Chuyển ngữ: Đờ
Sau khi chàng tinh anh đi, nhóc làm thuê xông ra từ phía sau, nhìn chằm chằm bóng cậu: "Thằng dở, mua miếng thịt thôi mà à ơi hoài."
Người đàn ông dựa vào cạnh bàn, đốt một điếu thuốc, nghe thấy nhóc nói vậy thì đá vào mông nhân viên một phát.
Nhóc làm thuê kêu "Áu" một phát, ôm mông, hai mắt rưng rưng nhìn người đàn ông.
"Anh Tiêu! Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông nhả khói về phía nhóc, sặc đến mức nhóc Tiểu Đông khụ khụ hai tiếng: "Ăn nói cho cẩn thận, nói bao nhiêu lần rồi ranh con nói trước quên sau."
Nhóc làm thuê ngượng ngùng gãi đầu.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ gợi đòn của nhóc, dập tàn thuốc, không nhịn được lại sút thêm một phát.
"Với cả, đấy là anh dâu mày."
Tiểu Đông xoa nhẹ mông, mãi sau mới "A" một tiếng.
Nhóc ngớ người nhìn người đàn ông, đầu óc xoay mòng mòng.
Người đàn ông nhìn cậu, tức giận hỏi: "Sao, coi khinh bọn anh mày chơi mông à?"
"Không ạ, không ạ."
Nhóc làm thuê ngẩn ngơ một lúc, nhớ lại tương tác giữa cậu chàng tinh anh và anh Tiêu, lấy linh cảm của cậu ra đoán thì cam đoan anh Tiêu không nằm dưới.
Nhóc cười hề hề, bước đến trước mặt người đàn ông hóng hớt: "Anh, anh cãi nhau với anh dâu à?"
Người đàn ông hừ một tiếng: "Chứ mày nghĩ anh mày rảnh háng đi cải trang vi hành à?"
Nhóc làm thuê "Vâng" rồi lại nghĩ, bình thường ông anh bận lên bận xuống, mở nhiều chi nhánh thế này mười ngày nửa tháng mới xuống tuần tra một lần.
Người đàn ông gõ cái đầu bóng lưỡng của Tiểu Đông, nhếch đôi môi bị râu xanh lún phún bao quanh, ghét bỏ mà đẩy nhóc ra.
Nhóc làm thuê nghĩ chắc ông anh dọn đồ chuẩn bị về, kết quả người đàn ông lại vào trong chặt xương thái thịt ầm ầm.
Tiểu Đông cảm thấy sao mà lạ lùng ghê, dù là cãi nhau thì cũng đừng có mà bán vú heo cho anh dâu chứ, mấy cái nầm đấy dai nhách, bán rẻ bèo.
Cửa hàng mở đến tám giờ thì đóng cửa, nhóc làm thuê chuẩn bị đem thịt còn chưa bán cất tủ lạnh thì đã thấy người đàn ông cầm một dải sườn heo to, Tiểu Đông tiện tay gói lại cho hắn.
Người đàn ông rửa sạch tay, cởi tạp dề đầy máu xuống.
Hắn nhìn áo ba lỗ ông già của minh mà cạn lời, Tiểu Đông bật cười thành tiếng.
Anh Tiêu còn mặc quần âu đen, đi giày da, bên dưới nhìn đứng đắn biết bao nhiêu, áo ba lỗ bên trên xấu hổ bấy nhiêu.
Người đàn ông cởi áo ba lỗ, lau tay, ném cho nhóc nhân viên.
Chờ nhân viên dọn hàng xong người đàn ông đã vận âu phục giày da đàng hoàng đứng sau chờ nhóc.
Tiểu Đông "chậc chậc" hai tiếng, anh Tiêu đúng là phong cách nào cũng cân được, đúng là đẹp trai mài ra ăn được.
Người đàn ông thấy nhóc lấy khóa ra thì lấy trong ví ra một tờ đỏ, đặt trên bàn.
Nhóc làm thuê vội hét to theo sau: "Anh Tiêu, anh làm gì đấy! Em không lấy đâu!"
Người đàn ông dừng lại, quay đầu sang chỗ khác, nói giọng hung dữ: "Cũng có phải thịt cắt trên người mày xuống đâu, cất đi."
Tiểu Đông muốn nói lại thôi, nghiêm mặt không chịu nhận, hai người cứ đưa đưa đẩy đẩy.
Nhóc nhận của anh Tiêu quá nhiều ân tình rồi.
Nhóc luống cuống, định nhét tiền về trên người hắn.
Người đàn ông mất kiên nhẫn, nhéo tai nhóc nhân viên đẩy ra xa.
Trẻ con bây giờ thích sờ soạng thế nhỉ, cứ dán lại mà vừa sờ vừa vuốt.
"Sờ nữa anh thịt chim nhà mày giờ đấy, tin không?"
Tiểu Đông lập tức quy của lại, vâng vâng dạ dạ rồi đứng yên tại chỗ, tay vẫn cầm tiền.
Nhóc tin chứ, anh Tiêu nhà nhóc làm thịt chim chuyên nghiệp hai mươi năm, trên đường sự nghiệp có gợn sóng nào đều bị anh thu phục cho ngoan ngoãn, nhóc cũng là một trong số đó.
Người đàn ông "Hừ" một tiếng: "Mua đồ bổ cho dì đi." Nói xong thì quay đi, để lại nhóc người làm nhìn bóng lưng hắn, vành mắt đỏ lên.
Theo anh Tiêu, chim bị thịt cũng đáng.
Lời tác giả:
Tiêu đề: Sao, coi khinh bọn anh mày chơi mông à?
Không khinh không khinh, tui còn đặc biệt chỉ coi các anh chơi mông, anh không chơi mông tui cũng không thèm coi đôu.
***
Lời tác giả cute xỉu nên tui cụng dịch luôn.
Danh Sách Chương: