Sân bóng rổ của trường đại học A là thánh địa thể thao của cả khu, trang thiết bị tốt, nhiều gái đẹp, vì vậy nam sinh mấy trường đại học gần đó luôn thích tới đây ‘giao hữu’ hoặc PK [5]…Ánh mắt của Hác Cung [7] rơi xuống cổ chân mình đang giữ, sau đó di chuyển tới gióng chân dài, sau đó là đuôi áo phông, cuối cùng rơi trên khuôn mặt của đối phương, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi nhướn mày: “Bạn là?”
Mai Nhân nhìn trời đảo trắng mắt, trong lòng nghĩ anh đây bảnh trai tới mức đã gặp là không quên, hai ngày trước chú còn bị anh chặn bóng 24 lần, dân trên sân ai ai cũng không ngừng kêu “người đẹp, “người đẹp”, thế mà chú lại không biết anh đây là ai?!
Kết quả anh còn chưa thốt ra lời thì đột nhiên thấy khuôn mặt zoom sát tuấn tú của Hác Cung.
Chóp mũi của Hác Cung tí nữa thì đụng vào chóp mũi của Mai Nhân, cả người anh đành ngửa ra sau, nhưng do cổ chân vẫn bị đối phương nắm trong tay nên anh trăm ngàn gian khó mới ổn định được thăng bằng; đang định chửi một tràng liền phát hiện có gì đó sai sai.
Sau đó, Mai Nhân thấy được khuôn mặt chính mình trong tròng đen thăm thẳm của đối phương.
Một khuôn mặt, version nội liễm, Avatar, lai Tây, xinh đẹp.
Avatar, lai Tây, xinh đẹp…
Lai Tây, xinh đẹp…
Xinh đẹp…
Trong chớp nhoáng, Mai Nhất quyết đoán đẩy mạnh Hác Cung, giày rơi khỏi bên cổ chân bị nắm. Anh cũng chẳng còn sức để ý nó, hốt hoảng sợ hãi mà dứt khoát cao chạy xa bay, chỉ để lại bóng hình áo phông oversize rối loạn, tà áo tung bay…
Mặt Hác Cung không đổi sắc, cầm giày của Mai Nhân, quay người xách túi mình mang theo lên.
Một tên trông hèn hèn lăn tới: “Yo, Hác thiếu gặp được trò hay rồi à ~~~”
Tâm trạng Hác Cung rất tốt, cong khoé miệng, giương chiếc giày trong tay lên: “Ừ, gặp được người đẹp.”
Khi đối phương thấy được chiếc giày, nhất thời sửng sốt: “…. Người đẹp đi giày thể thao size 42?!”
Hác Cung không trả lời, hắn cúi đầu rút thuốc lá, ném cho mấy người ngồi trên sân, mình thì ngậm một điếu, hai tay đút túi lạnh nhạt nói: “Vất vả cho các vị, diễn xong kịch rồi, giải tán thôi.”
Chú giải 2:
[6] +12593: Số IP gọi đường dài ở các tỉnh của hãng viễn thông China Mobile. Khi gọi điện thoại đường (sang tỉnh khác) thì thêm 12593 vào trước số của đối phương. Hình như cước phí rẻ hơn…
[7] Tên anh ấy là 郝恭 [Hác Cung], dù có chỗ mình thấy được dịch là [Hách Cung] nhưng mình tra từ điển thấy họ Hách [赫] và họ Hác [郝] là hai chữ khác nhau. [Từ điển Hán Nôm bên Thi Viện].
[5] ‘Giao hữu’ nguyên văn là chơi đấu bò tót 斗牛; trong ngữ cảnh của bóng rổ thì ý chỉ hai đội chơi vui với nhau, như bóng đá đường phố.
PK (Player Killing) thì mang nghĩa quyết đấu.
Lúc Mai Nhân chạy tới nơi, hai phe đã hoàn toàn ‘khai hoả’, đương nhiên kẻ đầu têu là phía đại học S, nơi tụ tập của bè lũ ‘cao phú soái’ nghiện sống ảo thích tìm chết.
Ở phương diện đánh bóng rổ, Mai Nhân tin chắc rằng trường A có thể dùng ‘thảo nê mã’ [= đmm] cưỡng hiếp mấy đứa mẹ già trường S trăm lần này tới trăm lần khác. Còn về phương diện đánh lộn, đại học A tất nhiên chịu thiệt. Lý do rất đơn giản, trường S có tiền, có thể mời ‘trợ giúp bên ngoài’, nói một cách ‘lưu manh’ là: “Nếu mày dám động vào ông đây, ông đây tìm người chém chết mày!”
* Ở đây tác giả để vế [đánh lộn] trước vế [đánh nhau], sau đó thì nêu vế [lý do đơn giản] nhưng mình thấy viết như thế đọc hơi khó hiểu nên mạn phép biên tập lại như trên.
Mai Nhân phẫn nộ vô biên, lá gan phình lớn, dùng ánh mắt sáng rỡ như sao, hàm chứa các chủng loài ‘thảo nê mã’ đang lăn lộn ‘chết đi sống lại’ chiếu thẳng vào con hàng cao nhất đang đứng xem ở một bên, nhìn là biết kẻ chủ mưu. Anh lặng yên mò về phía trước, đạp một cước.
Ngon rồi, kẻ đó quay đầu lại, hoá ra là người quen.
Cao phú soái trong cao phú soái, các loại cao phú soái + 12593!! [6]
Khoé môi Mai Nhân co rúm, nhìn cổ chân mình nằm trong bàn tay của đối phương. Đừng trách anh, phản ứng của đối phương thực sự là nhanh quá xá, khi bị đáthì hắn đồng thời hắn cũng giơ tay ra đỡ, dẫn tới thế đứng ‘kim kê độc lập’ đầy lúng túng này của y.