Chelsea ngước lên từ đĩa mì spaghetti và nhìn em gái mình – Bo ở phía bên kia bàn. Món ăn này chả ngon tí nào. Xốt của mì được nấu từ loại xốt được chế biến sẵn của hãng Prego. “Chị là đầu bếp của những kẻ sành ăn.”
“Nó ngon hơn món của Mẹ.”
Hai chị em cùng rùng mình. “Bà chẳng bao giờ lấy hết mỡ khỏi bất cứ món gì.”
“Tăng thêm mùi vị của món xốt,” Bo dẫn lời mẹ của họ khi cô nâng ly rượu merlot của mình lên.
“Cạn ly nào.”
“Chúng ta chúc mừng cho điều gì?” Chelsea với tay lấy ly rượu của mình. “Cho các kỹ năng mở lọ của chị sao.”
“Cho điều đó và cho việc làm mới của chị.”
Ngoại trừ màu tóc, nhìn vào Bo như nhìn vào chính mình trong gương. Cô có cùng màu mắt xanh, cái mũi nhỏ và một cặp môi đầy đặn. Có cùng cấu trúc xương nhỏ và bộ ngực lớn. Hai người trông như thể chị em sinh đôi nhà Olsen đi ra ngoài và mua một bộ ngực lớn của vũ nữ thoát y. Chỉ là thực tế, việc có hình thể giống với mẹ của họ thật chẳng quyến rũ tí nào. Sự thật là họ được sinh ra để chịu đựng những cơn đau lưng và đau vai. Vào độ tuổi 40, họ phải chịu đựng sự đày đọa của việc cơ thể võng xuống và đi đứng một cách chậm chạp.
Bo chạm ly vào ly của Chelsea. “Cái này là chúc cho chị sống sót lâu hơn những người chăm sóc sức khỏe khác.”
Chelsea lớn hơn Bo hai đến năm phút, nhưng Bo trưởng thành hơn. Hay như mọi người thường nói như thế. “Chị sẽ ở lại đó lâu hơn.” Cô muốn 10 ngàn đô la đó, nhưng cô không muốn nói cho em gái mình về ý định sử dụng số tiền. Lần trước, khi cô đề cập đến chủ đề thu nhỏ ngực lại, cả nhà cô đã nổi điên lên. Họ buộc cho cô tội bốc đồng, và xét cho cùng điều đó đôi khi cũng đúng, cô đã nghĩ về việc thu nhỏ ngực từ nhiều năm về trước. “Anh ta có thể nghi ngờ về trí thông minh và không tôn trọng bộ đồ Pucci của chị. Nhưng chị đã làm việc cho nhiều thằng khốn và chị biết cách để thắng được anh ta với tính cách duyên dáng của chị. Chị chỉ việc mỉm cười và làm cho anh ta chết dở. Chị là một diễn viên mà. Không hề gì.” Cô uống một ngụm, sau đó đặt ly rượu xuống bàn. “Mặc dù anh ta chắc phải có một vài tế bào não bị đánh mạnh vào, vì không có ai lại không yêu Pucci cả?”
Bo đưa tay mình lên.
“Không tính em vào.” Chelsea quấn Spaghetti vào nĩa. “Em sợ màu sắc, và Mark Bressler không tính vì anh quá to lớn để có thể thưởng thức được nghệ thuật của áo quần được thiết kế.”
Căn hộ của Bo cũng giống với Bo. Bình dị và giảm thiểu đến mức tối đa. Có một vài bức vẽ phác thảo bằng mực nước ở phía trên chiếc sofa sọc đen trắng. Bo có một vài cây dương xỉ bằng lụa không có màu rõ rệt, nhưng khắp nơi tuyệt đối không có bất cứ mảng màu sáng nào.
“Anh ta là một cầu thủ khúc côn cầu.” Bo nhún vai và ăn một miếng spaghetti. “Các cầu thủ khúc côn cầu nổi tiếng toàn là những gã kiêu căng và thô lỗ.” Sau khi nhai xong, cô nói thêm “Mặc dầu, bất cứ khi nào em làm việc với Mark, anh ra không tệ lắm. Ít nhất không giống với một vài người trong số họ. Trước tai nạn của anh ta, bọn em làm một chiến dịch truyền thông lớn, sử dụng hình ảnh của anh ta và một vài cầu thủ khác trong đội, và anh ta khá là dễ thương. Dĩ nhiên, có đôi lúc bọn em tranh cãi nhau, nhưng rốt cuộc anh ta luôn chấp nhận lẽ phải. Anh ta không ngần ngại cởi áo sơ mi của mình.” Cô ấy cười và đưa một tay lên. “Anh chàng đó có tám múi đấy. Em. Thề. Với. Chúa.”
Chelsea nghĩ về hình ảnh một người đàn ông nhìn thật yếu ớt đang bước một cách chậm chạp trên vỉa hè đi về phía cô. Mọi thứ về anh ta tỏa ra sức mạnh và sự cay độc. Đôi mắt, mái tóc, năng lượng. Một hình mẫu nguy hiểm. Như nhân vật Hugh Jackman trong phim X-men, trừ bỏ bộ móng sắc nhọn, bộ râu quai nón, và sức mạnh siêu nhiên. Bạn không nên nhầm lẫn với Hugh Jackman, người dẫn chương trình cho giải Oscars và nhảy múa. Cô chỉ không thể nào hình dung được cảnh Mark Bressler chè chén say sưa và ca hát. “Tai nạn của anh ta tệ như thế nào?”
“Không ai ở bộ phận chăm sóc điều trị sau khi rời viện nói cho chị à.”
“Một ít.” Chelsea nhún vai và cắn một miếng bánh mì tỏi. “Họ đã đưa cho chị một xấp tài liệu về lịch trình làm việc và một vài thông tin trong đó.”
“Và chị chưa đọc nó đúng không?”
“Chỉ mới liếc sơ sơ.”
Cặp mắt của Bo tròn vo “Chelsea!”
“Gì? Chị thấy là anh ta có một nhà điều trị vật lý trị liệu đến nhà hai lần một tuần, và chị sẽ đọc phần còn lại vào ngày mai. Chị chưa bao giờ đọc bất cứ thứ gì cho đến tận đêm trước đó. Nó giúp cho bộ não chị được tươi mới.”
“Đó luôn là lý do của chị khi còn học trung học. Thật kỳ diệu là chị cũng tốt nghiệp.”
Cô chĩa thanh bánh mì vào em gái mình. “Chuyện gì xảy ra với Bressler?”
“Tháng Giêng vừa qua, anh ta đã gặp phải lớp băng mỏng trên cầu 520. Chiếc Hummer của anh ta lăn 3 vòng.” Bo nhấp một ngụm rượu. “Tai nạn thật kinh khủng. Chiếc SUV to lớn đó trông như được ép lại. Không ai nghĩ rằng anh ta có thể sống được.”
“Có phải anh ta…” Chelsea gõ gõ ngón tay vào thái dương mình “…không được thông minh cho lắm?” Điều đó có thể giải thích cho cách cư xử thô lỗ và việc ghét chiếc áo đầm hiệu Pucci của cô.
“Em không chắc về việc thần kinh anh ta thế nào.”
“Chị có biết một người trang điểm trong bộ phim The Young and the Restless. Sau khi bị rơi khỏi ban công, cô ta đã không còn bộ lọc nữa. Mọi thứ chạy khắp đầu và được phát ra khỏi miệng cô ta. Cô ta đã nói với một trong số các đạo diễn rằng ông ra thật ngu ngốc.” Chelsea ăn nốt mẩu bánh mì và nói tiếp, “Điều đó thật đúng, nhưng cô ta đã bị đuổi việc.”
“Em nghĩ chị đóng vai phụ trong bộ phim The bold and the Beautiful cơ mà.”
“Đó là tháng vừa rồi. Chị có vai trong phim The Young and the Restless khoảng 3 năm trước.” Cô nhún vai. “Chị vào vai một ả trong quán bar, mặc một chiếc áo thun ba lỗ và một chiếc quần sooc ngắn. Câu thoại của chị là ‘Có muốn mua cho một cô gái một ly không?’” Cô hy vọng với việc chuyển tải một cách thông minh câu đó, cô sẽ có được một vai diễn cố định, nhưng dĩ nhiên điều đó là không xảy ra.
“Em có phim Slasher Camp,” Bo nói với nụ cười trên môi “Chúng ta có thể tua tới phần chị đóng và xem đi xem lại nó.”
Chelsea cười lớn. Đúng vậy, cô đóng vai một ả lả lơi bị xỷ lý đầu tiên bằng rìu trong một bộ phim hạng B. “Chị nghĩ đó là tiếng hét tuyệt nhất của chị từ trước tới nay.”
“Em nghĩ tiếng hét tuyệt nhất của chị là trong bộ phim Killer Valentine.”
“Ừm, cũng đúng.” Một lần nữa, cô là người đầu tiên bị giết chết trong phim. Lần đó là với một cây dao găm đâm vào trái tim cô.
“Mẹ ghét các phim kinh dị.”
Chelsea với tay lấy ly rượu, và nhìn về phía người em song sinh tốt bụng, thành công đang ngối phía kia bàn. “Mẹ ghét hầu hết những thứ có liên quan đến chị.”
“Không phải đâu. Mẹ ghét phải nhìn chị bán khỏa thân và đầy máu. Bà chỉ lo cho chị thôi.”
Đây là một trong những mẫu đối thoại khác mà Chelsea không muốn nghe. Hầu hết vì nó sẽ có cùng một kết thúc. Bo cảm thấy tồi tệ vì mọi người nghĩ rằng Chelsea chẳng ra gì. Bốc đồng và thiếu suy nghĩ, nhưng trong một gia đình toàn những người tài giỏi, thì phải có ai đó thấp kém hơn chứ. “Kể cho chị nghe thêm về Bressler nào,” cô nói, cố ý thay đổi chủ đề trò chuyện.
Bo đứng dậy, cầm lấy đĩa và ly của mình. “Anh ta đã ly dị.”
Chelsea chắc chắn có thể đoán được điều đó. Cô đứng dậy và uống cạn ly rượu trong ly. “Có con không?”
“Không.”
Cô với lấy đĩa và đi theo em gái vào bếp. “Anh ta là đội trưởng. Đúng không?”
“Trong khoảng sáu năm qua.” Bo đặt đĩa vào chậu rửa và nhìn Chelsea qua vai mình. “Anh ta có một vài con số thống kê lớn nhất ở NHL, và nếu anh ta chơi trong trận dành chiến thắng tối hôm qua, anh ta sẽ giành được giải MVP[2].” Cô ấy mở vòi nước và rửa đĩa. “Một ngày sau tai nạn đó, toàn tập đoàn đều bị xáo động. Cực kỳ hỗn loạn. Mọi người đều lo lắng cho Mark, nhưng họ cũng đồng thời lo lắng cho cả đội khúc côn cầu nữa. Việc mất đi một người đội trưởng có tác động lớn đến cơ hội của Chinooks trong việc giành chiến thắng. Ông Duffy quá cố đã nhanh chóng hành động, ký hợp đồng với Ty Savage. Mọi người đều sốc khi mọi việc xảy ra. Savage đã vào đội và đã làm tốt công việc của Mark. Hay đúng hơn là trượt băng. Mark không phải lo lắng về mọi việc ngoại trừ việc cố gắng làm cho sức khỏe của mình trở nên tốt hơn mà thôi.”
Chelsea đã có mặt trong trận giành chiến thắng đêm hôm trước cùng Bo và Jules Garcia, trợ lý của bà Duffy và là người giống Mario Lopez như đúc. Giống Mario – khách mời trong chương trình Nip/Tuck. Không phải Mario của chương trình Saved by the bell .
Chelsea không phải là một fan bự của môn khúc côn cầu trên băng, nhưng cô phải thừa nhận rằng cô đã bị sự kích động của trận đấu cuốn hút và nhấp nhỏm ngồi xem trên ghế. Ba người họ đã ở lại trong nghi thức trao cúp và xem tất cả các cầu thủ trượt quanh sân bằng cùng với chiếc cup được đưa lên phái trên đầu họ như những anh hùng giành được chiến thắng. “Bressler cũng ở trong vũ đài tối hôm đó sao?” Cô mở máy rửa bát và nhét đĩa vào khi em gái cô đã rửa qua.
Bo lắc đầu. “Bọn em đưa xe đến đón, nhưng anh ta không xuất hiện. Em nghĩ anh ta có đêm tốt và đêm xấu. Hẳn hôm đó sức khỏe của anh ta không được tốt cho lắm.”
Chelsea kéo giá phía trên ra và cho ly vào. “Anh ta chắc chắn sẽ thở phào nhẹ nhõm khi biết được rằng tai nạn của mình đã không làm cho đội khúc côn cầu của mình không dành được cup.”
“Em có thể tưởng tượng được điều đó. Anh ấy gần như phải chết và có những việc lớn hơn cần phải nghĩ đến.” Bo đưa cho cô cái đĩa.
“Và chị tưởng tượng rằng việc tỉnh dậy sau một tai nạn như thế, người đó chắc cảm thấy mình quá may mắn khi sống sót. Chị có biết một người đóng thế anh ta đã rơi xuống từ một tòa nhà đang cháy và không rơi trúng túi khí. Sau khi anh ta tỉnh dậy sau đợt hôn mê, anh ta đã quay lại trường và giờ trở thành một luật sư thương tật cá nhân. Việc đó đã thay đổi cả cuộc đời anh ta và giúp anh ta nhìn nhận mọi việc khách quan hơn.”
“Đúng vậy. Đôi khi những việc không lường trước được xảy ra và có thể thay đổi cuộc đời bạn.”
Bo tắt vòi nước và lau tay. “Chị sẽ làm gì với số tiền thưởng 10 ngàn đô đó?”
Chelsea tắt máy rửa chén và quay mặt đi. Nế có một người trên hành tinh này có thể biết được những gì cô nghĩ, ngay cả khi cô không muốn, đó chỉ có thể là em gái song sinh của cô. “Chị vẫn chưa quyết định.”
“Thế trường học thì sao?”
“Cũng có thể.” Cô đi vào phòng khách và đưa ta chà lên cây xương xỉ giả đang cần được lau sạch bụi bẩn.
“Thế còn việc đầu tư thì thế nào? Em có thể giới thiệu chị với người môi giới chứng khoán của em.”
Cô có thể nói dối, nhưng em gái cô sẽ nhận ra. Lảng tránh là lựa chọn tốt nhất của cô. “Chị còn nhiều thời gian mà. Chị sẽ suy nghĩ về điều đó.”
“Chị không thể dùng số tiền đó vào các loại quần áo thiết kế đấy nhé.”
“Chị thích được tiêu tiền vào quần áo.” Khi cô có tiền để tiêu xài. “Đặc biệt là quần áo được thiết kế.”
“Ừm, em xin lỗi vì sắp nói với chị điều này, nhưng Mark Bressler nói đúng. Chị là tổng thể xung đột giữa các màu sắc đối chọi nhau.”
Chelsea quay lại và nhìn cô em gái đang đứng ở cánh cửa bếp, mặc trang phục đen và trắng với mái tóc đen ngắn được túm lại phía sau đuôi tóc kiểu đuôi ngựa. Cô thật muốn cười về những gì em gái cô miêu tả về cô.
“Số tiền thưởng mà chị có được từ chương trình chăm sóc sức khỏe đó sẽ không dùng được lâu nếu chị dùng cho việc mua áo quần. Nếu giờ chị đăng ký cho các lớp học thì chị có thể đến trường vào mùa thu này.”
Họ đã không nói đến việc Chelsea rời đi, nhưng giờ là thời điểm tốt để nói chuyện đó. “Chị sẽ không ở đây vào mùa thu này. Chị sẽ quay lại L.A”. Cô nghĩ rằng em gái mình sẽ phản đối, và cố thuyết phục cô ở lại để họ có thể gần nhau hơn. Cô đã không nghĩ đến những lời tiếp theo của em gái cô như nắm đấm vào ngực cô.
“Chị đã ba mươi rồi và giờ là thời gian để chị tự chịu trách nhiệm về chính mình, Chelsea. Chị đã cố gắng trong lĩnh vực diễn xuất đó. Chị cần đặt ra các mục tiêu thực tế hơn.”
Cô biết là cả nhà cô đều thấy rằng việc cô theo đuổi giấc mơ diễn xuẩt là xuẩn ngốc. Cô biết rằng họ tròn mắt và nói rằng cô không thực tế, nhưng cô đã không biết rằng Bo cũng nghĩ như vậy. Cú đấm đó trở thành một cơn nhói đau nhỏ ở một góc trái tim cô.
“Nếu chị đột nhiên trở thành một người đáng tin cậy, mọi người sẽ nói gì khi chị rời khỏi phòng?” Toàn bộ gia đình có thể nói bất cứ những gì họ muốn về Chelsea và việc đó chưa bao giờ gây cho cô cảm giác đau đớn nhiều như khi Bo nói về điều đó.
Bo thở dài. “Chị không thể đóng các phim bị chỉ trích suốt đời được. Và chị có thực sự muốn trở thành trợ lý của một ai đó mãi không?”
Cô đẩy tóc ra sau tai. Không, cô không muốn trở thành trợ lý của ai đó mãi mãi. Và hơn tất cả mọi người, cô biết rõ là mình không thể có mặt trong các bộ phim đó suốt đời được. Cô đang trở nên già đi, nhưng cô đã có một kế hoạch cho mình. Khi cô chạy khỏi L.A, cô thực sự không cho mình bất cứ kế hoạch nào. Chỉ là cô phải ra khỏi thành phố trước khi cô giết chết ai đó. Cảm ơn tập đoàn Chinooks, giờ cô đã có một kế hoạch cho tương lai.
“Chị đừng buồn và đau khổ như thế. Tất cả những gì em muốn nói là giờ có thể là thời điểm để chị trưởng thành hơn.”
“Tại sao phải thế? Em đã trưởng thành đủ cho cả hai chúng ta,” cô nói và dự tính giữ cho nỗi đau cô cảm nhận không thể hiện qua giọng nói.
“Em buộc phải làm thế. Chị luôn là người chị song sinh vui vẻ. Người mà mọi người muốn vây quanh.” Bo khoanh tay mình bên dưới ngực cô ấy. “Người luôn tổ chức các buổi tiệc khi bố mẹ đi khỏi thành phố. Và em là người phải chạy khắp nhà với những cái lót ly để những lon bia của các bạn chị không để lại dấu tròn trên bàn café của mẹ. Em là người thu dọn mọi thứ sau đó để chị không gặp rắc rối.”
Cơn đau nhói đó đã chuyển từ trái tim cô lên đến phía sau hốc mắt. “Em luôn chạy khắp nơi trong nhà với những cái lót ly trong tay vì em muốn mọi người nghĩ rằng em là một người em song sinh tốt bụng. Một người em song sinh có trách nhiệm.” Cô chỉ vào em gái mình đang đứng ở phía bên kia phòng. “Và em chưa bao giờ thu dọn mọi thứ vì chị.”
“Em vẫn đang làm việc đó đấy chứ.”
“Không. Em không làm.”
“Thế sao chị ở đây?”
“Vì chị cần một người em gái.” Tay cô rơi xuống vùng bụng như thể cô vừa mới bị đấm vào đó nhưng cô không khóc. Cô là một diễn viên giỏi hơn nhiều so với những gì mọi người khen tặng cô. “Chị tính sẽ chuyển khỏi căn hộ của em sau khi chị có tháng lương đầu tiên, nhưng giờ không cần nữa. Chị có đủ tiền trả tiền thuê phòng trong một tháng và tiền đặt cọc.” Cô nhìn vào đôi mắt xanh của em gái mình. Chúng quá khác biệt, nhưng lại khá giống nhau hơn chỉ là cái nhìn của họ. Và họ biết chính xác phải nói gì để làm đau lẫn nhau. “Chị biết cả nhà nghĩ rằng chị là một người chẳng ra gì, nhưng chị không hề biết là em cũng nghĩ như vậy.”
Bo buông tay mình xuống “Giờ thì chị đã biết .”
“Ừm.” Chelsea quay người lại phía căn phòng ngủ trống. “Giờ chị đã biết.” Cô bước về phía cuối hành lang trước khi cảm xúc chiến thắng được khả năng kiềm chế của cô. Cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng mình và ngồi xuống gờ giường. Bo là một nửa linh hồn của cô. Là người duy nhất trên thế giới này có thể thực sự làm cô tổn thương.
Chelsea nằm dài ra giường và nhìn vào bức tường. Quãng thời gian duy nhất cô luôn cảm thấy mình là một người thất bại là khi ở quanh gia đình cô. Mẹ cô là một nhà tổ chức thành công ở Vegas. Trước khi cái chết xảy đến cách đây ba năm, cha cô là một bác sĩ tim mạch. Anh trai cô làm luật sư ở Maryland. Một người chị lớn của cô sống ở Florida và là một CPA, người chỉ có một vài khách hàng và được xếp vào hàng ngũ các nhà triệu phú. Bo làm việc trong bộ phận quảng cáo cho đội dành chiến thắng ở giải Stanley Cup. Và Chelsea… là một diễn viên đang thất nghiệp.
Quãng thời gian duy nhất cô cảm thấy không hạnh phúc lắm về cuộc đời mình là khi cô ở bên người nhà. Cô thích việc làm hài lòng gia đình bằng từ cửa miệng và có cả dấu chứng thực đi kèm. Cô thích được đóng các vai chính trong các phim điện ảnh và truyền hình. Cô sẽ chết để có được nhiều thông tin hơn trong hồ sơ năng lực của mình ngoài các bộ phim dở hơi mà cô đã đóng, một ít vai trên truyền hình và các quảng cáo truyền hình. Cô ước gì bản lý lịch của mình không đầy các miêu tả về công việc hậu trường, vì điều đó thật xấu hổ. Nhưng không có nghĩa cô là ngưới bất hạnh. Cô không phải vậy. Thật ra mà nói, cô đã ngán đến tận cổ cuộc sống của mình ở Hollywood. Cô cần một kỳ nghỉ. Có thể quyết định rời khỏi đó là hơi nóng vội, nhưng cô sẽ quay trở lại, và khi đó, cô sẽ trở nên tốt hơn bao giờ hết. Cơ thể cô sẽ cân đối hơn. Không còn các cơn đau lưng, đau vai và các vai diễn lẳng lơ nữa.
Cánh cửa phòng cô được mở ra, và cô cảm thấy sức nặng của em gái trên giường. “Em không muốn chị dọn ra khỏi đây.”
Chelsea lau nước mắt khỏi mặt mình. “Chị nghĩ như thế là tốt hơn.”
“Không đâu.” Bo nằm xuống ôm lấy cô như họ vẫn làm khi còn bé và quàng tay mình quanh vai cô. “Em muốn chị sống ở đây, và em muốn chị ở đến khi nào chị muốn. Em xin lỗi vì đã nói những lời như vậy. Em không nghĩ chị là một người không ra gì. Em nghĩ chị chỉ bốc đồng và em rất lo về chị.”
Chelsea quay lại và nhìn vào đôi mắt xanh của em gái mình. “Chị hiểu, nhưng em không nên làm thế. Chị đã tự chăm sóc mình trong một thời gian dài mà. Có thể nó không thể chuyên nghiệp như kiểu em hay mẹ thích, nhưng chị chưa bao giờ bị chết đói.” Ngoại trừ trong một vài tuần đầu, cô đã phải sống trong xe hơi của mình, nhưng gia đình cô không ai hay biết điều đó.
“Em xin lỗi vì đã nổi điên và nói những điều như thế với chị. Em chỉ muốn chị ở lại. Em nhớ chị lắm.”
“Chị cũng vậy và chị cũng xin lỗi em nhé.” Em gái cô là phần âm đối với phần dương của cô. Là bóng đêm trong ánh sáng của cô. Không người nào có thể tồn tại nếu thiếu người còn lại. “Chị cũng yêu em, Bo.”
“Em cũng yêu chị. Chels. Xin lỗi vì em đã nói những điều không đúng về áo quần của chị. Em biết những gì chị mặc đều quan trọng với chị.” Bo nhẹ nhàng xiết chặt vai cô, và cô có thể có thể nghe được tiếng cười trong giọng nói của em gái mình. “Chúng cũng không chói mắt lắm.”
“Cảm ơn. Và áo quần của em cũng chẳng tẻ nhạt lắm.” Chelsea cười lớn. “Ít nhất là chúng ta không bao giờ đánh nhau vì quần áo như một vài cặp chị em khác.”
“Đúng vậy. Cả về bọn con trai nữa.”
Việc hẹn hò luôn là vấn đề tế nhị. Vì một vài lý do nào đó, nếu cô hay Bo đá một anh chàng nào đó, anh ta sẽ muốn đi cơi với người còn lại. Việc đó thật kỳ cục, nhưng hai chị em cô lại bị thu hút bởi hai mẫu đàn ông khác nhau. Vì thế việc hẹn hò chẳng bao giờ là vấn đề gây tranh cãi giữa hai người. “Đó là vì em luôn hẹn hò với những anh chàng vụng về bám váy mẹ, và chị luôn hẹn hò với những anh chàng xấu tính nhưng ăn nói ngọt ngào. Chúng ta nên bắt đầu hẹn hò với những người khác ngoài mẫu người chúng ta thích.”
Bo đưa một tay lên trước mặt Chelsea và họ đánh tay vào nhau biểu tị sự đồng ý. “Em không muốn nghĩ về việc chị rời đi. Vì thế đừng nói về việc đó trong ít nhất ba tháng nữa nhé.”
“Đồng ý.”
“Chị định mặc gì trong ngày đầu tiên làm việc của mình.”
Chelsea nghĩ về người đàn ông đã sỉ nhục sự thông minh và quần áo của cô. “Chị sẽ mặc một chiếc áo tunic của Gaultier cùng với thắt lưng và quần jean bó.” Nếu Mark không thích Pucci, anh ta sẽ ghét chiếc áo với họa tiết hình lông chim của Gaultier.
“Hãy nhẹ nhàng với anh chàng tội nghiệp đó, Chels,” Bo nói với cái ngáp thật lớn. “Anh ta chỉ vừa mới rời khỏi bệnh viện sau một tháng điều trị phục hồi chức năng. Em không biết liệu anh ta có thể chịu thêm được cú sốc nào nữa không.”
Ánh sáng từ màn hình ti vi sáu mươi inch chiếu sáng và chuyển động khắp bờ ngực trần của Mark. Tay phải anh bóp một “quả cầu sức khỏe” khi xem các tin nổi bật về trận đấu tối qua. Anh ngồi trên chiếc sofa bằng da trong phòng ngủ chính, một mình trong bóng tối. Tin tức thể thao chuyển từ các bản tin nổi bật ở giải Stanley Cup đến buổi phỏng vấn được diễn ra bên trong Key vào sáng nay. Anh nhìn chính mình và tự hỏi làm sao anh có thể có vẻ ngoài và giọng nói trông bình thường như thế được. Tai nạn làm gãy xương đó đã xé toạc linh hồn anh. Anh cảm thấy bên trong mình trống rỗng, và việc trở nên vô dụng đó đã lộ ra cơn thịnh nộ đen tối. Đó là một điều gì đó mà anh không thể vượt qua. Không bao giờ cố để vượt qua. Không có cơn giận dữ thì anh là một cái xác trống rỗng mà thôi.
Với tay còn lại, anh nhấc điều khiển lên và hướng nó về phía tivi. Ngón tay cái của anh trượt khắp nút mũi tên lên và anh lướt qua các chương trình thực tế và các chương trình phát lại. Anh ngừng lại ở phần phim khiêu dâm ở kênh Cinemax. Trên màn hình, hai người phụ nữ xuất hiện như những con mèo, làm sạch nhau bằng lưỡi. Họ có những cặp ngực đẹp, phần mu được cạo sạch, và những đôi giày cao gót. Thông thường, đây là một kiểu giải trí cao cấp mà anh thích xem. Một người phụ nữ dán mặt vào giữa chân của người phụ nữ kia, và Mark xem trong một vài phút và… chờ đợi.
Không có gì nâng chiếc quần lót của anh lên và anh nhấn nút tắt, khiến cả căn phòng chìm vào trong bóng tối. Anh quẳng trái banh được chứa đầy jell đó lên ghế bên cạnh và đẩy người lên khỏi ghế. Anh đã không có được một lần cương cứng tử tế từ trước cả tai nạn đó, anh nghĩ khi băng qua căn phòng đến chiếc giường. Việc đó xảy ra chắc do tác động của thuốc. Hay có thể “thằng bé” của anh đã không còn hoạt động nữa. Điều ngạc nhiên là việc đó không làm anh phiền muộn lắm.
Căn cứ vào đời sống tình dục trước đây của anh, việc không thể cương cứng có thể sẽ làm anh hoảng hốt. Anh luôn có thể làm nó cương cứng. Ngày hay đêm đều không là vấn đề. Anh luôn sẵn sàng cho việc đó. Chẳng phải mất nhiều thời gian để làm anh có cảm hứng. Nhưng giờ, ngay cả phim khiêu dâm đồng tính nữ cũng không thu hút được anh.
Mark đẩy tấm drap dày trên giường và leo vào giữa. Giờ anh chỉ là cái vỏ trống rỗng của anh trước đây. Quá đáng thương đến nỗi anh có thể với cả một hộp thuốc đang được đặt trên bàn đầu giường và trút nguyên chai vào miệng nếu như việc đó không làm anh đáng thương hơn. Nếu đó không phải là cách giải quyết hèn nhát.
Mark chưa bao giờ sử dụng các cách giải quyết hèn nhát đối với mọi việc. Anh ghét sự yếu đuối. Đó cũng là một trong những lý do anh ghét có những người chăm sóc sức khỏe vây quanh, kiểm tra mạch và các loại thuốc của anh.
Chỉ trong một vài phút, thuốc giảm đau Ambien sẽ ngấm, rồi anh sẽ rơi vào một giấc ngủ sâu, thư thái và giấc mơ duy nhất anh có cho chính mình. Trong đầu anh, anh nghe tiếng la hét của đám đông cùng với những tiếng đập vào mặt băng của những cây gậy đánh cầu và tiếng shh từ những lưỡi thép bén nhọn từ các đôi giày trượt băng khô và lạnh, và mùi hot dog và bia tỏa khắp không khí trong khi vực thi đấu tràn vào mũi anh. Anh có thể cảm nhận được chất adrenaline và sự kiệt sức trong miệng, tim anh đập nhanh khi anh chạy rầm rập trên nền băng với quả cầu đang ở phần mũi gậy. Anh có thể cảm nhận được làn gió lạnh thổi qua hai má, lòn xuống bên dưới cổ áo đồng phục anh đang mặc, và làm lạnh mồ hôi trên ngực anh. Hàng ngàn đôi mắt nhìn anh chăm chú. Anh cảm nhận được sự đề phòng của họ, và anh có thể nhìn thấy sự kích động trên những khuôn mặt mờ nhạt của họ khi anh lướt ngang qua.
Trong giấc mơ của mình, anh đã quay trở lại. Anh đã lại khỏe mạnh. Anh là một người đàn ông. Các chuyển động của anh thay đổi, nhẹ nhàng và không đau đớn. Một vài đêm, anh mơ thấy mình chơi golf và ném đĩa Frisbee cho chú chó già Babe. Babe đã chết cách đây năm năm, nhưng việc đó không quan trọng. Trong giấc mơ, cả anh và chú chó của mình đều tràn đầy sức sống.
Nhưng trong ánh sáng chói chang của ban mai, anh luôn thức dậy với mộtsự thực chí mạng rằng cuộc sống mà anh luôn biết đến đã kết thúc. Đã biến đổi. Đã khác đi. Và anh luôn thức dậy với sự đau đớn, các cơ bắp căng cứng và xương đau nhức.
Ánh nắng ban mai xuyên qua các khe hở của tấm màn cửa và trải dài các cột ánh sáng lên chân chiếc giường ngủ lớn của Mark. Anh mở mắt và cơn đau đầu tiên xuất hiện. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ được đặt trên bàn đầu giường. Giờ là tám giờ hai mươi lăm phút sáng. Anh đã ngủ ngon trong chín tiếng, nhưng anh không cảm nhận được sự thư thái. Hông anh co thắt, các cơ như co rút lại. Anh từ từ nâng mình lên, cố ngăn không để phát ra tiếng rên rỉ khi anh di chuyển cơ thể và ngồi ở gờ giường. Anh phải di chuyển trước khi các cơ co thắt lại nhưng anh không thể di chuyển quá nhanh nếu không các cơ lại sẽ xoắn lại. Anh với tay lấy chai Vicodin đặt ở bàn kế bên và uống một vài viên. Một cách cẩn thận, anh đứng lên và nắm lấy cây batoong bốn chân bằng aluminum được đặt cạnh giường. Hầu hết trong suốt cả ngày anh đều cảm thấy mình như một lão già tàn tật, điều đó càng rõ ràng hơn vào mỗi buổi sáng trước khi anh làm ấm cơ thể.
Vững vàng và nhẹ nhàng, anh đi băng qua phòng trên tấm thảm màu be dày đến phòng tắm. Cây batoong bằng aluminum vang lên khắp sàn nhà bằng đá hoa bằng phẳng. Anh thường thức dậy với một vài mức độ đau nhức nào đó trong phần lớn cuộc đời trưởng thành của mình. Thường là từ những cú va đập mạnh mà anh nhận được trong trận đấu đêm trước hay từ các chán thương trong thể thao có liên quan. Anh thường để mặc nó. Sự đau nhức luôn là một phần trong cuộc sống của anh, nhưng không có mức độ đau nhức nào có thể so sánh được với những gì anh đang phải chịu đựng. Giờ anh cần nhiều hơn là Motrin để giúp anh vượt qua được nó hàng ngày.
Nhiệt lượng tỏa ra bên dưới lớp đá làm ấm bàn chân trần của anh khi anh đứng trước toilet và đi vệ sinh. Anh có một cuộc hẹn với một bác sĩ chuyên về chấn thương ở tay trong sáng nay. Thường thì anh ghét tất cả các cuộc hẹn liên tục với các bác sĩ. Phần lớn thời gian của anh ở một bệnh viện tư là ngồi và chờ đợi, và Mark chưa bao giờ là một người đàn ông kiên nhẫn. Nhưng hôm nay anh hy vọng có được tin tốt rằng anh không cần phải mang thanh nẹp ở tay nữa. Nó có thể là không nhiều nhặn gì, nhưng nó là một bước tiến mới.
Anh đẩy tóc ra khỏi mắt mình, sau đó nhấn nút xả toilet. Anh cần một cuộc hẹn cắt tóc nữa. Anh đã cắt nó một lần trong bệnh viện, và hiện giờ nó làm anh cực kỳ khó chịu. Sự thật rằng anh không thể nhảy vào xe mình rồi lái đến một tiệm cắt tóc nào đó khiến anh giận dữ và nó còn nhắc anh việc anh đã phụ thuộc như thế nào vào người khác.
Anh đẩy quần lót của mình xuống bên dưới chân, qua cả vết sẹo màu hồng đậm ở đùi và đầu gối bên trái. Ngoài tất cả những điều mà anh nhớ được trong cuộc sống trước đây, việc lái xe gần như nằm hàng đầu trong danh sách của anh. Anh ghét việc không thể nhảy vào một trong những chiếc xe của mình và lái đi. Anh đã ở trong bệnh viện này và bệnh viện khác trong vòng năm tháng. Hiện anh đang ở nhà trong gần một tháng, và anh cảm thấy mình như bị nhốt trong lồng.
Để chiếc batoong cạnh toilet , anh đặt bàn tay không bị thương lên tường và di chuyển về phía khu vực tắm đứng. Anh mở nước và chờ nước ấm hẳn trước khi bước vào bên trong. Sau nhiều tháng tắm bằng miếng bọt biển ở bệnh viện, anh thích việc đứng dưới vòi hoa sen trên hai bàn chân của chính mình.
Ngoại trừ chấn thương ở tay phải và vết nứt ở xương ống chân phải, phần lớn các tổn thương đều ở phía bên trái cơ thể anh. Khả năng lái xe của anh là điều duy nhất mà các bác sĩ chắc chắn anh sẽ có lại được. Anh mong đợi đến ngày mà anh không phải dựa vào bất cứ người nào về bất cứ điều gì.
Dòng nước ấm phun khắp ngực anh, anh nhúng đầu dưới dòng nước đang chảy mạnh. Anh chắc chắn một điều rằng mình sẽ đuổi cô chăm sóc sức khỏe với mái tóc hai màu và áo đầm kêu Pucci đó.
Dòng nước len lỏi vào khóe môi đang mỉm cười khi anh nhớ lại cái há hốc miệng vì bị xúc phạm của cô ta. Cái cách cô ta nói từ “Pucci”, anh đoán đó ắt hẳn là tên của một thương hiệu mắc tiền. Cô ta nói giống y như người vợ trước của anh đã nói, “Nó là Chanel” Anh không quan tâm nó được mua bao nhiêu tiền. Anh chỉ biết nó trông xấu xí khi anh nhìn nó.
Anh gội đầu và thoa xà phòng khắp người, sau đó với tay lên phần vòi sen có thể tách ra được và chuyển nó sang chế độ massage. Anh đưa nó đến phần hông và bắp đùi bên trái rồi để cho làn nước ấm nóng bắn thật mạnh vào các cơ. Điều đó làm anh đau đớn vô cùng nhưng lại làm các cơn đau của anh phần nào giảm đi. Khi kết thúc, anh lau khô chính mình và đánh răng. Râu một ngày không cạo sạm lại ở ngực và cằm anh. Thay vì cạo nó, anh đi đến phòng thay đồ lớn và mặc một chiếc quần đi bộ bằng nylon màu xanh và một chiếc áo phông trơn màu trắng. Anh đẩy chân vào đôi dép kẹp màu đen hiện Nike vì những đôi giày cần thắt dây thật sự gây phiền nhiễu cho anh. Sáng hôm qua trước buổi họp báo, anh đã mất rất nhiều thời gian cho việc cài nút áo sơ mi và thắt dây giày. Ừm, thì có thể không nhiều lắm, nhưng những việc mà anh thường làm một cách thuộc lòng thì giờ lại lấy đi của anh quá nhiều suy nghĩ và nỗ lực.
Anh đặt tấm nẹp vào tay phải và xiết chặt khóa dán Velcro trước khi nắm lấy cây batoong bằng titanium đen từ đi văng mà anh ngồi vào tối qua.
Căn nhà vốn có một thang máy dành cho những người hầu được xây bên trong một phòng để đồ phía cuối hành lang. Với sự hỗ trợ của cây batoong, Mark bước ra khỏi phòng ngủ và đi băng qua cầu thang xoắn ốc mà anh thường bước hai bậc một lần trước đây. Ánh nắng tràn đầy qua lớp kính được bọc chì ở lối vào, chiếu lên những hoa văn tối màu trên nền đá hoa bên dưới. Thang máy mở ra ở phòng bếp và anh bước ra. Anh tự làm một bát Wheaties và ăn tại bàn trong bếp vì anh cần một thứ gì đó trong dạ dày, nếu không những liều thuốc sẽ làm anh bị nôn mửa.
Lâu như anh có thể nhớ, anh đã từng ăn món ngũ cốc “Bữa sáng của các nhà vô địch”. Chủ yếu vì đó là những gì mà cha anh có đủ khả năng mua cho anh. Đôi khi anh không thể nhớ được những gì anh đã làm vào tuần trước. Nhưng anh có thể nhớ lại việc mình ngồi ở bàn trong căn bếp cũ kĩ của bà nội, một bát đường cát trắng lớn nằm giữa khăn trải bàn màu vàng, ăn ngũ cốc Wheaties trước khi đến trường. Anh nhớ một cách rõ ràng buổi sáng năm 1980 khi bà nội đặt một hộp màu cam trên bàn, và anh nhìn vào đội khúc côn cầu trên băng Olympic ở mặt trước. Trái tim anh ngừng đập. Cổ họng anh khít lại khi nhìn vào Dave Silk, Neil Broten, và các anh chàng còn lại trong đội. Khi đó anh tám tuổi và họ là các anh hùng của anh. Bà nội đã bảo rằng anh có thể lớn lên và trở thành bất cứ mẫu người nào mà anh mong muốn. Anh tin vào câu nói đó của bà nội mình. Có nhiều thứ anh không tin, nhưng anh luôn tin bà nội Bressler của mình. Bà chưa bao giờ nói dối anh. Đến giờ vẫn vậy. Ngay cả khi việc nói dối đó cực kỳ dễ dàng. Khi anh thức dậy từ cơn hôn mê một tháng sau vụ tai nạn, bà là người đầu tiên anh nhìn thấy. Bà đứng cạnh cha ở phía cuối giường và nói cho anh về tai nạn. Bà liệt kê cho anh tất cả những vết thương, bắt đầu từ khe nứt ở sọ và kết thúc với vết rạn ở ngón chân cái. Điều mà bà chưa bao giờ đề cập là anh không bao giờ có thể chơi khúc côn cầu trên băng được nữa, nhưng bà không cần phải làm thế. Anh đã biết được nhờ vào danh sách các vết thương và cái nhìn trong đôi mắt của cha.
Trong hai người trưởng thành của cuộc đời anh, bà anh luôn là người mạnh mẽ hơn. Người làm mọi việc trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng vào cái ngày trong bệnh viện đó, bà trông kiệt sức và trở nên yếu đuối. Sau khi liệt kê ra tất cả các vết thương, bà đã nói với anh rằng anh vẫn có thể trở thành bất cứ mẫu người nào mà anh mong Nhưng không giống với buổi sáng ba mươi năm về trước, anh không tin vào lời nói của bà nữa. Anh sẽ không bao giờ có thể chơi lại khúc côn cầu trên băng, và cả hai đều biết rằng dó là thứ duy nhất mà anh mong muốn. Anh rửa bát của mình khi tiếng chuông cửa réo ầm ĩ. Anh chưa gọi người lái xe cơ mà, và anh không thể nghĩ ra được ai khác ngoài người lái xe, người đến nhà anh vào sáng sớm như thế.
Anh với tay lấy cây batoong và bước ra khỏi phòng bếp, đi xuyên qua hành lang. Trước khi đến phía cửa trước, anh có thể thấy kính vạn hoa của màu sắc thông qua lớp kính phun mờ. Anh giữ cơ thể đứng vững và kép cánh cửa mở rộng với bàn tay không bị thương. Cô nhân viên chăm sóc sức khỏe đang đứng ở mái hiên nhà anh với cặp kính mát lớn và mái tóc màu vàng đỏ. Chiếc xe Honda kém chất lượng đậu ở đường lái xe vào nhà phía sau lưng cô ta. “Cô quay lại.”
Cô cười toe toét. “Chào buổi sáng. Ông Bressler.”
Cô ta trông như được bao phủ trong các lớp lông chim được sơn màu. Như một con công. Một con công với một cặp ngực thật lớn. Sao anh lại bỏ qua chúng cơ chứ? Có thể do cơn đau khiến anh đã không chú ý đến. Hoàn toàn giống với cái áo jacket màu cam xấu xí.
“Anh thích áo sơmi của tôi không?”
Anh nhìn vào mắt cô ta “Cô mặc nó chỉ để chọc tức tôi?”
Nụ cười của cô ta càng rộng hơn. “Này, sao tôi lại muốn chọc tức ông cơ chứ.”