Còn vì sao biến thái thì việc đó không những đúng mà là còn rất đúng. Người ta đồn tai nhau rằng, tên “Ma vương” này, mỗi lần giết người đều đòi bên kia phải tăng giá tiền lên đúng như mình mong muốn, nếu không sẽ tung tin ra ngoài, thêm nữa, mỗi lần hành sự, đều gửi một tờ giấy có hình lưỡi hái đến nhà nạn nhân, đồng thời ghi rõ một giờ khuya mình sẽ tới.
Bọn họ còn nói rằng, cứ mỗi lần đồng hồ điểm đúng nửa đêm, trên cao sẽ thấy một dáng người nhỏ bé vận hoàng bộ bay đi, cứ như là được trời phái xuống nghiêm chỉnh lại thế giới. Dân tình thì tán thưởng, cảnh sát thì tức giận. Ấy vậy mà bây giờ đây, “Ma vương” ấy lại là một người con gái.
Quay lại tình hình, Mạc Hi núp trong bụi rậm, thầm trách người cha của mình nỡ lòng nào đưa cho cô nhiệm vụ đi tìm hiểu về viên kim cương bị đánh cắp, báo hại cô bình thường quang minh chính đại đi vào cổng trước ám sát, bây giờ lại cứ như đi ăn trộm vậy, nhưng cũng còn may là người chủ đã gắn chip định vị để dò tìm, với lại tiền thưởng cao ngất ngưởng, đếm không hết con số không nên cô mới đứng ra nhận.
Đang suy nghĩ cách vào trong thì từ xa một người đàn ông đi về phía cô, bắt đầu động tác kéo khóa quần làm trên trán cô xuất hiện ba vạch đen. Tại nơi xa hoa như vậy, bên trong có nhà vệ sinh sạch sẽ thế mà lại ở thanh thiên bạch nhật làm hành động bỉ ổi trước mặt cô, tên này thật sự là xấu số rồi.
Sau năm phút, từ trong bụi rậm có một thân hình nhỏ bé dùng thẻ lưu hành đi vào bên trong, cô liền vượt qua một cách dễ dàng. Nhưng bỗng phát hiện một điều hết sức phi lí, cô càng đi sâu vào bên trong, số lần gặp vệ sĩ càng ít, có phải là do tới giờ cơm, hay là do nhiệm vụ lần này chỉ mang tầm A.
- Đây là kim cương sao?
Mặc dù được chính tay ông Mạc dạy dỗ, nhưng thứ trước mặt, đối với cô thật sự, không hề đáng giá để phải có số tiền thưởng khủng như vậy cả, chắc chắn là có sự tình đằng sau rồi. Bỗng vang lên tiếng vỗ tay, cô lạnh lùng quay người lại, trước mặt chẳng phải là người hay cùng cha mình đối đầu đó sao, ông Đường.
- Chào mừng cô đến với chỗ của ta!
Cô nhíu mày, đoán được kế hoạch của ai kia.
- Ta cố tình đưa ra một nhiệm vụ với giá tiền cao, không ngờ lại có thể lừa được bậc thầy sát thủ của Mạc gia lại đây – Ông Mạc mân mê cái nhẫn trên tay, nụ cười vô cùng nham hiểm nhìn cô.
- Chỗ này là nơi ta thủ tiêu những sát thủ cao cấp, chuyên gia săn người của những người khác, nhưng hôm nay ta không làm thế với cô. Ta muốn cùng cô thương lượng.
Cô nhếch miệng, không biết là thương lượng hay là đe dọa cô đây, điều đó còn phải coi ông ta có bản lĩnh gì nữa kìa.
- Ông muốn tôi ám sát chính cha ruột mình, rồi sau đó đem toàn bộ cổ phần Mạc gia chuyển qua cho ông. Nếu tôi không nghe theo, ông liền để hai mươi tên đi phía sau kia, nả súng giết tôi diệt khẩu, rồi làm như một tai nạn ngoài ý muốn. Trò của ông xưa lắm rồi.
Cô nhìn sắc mặt đang dần tái nhợt vì tức giận của ông ta mà hả hê trong lòng, ông ta dù có lớn tuổi hơn cô bao nhiêu nhưng không thể qua mặt được cô, nếu không thì cô không ở cái tuổi mười tám này, liền trở thành bậc thầy sát thủ đi.
- Thì ra ngươi đã biết tất cả. Vậy giữ ngươi lại cũng chỉ mang họa vào thân, coi như hôm nay ta tiễn ngươi một đoạn…
Ông Đường còn chưa nói xong hết ý tứ trong câu, phía sau liền có tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hừ lạnh.
- Còn phải coi thử ông có bản lĩnh gì giết con gái tôi đã.
Tiến vào, ông Mạc cùng các cảnh sát đặc nhiệm vây quanh căn phòng, thật ra bọn họ đã phục kích bên ngoài từ lâu, đợi thời cơ lật tẩy bộ mặt của lão già đó mới hành động thôi. Đột nhiên, ông Đường thoát khỏi tay cảnh sát bay về phía Mạc Hi làm cô nhíu mày, không nhanh không chậm né qua một bên, điểm vào huyệt của ông.
“Tích tích”
Âm thanh như tiếng đồng hồ phát ra, cô nhíu mày nhìn xuống người mình, thì ra ông ta không phải là muốn giết cô mà là muốn kích hoạt trái bom được đặt sẵn trong áo làm nổ tung tất cả mọi người ở đây. Cô nín thở, trái bom này tuy sức công phá không cao, nhưng đủ để phá banh một căn phòng, chỉ cần chuyển động nhẹ, thời gian chỉ định hai phút ba mươi giây liền chạy nhanh hơn.
Cảnh sát nhanh chân đưa hết mọi người ra ngoài, cho tới khi đứng ở khoảng cách an toàn liền lấy loa thông báo, vọng vào bên trong. Thời gian bây giờ chỉ còn lại một phút, cô thở nhẹ ra, tay liền nhanh cởi chiếc áo bên ngoài, mười giây, cô ném chiếc áo vào góc tường, một giây, cả căn phòng nổ tung, cô bị áp lực liền văng ra ngoài, đập đầu mạnh xuống đất.
Tại bệnh viện, hàng ngàn người đứng trước cửa phòng cấp cứu cầu nguyện cho người con gái bên trong. Cảnh tượng trước mặt làm ông Mạc nhớ lại người con gái ông yêu, cũng chính là mẹ của Mạc Hi, bà ấy cũng đã từng bị gài bom mà chết.
Đèn tắt, bác sĩ bước ra ngoài.
- Bác Mạc!
- Con bé sao rồi? – Ông Mạc đứng lên, lo lắng hỏi.
- Bị phỏng ba mươi phần trăm, chấn thương khá nặng, nhất là phần đầu vì va đập vào tường, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm… còn việc tỉnh lại, phải coi ý thức của em ấy thế nào nữa…
Ông Mạc ngã quỵ xuống làm cho những người thân cận nhanh chóng đi lại đỡ lấy ông, con bé có khi không thể tỉnh lại, suốt đời sống như một người thực vật. Đêm đó, cả gia tộc Mạc thị rơi vào đau thương.