“Ố ồ, xem ra là không thuận lợi rồi, thế nào thế nào, đối phương không chọn cậu à, hay là cậu không chọn đối phương? Không phải chứ, điều kiện tốt như vậy mà.”
“Các cậu đang nói điều kiện của tớ không tốt sao?”
“Đâu có đâu có, Lão Tứ của chúng ta là mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, người bình thường đương nhiên không xứng với cậu.”
“Ha hả, tớ cảm thấy cậu cũng không tồi.”
“A, hả? Không được, Lão Tứ, tớ đã có vợ, đã nói, vợ bạn không thể cướp. Ai~, không đúng, phải . . . . .”
“Được rồi được rồi, cho cậu chút ánh mặt trời cậu liền tỏa sáng rực rỡ a.”
“Hê hê, không phải vì tớ thấy tâm tình của cậu không tốt sao.”
” Khụ khụ, khụ khụ.”
“Này! Người nào ho vậy!” Bạn học Vương bắt đầu tìm kiếm rồi lại tìm kiếm.
“Người nào ho vậy! Không thấy đại dương bạc đang không vui sao?” Lão Nhị đương nhiên tiếp tục chân chó.
“Tớ không có ho!” Lão Đại lập tức thanh minh.
Vì vậy, ánh mắt mọi người liền liếc về phía Lão Tam mới từ phòng vệ sinh bước ra.
“Gì vậy?” Bị liếc không có lý do, Lão Tam không cam lòng yếu thế liền trừng lại.
“Tớ cảm thấy. . . . . . Cái tiếng này. . . . . . Hình như là âm thanh chứng thực tin nhắn của QQ.” Lão Đại yếu ớt nói.
Vì vậy, ánh mắt mọi người liền từ trên người Lão Tam, chuyển sang cái máy tính duy nhất được mở trong phòng, sau đó lại chuyển đến chủ nhân của cái máy tính kia —— chính là người mới vừa kêu gào ầm ĩ, Vương Uông Dương. . . . . .
“Ai da ai da, tớ đi vệ sinh.”
“Tớ muốn càn quét phó bản, Lão Tam, mau đưa máy tính qua đây!”
“A? Hả….” Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ không phải là lúc tốt nhất để đưa ra thắc mắc.
“Khụ khụ!” Ho khan một tiếng che dấu lúng túng, Vương Uông Dương nhấn vào biểu tượng nhỏ của tin nhắn. Lại là con cá kia! Hừ! Bây giờ mới nhớ tới mình sao? Không đúng không đúng, sao mình lại giống oán phụ như vậy.
Mở danh sách bạn tốt ra, quả nhiên nơi nào đó có một cái tên cá rời nước.. . .
“Tích tích tích tích”
Chớp động! Có nghĩa là có tin nhắn đến.
Thoáng một cái Vương Uông Dương liền khôi phục lại tâm trạng, vừa rồi tim đập rộn lên tuyệt đối không phải là do vui vẻ, là vì tức giận, đúng, là tức giận. Thật cẩn thận mở ra. . . . . .
“Mẹ kiếp!” Bạn học Vương thiếu chút nữa lật bàn. Nắm thật chặt con chuột, đem con chuột tưởng tượng thành con cá kia, câu đầu tiên của bọn họ vậy mà…vậy mà lại là: Bạn! Là! Ai? ! ! !
Vương Uông Dương nhìn chằm chằm màn hình, không biết ông đây là ai vì sao còn dám thêm bạn như thế? Không sợ ông đây là hacker lừa gạt khách làng chơi sao?
— Cậu! Đoán!
— Đoán không được mới hỏi cậu.
“Mẹ kiếp!” Lại nhịn không được xúc động muốn lật bàn, Vương Uông Dương đem bàn phím đập rầm rầm.
— Không biết tôi là ai sao cậu lại thêm bạn?
— Tin nhắn mật hiệu của cậu thật thú vị, tôi nghĩ cậu là bạn học cũ của tôi.
— A? Vậy sao cậu còn….
Hỏi tôi là ai?
— Bởi vì tôi cảm thấy, tôi không có bạn học “dễ thương” như vậy, nhưng lại nghĩ tới đáp án, không thể làm gì khác hơn là hỏi cậu.
“Mẹ kiếp!” Hắn mới dễ thương, cả nhà hắn đều dễ thương!
Trong lòng Vương Uông Dương rủa thầm một trận, chẳng lẽ muốn mình nói mình là người tới tìm hắn để hẹn hò ? Đang lúc Vương Uông Dương xoắn lên, con cá kia lại lên tiếng.
— À, tôi biết cậu là ai rồi.
— A? Vậy cậu nói thử xem.
— Cậu tìm tôi để hẹn hò phải không?
“Mẹ kiếp!” Ba người khác trong phòng đã tập thành thói quen với biểu hiện thời kì động kinh của Vương Uông Dương cho nên vẫn ngồi chơi như thường.
Người này, không, con cá này, tuyệt đối là cố ý! Cái gì gọi là ‘tìm tôi hẹn hò’? Rõ ràng hắn mới là người phải dùng từ đó, mặc dù ý nghĩa không khác nhau là mấy, nhưng chủ ngữ không giống thì sai một ly đi ngàn dặm a. Đây rõ ràng là chủ động cùng bị động, được hoan nghênh cùng hàng ế rất chênh lệch!
Bạn học Vương hít sâu vài cái mới kiềm chế không tiếp tục đập bàn phím nữa. Kể từ năm lớp mười, Vương Uông Dương chưa bao giờ xúc động muốn đánh người như vậy.
— Ha hả, làm sao cậu biết?
— Vừa rồi tiểu Triệu mới gọi điện thoại cho tôi.
Tiểu Triệu, Triệu Khả? Không nói hắn liền quên vị đầu sỏ gây họa này.
Cầm điện thoại di động lên, giờ phút này Vương Uông Dương đem tất cả phẫn hận phát tiết lên bàn phím nhỏ.
— Sao cậu lại giới thiệu cho tớ một người thích bới móc từng tí như vậy?
— A? Sao vậy?
— Ha hả, người bình thường sẽ không nói ra những lời như hắn.
— Ai da~, người ta rất tốt. Cậu phải từ từ tìm hiểu, không nên khi nào cũng nóng nảy như vậy.
— Tớ nóng nảy như vậy chẳng phải là vì tin nhắn hắn gửi đến hay sao!
— Ai~, tốt hay xấu thì từ từ cậu cũng biết, cậu không tin ánh mắt của tớ thì chẳng khác nào cậu không tin tưởng ánh mắt của chính cậu, không phải sao?
Không sai, câu nói này của Triệu Khả làm Vương Uông Dương nuốt tất cả những gì đang định phun ra trở lại, người là mình chọn mà. . . . . .
Mặc dù không chọn cẩn thận nhưng vẫn là mình chọn, nếu lúc này nói không tốt thì chẳng phải là tự vả vào miệng sao?
Thở dài trở lại trước máy tính, nhìn khung đối thoại mà rầu rỉ. Chẳng qua, xoắn chưa bao giờ là tác phong của Vương Uông Dương, hắn nhanh chóng nhấn dấu chéo đỏ, chơi game vậy.
Thành phố huyên náo, người chơi đi qua đi lại làm cho tâm tình của Vương Uông Dương hơi vơi bớt buồn bực. Lão Tam đang tiến hành nhiệm vụ phó bản, lấy quặng. Đáng tiếc, lúc mới làm được tới bước thứ hai thì nhân vật nữ đó đăng nhập…..
Đều do con cá kia, làm mình chậm trễ thời gian, được lắm!
Kênh bang hội:
Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, gần đây sao ca ca không để ý đến muội.
Tới rồi! Bị chặn trước rồi!
Thiên Bá ( Vương Uông Dương ): Không có mà, chỉ là gần đây tương đối bận.
Thỏ con bướng bỉnh: Hôm qua rõ ràng người ta thấy ca ca, đáng tiếc còn chưa kịp nói chuyện, ca ca đã không còn trên mạng nữa rồi.
Thiên Bá: Ách, mạng trường không được ổn định.
Những người còn lại trong bang hội ôm đủ loại tâm trạng theo dõi đoạn đối thoại này. Có người ao ước, có người ghen ghét, có người đang treo máy không có việc gì làm ngồi hóng xem trò vui, có người quan tâm nhưng cũng không tiện chen miệng , còn có người lại sợ chuyện còn chưa đủ loạn —— giống như vị này….
Biển rộng Uông Dương: Chào mọi người.
Quyển quyển tròn trịa: *Gào khóc* Thủy Thủy, rốt cuộc cậu cũng tới rồi! Chết ở xó nào vậy!
Ta không cầm tinh con chuột: Tròn tròn, cậu lại muốn vứt bỏ tớ sao?
Ma vương: Thúc thúc, chú lập tức biến thành cây cao lương quái đản rồi.
Biển rộng Uông Dương: Người đầu tiên cũng …là… Cuối cùng.
Quyển quyển tròn trịa: Ách. . . . . .
Thỏ con bướng bỉnh: Chào Biển rộng Uông Dương tỷ tỷ.
Thiên Sứ đột lốt quỷ: A, thỏ, cô thật đúng là ai cũng có thể gọi một tiếng tỷ tỷ ca ca, giống như thân lắm không bằng.
Thỏ con bướng bỉnh: Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải giận rồi hay không?
Thiên Sứ đột lốt quỷ: Cô đừng có gọi tôi là tỷ tỷ, người nào lớn người nào nhỏ còn chưa biết được đâu, tôi không dám làm tỷ tỷ của cô, có trời mới biết cô có bao nhiêu ca ca tỷ tỷ .
Trời mới biết tại sao: Tớ không biết, tại sao tớ lại biết? Tại sao Thiên Sứ cậu lại cảm thấy tớ sẽ biết?
Không thể không nói, trời mới biết tại sao, câu này của cậu rất có tác dụng đặt dấu chấm hết cho đề tài này.
Kênh riêng tư:
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Thiên Sứ, nói ít một câu đi.
[Thiên Sứ đột lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Ôi, có vị ca ca nào không vui sao?
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Đừng có làm ầm lên nữa, người khác không biết chẳng lẽ cậu còn không biết sao?
Thiên Sứ đột lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Cũng vì biết cậu thích con trai nên tớ mới thắc mắc vì sao cậu còn đi quan tâm cô ta. Thôi, đi, đi càn quét nào, hôm nay nhất định phải lấy được sợi giây chuyền kia!
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Được.
[Thiên Sứ đột lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Đúng rồi, chút nữa tớ gọi Biển rộng Uông Dương tới luôn.
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Biển rộng Uông Dương?
[Thiên Sứ đội lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Ừ, đúng rồi, nói cho cậu biết một chuyện, hắn là con trai.
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Con trai? Hắn là con trai?
[Thiên Sứ đội lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Thế nào? Chẳng lẽ cậu để ý hắn lâu rồi?
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Không có đâu. . . . . . tớ chỉ cảm thấy hắn lợi hại mà thôi. Nhưng mà, tuy đầu năm nay nhân yêu không ít…chẳng qua, tại sao hắn lại nói cho cậu biết hắn là con trai?
[Thiên Sứ đội lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Tớ làm sao biết! Tóm lại tớ phải giữ bí mật.
Đề tài thành công bị dời đi, Vương Uông Dương khôi phục lại tâm tình đang hơi hơi kích động. Mình bây giờ dù sao cũng đã có đối tượng hẹn hò, không thể bắt cá hai tay.
Bỏ qua mừng thầm trong bụng, Vương Uông Dương đem lực chú ý quay trở lại màn hình.
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Những điều cậu muốn nói, tớ đã biết.
[Thiên Sứ đội lốt quỷ] nói chuyện với bạn: A, tớ nói rồi sao? Để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ. . . . . . Tớ phải giết người diệt khẩu. . . . . .
Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: . . . . . . Chút nữa tớ nhất định sẽ chuyên tâm càng quét, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ truy đánh đuổi cướp.
[Thiên Sứ đội lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Ngoan.
Kênh đội ngũ:
Ngày ngày nhớ em: Hôm nay bang chủ không lên mạng sao?
Thiên Sứ đột lốt quỷ: Ừ, nghe nói sau 11 giờ mới lên được, nhưng tớ gọi Biển rộng Uông Dương tới rồi, cô ấy cũng là thích khách.
Trời mới biết tại sao: Tại sao bang chủ không thể tới? Tại sao Thiên Sứ biết? Tại sao Thiên Sứ lại quan tâm biển rộng như vậy?
Những người khác: . . . . . .
Thiên Bá: Đúng rồi, biển rộng, gần đây cậu rất cần khoáng thạch cao cấp sao?
Biển rộng Uông Dương: Không có, sao vậy?
Thiên Bá: Hôm qua tớ thấy cậu mua hết khoáng thạch cao cấp tớ rao bán, nếu cậu cần thì nói với tớ, tớ giúp cậu, không lấy tiền.
Thiên Sứ đột lốt quỷ: Đúng vậy, không cần khách khí với cậu ta, muốn một ngàn khối cũng được!
Thiên Bá: . . . . . .Cậu cho tớ là mỏ à. . . . . .
Biển rộng Uông Dương: Cá chết khô là cậu?
Thiên Bá: Ừ.
Ngày ngày nhớ em: Phụt! Cái tên này!
Trời mới biết tại sao: Tại sao Thiên Bá lại là cá chết khô? Tại sao cá lại bị chết khô? Tại sao tôi nghe không hiểu hai ngươi đang nói gì cả?
Những người khác: Chúng tôi cũng nghe không hiểu các người đang nói cái gì!
Biển rộng Uông Dương: Quái đến.
Thiên Sứ đột lốt quỷ: Hôm nay nhất định phải đánh ra sợi giây chuyền! Các huynh đệ, lên!
Nhưng mà, hi vọng của Thiên Sứ chỉ rơi vào khoảng không, bởi vì. . . . . .
Kênh bang hội:
Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, Thiên Bá ca ca mau cứu mạng!
Vương Uông Dương mới vừa đánh đuổi đợt quá đầu tiên liền thấy kênh bang hội vọt ra một câu như vậy. Hắn nhất thời nhíu mày, quyết định làm như không thấy.
Kênh đội ngũ:
Thiên Sứ đột lốt quỷ: Này, muội muội nhà cậu gọi cậu là Thiên. Bá. Ca. Ca.
Thiên Bá: Thiên Sứ. . . . . .
Ngày ngày nhớ em: Chẳng lẽ Thiên Bá lại là người đầu tiên trong gia tộc chữ Thiên chúng ta cưới vợ sao?
Trời mới biết tại sao: Tại sao Thiên Bá lại là người đầu tiên? Tại sao Thiên Bá nhất định phải cưới người kia? Tại sao không phải là gả cho người ấy?
Thiên Sứ đột lốt quỷ: Trời mới biết, rốt cuộc cậu cũng có một câu nghe lọt tai!
Thiên Bá: Thiên Sứ! Biết! Các người!
Biển rộng Uông Dương: Mặc dù rất không muốn cắt ngang các cậu, nhưng mà, quái.
Vì vậy, mọi người lại tiến hành đợt hành hạ thứ hai đến chết.
Thỏ con bướng bỉnh vẫn ở trên kênh bang hội cầu cứu, hơn nữa đối tượng lại hết sức rõ ràng, mục đích cũng rõ rành rành, nhưng mà bây giờ Thiên Bá lại không rảnh quan tâm cũng không muốn để ý.
Người bình thường cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đáng tiếc, luôn có vài người thích quạt gió thổi lửa, là phần tử chiếm không được thì ghen tỵ.
Kênh bang hội:
Quả Vũ: Thiên Bá, cậu không thấy thỏ con đang cầu cứu sao? Sao lại không nói gì?
Quyển quyển tròn trịa: Xin nhờ, cô ta cầu cứu đã hơn mười phút rồi.
Đã chết rồi tái sinh lại rồi.
Quả Vũ: Ý cậu là gì, cậu nói thỏ con gạt người ?
Tôi không cầm tinh con chuột: Quả Vũ, năng lực lý giải của cậu có vấn đề hay năng lực lý giải của tôi có vấn đề? Sao nhìn thế nào tôi cũng thấy hai chuyện này chẳng có liên quan gì đến nhau?
Quả Vũ: Mẹ kiếp, cậu. . . . . . &%¥##&
Bên kia bang hội đang gây gổ, Vương Uông Dương chỉ có thể cau mày, bởi vì BOSS xuất hiện, kênh đội ngũ liên minh của mình thì xem không được, giờ phút này mà phân tâm, nhất định sẽ làm cả đội phân tâm theo. Không thể làm gì khác là chờ đi ra sẽ giải quyết.
“Tích tích tích tích”
Đáng chết, lúc này QQ kêu cái rắm, hơn nữa còn tự động bắn ra? Thằng cha nào thiết kế vậy ? ? ! !
May mà BOSS chỉ còn lại chút đỉnh máu, cho nên Thiên Bá có đột nhiên dừng tay thì nó cũng sẽ bị người khác trong đội diệt. Vương Uông Dương nhìn khung đối thoại, là con cá kia, nhưng đây là ý gì?
— Cậu thích con gái?
Thiếu chút nữa đã quên nhân vật này, nhưng mà. . . . . . Đây là vấn đề gì! Ông đây nếu thích con gái còn đi làm quen với mày làm gì?
— Không thích, cậu thích?
— Không, tôi chỉ đang vui vì không có cô gái nào làm quen với cậu.
Mẹ kiếp, hiểu mình cũng không hiểu người khác? Nhưng bây giờ Vương Uông Dương không có thời gian lý luận với hắn, bởi vì Thiên Sứ đã gia nhập trận chiến văng nước miếng của bang hội. Chẳng qua hắn là nhân vật chính nên không có cách nào không lộ diện.
Vương Uông Dương mới vừa sắp xếp lại câu từ, đang viết viết thì đại nhân Biển rộng Uông Dương vậy mà lại nói.