Thừa dịp Lâm Đại Nha đi cắt cỏ heo, bọn họ liền chạy đến trong nhà lục đồ vật.
Mỗi lần không hề trộm hết mà chỉ mang một ít đi, nhưng không chịu nổi số lần tới trộm nhiều!Còn đi khắp làng phá hủy thanh danh của nguyên chủ, nói Lâm Đại Nha khắc cha mẹ, là một ngôi sao chổi.
Truyền thời gian dài liền biến thành sự thật, dù sao ai nhìn thấy nguyên chủ cũng trốn, đều cảm thấy cô mang điềm xấu, Lâm Đại Nha biến thành “người nổi tiếng” khắp làng trên xóm dưới.
Sau đó Lâm Đại Nha liền không đi làm công nữa mà canh giữ ở nhà, nếu như bọn họ dám tới đoạt thì nguyên chủ sẽ cắn chặt không bỏ.
Sau đó đi tới trong thôn tố cáo, đại đội tới xử lý vài lần, cũng đã phạt Lâm gia.
Mấy người bà Lâm đúng thật là không dám trắng trợn táo bạo tới nữa, nhưng việc này cũng làm cho Lâm Đại Nha chỉ có thể dựa vào 8 đồng tiền trợ cấp mỗi tháng để sống, bởi vì cô phải canh giữ ở nhà không dám đi làm kiếm công điểm.
Dần dà liền nuôi ra tính tình lười biếng, dù sao không đi làm cũng có cơm ăn, đi làm khiến cho trong nhà bị trộm sạch ngược lại còn không có cơm ăn.
Tuổi càng lúc càng lớn, Lâm Đại Nha liền càng ngày càng thèm, càng ngày càng lười biếng.
Lười tới trình độ nào? Có thể một tháng không rửa mặt, dù sao mặt đen thui nên có rửa hay không cũng vẫn là một màu đó, lật giở ký ức của nguyên chủ! Lần cuối cùng rửa mặt là lúc nào?Ở trong trí nhớ của nguyên chủ hình như không có khái niệm tắm rửa, tóc dính hết vào với nhau, rối bời như một ổ gà, tóc này đã bao nhiêu năm rồi không gội? Tưởng tượng đến cả đầu đầy con rận, Lâm Thiến liền run rẩy, hận không thể hái cả cái đầu xuống.
Nguyên chủ chẳng những vừa thèm lại lười biếng mà tay chân còn không sạch sẽ, dù sao không dám lấy mấy đồ vật lớn nhưng mà trộm mấy cây hành, mấy nhánh tỏi, và chút rau rưa thì lại dám.
Mỗi ngày trêu chó ghẹo mèo, nhìn thấy mấy thanh niên trong thôn còn liếc mắt đưa tình, huýt sáo, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng khè, khỏi phải nói ghê tởm người tới mức nào.
Lâm Thiến “……” Một trận ác hàn, quá cay đôi mắt.
Sai lầm lớn không phạm phải nhưng sai lầm nhỏ thì có rất nhiều, Lâm Đại Nha nghiễm nhiên trở thành một tệ hại trong làng, các thôn dân phản ánh với đội trưởng, đội trưởng cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ của Lâm Đại Nha, hơn nữa là cô nhi liệt sĩ, cho nên liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hơn nữa người ta lại không có giết người phóng hỏa, căn bản không phải chuyện lớn gì cả, trong làng có rất nhiều chuyện còn ác liệt hơn chuyện này.
Tháng này Lâm Đại Nha ăn hai bữa thịt nên đã tiêu hết sạch tiền an ủi, bạn muốn hỏi mua thịt không cần phiếu sao? Nguyên chủ là dùng tiền để mua món ăn hoang dã mà dân làng bắt được ở trên núi.
Tiêu hết tiền, trong nhà lại hết lương thực, vài ngày không ăn cơm đói tới mức nằm ở trên giường đất không muốn động đậy, nghĩ là chỉ cần chịu đựng qua hai ngày là sẽ được phát tiền an ủi của tháng tới.
Nhà của nguyên chủ có ba gian phòng ở, hiện tại đã bị sụp mất hai gian.
Hai gian kia là đổ nát thê lương, gian nhà hiện tại mà nguyên chủ đang ở thì nóc nhà chỉ còn một nửa, kết quả từ ngày hôm qua trời bắt đầu mưa, bên ngoài mưa to, trong phòng cũng mưa to.
.
Danh Sách Chương: