tiểu Lam nắm tay ta lưu luyến không rời: “Tiểu Thường, về sau ta không thể chiếu cố ngươi. Ngươi nhớ phải cẩn thận, đáng nhẽ tên Lý Ngôn Võ được phân chung nhóm với ngươi là một kẻ vô tâm vô tính, sẽ không nhận ra ngươi bị ngu, nhưng hắn lại bị phái đi nằm vùng rồi, chẳng biết sau này ngươi sẽ ghép nhóm với ai nữa, cơ mà dù thế nào đi nữa ngươi không được lại lộ ra bộ dạng ngốc nghếch, biết không?”
Nghe y nói mà mồ hôi lạnh ròng ròng lưng áo, vốn dĩ ta có thể yên lành cùng mọi người sống qua mộ̣t tháng, nghịch ngu nghịch dại không tới nghìn chuyện thì cũng phải được tám trăm, lại không lần nào bị người ta mắng là “đồ ngốc”, “ngu đần”, chẳng nhẽ tất thảy đều là nhờ y giúp đỡ cả? Ta còn tưởng mình thông minh lên rồi chứ!
Ai…!
Không biết ta sẽ ghép nhóm với ai đây?
Khi chưa được phân nhiệm vụ chính thức nào, phụ thân quyết định trước tiên để ta cùng các bộ khoái có thâm niên trong nghề đi tuần tra, cũng tiện quen thuộc quang cảnh phố xá.
Sau khi bàn bạc, các huynh đệ đã ở chung với nhau một tháng mỗi người đều có tiền đồ của riêng mình, xuất phát từ ý kiến của Tiểu Lam, chúng ta cùng nhau góp tiền làm một bữa tại Vọng Giang lâu ở trên trấn, nhằm ghi nhớ những tháng ngày đầu cam cộng khổ này.
Ta đương nhiên không nghi kị gì, đưa một phần tiền cho Tiểu Lam, thế là từ biệt tiền lương tháng đầu tiên sau khi gia nhập Lục Phiến môn.
Trong bữa tiệc, bởi ta rất không nỡ khi phải chia tay với Tiểu Lam, lại nghe nói rượu là thứ có thể giải thiên sầu, vậy là hết ly này đến ly khác, uống tới mót không chịu nổi.
Mà quán rượu hôm đó buôn may bán đắt, đến nhà xí cũng đắt khách quá trời, ta đứng chờ ở ngoài đã non nửa canh giờ mà vẫn không chen vào được, giờ nhịn không nổi chỉ đành ngượng ngà ngượng nghịu rẽ vào con hẻm phía sau, cởi đai lưng cái liền phóng một đường nước tuôn ba nghìn thước.
Xả hết nỗi buồn thật là quá đã! Đột nhiên cảm thấy chỗ đất bị ta tiểu vào có điểm kì lạ, có vẻ như đất rất xốp, bị dính nước tiểu cái, thì chỗ đất kia lún xuống, để lộ ra rất nhiều thứ bên trong.
Lòng tò mò nhất thời nổi lên, dọc theo nơi bị nước tiểu dính vào đang dần lộ ra hình thù, thì hiện ra trước mắt ta rõ rành rành là một bàn tay tái nhợt không chút huyết sắc đang vùi một nửa trong lớp bùn.
Này này này…hình như là tay người?
Người sống không thể thở trong đất, nói vậy…người này…đã chết!
“Oaaaaaaaaaaaa——-“
Tiếng thét của ta thấu tận trời xanh, rất muốn tè ra quần nhưng lại sợ sẽ bị bắt vì tội đại tiểu tiện lung tung ở hiện trường vụ án, muốn chuồn đi nhưng chân không bước nổi.
Tiếng thét thảm thiết của ta khiến một đám người chạy đến.
Tuy rằng một đám người vây xem chỗ ta vừa tiểu tiện rất chi là bất nhã, nhưng sự xuất hiện của họ cũng tiếp thêm dũng khí cho ta.
Có người đứng bên cạnh nói nhất định phải đi báo quan.
Ta hoàn toàn tán thành với ý kiến này.
Thế nhưng vì sao bọn họ chỉ nói, chỉ nhìn, lại không thấy ai hành động vậy?
Ta sợ hãi đến độ mắt long sòng sọc như gà chọi, rốt cuộc lại nhận ra mình đang mặc bộ đồng phục bộ khoái mới được phát.
Trong mắt bọn họ, ta chính là “quan”, tất thảy đều đang đợi xem ta ta xử trí việc này ra sao?
Nhưng ta ta ta, ta sợ máu, cũng sợ người chết.
Cơ mà cũng không thể làm mất mặt phụ thân!
Vào thời điểm mấu chốt ta đang băn khoăn đến bù cả đầu, thì bọn Tiểu Lam rốt cuộc cũng phát hiện động tĩnh ở phía này, nhanh chóng chạy tới.
Có nhiều người mặc công phục xuất hiện như vậy, hiện trường rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, đã thế còn rất có quy củ.
Thứ ở dưới đất được đào lên, ủa nhiên là xác người.
Là một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi.
Dáng vẻ đoan chính, vết thương trí mạng trước ngực máu thịt lẫn lộn.
“Ta không bao giờ muốn đến đây đi tiểu nữa!”
Ta kinh hách chưa thể bình tĩnh lại, hai chân nhũn cả ra.
Đứng nhìn lão bộ khoái hay tin liền cùng ngỗ tác bận rộn làm việc, ghi chép lại tình hình hiện trường, kiểm tra vết thương trên thi thể, thì Mã Như Long – người huynh đệ tốt mà Tiểu Lam làm thân được sau một vụ ẩu đả nhỏ giọng thì thầm sau lưng ta: “Đi tiểu mà cũng có thể phát hiện ra đại án, vận khí khá thật đấy!”
Chiếu theo bộ luật hình bộ, nguyên tắc là người đầu tiên tra án phải có trách nhiệm với vụ án đó đến cùng, thế là vụ án giết người li kì này liền rớt xuống đầu ta.
Trên cơ bản, một bộ khoái dù là bắt trộm hay truy nã hái hoa tặc thì đều là vì dân phục vụ, nhưng cách dễ dàng nhất để vang danh, thì chính là phá án mạng, các vụ đại án kinh thiên động địa.
Mà ta mới vào Lục Phiến môn đã nhận lệnh đi điều tra một vụ án mạng, thẳng thừng bỏ qua quá trình tăng cấp dần dần từ tuần tra, chạy việc, giải quyết án dân sự của ta, vô hình chung đã nhảy vọt ba cấp.
Phụ thân ta đối với việc này vui buồn lẫn lộn.
Nếu như ta giống ông thời trẻ, thì đây đúng là cơ hội từ trên trời rơi xuống, lập công nổi danh ngay từ lúc mới vào nghề.
Nhưng sự thật, đối diện với người kế thừa từ trong ra ngoài đều kém mình cả dặm, phụ thân ta ngoài học theo Ngũ Tử Tư bạc đầu trong đêm ra thì còn làm được gì?
Nhưng mẫu thân ta lại đưa ra chủ ý thế này: “Phúc nhi tuy không có kinh nghiệm, không đảm đương nổi nhiệm vụ nặng nề nhường này, nhưng nhà họ Dư chúng ta còn có phụ thân nó là Kim Lăng đệ nhất danh bộ đấy thôi. Người gộp nhóm với Phúc nhi đến giờ còn chưa thấy mặt, vậy chàng cứ xung phong nhận việc là được rồi, phụ tử hai người liên thủ làm việc, dù là công lao của ai thì vinh quang đều là nhà họ Dư chúng ta hưởng đúng không nào? Phá được án này sẽ tích lũy nền bản tất yếu cho tương lai sau này của Phúc nhi.”
Lời của mẫu thân như thức tỉnh mọi người, tuy phụ thân ta cũng rất muốn lập nhóm phụ tử tra án này, chỉ tiếc ông còn đang vướng một vụ án khác, không thể phân thân được.
Nhưng không thể nghi ngờ, đề nghị của mẫu thân cũng là một cách mới để giải quyết hoàn cảnh khó khăn của ta.
Đã phá án thì thường là hai bộ khoái cùng vào cuộc, hướng đông không sáng thì hướng tây sáng, cứ coi như trong việc này ta hoàn toàn vô dụng đi, thì tốt xấu gì cũng có thể cho ta một người hợp tác có năng lực, ít ra thì sẽ không khiến người chết chịu oan uổng!
Nắm trong tay cách giải quyết căn bản, phụ thân cũng yên lòng, không còn phải tối ngày suy nghĩ tìm cách để ta rời nhà trốn tránh nghĩa vụ.
Sự thật chứng minh, vận xui đã rớt xuống đầu thì muốn tránh cũng không được. Bằng chứng là sáng sớm hôm sau, phụ thân ta hừng hực xốc ta dậy khỏi giường, đi gặp một tên bộ khoái đáng chết không chết, lại đúng vào lúc này kết thúc vụ án mà trở về.
Nghe nói đây là nhân tài mới xuất hiện của Lục Phiến môn, một ngôi sao kim mới mọc, ba năm trước, hắn mới bước chân vào Lục Phiến môn nhưng đã phá được một vụ án giết người hàng loạt do mê tín sùng đạo. Sau đó trong một cuộc rượt bắt, người hợp tác với hắn hi sinh vì nhiệm vụ, cho nên đến giờ vẫn chưa có nhóm cố định.
“Phúc nhi, đây là Cao Phi Phàm, Cao bộ đầu. Từ nay về sau con phải năng theo vị này học hỏi, hiểu không?”
Khi phụ thân đẫm nước mắt vui mừng nắm chặt tay ta, vừa giống gửi gắm trước lúc lâm trận, lại vừa giống như đang bán đứt thằng con đi, lại có chút giống ép gả con gái, phó thác ta cho người trước mặt, thì ta biết ta chẳng còn cơ hội nào có thể tái hợp với Tiểu Lam nữa rồi.
Người này không biết có dễ làm việc chung hay không?
Liệu có giống Tiểu Lam vừa dịu dàng, vừa thông minh, có thể giải quyết tốt mọi công việc không?
Tuy cũng thỉnh thoảng Tiểu Lam cũng bắt nạt ta, thế nhưng phân nửa thời gian đều là giúp đỡ ta, hơn nữa, y dẫu biết ta là đứa ngốc nhưng vẫn không hề khinh thường.
“Ai ya! Phúc nhi, ngây ra đó làm gì? Còn khâu mau ra đây gặp mặt Cao bộ đầu? Con phải lấy Cao bộ đầu làm gương, đừng làm mất mặt nhà họ Dư chúng ta!”
Phụ thân thấy ta vẫn ngây ra tại chỗ, nóng hết cả ruột, cũng không màng đến chuyện ta ngại người lạ, thẳng thừng đẩy ta lên trước, ép chào hỏi người kia.
“Cao Cao…Cao…”
Mặt như đưa đám, ta ngẩng đầu ba mươi độ, chỉ nhìn thấy một cái hầu kết trắng ngần.
Lại ngẩng đầu lên sáu mươi độ, nhìn thấy một cái mũi khá là cao.
Ngẩng đầu thành một góc chín mươi độ, rốt cuộc đối diện với đôi mắt sáng ngời như tinh tú giữa màn đêm đen đặc.
Ta biết chiều cao của ta không đạt tiêu chuẩn bình thường, chỉ có năm thước một tấc hơn.*
*Khoảng 1m5 đấy là tính theo số đo thời nhà Đường, tính theo số đo hiện đại là nó lên gần 1m9 đó =)))
Phụ thân ta nhiều lần thở dài, thấy ta từ trí lực đến vóc dáng đều chẳng thừa hưởng được tý nào từ ông.
Còn mẫu thân lại nói, ta mới mười sáu tuổi, vẫn còn có thể phát triển.
Thế nhưng phụ thân cũng không cần nhanh vậy đã kiếm một tấm gương tới để cổ vũ ta mau mau cao lớn đến vậy chứ?
Người đúng như tên, cao đến phi phàm!
Ngoài dáng vẻ cao ráo hơn người, hắn còn có một gương mặt anh tuấn nữa.
Cộng với trang phục trên người, nhìn dáng vẻ vô cùng thông minh tháo vát, dáng dấp cao ráo mạnh mẽ dù đứng ở đâu cũng giống như hạc giữa bầy gà. Khóe miệng mím lại toát đầy anh khí, đôi mắt hẹp dài sáng ngời, chỉ là không hiểu sao hắn lại khiến người ta có cảm giác cao ngạo, lạnh lùng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống ta.
Ta co rúm người lại.
Chủ nhân của đôi mắt đó đánh giá ta một lượt. Sau đó cặp lông mày rậm cũng mỹ miều không kém chau lại, nói câu đầu tiên sau khi gặp ta: “Dư tổng bộ đầu, ta không làm bảo mẫu đâu.”
“Phúc nhi đã mười sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, ha ha, chỗ cần lớn đều lớn cả rồi.”
Phụ thân cười ngây ngô, nhưng ta biết rõ là ông đang giả khờ.
Để bán tháo ta đi, phụ thân thỉnh thoảng cũng sẽ đánh liều.
“Hơn nữa chung nhóm với ta rất nguy hiểm, lúc phá án ta không thể để tâm đến an nguy của người khác. Lần trước đã mất đi một người đồng nghiệp, ta thấy hoàn toàn không nên lãng phí thêm ai nữa.”
Vốn dĩ tất cả bộ khoái cũ đều có nhóm, chỉ riêng hắn không có, thực sự là do người hợp tác của hắn đã vong mạng khi điều tra án sao?
Ta rùng mình một cái, quả nhiên thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, chuyện tốt ngẫu nhiên gặp được không thể tận hưởng thoải mái được.
“Không sao cả, Phúc nhi quá ít kinh nghiệm, có thể đi cùng Cao bộ đầu là một chuyện tốt. Hơn nữa, quan sai phá án coi trọng nhất là tinh thần đoàn kết hợp tác, cái tính thích một mình đi tới đi lui của Cao bộ đầu cũng nên sửa đi, lần này cậu nhất định phải đưa đồng nghiệp cùng tiến thoái, đó là lệnh của tổng bộ đầu ta đây, cậu không muốn phục tùng sao?”
Đáng tiếc phụ thân ta vốn là người công tư phân minh, một lòng vì công việc, dù phía trước là núi đao, vực thẳm, vẫn muốn ta quyết trí tiến lên, vì đạo nghĩa không được chùn bước, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ —- Nói chung trước mắt, bước đầu tiên trong kế hoạch chính là để ta bám víu vào vị Cao bộ đầu trước mặt đã rồi tính tiếp!
Xem ra phụ thân vì phá án, không tiếc hi sinh con mình rồi! Ngay đến cái mũ “mệnh lệnh tổng bộ đầu” lớn như thế cũng đội lên rồi, bảo người ta dám không tuân mệnh sao? Thế nhưng không biết có phải ta bị ảo giác hay không, hình như trong câu nói của phụ thân còn hàm chứa một ý khác.
Song, lần này Cao Phi Phàm lại không hề cãi lại mệnh lệnh đã ban ra, chỉ im lặng gật đầu, tỏ ý hắn biết rồi.
Khi mà ta vẫn chưa thể tiếp thu hết mọi chuyện mà đứng ngây ra tại chỗ thì hắn đã quay người bỏ đi, không hề lãng phí khắc nào mà tới xem xét bản ghi chú vụ án, và phân tích thi thể ở chỗ sư gia và ngỗ tác để hiểu rõ án tình rồi.
“Phúc nhi, con còn không mau đi theo! Nhớ rõ, nhất định phải nghe lời Cao bộ đầu, tuyệt đối không được có bất kì hành vi chống đối nào!”
Phụ thân dặn dò ta phải quý trọng từng cơ hội học hỏi, đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là phải nghe lời đừng khiến hắn tức giận mà quẳng ta đi.
Ta khóc thầm mà gật đầu, tỏ ý con hiểu lời phụ thân rồi, sau đó bạt mạng đuổi theo.
Trên đường không một bóng người, Cao Phi Phàm đột nhiên dừng lại, hại ta thiếu chút nữa thì đập mặt vào lưng hắn.
“Không muốn chết thì cách xa ta một chút! Ta không rảnh mà dắt trẻ con đi làm càn! Cút!”
Này này này… ngươi này bị sao vậy?
Xấu xa, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.
Bởi lòng oán hờn này đã lấn át cả mệnh lệnh “nhất định phải nghe lời hắn” của phụ thân, ta quyết định quyết không cút, đi theo hắn xem ai xui xẻo hơn ai.
Sự thật chứng minh khi một đứa ngốc như ta hạ quyết tâm hùng hục làm một chuyện, thì dẫu không thành công, thì thất bại cũng sẽ là tiền đề để tạo nên thành công sau này.
Khi ta tạo ra người mẹ thành công thứ ba trăm sáu mươi bảy, vào ngày thứ ba, Cao Phi Phàm chẳng nề hà gì mà kéo ta lên đường đi tra án.
—–
Ngộ không ngờ nó dài đến vậy, ngộ cũng không ngờ bản edit ngày trước nó tệ lậu đến vậy =_= lúc mở ra soát lại thì coi như sửa lại nguyên chương =_=|| Mai làm bù Tam nhật. Xin lỗi mọi người =_=||| P/s: Ngộ ko có beta đâu =_=
*Chú thích: Bàn bát tiên