Editor: Ái Khiết
— Ngọn gió muộn màng —
Thành phố vào đêm, một vầng trăng rằm giữa bầu trời đen nhánh.
Đường Vãn ngồi trên xe ngắm cảnh đêm.
Ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa sổ dừng trên mặt cô, lúc sáng lúc tối.
Cô chuyển động ngón tay, thay đổi tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt lại nhìn có vẻ như đang ngủ.
Trương Hòa Nhuế không nắm rõ cảm xúc của cô, từ lúc Đường Vãn nhìn tư liệu kia xong liền có chút không bình thường.
Chẳng lẽ cái người Yến Phi Bạch kia có vấn đề gì sao?
Giọng Đường Vãn bên cạnh truyền đến: “Tới thì kêu tớ.”
Trương Hòa Nhuế ừ một tiếng, dò hỏi: “Tớ thấy cậu không ổn.”
“Không ổn chỗ nào?”
Đường Vãn không mở mắt, lười biếng đáp một tiếng, mê ly lại mơ hồ, lộ ra một chút mị hoặc mông lung.
Bộ dáng vẫn không khác gì ngày thường, cách xử sự dịu dàng lại không chút để ý, nhưng Trương Hòa Nhuế là đồng nghiệp với cô nhiều năm như vậy, đôi khi Đường Vãn nhăn mày một cái cô đã có thể đoán ra chút nguyên nhân: “Nói thật đi.”
Đường Vãn cười, than nhẹ: “Đúng là không lừa được cậu.”
Lại nói: “Tớ biết Yến Phi Bạch.”
Mặt mày Trương Hòa Nhuế sáng ngời: “Chuyện này không phải là chuyện tốt sao, cậu sầu cái gì? Tối nay khẳng định chúng ta có thể thu phục anh ta.”
Đường Vãn cười không nói.
Trương Hòa Nhuế nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, nếu có mối quan hệ tốt với người ta thì sao Đường Vãn lại sầu não? Ngay sau đó lại chọc chọc cô: “Không thể nào, hai người là người yêu cũ? Cậu bỏ anh ta?”
Càng nói càng cảm thấy kì lạ, Đường Vãn nhanh chóng chặn họng cô: “Nếu như vậy thì tốt rồi, ít nhất còn có thể dính chút ánh hào quang người yêu cũ, không đến mức quá khó coi.”
“Thế nào? Chẳng lẽ có hận thù gì ở đây?”
Tiểu Tề nhắc nhở đã tới nơi, Đường Vãn chỉnh lại góc váy rồi đẩy cửa xe ra, quyến rũ mê người quay đầu cười: “Ừ, là có thù oán.”
Chân mang giày cao gót đen đứng trên đất.
Một cơn gió lạnh thổi đến làm người ta rùng mình.
Nhóm những người nổi tiếng đến dự tiệc, có người quen biết Đường Vãn, lịch sự mỉm cười xem như chào hỏi.
Đường Vãn mím nhẹ môi, lễ phép cười.
Trường Hòa Nhuế cũng từ xe bước xuống, cô đã chào hỏi xong mấy người, đi đến bên cạnh Đường Vãn.
@ a i k h i e t
Đường Vãn giở thủ đoạn ôm chặt lấy cánh tay Trương Hòa Nhuế không buông, hai người thân mật tay trong tay, nhìn không ra kẽ hở.
Trương Hòa Nhuế nhắc nhở: “Bên trái đang đi tới là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thuận Thành - Trương Thành Thịnh, và con gái của ông ta.”
Đường Vãn vươn tay, nhã nhặn đến mê đảo chúng sinh: “Trương tiên sinh, buổi tối vui vẻ.”
“Tôi biết nhất định biên kịch Đường sẽ đến mà, tối nay cô thật là xinh đẹp động lòng người nha.”
“Nào có chứ.”
Đường Vãn nhìn về phía Trương tiểu thư bên cạnh, thân thiết lại dịu dàng: “Bên cạnh ngài là vị tiểu hoa đán nào đây, sao lại chưa từng thấy qua? Thật xinh đẹp.”
Lời này khen Trương tiểu thư đang chịu vắng vẻ đến như mức như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, các quý bà bên cạnh đều nhìn sang.
Thật ra Trương tiểu thư không quen nhìn thấy dáng vẻ Đường Vãn thuận lợi quyến rũ mọi bề như thế, nhưng được cô khen như vậy, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.
Ai cũng biết ánh mắt của Đường Vãn rất kén chọn, nhìn trúng mỹ nữ là sẽ ném vào giới giải trí, làm ‘nổi lửa’ lên.
Cô đã khen như vậy rồi, những người khác cũng phụ họa vài câu.
“Không phải là minh tinh gì cả, là con gái tôi đấy.”
Đường Vãn cũng không thể hiện vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng nhướng mày, một dáng vẻ đương nhiên: “Trương tiểu thư và Trương tiên sinh quả thật khá giống nhau, không biết dáng vẻ của quý phu nhân xinh đẹp thế nào đây, có cơ hội nhất định tôi phải nhìn xem.”
Một câu lượn mấy vòng, khen người một nhà đến nở lỗ mũi, ai sẽ không vui vẻ chứ? Trương tiên sinh cười nói đợi chút nữa muốn uống thêm vài ly với cô.
Đường Vãn mỉm cười không đáp, chuyển đề tài: “Ngài trò chuyện trước nhé, tôi qua bên kia chào hỏi một chút.”
Trương Hòa Nhuế lặng lẽ dựng ngón cái với cô, biểu cảm Đường Vãn không thay đổi, vẻ mặt tươi cười hòa nhập vòng giao lưu của những người nổi tiếng, thuận lợi mọi bề, khéo đưa đẩy trong ngoài.
Có một câu nói rất đúng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cô suy diễn những lời này thành nhập mộc tam phân (*).
(*) Có thể nói là nhìn thấu, nắm rõ mọi chuyện trong tay.
Chỗ ngồi rộng rãi, là trang viên của Yến Phi Bạch.
Nhà giàu mua nổi trang viên không ít lắm, nhưng mua một mẫu đất bản địa quý giá nhất như anh thì vẫn rất hiếm.
Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối, người đã dần đông lên.
Đèn đuốc trong khuôn viên sáng trưng, cửa lại đóng chặt, chủ tiệc Yến Phi Bạch cũng không biết tung tích, thần bí như vậy.
Trong vườn hoa là những chiếc bàn đầy rượu vang và đồ ngọt, khách vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
Có lẽ đây là tiệc ngoài trời? Nhưng nhìn không giống lắm.
@ a i k h i e t
Tới đâu hay tới đó, Đường Vãn cũng mặc kệ tâm tư của Yến Phi Bạch, xinh đẹp linh hoạt xuyên qua đám người, nhanh chóng làm quen với vài người.
Cũng nhờ tiếng tăm của Yến Phi Bạch nên mới có thể thấy một số nhân vật nổi tiếng thế giới ngày thường không gặp được.
Xem ra địa vị của anh ở quốc tế cũng không tồi, rất nhiều minh tinh nước ngoài cũng tới ủng hộ.
Nhiều năm Đường Vãn ở trong giới giải trí cũng không phải làm cảnh, tiếng Anh lưu loát của bản thân đã giúp cô nhanh chóng giao lưu với một đám minh tinh ngoại quốc khí thế ngất trời.
Cô phóng khoáng, xinh đẹp, dịu dàng lại nhã nhặn mê người, trong lúc ấy đã hấp dẫn không ít ánh mắt của của phái nam.
Có người cầm ly rượu, ngón tay chỉ về phía cô, uống một ngụm rượu: “Cô ấy là ai?”
Người bạn bên cạnh liếc hắn: “Đây là biên kịch Đường danh tiếng vang dội, nhưng mà anh nên tỉnh lại đi, anh không lọt vào mắt cô ấy đâu.”
“Tại sao?”
“Cô ấy…”
Người đàn ông kia cười nhạt, cũng lắc đầu uống rượu: “Sau này anh sẽ biết.”
@ a i k h i e t
Bên ngoài trang viên náo nhiệt, bên trong lại tĩnh mịch trầm tĩnh.
Yến Phi Bạch ngồi trên ban công nhìn nơi Đường Vãn đang đứng.
Nơi này gió lớn làm lay động áo sơ mi đen của người đàn ông.
Tiếng gió thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng phất lên, ngón tay trắng bệch của anh giữ ly rượu vang đỏ, hồi lâu cũng không uống một chút.
Phía sau có người hỏi: “Tiên sinh, có thể bắt đầu chưa ạ?”
Gió vẫn thổi, không ai trả lời.
Yến Phi Bạch nâng mắt kính trên sóng mũi, ánh mắt giằng co ở phương hướng nào đó, thân ảnh của cô lay động mê diệu, vô cùng giống với dư vị của ly rượu vang này.
Anh vuốt ngón cái đeo nhẫn, thật lâu sau mới trầm giọng ừ một tiếng, giọng nói lãnh đạm phút chốc đã bị gió thổi đi.
Quản gia gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Mãi đến khi lời đề nghị xin số điện thoại cá nhân lần thứ mười bốn của Đường Vãn bị cự tuyệt, cửa chính biệt thự mới mở ra.
m thanh uốn lượn như cung đình Châu u, cửa từ từ kéo ra, tráng lệ huy hoàng, tươi đẹp giữa màn đêm.
Quản gia mặc áo bành tô từ biệt thự đi ra, lịch lãm khom lưng: “Các vị khách quý, tiệc tối lập tức sẽ bắt đầu, xin mời vào.”
Các phu nhân nhà giàu, nhân vật nổi tiếng nắm tay nhau tiến vào.
Đường Vãn đứng sau đám người ngắm nhìn căn biệt thự quái vật khổng lồ này, nói tâm tình không phức tạp là giả.
Lập tức sẽ phải nhìn thấy kẻ thù, hơn nữa kẻ thù này là người khách cô cần phải thu phục.
Đường Vãn nhớ tới chuyện nhiều năm trước, day day giữa mày.
Cảm thấy chuyện này.
Haiz, thật khó khăn!
“Cậu nói xem tên Yến Phi Bạch này đến tột cùng mặt mũi có bao nhiêu lớn, nói tám giờ là tiệc, này mẹ nó gần chín giờ mới nói bắt đầu, làm chúng ta phải đợi mấy chục phút, đủ ngầu luôn!” Trương Hòa Nhuế nói.
Đường Vãn lắc đầu đi vào: “Tớ cảm thấy anh ta cố ý làm tớ phải chờ.”
“Không phải đấy chứ? Anh ta thật sự làm vậy? Vì làm khó một cô gái như cậu, không tiếc làm nhiều người chờ chung như vậy?”
“Khó nói lắm.”
Giọng điệu Đường Vãn nhàn nhạt, Trương Hòa Nhuế tức giận mắng: “Thật mẹ nó không có phong độ quý ông, này có còn phải là đàn ông hay không? Mà cậu rốt cuộc đã làm chuyện gì rất có lỗi khiến anh ta phải ghi hận như vậy chứ?”
Phía trước có một quý bà đi tới, Đường Vãn thân thiết chào hỏi rồi tiếp đón, thuận tiện bưng một ly champagne, giống như đang cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với Trương Hòa Nhuế, kỳ thật lại là bất đắc dĩ: “Nói ra thì rất dài, nếu không phải ngại thân phận của anh ta ở đây, dù chết tớ cũng không đến trước mặt anh ta cầu xin đâu.”
Cô uống một ngụm champagne để thông giọng, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói với Trương Hòa Nhuế: “Nhưng mà tớ co được dãn được, hôm nay nhất định phải thu phục anh ta.”
Lời này Trương Hòa Nhuế rất đồng ý: “Đó là đương nhiên, cậu cũng đừng hoảng, thử lợi dụng gương mặt này của cậu thật tốt xem, sử dụng mỹ nhân kế ấy.”
“Cái đó không được.”
Giọng điệu Đường Vãn nhàn nhạt: “Anh ta không để tâm tới vẻ ngoài này đâu.”
Trương Hòa Nhuế nhỏ giọng chửi tục một tiếng, chẳng lẽ là xu hướng tính dục có vấn đề? “Tin tức này tớ có thể bán cho tòa soạn giải trí không? Bảo đảm kiếm được không ít đâu nha.”
“Thu hồi cái ý nghĩ này của cậu đi.”
Đường Vãn cười đi vào toilet, tô lại son môi: “Cậu bất lợi hơn anh ta, anh ta có thể làm cả nhà cậu đi vào đường chết.
Cậu vẫn nên cụp đuôi làm người đi, tuyệt đối chớ đi chọc người ta.” Nói xong lại trịnh trọng lạ thường nhìn về phía Trương Hòa Nhuế: “Tớ nói thật! Chớ chọc anh ta!”
“Được rồi, tớ biết chứ, nhưng thứ tớ tò mò là lúc trước các người đã trải qua chuyện gì vậy?”
Đường Vãn ngẩn ra: “Chuyện này à…”
Cô cười cười: “Về sau có cơ hội sẽ nói cho cậu.”
Trương Hòa Nhuế cắt ngang: “Vậy rốt cuộc cậu đã ổn định chưa, có thể thu phục được Yến Phi Bạch hay không?”
Đường Vãn giơ túi vỗ nhẹ đầu cô bạn: “Tạm ổn.”
Phải không đó?
Trương Hòa Nhuế thật sự không tin, biểu cảm Đường Vãn rõ ràng thật sự nghiêm trọng, nhiều năm rồi không thấy cô như vậy.
Lần trước, đó là lần đầu công chiếu bộ phim điện ảnh, cô lo lắng danh tiếng ảnh hưởng tới phim, nhưng sau đó thanh danh lại như thuyền lướt nước, từ đấy cô đều phong khinh vân đạm (*), nắm chắc thắng lợi, nhiều năm đã như vậy trôi qua.
(*) Gió thoảng mây bay, điềm tĩnh, thản nhiên.
Chậc chậc chậc, Yến Phi Bạch, không đơn giản.
Vứt bỏ đi lợi ích, Trương Hòa Nhuế thật đúng là muốn biết, hai người này sẽ ganh đua cao thấp thế nào đây?
Đường Vãn sửa sang lại mọi thứ cho tốt rồi mới lùi về sau một bước, mặt xoay ngang trước gương, khẽ nâng cằm, hơi mím môi: “Tớ nhìn thế nào?”
Trương Hòa Nhuế bĩu môi gật đầu: “Không phải tớ nổ đâu, có cậu ngồi đây thì người khác sẽ không có ý nghĩa tồn tại.” Cô nói thêm một câu: “Đương nhiên, trừ tớ.”
Đường Vãn vừa lòng nâng môi, chậm rãi vào tiệc.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Yến Phi Bạch, lưng cô vẫn lạnh đến mức cương cứng lại.
Vì sao anh ta lại ngồi xe lăn!?
Đường Vãn nhớ rõ ràng chân Yến Phi Bạch không có bất kỳ vấn đề gì.
Chẳng lẽ mấy năm nay không gặp, anh đã xảy ra chuyện gì sao?
Nói đến cũng kì quái, rõ ràng nhiều năm không gặp như vậy, nhưng lúc anh ở trong đám người, Đường Vãn chỉ cần liếc mắt một cái đã bắt rõ hình ảnh của anh.
Trương Hòa Nhuế ở phía sau đẩy cô một chút.
Một phú ông đang nói chuyện với Yến Phi Bạch nhìn thấy cô, vẫy tay: “Biên kịch Đường, chúng tôi đang nói tới cô mà cô ở đâu thế này? Mau tới đây.”
Đường Vãn cười gật đầu, cầm ly rượu vang đỏ đi qua: “Đang nói gì về tôi sao?”
“Nói cô trước nay đều biết cách ăn nói, lần này Yến tiên sinh về nước, mọi người đoán bên Điện ảnh Phàn Khách nhất định sẽ phái cô tới xung phong.
Chúng tôi đều rất tò mò cô sẽ dùng thủ đoạn gì để làm lung lay Yến tiên sinh.”
Vòng thượng lưu từ trước đến nay đều rất khinh thường người lăn lê bò lết ở giới giải trí, Đường Vãn vẫn luôn lấy được thứ tốt cho nên đại đa số người đều cảm thấy cô dùng phương thức ‘ngủ’ mà có được.
Nhưng mà cô không tức giận, như thường lệ mà quay đầu lại.
Khi đối mặt với Yến Phi Bạch, cô sửng sốt.
Nhiều năm như vậy trôi qua.
Yến Phi Bạch thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Thiếu niên đã từng hung hãn, hiện giờ đã trở thành một quý ông lịch lãm, nổi bật giữa đám người.
Nhưng thời gian thật là một thứ tốt, có chuyện sẽ thay đổi, có chuyện lại bảo tồn lâu như vậy, quanh năm bất biến.
Ví dụ ánh sáng sắc bén đến lạnh lẽo kia trong mắt Yến Phi Bạch.
Năm tháng mài giũa, thiếu niên dần mất đi sự ngây ngô, chỉ lắng đọng lại khí thế hơn người và hình dáng của một người đàn ông.
Hai người đối mắt, nháy mắt tia điện lại chạm nhau.
Anh có một khuôn mặt cực kì đẹp, hơi nho nhã lại cực kỳ lạnh lẽo, mày kiếm rậm, mắt hai mí hơi dài, đuôi mắt chếch lên, ôn tồn lễ độ như vậy mà trong ánh mắt chỉ tràn đầy tối tăm, trên sóng mũi cao thẳng là cặp kính gọng bạc, môi mỏng hơi mím, toàn thân toát ra bốn chữ, chớ động vào người.
Chỉ nhìn một cái, Yến Phi Bạch ngay lập tức dời mắt đi, sắc môi trở nên trắng bệch, đáy mắt càng tối tăm.
Đường Vãn nhẹ nhàng nhíu mày, đây là không thích mình sao? Hay là còn mang thù?
Cô thầm than nhẹ.
Cô vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ, nâng rượu lên: “Yến tổng, tôi kính ngài.”
Ánh mắt Yến Phi Bạch chạm tới màu đỏ rượu vang trên tay cô, năm ngón tay của cô gái nhỏ dài, màu vang đỏ làm nền càng khiến làn da thêm trắng, yếu ớt như không có xương.
Chỉ là vài giây sau, anh bỗng nhiên dời mắt, không nói một câu, đẩy xe lăn sang hướng khác.
Đường Vãn: “...”
Mọi người bên cạnh khe khẽ cười, giống như miệt thị Đường Vãn không biết tự lượng sức mình.
Bản thân cô lại uống một ngụm rượu, cũng mặc kệ người khác cười nhạo mình thế nào, vẫn lễ phép mỉm cười như cũ chào hỏi rồi mới rời đi.
Trương Hòa Nhuế ở chỗ lấy đồ ăn chờ cô, vừa lúc chứng kiến cảnh Yến Phi Bạch làm như không thấy.
Cô không nhịn được nghiến răng nghiến lợi thay Đường Vãn, thật là một thằng đàn ông chó má! Nhưng mà cô cũng thật sự tò mò, lúc trước không nghe nói Yến Phi Bạch tàn tật nha? Hôm nay sao lại thế này?
@ a i k h i e t
Đường Vãn nhiều năm thuận buồm xuôi gió như vậy, thật lâu rồi không bị mệt mỏi như thế.
Tuy trên mặt không có chút uất ức nào, nhưng đáy lòng lại bốc lên một chút không vui.
Trương Hòa Nhuế nhanh chóng đi lại gần: “Chúc mừng cậu nha nữ đồng chí, lần thất bại đầu tiên.”
Đường Vãn trầm mặc uống ly rượu vang đỏ, lại trầm mặc uống tiếp nửa ly còn lại: “Tớ không tin.”
Cô cầm ly rượu lên, đi đến nơi Yến Phi Bạch biến mất.
Đẩy cửa ra, anh ngồi một mình ở ban công đầy gió, trên bàn có một chai rượu và chiếc cốc dài, bên cạnh còn có người đứng canh giữ, rõ ràng là không muốn người khác quấy rầy.
Nhưng mà, tựa hồ là bởi vì cô đến, Yến Phi Bạch đang thả lỏng thân thể đột nhiên căng chặt lạ thường.
Đường Vãn buồn bực, người này có phải đang hận không thể xông tới đánh cô hay không vậy?
Cô thử đi về trước một bước, hình như Yến Phi Bạch cũng chú ý tới, hơi thở càng trầm hơn.
Mặt người đứng gác cửa không biểu cảm duỗi tay ngăn lại: “Xin tiểu thư dừng bước.”
Cô cũng không miễn cưỡng, nhưng mà không có khả năng sẽ rời đi, liếc mắt qua một cái.
Biểu cảm Yến Phi Bạch thật sự lạnh lùng, cơ bản không để ý tới cô.
Bên cạnh Đường Vãn đổi hướng bước chân, cũng dựa vào ban công đón gió.
Hai người cách nhau mấy mét, không nói chuyện.
Cửa lớn ngăn cách hết những âm thanh ồn ào và ầm ĩ, căn phòng rộng lớn cũng yên tĩnh lại.
Một ngụm rượu mạnh rót vào cổ họng.
Yến Phi Bạch nâng mắt lên, nhìn cô.
Cô gái này, từ lần đầu tiên gặp gỡ đã khiến anh bị kinh ngạc.
Rõ ràng là một khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người như vậy, nhưng tính cách lại lắng như nước.
Cho dù bị mài giũa ở giới giải trí lâu như thế mà vẫn dịu dàng, nếu ngẫu nhiên giáo huấn người khác cũng sẽ không nói nặng lời bao giờ.
Ánh mắt Yến Phi Bạch từ dáng người phập phồng quyến rũ của cô lướt xuống, ngừng ở rãnh lưng trắng nõn của cô, nhíu mày.
Lễ phục màu bạc dài, thiết kế hở lưng, nơi khác đều che kín mít, nhưng chỉ lộ một chút như vậy cũng có thể đủ khơi dậy dục vọng chinh phục của đàn ông.
Anh rũ mắt, bỗng nhiên vẫy tay một cái.
Người đứng gác bên cạnh đi qua nghe dặn dò.
Đường Vãn đang cân nhắc nên tới gần thế nào, vậy mà người cản lúc nãy của anh đã đến đây: “Tiểu thư, Yến tiên sinh mời cô qua.”
Hắn nói xong liền đóng cửa lại đi ra ngoài.
Để lại không gian cho hai người.
Đường Vãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay đặt ở ban công nhẹ nhàng nâng lên vén lại lọn tóc bị gió thổi loạn.
Ánh mắt đặt trên người anh, hai người cũng chưa nói chuyện.
Đợi trong chốc lát, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô biết tính cách của Yến Phi Bạch, chỉ cần người khác không nói lời nào, phỏng chừng anh cũng sẽ không mở miệng trước.
Vì thế, Đường Vãn chủ động chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Yến Phi Bạch.”
Anh uống rượu, không đáp.
Đường Vãn cũng không khách khí, cười ngồi xuống, cầm chai rượu vang trên bàn rót vào ly của mình.
Yến Phi Bạch không nói chuyện cũng không ngăn cản.
Đường Vãn thử một ngụm, mím môi nói: “Yến tổng, vào thẳng vấn đề nhé, công ty chúng tôi muốn hợp tác với anh.”
Gió lẳng lặng thổi, cuốn theo mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người cô.
Tay Yến Phi Bạch đột nhiên nắm chặt xe lăng, giống như có áp lực gì đó, khớp xương đều đã nổi lên màu xanh trắng.
Đường Vãn cũng không phát hiện anh khác thường.
Hồi lâu, giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Có thể.”
Đường Vãn sửng sốt: “Thật sao?”
Yến Phi Bạch nhìn cô, nhìn thật lâu cũng không nhúc nhích.
Đường Vãn cũng mặc anh nhìn, nụ cười treo trên môi đã cứng đến mức quai hàm đã có chút đau.
@ a i k h i e t
Liếc mắt một cái, tình cảm của Yến Phi Bạch lắng đọng trong mười năm đã rã tan.
Anh cố gắng nắm chặt xe lăn, mu bàn tay nổi gân xanh đáng sợ, dùng hết sức lực mới khống chế được bản thân không lập tức tiến lên ôm cô vào trong lòng.
Anh bỗng nhiên rũ mắt, dục vọng độc chiếm dã man trong mắt đang cuồn cuộn lớn dần, khóe môi nhợt nhạt gợi lên một vòng cung không được xem là cười, quỷ dị tối tăm như có như không.
Giọng nói người đàn ông vẫn trầm như cũ, giống như đã lâu không nói chuyện, mỗi một chữ đều trầm thấp khàn khàn: “Chỉ cần em đồng ý ở cạnh anh, anh sẽ đồng ý.”
“...”
Đường Vãn: Hả???
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Vãn Vãn:??? Đừng quên chúng ta có thù oán đấy.
Yến tổng gỡ mắt kính xuống: Không sao, anh không mang thù.
•
Cái gọi là ‘thù’ đó không liên quan tới hai người họ lắm, không ngược tình cảm, chỉ là mấy chương đầu nam chính có chút cường thế, mấy chương sau ngọt lịm nha..
Danh Sách Chương: