Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (1)
☆ Chương 2: Doanh Chính.
Thiên hạ Đại Tần, trải dài từ nam ra bắc, phía tây có lưu sa; phía đông có biển đông, phía bắc có thảo nguyên.
Trước công nguyên năm 221, Doanh Chính thống nhất sáu quốc, pháp lệnh nhất thống.
Tự xưng là Thủy Hoàng Đế, các đời sau cứ theo số mà tính: Nhị Thế, Tam Thế đến Vạn Thế truyền mãi mãi.
Cùng năm, Tần Thủy Hoàng thống nhất đại nghiệp.
Trường Thành được xây dựng bằng cách kết nối nhiều khúc tường thành cũ đã được xây dựng bởi các nước Tần, Triệu, Yên.
Công Tử Phù Tô từng nêu ý kiến: "Kết thù kết oán quá nhiều, chỉ làm thiên hạ đại loạn, dân chúng bất an."
Doanh Chính nói: "Không xây dựng trường thành, thì làm sao chống Hung Nô?"
Phù Tô trả lời: "Triệu, Hàn, Ngụy, Sở, Yên đều xây dựng trường thành, lại cũng không thể chống đối phụ vương."
Doanh Chính nói: "Đạo sĩ Lô Sinh từng nói, nước Tần vong bởi Hung Nô! Này trường thành bắt buộc phải xây!"
Phù Tô van nài khuyên bảo: "Đây là lời nói xằng bậy mê hoặc người, phụ vương ngài không thể tin hắn! Hiện nay thiên hạ, nhân số bất quá hơn hai ngàn vạn, phía nam trông coi Ngũ Lĩnh, bắc phòng Hung Nô, hơn nữa xây Cung A Phòng, xây dựng lăng mộ, kênh Linh Cừ.
Sức dân sao đủ đảm nhiệm hết được? Nhi thần liều chết thỉnh cầu phụ vương, cho dân chúng nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí!"
Doanh Chính giận tím mặt, trách cứ: "Phù Tô, ngươi dám nói lời phạm thượng, làm con cái lại trách phụ thân! Lẽ nào Đại Tần không phải thuận theo lòng dân mới có ngày hôm nay sao?"
Phù Tô quỳ nói: "Phụ vương, lòng dân có thể chiếm được nhưng cũng có thể mất!"
Doanh Chính phất tay áo, giận dữ nói: "Câm miệng! Cấp tốc hạ chiếu, ai dám cãi lời, cho dù là con vua hay con cháu quý tộc cũng phải chém chết không tha!"
Phù Tô thở dài, biết không còn cách nào có thể thay đổi quyết định của phụ vương, cũng không nói nữa.
___Cô Tô Cố gia___
"Mẹ, phu quân con bị bắt đi xây trường thành đã một năm, lại không gửi một bức thư về nhà, có phải xảy ra chuyện rồi không?"
Mơ mơ hồ hồ bên tai truyền đến tiếng phụ nữ khóc sướt mướt.
Cố Lương Sanh cau mày, cung điện của hắn xưa nay yên tĩnh, sao lại có tiếng khóc của phụ nữ?
"Aizzz! Mẹ trong lòng cũng rất khổ sở! Này xây dựng trường thành, tráng nam mệt chết nhiều vô số kể, nghe nói dưới đáy trường thành xương người chất đầy đống, mẹ cũng sợ nó gặp bất trắc! Sanh từ nhỏ thân thể liền yếu, thầy thuốc nói hắn không sống hơn hai mươi tuổi, hiện nay bệnh nặng còn chưa hết, tim mẹ khó chịu như đặt ở trên lửa nóng! Lão già ta đều từng tuổi này, không nghĩ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"
Cố Lương Sanh còn đang buồn bực thì bên tai lại vang lên âm thanh đau khổ của người tuổi già, cũng cảm giác được tay của mình bị người nhẹ nhàng nắm lấy, nước mắt lách tách thấm ướt cả mu bàn tay.
"Mẹ, tiểu thúc* là người tốt sẽ có trời phù hộ, nhất định sẽ sớm khỏi bệnh!" Người phụ nữ che mặt lau nước mắt, trấn an nói.
Kỳ thực trong lòng nàng cũng rõ ràng, tiểu thúc chỉ sợ không qua khỏi! Từ khi nàng gả vào Cố gia tới nay, tiểu thúc thường xuyên bị bệnh nằm liệt giường, lần này bị nhiễm phong hàn, sốt cao không ngừng, thầy thuốc đều nói chỉ có thể nhìn ý trời.
(*) Tiểu thúc: em trai chồng.
Cố Lương Sanh tưởng tiếp tục nghe, muốn biết bản thân đến cùng bị làm sao, lại phát hiện ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, hắn không chống đỡ được, chìm sâu trở lại trong giấc ngủ.
Thời điểm khi hắn tỉnh lại lần nữa, ngồi bên giường là một vị tóc bạc với khuôn mặt đau khổ.
Thấy Cố Lương Sanh mở mắt, Cố lão thái thái(*) mắt bắt đầu ươn ướt: "Con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Con làm mẹ lo lắng gần chết!"
(*) Thái thái: bà/ người lớn tuổi trong gia đình.
Nhìn Cố lão thái thái trong mắt kia nồng đậm thương yêu, Cố Lương Sanh có chút hoảng hốt, nguyên lai Phật thật sự đem hắn đưa vào thế gian.
(*) Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (孟姜女哭长城) là một truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc.
Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một gốc trường thành..
Danh Sách Chương: