Xem cuộc vui còn chưa thấy được kết cục liền kêu hắn đi làm việc, khiến trong lòng Gia Luật Long Hữu tràn đầy cảm giác không phục, bất quá hắn vẫn hoàn thành sứ mạng, đuổi toàn bộ người nhà cùng thân nhân của Vương phi đi.
Trầm Thiệu Văn đến nước này cũng hiểu là kế hoạch đã thất bại, nhưng an ủi là Tiểu Tiểu không có việc gì!
Hắn thầm giễu cợt mình, bọn họ làm sao có thể cho rằng Tiểu Tiểu đi ám sát Hằng Vương sẽ thành công chứ? Gia Luật Long Khánh đường đường là Chấn Thiên đại tướng quân nắm giữ trong tay mười mấy vạn binh mã Liêu quốc, trên chiến trường bách chiến bách thắng! Căn bản không thể nào dễ dàng bị một tiểu nữ vọng động lỗ mãng giải quyết như thế! Lúc trước bọn họ vì thấy kế hoạch rất hoàn mĩ, mới mang kỳ vọng đầy trong lòng để cho Tiểu Tiểu ra tay!
Hôm nay, hắn cũng chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho Tiểu Tiểu, hy vọng Hằng Vương gia sủng ái nàng, che chở nàng, để cho nàng hạnh phúc, đây cũng là tâm nguyện duy nhất của những người làm cha mẹ như bọn họ đối với con của mình. Trầm Thiệu Văn viết một phong thư giao cho Gia Luật Long Hữu chuyển cho Tiểu Tiểu, liền rời đi.
Gia Luật Long Khánh vốn là cực kỳ oán thán hôn sự này. Cho nên, người ngựa hắn mang đến cũng không nhiều, có thể thấy hắn đối với hôn sự này luôn bất mãn cũng không tôn trọng. Ngoại trừ hai vị cận vệ riêng của mình, Hằng Vương gia bất quá cũng chỉ mang mười mấy hai mươi người. Giờ phút này, Tề Vương cùng một đám thuộc hạ tất cả đều chen chúc ở trong sân chờ xem náo nhiệt.
Từ cửa Gia Luật Long Khánh cũng chỉ vươn một cánh tay tráng kiện nhận ra lấy bạch hạc Cừu cùng Chồn bạc đại huy, lại qua một lúc lâu, trong lúc này thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu đứt quãng cùng tiếng trấn an của Gia Luật Long Khánh, lại càng làm mọi người cảm thấy kỳ lạ. Gia Luật Long Hữu lại càng chiếm cứ vị trí tốt nhất —— phía trước cửa, muốn mình là người đầu tiên biết đáp án.
Kẹt! Một tiếng mở ra, Gia Luật Long Khánh bước ra, nhìn thấy bên cạnh hắn không có người, Gia Luật Long Hữu rất tự nhiên hướng về phía sau hắn, nhanh chóng quét mắt một vòng bên trong phòng." Không có ai?'
Gia Luật Long Hữu quay người lại. " Nhị ca, ta.... Kia....Nhị tẩu..." hắn đột nhiên im miệng, cùng mọi người giống nhau, kì quái nhìn chằm chằm vào... Bao quần áo được Gia Luật Long Khánh ôm ở cánh tay. Một dùng chồn bạc đại huy bao quanh bao quần áo, một ngọ nguậy trong bao quần áo không ngừng phát ra thanh âm ô ô ừ.
“Nhị ca! Kia... Kia... Không phải là Nhị tẩu của ta chứ?" Gia Luật Long Hữu không khỏi thất thanh kêu lên.
Gia Luật Long Khánh nghiêng mắt lơ đãng nhìn hắn một cái, rồi tự mình đi về phía xe ngựa, “Tịch Cát, hôm nay ta không cỡi ngựa. Đem “bao quần áo” cột vào phía sau xe ngựa”. Nói dứt lời liền ẩn vào trong xe ngựa.
Một câu nói hù dọa ba mươi mấy người rớt cằm tại chỗ. Trừ phi hôn mê bất tỉnh, nếu không Chấn Thiên đại tướng quân cho dù thương thế nặng hơn nữa cũng không chịu lên xe ngựa, lúc này lại muốn ngồi xe ngựa? Càng làm người ta kinh ngạc chính là hai ngồi xe ngựa hai ngày liên tiếp, trừ thỉnh thoảng ôm lấy bao quần áo xuống xe, ngay cả ăn cũng phân phó đưa lên xe ngựa.
Lòng hiếu kỳ của mọi người đều lên tới đỉnh điểm, cơ hồ sắp nổ tung, nhưng điều duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là vây quanh xe ngựa, nghĩ hết cách nghe lén động tĩnh ở bên trong, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại đang tức giận mắng cùng với tiếng nói của Gia Luật Long Khánh trái một tiếng bảo bối, phải một tiếng bảo bối. Cho đến trưa ngày thứ ba, mọi người dừng lại dùng bữa, mỗi người đều cầm trong tay một khối thịt thỏ, nhưng mười mấy cái lỗ tai vẫn chưa từ bỏ ý định tụ tập ở bên cạnh xe ngựa.
“Ta không muốn ngồi xe ngựa nữa, ta muốn cỡi ngựa!" Thanh âm non nớt sẳng giọng nói.
“Chưa gì đã giận dỗi? " Thanh âm Gia Luật Long Khánh truyền đến.
Đối phương yên lặng một lúc lâu, không cam lòng trả lời: " Tốt thôi! Tốt thôi ta không giận nữa! Chỉ cần ngươi để cho ta cỡi ngựa là được. Nhưng phải là ngựa của ngươi ta mới chịu."
Mọi người bên cạnh xe ngựa đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nhau. Đừng nói giỡn chứ, ngay cả Hoàng thượng, Gia Luật Long Khánh cũng chưa từng đồng ý đem "BMW quát lôi" cho mượn.
“Không được, nếu ngươi muốn cưỡi thì phải cùng cưỡi với ta."
“Tại sao lại không cho ta cưỡi một mình? Ngươi xem thường khả năng cưỡi ngựa của ta sao? Ta cho ngươi biết, ta..."
“Không phải, bảo bối." Gia Luật Long Khánh lại bắt đầu trấn an. " Ngựa của Liêu quốc chúng ta so với ngựa của Tống thất các ngươi cao lớn hơn, dã tính cũng nặng hơn, ở nơi này trời thì lạnh đất đai lại hoang vắng, ngươi không quen thuộc nơi này, hai ta cùng nhau cưỡi ta mới có thể yên tâm."
“Nhưng... "
“Không nhưng gì hết, không chịu thì thôi!" Hắn cường ngạnh nói.
“Được rồi! Được rồi! Cùng nhau cưỡi thì cùng nhau cưỡi! "
Bên cạnh xe ngựa, mọi người đều lộ vẻ mặt hưng phấn, toàn bộ chen chúc như ong vỡ tổ ở ngoài màn xe. Một lát sau, màn cửa được vén lên, Gia Luật Long Khánh nhảy xuống xe ngựa trước, nhìn thấy đám người đang chen nhau vây quanh xe, mày rậm không khỏi nhíu lại. " Các ngươi làm gì?"
“Xem cuộc vui!" Tuy nghĩ vậy, nhưng không ai dám nói ra, mọi người chỉ cười với hắn... Hắc... Hắc.
"Yến Ẩn, có chuyện gì vậy mà chậm vậy!" Thanh âm từ trong xe ngựa vang lên.
"Yến Ẩn?" Gia Luật Long Hữu ngoáy ngoáy lỗ tai không dám tin, trừ lão Hoàng thượng ra, không ai dám gọi tên chữ của Gia Luật Long Khánh, bởi vì hắn không cho phép! Còn từng tuyên bố, ai dám kêu tên chữ của hắn, sẽ đem đầu lưỡi của kẻ đó cắt đi.
Gia Luật Long Khánh quay người lại, hai tay đưa lên ôm lấy một bóng người ở trên xe nhẹ nhàng đặt xuống đất. Thân thể xinh xắn được Chồn bạc đại huy hoàn toàn bao lấy, vạt áo ở trên mặt tuyết rủ xuống, chiếc mũ rộng bất ngờ rơi xuống đất lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm đang hé nụ cười tươi rói.
Tất cả mọi người nín thở, há hốc miệng ngưng mắt nhìn bóng dáng nhỏ trước mắt, hoàn toàn đã quên quy củ, quên lễ tiết, quên Vương gia, những người ở đây trừ Gia Luật Long Khánh ra thì ai cũng không còn hồn phách, để ý đến xung quanh càng không chú ý tới thịt thỏ ở trong miệng đều rớt trên mặt đất.
“Đem mắt chó của các ngươi chuyển sang hướng khác cho ta, thuận tiện ngậm miệng lại, cho các ngươi ba giây biến mất trước mắt ta!" Gia Luật Long Khánh không vui trầm giọng nói. "Tịch Cát, lấy yên cương cho Quát lôi đi."
Bị Gia Luật Long Khánh nổi giận mắng lúc này mọi người mới hoàn hồn, bất đắc dĩ đành quay người đi, nhưng trong lòng vẫn lưu luyến không thôi.
Tiểu Tiểu lại không chú ý tới những việc này, nàng vừa xuống xe ngựa, liền bị cảnh sắc bốn phía ở Giang Nam hoàn toàn hấp dẫn. Gió rét như ma quỷ lãnh lệ, những bông tuyết rơi đầy trên mặt đất, nơi nơi đều có tuyết bao phủ làm cho người ta cảm thấy mình rơi vào một thế giới màu trắng.
"Thật là đẹp, Yến Ẩn, nơi đây thật là đẹp!" Tiểu Tiểu thấp giọng hô "Ta chưa từng thấy...Những cảnh đẹp như vậy!"
Gia Luật Long Khánh cảm động nhìn xuống Tiểu Tiểu đang vui mừng kích động, không nghĩ tới Tiểu Tiểu lại có thể cảm nhận được phong cảnh ở phương Bắc. Hắn vốn là còn lo lắng Tiểu Tiểu không thể thích ứng với cuộc sống ở phương Bắc lạnh giá này, sợ nàng không thích ứng với hoàn cảnh sống ở đây sẽ làm nàng sinh bệnh mất đi sức sống, nhưng hiện tại xem ra...
Phương Bắc bao la hùng vĩ này mới thích hợp với tính cách của nàng, cũng chỉ có ở phương Bắc phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết mới làm cho nàng cảm thấy tự do tự tại mà thoả sức vùng vẫy. Có lẽ nàng sinh ra để làm thê tử của Gia Luật Long Khánh hắn!
Gia Luật Long Hữu ở một bên tinh tế quan sát một hồi lâu rồi mới than thở: ”Chị dâu nhỏ thật mỹ lệ, nhìn Nhị ca có bao nhiêu sủng ái nàng thì biết, nhìn họ đứng cạnh nhau thật là xứng đôi!" Nhưng là... Con mẹ nó! Sớm biết thế này hắn sẽ không vội vàng mà cưới Y Oa Tô bốc đồng kia! Gia Luật Long Hữu thầm nghĩ mà hối hận vạn phần, tiểu khả ái thanh lệ thoát tục như vậy, hắn cũng muốn... Thật ghen tỵ... Ô ô... Thật muốn khóc.
Hồi lâu, Tiểu Tiểu mới thỏa mãn thu hồi tầm mắt, chuyển hướng sang bên cạnh. " A? Ngươi cũng có mắt màu xanh?
Nàng vùng ra khỏi Gia Luật Long Khánh, bước nhanh tới trước mặt Gia Luật Long Hữu, đưa tay lên bắt lấy mặt của Gia Luật Long Hữu kéo xuống đối diện với mặt nàng. Gia Luật Long Khánh cau chặt lông mày, khuôn mặt đậm ý ghen tuông, đang muốn mở miệng ngăn lại, thì Tiểu Tiểu liền đã buông tay ra, khiến cho Gia Luật Long Hữu hơi giật mình bắn ra trở về chỗ cũ.
"Lam nhãn của ngươi đục ngầu, không đẹp như của Yến Ẩn." Nàng phê bình nói. "Lam nhãn của Yến Ẩn rất trong, giống như thủy tinh, vậy mới gọi là đẹp."
Gia Luật Long Khánh lúc này mới đổi giận thành vui, đắc ý ôm Tiểu Tiểu trở về, không có tâm tư dư thừa mà đi để ý tới Gia Luật Long Hữu vẻ mặt như đưa đám.
Tiểu Tiểu hỏi:” Hắn là ai vậy?"
“Là tam đệ của ta, Gia Luật Long Hữu." Gia Luật Long Khánh nói.
"A! Đệ đệ ngươi!" Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Khó trách bộ dạng có chút giống ngươi. Ta nên gọi hắn là gì đây? Giống ngươi gọi là hắn lão Tam sao?"
Gia Luật Long Khánh chưa kịp trả lời thì Gia Luật Long Hữu đã giành trước: "Chị dâu nhỏ cũng có thể gọi tên chữ của ta, tên chữ của ta là...."