Beta: Bánh Bao
“…Giáo chủ, ngươi đừng giỡn to như vậy…Ngô!” – Mắt Lệnh Hồ Xung trừng lớn, không thể tin được ẩn nhẫn quát khẽ – “Buông tay!”.
“Thoải mái sao?” – Y vẫn chơi đùa, nhẹ hô hấp ở bên tai hắn.
“Giáo chủ cơ khát như thế chi bằng đi tìm một nam nhân.” – Lệnh Hồ Xung khó khăn giãy giụa đôi tay để thoát ra, sau đó đè chặt bàn tay đang lộn xộn dưới thân – “Việc hầu hạ của ta không bao gồm việc làm ấm giường!”.
Đông Phương Bất Bại ngồi khóa trên người Lệnh Hồ Xung, từ trên cao nhìn xuống, bá đạo tuyên bố: “Hiện tại việc này là hàng đầu!”.
Lệnh Hồ Xung lần nữa đè lại vai vị giáo chủ không biết vì sao lại phát tao nhà mình, ngăn cản y cúi xuống hôn mình: “Giáo chủ! Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ đại tổng quản ta làm ngươi bất mãn, muốn ta đổi lại làm nam sủng của ngươi sao? Ta đã nói rồi, ta có nguyên tắc!”.
Đông Phương Bất Bại cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy, nhưng từ trước đến nay y muốn làm liền làm. Kiếp này y từng thề tuyệt đối sẽ không nhẫn nhục, y nhất định phải tiêu dao, kiêu ngạo nhìn thiên hạ này! Đông Phương Bất Bại bị kích thích, trực tiếp dùng vũ lực trấn áp: “Chuyện bổn tọa đã quyết định khi nào cần ngươi nghi ngờ? Chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng tiện nhân kia?”.
Nhậm Doanh Doanh tỏ vẻ mình hoàn toàn vô tội được không! (Du: Tội chị, nằm cũng trúng đạn =)))
“Giáo chủ! Thật sự không được! Ta không thích cùng người ta không có cảm tình làm.” – Lệnh Hồ Xung thấy hơn nửa thân quần áo của mình đã bị xé rách, ngay cả quần cũng giữ không nổi.
“Nếu giáo chủ thật sự có nhu cầu, ta sẽ tìm cho ngươi một người sạch sẽ hơn ta để hầu hạ!”.
“Ai là người ngươi sẽ hầu hạ?”.
Đông Phương Bất Bại đối với người mà Lệnh Hồ Xung thích, muốn cùng làm càng không phục. Chẳng lẽ y không thể so được với bất kì người nào trên đời này mà hắn có “cảm tình” sao?
“Đông Phương Bất Bại, đừng làm cho ta chán ghét ngươi!” – Lệnh Hồ Xung cuối cùng thở dài ngăn cản. Hắn trực tiếp nhìn Đông Phương Bất Bại, ánh mắt hai người tương giao.
“Ta không thích ngươi.”.
Đông Phương Bất Bại sửng sốt, ánh mắt âm lãnh vẫn như cũ không thể làm Lệnh Hồ Xung từ bỏ việc buông tay. Hắn nhìn y kiên định lắc đầu. Trong lòng y cười nhạo bản thân hạ tiện nhưng trên mặt vẫn thong dong như cũ. Không ai biết y cô độc. Lần đầu tiên, y nhìn Lệnh Hồ Xung nghiêm túc như vậy.
“Vậy ngươi thích ta đi!” – Nhưng y lại buông tha, sau khi đứng dậy vẫn cao ngạo giống như thiên nga, không chịu cúi đầu. – “Ta mệnh lệnh cho ngươi, từ giờ phút này bắt đầu thích ta!”.
Lệnh Hồ Xung đứng dậy sửa quần áo. So với giáo chủ ngoài mạnh trong yếu, hắn vẫn giữ thái độ cung kính như cũ. Giống như chuyện lúc nãy chưa hề phát sinh.
“Giáo chủ, ngươi cho rằng yêu là gì? Cái gì mới gọi là thích?”.
Không ngoài dự đoán, đối phương nhíu mày, biểu tình bất mãn.
“Yêu là tôn trọng, là bình đẳng, là bao dung. Yêu một người, ngoại trừ thực lực bên ngoài nhiều nhất chính là khoảng cách giữa hai trái tim. Giáo chủ ra lệnh cho ta yêu ngươi, này chính là sai lầm lớn nhất. Ta vốn dĩ rất thưởng thức giáo chủ, nhưng việc hôm nay làm ta hiểu được rằng chúng ta chỉ là người trên cùng kẻ dưới, là chủ nhân cùng người hầu, là báo ân cùng nhận báo ân. Ngươi lợi hại, ngươi có lí. Nhưng tất cả không phải sở thích của ta. Thậm chí ngươi xem việc ta đối với ngươi tốt trước kia đều…”
Hắn tựa như cảm thấy mình nói quá nhiều.
Lệnh Hồ Xung xoay người: “Ta nói rồi, ta sẽ thay ngươi giết người.”
Lui ra phía sau một bước.
“Ta sẽ không làm đại tổng quản của ngươi nữa. Ta không thích hầu hạ ngươi. Ta không thích bị ngươi quát mắng còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Chờ ngươi muốn giết người rồi hãy tìm ta.”
Hắn cứ như thế rời đi, một lần cũng không quay đầu lại.
Tay Đông Phương Bất Bại chậm rãi nắm chặt lại, sau đó bắt đầu điên cuồng phá hủy căn phòng. Đồ vật trước mắt có thể đập đều bị y dùng nội lực chấn vỡ. Cả phòng trở nên bừa bộn.
Tiếp theo, tất cả mọi người đều biết đại tổng quản của họ không làm nữa! Một chút cũng không sợ giáo chủ chỉ trích, trực tiếp bãi công, thậm chí còn không đi hầu hạ giáo chủ.
Bọn hạ nhân hầu hạ trong viện của Đông Phương Bất Bại mỗi người đều nơm nớp lo sợ tới mức khóc lóc thảm thiết chạy đi cầu cứu đại tổng quản nhưng đều vô dụng. Điều này làm cho mạng nhỏ của bọn họ thời thời khắc khắc đều chịu uy hiếp.
Nếu có quan hệ liền lập tức rời đi nơi nguy hiểm cao này. Cho dù tẩy nhà xí cũng đỡ hơn việc phải hầu hạ giáo chủ bây giờ a.
Trưởng lão có uy vọng trong giáo cũng đi khuyên Lệnh Hồ Xung. Không có đại tổng quản, thu nhập của thần giáo bọn họ trực tiếp giảm xuống, làm cho túi tiền của bọn họ mỗi ngày mỗi xẹp xuống.
Những đệ tử trong giáo có chút quan hệ đi tìm hiểu liền biết được được tin tức!
Thì ra giáo chủ coi trọng đại tổng quản! Nhưng đại tổng quản lại cự tuyệt giáo chủ! Dù, chết, cũng, không, khuất, phục!
Mọi người bắt đầu nghĩ có nên làm đại tổng quản hôn mê, cởi hết quần áo rồi đưa đến giường giáo chủ hay không!
Bình Nhất Chỉ cảm thấy hắn có thể cung cấp công cụ gây án!