Giang Dụ Thần đưa Hạ Nhiên Y về căn hộ riêng mà anh đã mua tặng cho cô, dạo thời gian gần đây cô luôn ở một mình để có không gian riêng học bài và nghỉ ngơi mà không có sự giám sát hay hối thúc của Vương Tư Tuệ.
Từ lúc gặp ở cổng trường cho lúc đến nhà Hạ Nhiên Y, cô và Giang Dụ Thần không ai nói một lời nào với nhau, ngay cả liếc nhìn anh một lần cũng không.
Trong khi đó, ánh mắt Giang Dụ Thần thi thoảng lướt trên người Hạ Nhiên Y quan sát thật tỉ mỉ, thầm chờ cơ hội tốt để hành động.
Đến cửa nhà, Hạ Nhiên Y lưỡng lự không nhấn mật mã, cứng nhắc quay đầu hỏi Giang Dụ Thần một cách khách sáo: "Anh có muốn vào ngồi một lát không?"
Trên gương mặt anh tuấn chợt nở nụ cười nhàn hạ, Giang Dụ Thần không chút phân vân liền hào hứng đồng ý: "Được"
Hạ Nhiên Y xoay người lại mở cửa, câu trả lời này cô không muốn nghe một chút nào cả, cô thậm chí còn chắc chắn trong đầu Giang Dụ Thần lúc này đang suy nghĩ không hề đơn giản.
Vào trong nhà, Giang Dụ Thần đưa mắt liếc quanh một vòng, mọi thứ vẫn ngăn nắp như lúc mới chuyển đến, anh cố ý hỏi: "Em gái, không phiền anh ở lại ăn một bữa cơm chứ?"
Hạ Nhiên Y vừa đặt cặp sách lên bàn, nghe lời đề nghị của Giang Dụ Thần lập tức bất động, phải mất mấy giây sau cô mới bình tĩnh lại miễn cưỡng đáp: "Dạ được"
Cất đồ xong, Hạ Nhiên Y lấy dây buộc tóc trên bàn học buộc tóc gọn lại, bước đến bếp đeo tạp dề chuẩn bị nấu ăn.
Giang Dụ Thần thư thả bước đến ngồi ở cuối mép giường, lặng lẽ quan sát Hạ Nhiên Y từ phía sau.
Sự xuất hiện của Giang Dụ Thần khiến Hạ Nhiên Y lo sợ đến mức đầu óc cô không thể tập trung nấu ăn, cảm giác ớn lạnh xương sống luôn vây bám cô.
Bất cứ giây nào Hạ Nhiên Y lén lút xoay đầu kiểm tra Giang Dụ Thần đang làm gì đều bắt gặp anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, chạm mắt nhau anh liền nhướng mày ẩn ý.
Dọn xong thức ăn ra bàn, Hạ Nhiên Y chưa lên tiếng mời thì Giang Dụ Thần đã chậm rãi đi đến, áo sơ mi nghiêm túc đã bỏ ra ngoài quần, tháo luôn cả hai cúc áo trên cùng.
Hạ Nhiên Y cởi bỏ tạp dề, vừa treo lên giá cạnh tủ lạnh thì đột nhiên bị áp sát từ phía sau, Hạ Nhiên Y theo bản năng vội xoay người lại đẩy ra thì hai cổ tay bị nắm lấy, một lực mạnh kéo cô đẩy ngã xuống giường.
Hạ Nhiên Y thất kinh nhìn Giang Dụ Thần, vẻ mặt anh tỏ ra vô cùng chán ghét, cô vừa trở người định bỏ chạy thì Giang Dụ Thần đã nhanh hơn đè cô dưới thân anh, giữ chặt hai tay cô phía trên đầu.
"Giang Dụ Thần!" Hạ Nhiên Y vùng vẫy tức giận hét lớn, linh cảm cô trước đây mách bảo quả không sai, Giang Dụ Thần đối tốt với cô đều có ý đồ.
"Kích động như vậy làm gì, tôi vẫn chưa làm gì em kia mà" Giọng nói Giang Dụ Thần mang theo sự đùa cợt, một tay khống chế Hạ Nhiên Y, một tay thản nhiên vuốt đùi cô theo chiều lên xuống.
Trong tình cảnh không rõ kết quả hay hậu quả, Hạ Nhiên Y càng kích động bao nhiêu thì Giang Dụ Thần lại bình thản bấy nhiêu.
Anh dùng tay bịt miệng Hạ Nhiên Y ngăn tiếng la hét của cô, đưa ra yêu cầu: "Mẹ em quan trọng lắm đúng không? Dùng em đổi mạng bà ta đi"
Nghe xong, Hạ Nhiên Y lập tức chết sững, kinh hãi nhìn Giang Dụ Thần.
Anh bỗng ghé sát tai cô thì thầm, mang theo lời cảnh báo nhắc nhở: "Nếu một ngày bà ấy chết, nguyên nhân chắc chắn sẽ không điều tra ra được, hung thủ lại càng không, em có tin không?"
Cơ thể Hạ Nhiên Y không khống chế được run lên, chỉ mới tiếp xúc một tuần cô không hề biết rõ con người thật của Giang Dụ Thần, nhưng thái độ anh đã quá rõ, việc anh đối xử tốt với cô trước đây chỉ là giả tạo.
Nếu Hạ Nhiên Y nói chuyện này với Vương Tư Tuệ, bà ấy sẽ không bao giờ tin bởi hình tượng đẹp đẽ của Giang Dụ Thần dựng nên quá vững chắc.
Hạ Nhiên Y ngoài việc thuận theo ý Giang Dụ Thần, cô không còn lựa chọn nào khác để bảo vệ mẹ, âm mưu này rõ ràng anh đã lên kế hoạch từ ban đầu.
Thấy Hạ Nhiên Y không hề có bất kỳ phản ứng nào, Giang Dụ Thần mất kiên nhẫn hỏi lần nữa: "Thế nào? Tôi cho em tự nguyện quyết định còn gì?"
Hạ Nhiên Ý khép mi lại nước mắt tự động chảy ra, Giang Dụ Thần chạm vào làn da Hạ Nhiên Ý đến đâu đều cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể cô toát ra.
Giang Dụ Thần chợt ghé sát tai Hạ Nhiên Y, thở ra hơi ám muội: "Mạng mẹ em, hay thân thể em quan trọng?"
Mất một lúc Hạ Nhiên Y mới có thể gượng ngồi dậy, từng bước chân cứng nhắc đi về phía tủ quần áo, tay vừa mới chạm tay nắm thì Giang Dụ Thần đã lên tiếng: "Em còn định mặc quần áo? Tôi không có kiên nhẫn"
Cánh tay cầm tay nắm tủ của Hạ Nhiên Y buông lỏng, xoay người bước từng bước cứng nhắc vào nhà tắm.
Từng làn nước xối mạnh vào Hạ Nhiên Y vẫn không thể khiến cô tỉnh táo lại, chưa bao giờ cô lại thấy sự tăm tối này trong cuộc đời cô, mọi thứ vốn vẫn đang rất đẹp đẽ, Hạ Nhiên Y lại phải cam chịu cơn ác mộng xảy ra ngay trước mắt cô.
Hạ Nhiên Y nhìn bản thân trong gương, dáng vẻ tiều tụy chẳng khác một cái xác sống, cuộc đời cô vốn đã không còn bình yên kể từ ngày đầu gặp gỡ Giang Dụ Thần.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của Giang Dụ Thần, vóc dáng ẩn sau bộ quần áo là một sự mê hoặc không lối thoát, anh chống tay trên thành bồn bao lấy Hạ Nhiên Ý, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn cô qua gương, ung dung cất tiếng: "Chúng ta, một đổi một, em đổi mạng mẹ em, làm ấm giường cho tôi"
Hạ Nhiên Y vừa xoay người lại, chưa kịp nhìn rõ mặt Giang Dụ Thần thì đã bị anh nhấc lên vai đi ra ngoài.
Ngay khi bị ném xuống giường, đầu óc đang mơ màng của Hạ Nhiên Y lập tức bừng tỉnh nhưng đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn màng.
Cơ thể trần trụi của Giang Dụ Thần phơi bày ngay trước mặt, Hạ Nhiên Y trong phút chốc cũng quên mất chính bản thân cô không hề có một mảnh vải che thân, đầu óc cô trở nên choáng váng, khó chịu đến mất hoàn toàn kiểm soát.
Giang Dụ Thần vừa túm lấy cổ chân Hạ Nhiên Y, cô lập tức theo phản xạ vùng vẫy kịch liệt, hai chân đá không ngừng nhưng cơ thể vẫn bị kéo gần đến chỗ anh bằng một lực mạnh.
Danh Sách Chương: