*****
Trong khoảnh khắc bắn tinh, Tra Thanh Nhạc bỗng hơi tiếc nuối. Nếu hắn không đeo bao cao su thì tinh dịch đã trực tiếp tưới ướt bên trong cơ thể Giang Vân Thiều rồi. Như thế mất hồn biết bao nhiêu chứ…
Mang theo sự cảm khái này, lúc tẩy rửa giúp Giang Vân Thiều còn đang ngây ngất trong dư vị cao trào, Tra Thanh Nhạc ác liệt dùng móng tay cào lên cửa động non mềm đang hé mở của đối phương một cái. Ai ngờ, vì bị kích thích đột ngột, cửa động liền co rút lại, còn mút chặt đầu ngón tay hư hỏng của hắn vào trong. Ngay tại giây phút đó, Tra Thanh Nhạc thực sự có xúc động muốn phá cửa xông lên thêm một lần nữa.
May là hắn còn biết không nên miệt mài quá mức, liền vội vàng điều chỉnh thái độ của mình, nghiêm túc giúp Giang Vân Thiều tắm rửa rồi quấn khăn tắm ôm đối phương lên giường.
Tra Thanh Nhạc ngồi cạnh giường lau tóc, khẽ liếc nhìn Giang Vân Thiều nửa mê nửa tỉnh đang cuộn mình trong chăn.
Căn cứ vào tác phong hành động từ xưa đến nay, sau khi sung sướng, hắn sẽ lập tức nói bye bye. Loại chuyện ôm nhau ngủ đến hừng đông, đối với for one night mà nói thì chính là đại diện cho sự “không chuyên nghiệp”. Thế nhưng, vào giờ phút này, trải qua hai lần cuồng nhiệt, Tra Thanh Nhạc thật sự có hơi mệt mỏi. Mà phần giường trống ở bên cạnh Giang Vân Thiều trông qua lại hết sức mềm mại ấm êm…
Giãy dụa nửa phút đồng hồ, cuối cùng Tra Thanh Nhạc quyết đoán vứt bỏ cái gọi là “chuyên nghiệp”, lựa chọn việc “hưởng thụ”. Hắn xốc chăn lên, nhanh chóng rúc vào.
Giường có động, Giang Vân Thiều liền thức giấc. Song hắn cũng không dụi mắt rên rỉ kiểu đàn bà, mà chỉ kinh ngạc nhìn Tra Thanh Nhạc một chút, sau đó lập tức ngoan ngoãn cười rộ lên. Hắn vươn tay cầm lấy hai ly rượu vang đặt ở trên tủ đầu giường.
“Sao? Không muốn qua đêm với tôi à?” Tra Thanh Nhạc nhận lấy một ly, chạm nhẹ vào ly của Giang Vân Thiều, thân mật mà nhéo lên vành tai hắn.
Giang Vân Thiều nghiêng đầu, dùng má cọ cọ vào lòng bàn tay của đối phương, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng mềm mại: “Sao lại không, chẳng những tôi muốn qua đêm với tam thiếu gia mà còn muốn cùng tam thiếu gia trải qua cả cuộc đời.”
Ở trên giường, lời nói của đàn ông tuyệt đối không thể tin, bất kể là top hay bot. Loại lời ngon ngọt cùng nhau đi hết cuộc đời này, Tra Thanh Nhạc hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng khi hắn định phối hợp thốt ra vài câu tình nồng ý mật, lại thấy Giang Vân Thiều uống cạn ly rượu của mình, sau đó chổng mông sờ soạng cái quần vứt ở dưới sàn. Kết quả, đối phương lấy một bao thuốc lá ra. Đây là… hút thuốc sau khi làm tình?
“Tạch!” Bật lửa lóe sáng, Giang Vân Thiều châm thuốc thuần thục vô cùng, cũng không quên mời Tra Thanh Nhạc một điếu.
“Tam thiếu gia, hút không?”
“Không.”
Tra Thanh Nhạc không hút thuốc, song cũng chẳng thần kinh đến mức cấm người khác không được hút. Đặc biệt là bộ dáng Giang Vân Thiều để trần nửa thân trên, tựa vào thành giường nhả khói lại mang theo một loại phong tình rất đỗi lạ lùng. Kế tiếp, hắn chợt chú ý tới tay của đối phương. Đường cong từ cổ tay đến lòng bàn tay của người kia rất đẹp, khớp xương rõ ràng lại không hề nhô ra, ngón tay thon dài, móng tay cũng là hình trứng tròn trịa được cắt tỉa sạch sẽ. Điếu thuốc lá được kẹp bằng ngón trỏ và ngón giữa, trông qua gợi cảm vô cùng.
Tra Thanh Nhạc vươn tay kéo tay của Giang Vân Thiều lại, cùng hắn mười ngón giao nhau, dùng ánh mắt như đang thưởng thức nghệ thuật để ngắm nhìn bàn tay hắn, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thật đẹp… Đây là bàn tay hoàn mỹ nhất mà tôi từng thấy!”
“Bản thân tôi thì sao?” Giang Vân Thiều tựa vào lồng ngực Tra Thanh Nhạc, vươn đầu lưỡi liếm lên cằm hắn: “Tôi có phải là người đáng yêu nhất mà tam thiếu gia từng gặp không?”
Tra Thanh Nhạc nâng cằm đối phương lên, cho hắn một nụ hôn sâu: “Là người thiếu thông nhất mà tôi từng gặp!”
“Ha ha ha…” Giang Vân Thiều cũng không giận, vùi đầu vào ngực Tra Thanh Nhạc mà cười lên thành tiếng.
Tra Thanh Nhạc sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của hắn, dịu dàng hỏi: “Sao cắt ngắn thế?”
“Để tiện dán tóc giả lúc quay phim.”
“Nhưng tôi thấy…” Tra Thanh Nhạc muốn nhắc đến Kỷ Lam, song lại phát hiện mình đã quên tên của hắn, chỉ có thể hàm hồ nói: “Tôi thấy những nghệ sĩ khác trong công ty anh đều để tóc dài mà.”
“Bọn họ là ngôi sao, có yêu cầu về việc tạo hình. Còn tôi có cạo trọc cũng không sao cả.” Giang Vân Thiều ngửa đầu, nhếch miệng cười rộ lên. Nụ cười của hắn hết sức đơn thuần, hoàn toàn không nhìn ra một tia ghen tị nào.
“Anh không muốn trở thành ngôi sao à?”
“Nếu có thể kiếm nhiều tiền, ai lại không muốn chứ?”
Giang Vân Thiều ấn điếu thuốc lá đã hút được một nửa vào gạt tàn, vùi mặt trong lồng ngực Tra Thanh Nhạc, bắt đầu liếm mút. Thậm chí hắn còn trượt người xuống, không chút do dự mà chui tọt vào ổ chăn.
gậy th*t đã mềm ở giữa hai chân bị khoang miệng ấm nóng bủa vây một lần nữa, Tra Thanh Nhạc thoải mái đến kêu hừ hừ, nhưng đáy lòng lại dấy lên một chút bất an.
Không thể nào… Chẳng lẽ người này còn muốn…
Đúng vào lúc ấy, Giang Vân Thiều ló đầu ra khỏi ổ chăn, con mắt cong cong chan chứa ý cười, lè lưỡi liếm môi, dùng chất giọng đặc biệt khàn, nói: “Tam thiếu gia, còn muốn…”
Tra Thanh Nhạc: “…”
Năm giờ sáng, rèm cửa mỏng manh không cản được những tia nắng của hừng đông. Trên giường, có thể lờ mờ thấy được hai bóng người đang quấn quýt dây dưa.
“Ưm a… ư…”
Đẩy mạnh thắt lưng một lần cuối, thân thể Tra Thanh Nhạc khẽ run lên, sau đó, hắn kiệt sức ngã xuống lưng của Giang Vân Thiều.
Người dưới thân hiển nhiên cũng đã sức cùng lực kiệt. Hắn mang theo một thân mồ hôi dính nhớp, nằm bẹp trên tấm ga giường lấm tấm mấy vệt nước do tinh dịch bắn ra, ngủ say đến không hề nhúc nhích.
Thở dốc trong chốc lát, Tra Thanh Nhạc mới thấy thể lực hơi phục hồi. Hắn lập tức chống người dậy, rút gậy th*t đã mềm nhũn ra, tháo áo mưa xuống. Tuy mệt đến mức tay run chân nhũn, nhưng hắn vẫn nhặt bộ quần áo đã nhăn nhúm trên sàn nhà lên, nhanh chóng mặc vào.
Đừng tưởng hắn cày cấy từ đêm qua đến tận hừng đông. Tuy thể lực không tồi, nhưng hắn cũng không có bản lĩnh “nhịn lâu không bắn”.
Tối qua, đầu tiên bọn họ làm trong phòng tắm hai lần. Sau khi kết thúc lần thứ ba ở trên giường, hai người mệt mỏi nên liền chìm vào giấc ngủ. Kết quả, lúc tờ mờ sáng, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Tra Thanh Nhạc lại cảm thấy bụng dưới căng lên. Mơ màng mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Giang Vân Thiều đang cưỡi trên người mình, xoay mông liên tục. Vì thế cho nên… vừa rồi, là lần thứ tư!
Mặc quần áo tử tế xong, Tra Thanh Nhạc quay đầu nhìn Giang Vân Thiều một cái, đột nhiên cảm thấy vật thể ở giữa hai chân mình hơi nóng… Tuy nhiên, đây không phải cảm giác nóng vì ham muốn, mà vì ma sát quá độ nên bỏng đến muốn tróc da! Đương nhiên là tình huống thực tế không tới mức ấy, chẳng qua hắn tưởng tượng hơi quá mà thôi.
Rõ ràng đến lần thứ ba, Giang Vân Thiều còn khóc lóc hô to “Không được, chết mất”. Thế mà chỉ mới một cái chớp mắt thôi, hắn đã dâm đãng nỉ non “Tam thiếu gia, thêm lần nữa đi, tôi còn muốn”. Việc chuyển đổi giữa kênh cầu xin tha thứ và kênh cầu xin ân ái quá tùy tiện, Tra Thanh Nhạc thực sự sợ sau khi tỉnh ngủ, người này sẽ lại khôi phục tinh thần mà nổi dậy khát khao.
Đương nhiên, là đại gia bao nuôi, ở trên giường Tra Thanh Nhạc hoàn toàn có quyền khống chế, làm hay không làm, tất cả đều phải theo ý hắn —— Thế nhưng, khi bot ngậm thằng em của hắn và nói “cho tôi đi mà”, tôn nghiêm của người làm top liền khiến hắn không thể nào từ chối. Kể cả đã đến mức bắn không ra cái gì nữa, hắn cũng phải nỗ lực tới cùng! Rón rén chạy ra khỏi phòng, vào thang máy, lái xe rời xa khách sạn, bấy giờ Tra Thanh Nhạc mới thở phào một hơi.
Hắn “chạy trối chết” như vậy, không phải vì Giang Vân Thiều khiến hắn khó chịu, mà là bởi quá sung sướng… Lý trí nói cho hắn biết, nếu còn tiếp tục buông thả, vật giữa hai chân hắn sẽ sớm bị người kia bắt làm tù binh. Hơn nữa, vấn đề là, nào có chuyện ruộng bị cày hư, nhưng chắc chắn có trâu mệt đến chết. Kể cả có tuổi trẻ làm tiền vốn thì hắn cũng không dám vung tay quá đà!
Sáng sớm, đường cái vắng bóng xe chạy, bầu không khí cũng dễ chịu vô cùng. Hạ cửa sổ xe xuống, đón từng cơn gió lạnh ùa vào, Tra Thanh Nhạc mới cảm thấy tinh thần và thể lực của mình dần hồi phục. Kế tiếp, hắn bắt đầu nghĩ cách giải quyết vấn đề tồn đọng phía sau. Cái đêm mà hắn và Giang Vân Thiều triền miên quấn quýt đã không thể định nghĩa là tình một đêm đơn giản bình thường. Nếu trực tiếp trả tiền, tựa như Trịnh Tử Du nói, rất không nhã nhặn, đích thực chẳng khác nào đi kiếm trai bao ở đầu đường.
Suy tư một hồi lâu, cuối cùng Tra Thanh Nhạc gọi điện cho Trịnh Tử Du: “Anh giúp tôi tặng cho người kia một chiếc xe đi!”
“Xe gì?” Hôm qua Tra Thanh Nhạc ngủ với Giang Vân Thiều, đương nhiên là Trịnh Tử Du cũng biết.
“Ừm… Anh tự cân nhắc đi! Cứ theo… giá thị trường, anh hiểu mà.”
Trời vừa mới sáng, Trịnh Tử Du còn chưa ngủ tỉnh, giọng nói có hơi uể oải: “Giá thị trường à… Giá của loại nghệ sĩ tép riu này quả thật tôi không rõ lắm…”
“À… cứ theo giá của nghệ sĩ nổi tiếng mà tặng!”
Nghe vậy, Trịnh Tử Du chợt trở nên tỉnh táo: “Ế, sao nào? Hầu hạ cậu sung sướng lắm à? Kỹ thuật rất tuyệt hả?”
Tra Thanh Nhạc xoa xoa thắt lưng đau nhức do miệt mài quá độ của mình, cân nhắc một chút, cuối cùng đưa ra đáp án: “Thái độ vô cùng chuyên nghiệp.”
Cuối cùng, Trịnh Tử Du thay mặt tặng cho Giang Vân Thiều loại xe gì, Tra Thanh Nhạc cũng không rõ lắm. Trận buông thả đêm đó coi như tiệc tẩy trần mừng hắn hồi hương. Những ngày kế tiếp, hắn liền không có nhiều thời gian nhàn hạ như thế nữa. Cái lý do đàn ông nước ngoài quá vạm vỡ, không hợp khẩu vị nên mới về nước chỉ là vui đùa. Dù lớn lên trên đất Mỹ, nhưng Tra Thanh Nhạc vẫn là con cháu nhà họ Tra, tất nhiên, sau khi trưởng thành sẽ bị gọi về quản lý sự nghiệp của dòng họ.
Năm nay Tra Thanh Nhạc mới lấy được bằng Cử nhân Quản trị Kinh doanh của Đại học Stanford, vốn định học lên Thạc sĩ, nhưng Tra Ngọc Châu lại gọi hắn về nước gấp, thậm chí còn bố trí cho hắn tới làm quản lý ở một công ty điện ảnh trực thuộc tập đoàn Tra thị.
Tra Thanh Nhạc còn trẻ, lại không có kinh nghiệm công tác, rất khó được cấp dưới tin phục. May là có Trịnh Tử Du ở bên giúp đỡ. Hơn nữa, bản thân hắn cũng không phải một cái gối thêu hoa, nên cuối cùng cũng vượt qua thời kỳ lắm thử thách ban đầu để dần dần đi vào ổn định.
Trịnh Tử Du lớn hơn Tra Thanh Nhạc bốn tuổi. Sau khi du học về, hắn liền tham gia vào quá trình sáng lập và phát triển công ty điện ảnh, quan hệ cũng như uy tín đều có thừa. Có thể nói, người này chính là thân tín mà Tra Ngọc Châu cố ý bồi dưỡng cho Tra Thanh Nhạc.
Trong cuộc họp tổng kết quý hai của tập đoàn Truyền thông Tra thị, với tư cách là lãnh đạo mảnh Điện ảnh, Tra Thanh Nhạc nộp lên một phần tư liệu kinh doanh tương đối đẹp mắt. Nhờ thế mà những cổ đông còn lo lắng về hắn đều cảm thấy yên lòng. Tra Thiên Khuyết càng là khen không dứt miệng, ngay cả những lời nhạy cảm như kiểu “bọn trẻ đã lớn khôn rồi, mấy ông già chúng ta nên về vườn nghỉ ngơi thôi” cũng đều nói ra. Đây là nhắc nhở, hay đang dò hỏi?
Tra Thanh Nhạc nhìn ông một cái, cung kính nói: “Cháu còn rất nhiều chỗ không hiểu, vẫn cần bác cả dạy bảo thêm.”
Con trai thứ hai của Tra Thiên Khuyết là Tra Khách Tỉnh lật báo cáo quý, đưa ra một nghi vấn đối với một hạng mục công tác triển vọng của quý sau: “Về dự án thành lập cơ sở văn hóa của Điện ảnh Tra thị, hiện nay đã có Hoành Điếm, Tượng Sơn, cơ sở mới xây dựng về sau chưa chắc doanh thu đã được như mong muốn, hơn nữa giá đất ở khu vực gần thành phố B quá đắt, đầu tư vào cũng là cả một vấn đề!”
“Trong kế hoạch của tôi, cơ sở văn hóa của Điện ảnh Tra thị không chỉ đơn giản là trường quay, mà phải là một trường quay hàng đầu. Nó chẳng những có thể phục vụ các dự án nội bộ của công ty, mà còn có khả năng phát triển các chương trình tham quan, du lịch, có trung tâm thương mại và các công trình kiến trúc liên quan. Tôi đã làm báo cáo chi tiết về tính khả thi, sẽ phân tích kỹ càng trong cuộc họp lần tới.”
“Được, lúc đó chúng ta sẽ bàn tiếp.” Tra Khách Tỉnh đóng báo cáo lại, gật đầu cười với Tra Thanh Nhạc, bắt đầu báo cáo hiệu suất hoạt động quý của các đài truyền hình và nhà xuất bản mà hắn phụ trách.
Tra Ngọc Châu về hưu từ mười năm trước. Tập đoàn Truyền thông Tra thị hiện nay do Tra Thiên Khuyết làm chủ. Nhưng ông cũng gần sáu mươi rồi, vài năm vừa qua đã bắt đầu chuyển giao quyền lực. Trong mắt người ngoài, người đứng đầu đời thứ ba của nhà họ Tra hiển nhiên là Tra Khách Tỉnh. Song trên thực tế, trong số bốn đứa cháu nhà họ Tra, nắm giữ nhiều cổ phần nhất lại là Tra Thanh Nhạc – dù hắn luôn sống ở nước ngoài và tưởng chừng như hoàn toàn tách biệt với người trong dòng họ.
Khi Tra Thanh Nhạc mới chào đời, Tra Ngọc Châu đã vô cùng thiên vị đứa cháu mồ côi cha từ trong bụng mẹ này. Cho nên chẳng những Tra Thanh Nhạc được thừa kế toàn bộ cổ phần của cha mình, mà còn được ông nội chuyển nhượng cho một phần cổ phần của công ty vào lúc thành niên.
Hiện giờ, sức khỏe của Tra Ngọc Châu vẫn tốt, trong tay còn nắm không ít cổ phần. Có ông ở đây, từ trên xuống dưới Tra thị đều cực kỳ an phận. Mai này, nếu ông trăm tuổi, khả năng tranh chấp gia sản có thể xảy ra không, Tra Thanh Nhạc cũng không nắm chắc. Không phải hắn có mâu thuẫn với gia đình bác cả, mà là anh em ruột còn có thể trở mặt thành thù, huống chi là anh em họ hàng?
Hơn nữa, Tra Thiên Khuyết từng có hai cuộc hôn nhân, ba người con cũng không phải do một mẹ sinh ra. Xét về năng lực cá nhân, con trai lớn Tra Khách Thừa không thể nào so được với con trai thứ Tra Khách Tỉnh, nên vẫn luôn phải ra nước ngoài quản lý công ty chi nhánh. Ai biết trong lòng hắn có phục đứa em cùng cha khác mẹ của mình không?
Cho nên mới nói, lắm con nhiều cái, lại nhiều đứa giỏi giang cũng là một vấn đề. Mặc dù không đến mức náo nhiệt như tranh giành ngôi báu, nhưng cũng có thể khiến nhà họ Tra bị sóng to gió lớn bủa vây. Cái này ở trong mắt người ngoài, có lẽ cũng là một trò vui!
“Bộ phim nói về thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, Hoàng tộc của một quốc gia nhỏ thời đó vì tranh giành Vương vị mà phụ tử phản bội, huynh đệ tương tàn…”
Trong đầu vang lên một giọng nói, Tra Thanh Nhạc dừng ánh mắt trên danh sách phim đã đầu tư trong bản báo cáo quý của Điện ảnh Tra thị —— “Cung – Hoàng đế nhuốm máu”.
Một cái tên hết sức tầm thường, nhưng lại khiến Tra Thanh Nhạc bận rộn đến cấm dục suốt hai tháng nhớ tới “ngũ hoàng tử trong veo” và tên Giang Vân Thiều gần như đã vắt khô hắn hôm nào.
Đúng vậy, hắn không nhớ nổi tên anh đẹp trai chưa xơi tái được, nhưng lại nhớ rõ Giang Vân Thiều. Chuyện này cho thấy, dù cái “đã nghe thanh nhạc động vân thiều” gì gì đó là một pha vỗ mông ngựa đầy sai sót, nhưng vẫn có tác dụng gia tăng ấn tượng.
Sau khi cuộc họp tổng kết quý kết thúc, Tra Thanh Nhạc nhìn đồng hồ, phát hiện mới bốn giờ chiều. Đây là thời điểm đặc biệt thích hợp để tìm đối tượng, mời ăn tối, rồi cuối cùng say đắm cả đêm. Vì thế, thân là Quản lý của Điện ảnh Tra thị, Tra Thanh Nhạc quyết định tới trường quay thăm hỏi mọi người.