Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mà ngày hôm sau là thứ Bảy, bởi Sarah đã trải qua một đêm dài khủng khiếp chỉ để khóc và nhìn chong chong lên trần nhà, mãi đến rất muộn cô mới chợp mắt được một lát. Khi tỉnh dậy, cô vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, hai mắt sưng mọng, lờ đờ. Cô cố gắng làm những việc lặt vặt trong nhà, để rồi đến trưa quăng mình xuống ghế sofa, người mệt lử, không còn sức để làm bất kì việc gì nữa. Tuy cũng cần đi mua thực phẩm nhưng lại thấy phiền phức quá. Sarah chỉ liếc qua cái tủ bếp để thấy rằng mình sẽ không chết đói, ít ra là trong hai ngày.

Chuông cửa reo, cô ra khỏi giường, bước ra mở cửa trong vô thức.

Sarah mở cửa và ngước nhìn lên. Hiện ra trước mắt là khuôn mặt ngăm ngăm của Rome khiến vai cô rũ xuống vì bối rối cùng cực. Anh không đợi được đến thứ Hai sao? Lúc đó cô đã bình tĩnh lại và không phải lâm vào tình huống bất lợi đến thế này. Cô thậm chí còn không thể tự an ủi bản thân rằng mình đang mặc quần áo tử tế nữa. Mái tóc dài buông xuống lưng trễ nải, chiếc quần jeans cũ kĩ, chật căng và bạc thếch, áo len chui đầu rộng thùng thình khiến anh dễ dàng nhận ra cô không mặc áo nịt ngực. Cô cố không vòng hai tay che trước ngực, ngay cả khi mắt anh lướt khắp người mình, lướt qua đôi chân đi bít tất xanh nước biển và khuôn mặt để mộc.

“Mời anh vào đi chứ”, anh nói, giọng trầm đục hơn thường ngày.

Cô không thể mở lời, cô không làm được. Thay vào đó, cô bước lùi lại và mở rộng cửa. Rome bước qua và đi vào phòng. Anh chỉ mặc trang phục bình thường, với chiếc quần tây màu nâu nhạt được cắt may rất khéo và áo thun cổ chui màu xanh dương nhưng vẫn khiến cô cảm thấy mình như vừa được nhặt lên từ đống rác của thành phố. “Mời anh ngồi”, cuối cùng Sarah cũng làm chủ được giọng nói của mình đủ để bật thành lời. Anh ngồi xuống ghế sofa và cô cũng ngồi xuống chiếc ghế bành quá khổ phía đối diện, im lặng chờ anh phá vỡ không khí căng thẳng và lên tiếng trước.

Rome không hề ý thức được rằng Sarah đang ở trong tình trạng căng thẳng, chỉ là lúc này anh quá đỗi bất ngờ về vẻ ngoài của cô. Anh đang cố làm quen với diện mạo mới này, nhưng xem ra rất khó khăn. Anh tưởng sẽ trông thấy cô đi giày cao gót, mặc quần tây đen, áo sơ mi lụa và mang dáng vẻ lạnh lùng chừng mực làm nên bức rào ngăn cách giữa hai người. Tuy nhiên, lúc này trông cô vô cùng trẻ trung và thật quyến rũ trong bộ đồ cũ kỹ nhưng thoải mái. Thân hình đẹp, vẻ yêu kiều quý phái luôn thể hiện trong dáng người và cả trong từng bước đi khiến cô lúc nào cũng thanh lịch dù có mặc bất cứ loại quần áo nào, kể cả áo len thể thao cũ. Anh biết cô và Diane bằng tuổi nhau, có nghĩa bây giờ đã ba mươi ba tuổi, nhưng vẻ tươi tắn trên khuôn mặt mộc làm cô trông trẻ hơn đến mười tuổi. Anh vẫn thường tưởng tượng được trông thấy cô như thế, hay gần như thế. Cung cách lạnh lùng xa cách mà anh nghĩ sẽ nhìn thấy đã biến đâu mất, rồi chợt nhận ra mình đã đặt cô vào một tình thế bất lợi. Cảm thấy thích thú vì điều đó, anh đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt nán lại trên bộ ngực rõ ràng đang để tự do dưới lớp áo len, hai má cô chợt ửng đỏ khiến anh thấy bất ngờ và đầy khao khát.

“Anh xin lỗi về chuyện đêm qua”, anh nói ngắn gọn. “Ít nhất, về những điều anh nói. Anh không xin lỗi vì đã hôn em, hay vì anh đã gần như lên giường với em.”

Sarah nhìn lảng đi, bởi cô không thể nhìn vào ánh mắt cháy bỏng của anh. “Em hiểu. Chúng ta đều...”

“Đau buồn. Anh biết.” Anh nở một nụ cười mập mờ khi ngắt lời cô. “Nhưng đau buồn hay không, lần thứ hai anh hôn em là do anh muốn. Anh muốn gặp em, đưa em ra ngoài ăn tối, nếu em bỏ qua những điều anh đã nói.” Sarah mím nhẹ môi. Một nửa con người cô như muốn nhảy lên túm ngay lấy cơ hội này, hay bất cứ cơ hội nào để được ở cùng anh, nhưng nửa kia lại cảnh báo cô phải cẩn trọng nếu không sẽ bị tổn thương. “Em không nghĩ đó là ý hay”, rốt cuộc cô cũng nói, từng tiếng nghèn nghẹn thoát khỏi cổ họng, khô khốc. “Diane... Diane sẽ mãi hiện hữu trong tâm trí em.”

Mắt anh tối sầm lại khi nỗi đau bị khơi dậy. “Và cả trong tâm trí anh. Nhưng anh không thể nằm xuống cùng cô ấy, anh phải sống tiếp. Anh bị em lôi cuốn và anh phải nói với em rằng anh đã, đang và nhất định sẽ luôn như thế.” Anh đưa bàn tay run run đầy kích động lên vuốt mái tóc đen, làm rối lọn tóc vẫn thường rủ xuống trán. “Quỳ thật, anh không biết sao nữa”, anh thốt lên bối rối, “Nhưng đêm qua là lần đầu tiên anh có thể nói về gia đình mình. Em biết cô ấy và bọn trẻ nên chắc em hiểu. Trong lòng anh lúc nào cũng âm ỉ nỗi đau không thể nói cùng ai, và giờ anh có thể chia sẻ với em. Sarah à, em đã từng là bạn của Diane. Bây giờ hãy là bạn của anh nhé”.

Cô nuốt nghẹn, đau đáu nhìn anh. Thật mỉa mai, người đàn ông cô yêu suốt nhiều năm qua lại tới cầu xin tình bạn nơi cô chỉ bởi anh cảm thấy có thể nói chuyện về người vợ đã khuất của mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy phẫn nộ với Diane, bực tức khi thấy ảnh hưởng của Diane với Rome vẫn không hề mai một dù cô ấy không còn nữa. Nhưng làm sao cô có thể nói không khi anh nhìn cô với nét mặt căng thẳng đợi chờ như thế? Làm sao cô có thể nói không với anh khi mà anh đang nhìn cô khẩn cầu như thế? Làm sao cô có thể nói không mà không quan tâm tới điều anh cầu xin cô? Sự thật hiển nhiên là cô không thể từ chối anh bất cứ điều gì- “Vâng”, cô thầm thì.

Anh ngồi yên một lúc rồi nhắm mắt lại trong lòng lâng lâng nhẹ nhõm. Nếu cô từ chối thì sao? Anh quả thực không hiểu nổi, cô đã không xua đuổi anh và đấy là điều vô cùng quan trọng. Sarah là mối dây liên hệ cuối cùng của anh và Diane, và hơn thế, đêm trước anh đã phá vỡ được lớp băng bao quanh và nhận ra rằng cô không hề lạnh lùng như anh vẫn tưởng. Anh muốn làm như vậy một lần nữa. Ý nghĩ đưa cô vào cõi đam mê khiến hơi thở anh đứt quãng và thắt lưng trở nên nặng nề.

Để xua đi sự ham muốn đang lớn dần ra khỏi tâm trí, anh đưa mắt nhìn quanh phòng và lại bị bất ngờ một lần nữa. Không hề có sự hiện diện của kính hay thuốc nhuộm vàng mà thay vào đó là những đồ bằng vải ấm cúng với màu sắc nhẹ nhàng. Tất cả đồ đạc của cô đều vững chãi và được bọc đệm dày, như đang mời gọi một cơ thể mệt mỏi. Anh muốn nằm ườn ra ghế sofa của cô. Nó đủ dài cho anh có thể thoải mái duỗi chân để vừa xem một trận bóng chày trên TV vừa lười nhác nhai bỏng ngô mặn lốp bốp trong miệng, trên tay cầm một lon bia ướp lạnh. Căn phòng thật dễ chịu, thật ấm cúng.

Đây chắc là nơi cô thả tóc xuống.

Anh hài lòng nghĩ trong khi quan sát mái tóc sáng màu đang rối tung của cô. Mỗi khi đi làm cô cuộn nó ra sau gáy thật chặt sau khi chải thẳng những lọn quăn, nhưng bây giờ anh có thể thấy tóc cô không phải là loại tóc suôn thẳng. Sức nặng của nó kéo các lọn tóc duỗi ra, nhưng ở phần đuôi lại có xu hướng xoăn lại lúc lắc theo bước chân. Và màu tóc cô rất sáng, sáng đến kinh ngạc.

“Anh thích căn phòng này”, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Sarah bối rối nhìn quanh, nhận ra rằng cô đã bị phơi trần trong không gian trú ẩn mà cô đã dày công dựng lên cho riêng mình. Nơi đây cô đã vun đắp một tổ ấm mang lại sự ấm áp và an toàn, thứ cô đã khao khát và thiếu thốn trong suốt cuộc đời.

Nơi cô lớn lên có đầy đủ vật chất tiện nghi, nhưng lạnh lẽo vì vắng bóng tình yêu thương. Ngôi nhà không chút khiếm khuyết và được hoàn thiện đến “từng chi tiết” bởi một nhà thiết kế nội thất sáng giá. Nhưng sự lạnh lẽo bên trong khiến Sarah rùng mình, ngay từ khi còn bé cô đã viện đủ mọi lí do để thoát khỏi nó. Cái lạnh giá toát ra từ sự thù địch của người đàn ông và người đàn bà sống cùng ở đó. Cả hai đều quá cay đắng vì bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không tình yêu nên chẳng có sự ấm áp cũng như tiếng cười cho đứa trẻ vô tội bị buộc phải làm sợi xích trói họ lại với nhau. Cuối cùng họ cũng ly hôn, chỉ vài tuần sau khi Sarah vào trung học và thế là cả ba người đều được giải thoát. Vì chưa bao giờ gần gũi với cha mẹ, nên từ đó trở đi Sarah lại càng xa cách họ hơn. Mẹ cô cưới người khác và sống ở Bermuda; cha cô cũng lấy vợ rồi chuyển tới Seatle, giờ đã bước sang tuổi năm mươi bảy và là ông bố yêu thương hết mực của một cậu con trai lên sáu.

Hình mẫu duy nhất về một gia đình đầy tình thương yêu Sarah từng biết chính là gia đình Diane, trước là gia đình của cha mẹ Diane, sau này là gia đình nhỏ mà cô và Rome đã tạo dựng nên. Diane có được một món quà trời cho, đó là tình cảm nồng hậu tự nhiên toát lên từ con người cô tạo nên một sức hút đối với mọi người xung quanh khiến họ luôn muốn xích lại gần. Với Diane, Sarah có thể cười vui và đùa bỡn, và làm tất cả những điều mà bất kì cô bé ở tuổi dậy thì nào vẫn thường làm. Nhưng bây giờ Diane đã đi xa. Cuối cùng, Sarah đau lòng nghĩ, Diane qua đời mà không bao giờ biết được rằng người bạn thân nhất đã thầm yêu chồng mình. Đột ngột cô lấy lại dáng vẻ bình thường và muốn dợm đứng lên, “Em xin lỗi. Anh uống chút gì nhé?”.

Một lon bia lạnh, anh nghĩ. Và bỏng ngô mặn. Anh dám lấy tất cả những gì mình có để cược là Sarah không phải người thích bia, nhưng anh có thể mường tượng trong đầu hình ảnh cô nằm cuộn tròn bên cạnh, hớp từng ngụm nước ngọt và vọc tay vào tô bỏng ngô. Cô cũng sẽ không nói chuyện trong suốt trận đấu nhưng đến chương trình quảng cáo anh sẽ ngửa đầu cô ra và chậm rãi hôn, thong thả tận hưởng vị mặn trên môi cô. Tới khi trận đấu kết thúc thì cũng vừa lúc anh phát điên lên vì cô, anh sẽ cùng cô ngay trên ghế sofa, hay có thể trên thảm trước TV.

Sarah cựa quậy trên sofa, thấy kém thoải mái, thắc mắc không hiểu sao anh chăm chú nhìn mình như thế.

Tay áp lên má, cô ngẫm nghĩ không biết liệu mình có nên chạy nhanh vào phòng ngủ để trang điểm sơ qua một chút không. Thà một ít còn hơn không.

“Nhà em chắc không có bia, đúng không?”, giọng anh nhẹ nhàng, mắt vẫn đăm đăm nhìn cô.

Dù trong lòng đang rối bời, cô khẽ bật cười khi nghe anh hỏi. Cô chưa từng mua bia trong đời và chỉ biết về nó qua những mẩu quảng cáo đầy mời gọi trên TV. “Không, anh không gặp may rồi. Anh chỉ có bốn lựa chọn: nước uống có ga, nước lọc, trà hoặc sữa.”

Anh nhướng mày. “Không có đồ uống có cồn à?”

“Em không phải là người hay say sưa. Cơ thể em không chịu được những thức uống có cồn. Từ thời sinh viên em đã biết mình là người có tửu lượng thấp nhất thế giới rồi.” Khi mỉm cười, mặt cô bừng lên rạng rỡ làm anh như ngừng thở. Anh cựa quậy trên sofa, thấy trong người bứt rứt. Quỷ thật! Cô làm gì cũng khiến anh nghĩ đến tình dục.

“Thôi được, anh sẽ không đòi đồ uống nữa, vậy em phải mời anh ăn tối nhé?” Anh nhướng mày dò hỏi. Sarah ngồi lún sâu hơn vào trong ghế bành, cảm thấy bối rối khi anh liên tục lấn tới. Cô mời anh ăn tối thế nào bây giờ? Đã chiều muộn và cô chưa mua thêm đồ ăn dự trữ. Món ăn bổ dưỡng nhất mà cô có thể mời anh bây giờ là bánh sandwich bơ lạc, và không có vẻ gì cho thấy Rome là người thích bơ lạc. Anh thích ăn gì nhỉ? Cô cuống lên, cố lục tìm trong trí nhớ loại đồ ăn Diane thường hay nấu, nhưng gu ẩm thực của Diane hoàn toàn là một thảm họa, có cố lắm thì cô ấy cũng chỉ có thể nấu được những món đơn giản, không có nguy cơ bị hỏng và những món đó chỉ đáp ứng nhu cầu đủ chất dinh dưỡng chứ không để ý đến liệu người dùng chúng có thích hay không. Sarah giỏi nấu ăn thật nhưng với một ổ bánh mì ăn dở và một hũ bơ lạc thì chẳng làm gì được nhiều. Cuối cùng, cô xòe tay vô vọng. “Tủ bếp nhà em không phải không có gì nhưng cũng gần như thế. Mời anh bữa tối thì được nhưng sẽ muộn vì trước hết em phải đi mua ít đồ ăn đã.”

Câu nói thẳng thắn của cô làm anh bật cười thích thú, một nụ cười thật sự làm đôi mắt sẫm màu sáng bừng lên lấp lánh. Sarah muốn nghẹt thở. Tuy không thuộc tip người điển trai, nhưng mỗi khi cười, Rome Matthews có thể khiến chim chóc ngẩn ngơ. Tiếng cười trầm trầm êm mượt như nhung khiến người cô ran lên nhộn nhạo và nghĩ đến cảnh nằm bên anh trên giường trong đêm sau khi ái ân. Họ sẽ nói chuyện, giọng nói đầy âu yếm, âm thanh trầm trầm khiến cô cảm thấy an toàn và được bảo vệ. “Vậy sao không để anh đưa em đi ăn nhỉ?”, anh mời mọc, đột nhiên Sarah nhận ra anh đã “âm mưu” từ trước nhưng vẫn muốn trêu cô.

“Cũng được”, cô nhận lời, giọng nhẹ nhàng. “Anh định ăn gì?”

“Bít tết! Nếu chúng ta không tìm được miếng bít tết lớn nhất thế giới ở Texas này thì sẽ chẳng tìm ra ở bất kì nơi nào khác. Mà hôm nay anh lại không ăn trưa”, anh thú nhận.

Vì anh quá đói nên họ đi ăn tối ngay khi còn sớm. Sarah ngồi đối diện với anh, miệng nhai miếng bít tết nhưng không cảm nhận được mùi vị của nó vì mải để hết tâm trí vào Rome, vào từng sắc thái thể hiện trên khuôn mặt và từng lời nói thốt ra từ miệng anh. Cô chưa hết sửng sốt khi mọi việc biến chuyển quá nhanh. Đơn giản là cô không thể tin được mình đang ngồi ăn tối, trò chuyện bình thường, như chưa hề có quãng thời gian dang dở, đau đớn trong vòng tay anh đêm qua. Tuy được mời ăn tối đến hàng trăm lần, nhưng tất cả những người đàn ông từng mời cô không ai có thể làm suy chuyển vẻ ngoài lạnh nhạt của cô. Với anh thì hoàn toàn khác, cô cảm thấy như bị lột trần và phơi bày trước anh cho dù tình cảm mềm yếu trong lòng vẫn chưa lộ ra ngoài nhờ thái độ bình tĩnh vẫn còn giữ được. Những dây thần kinh đang run rẩy, và nhịp tim mỗi lúc một dồn dập.

Dù vậy cô vẫn cố kiềm chế để có thể trò chuyện bình thường, câu chuyện không có gì khác hơn ngoài xoay quanh vấn đề công việc, sếp của Sarah, ông Graham, là phó chủ tịch có thâm niên, trên danh nghĩa là cấp trên của Rome, nhưng ai nấy đều biết rằng khi ông Edwards, Chủ tịch hội đồng quản trị về hưu, Henry Graham sẽ không phải là ứng cử viên cho chức vụ này. Rome tuy còn trẻ, nhưng là một nhà hoạch định chiến lược xuất sắc và thông hiểu mọi phương diện của công ty. Sarah nghĩ anh hoàn toàn phù hợp với một chức vụ cao như thế, anh có tính cách mạnh mẽ, trí thông minh, uy tín, những đức tính cần thiết để có thể điều hành công việc ở vị trí đó. Biết anh đã nhiều năm nhưng trong lúc làm việc cô thấy anh mất bình tĩnh chỉ duy nhất một lần và khiến mọi người nhốn nháo tìm đường “lánh nạn”. Anh rất nóng tính, nhưng thường giỏi kiềm chế. Do vậy cô rất ngạc nhiên khi đêm hôm trước anh mất bình tĩnh dù cô chẳng làm gì khiến anh phải phản ứng mạnh như thế.

Thoạt đầu Rome hơi thiếu tự nhiên, như giữ kẽ không muốn nói cho cô biết quá nhiều, nhưng dần dà khi trở nên thoải mái hơn, anh chồm người về phía trước đầy quan tâm và thích thú, ánh mắt không rời khuôn mặt cô, Bình thường, Sarah hiếm khi tự nguyện bày tỏ quan điểm, nhưng cô là người rất tinh ý. Nhờ nhiều năm tập trung vào công việc nên cô có nhiều hiểu biết sâu sắc về những chính sách bất thành văn trong cơ cấu tổ chức cũng như điểm mạnh và điểm yếu của từng người đồng sự. Nhưng với Rome, cô không còn đủ tỉnh táo để giữ lại sự cảnh giác, nó đã bị xóa sạch hoàn toàn. Đơn giản vì cô đang hòa nhịp cùng anh trên mọi cấp độ, được ngồi cùng anh thế này là một niềm hạnh phúc quá lớn lao nên cô không còn giữ kẽ nữa. Khuôn mặt cô, thường xa vắng và khép kín, trở nên sống động dưới ánh nhìn đầy quan tâm của anh, đôi mắt xanh tràn đầy sức sống như nước sông Nile không còn vẻ u buồn mà sáng long lanh đầy quyến rũ.

Câu chuyện vẫn không hề nhạt đi khi anh lái xe đưa cô về, mải mê đến nỗi khi anh dừng xe trước cửa căn hộ của cô mà họ vẫn nán lại trong xe giống như hai cô cậu học trò đang miễn cưỡng kết thúc buổi hẹn hò, thay vì vào trong nhà uống cốc cà phê tạm biệt. Những ngọn đèn đường hắt ánh sáng màu bạc vào trong xe nhấn chìm tất cả màu sắc khác trừ màu đen của mái tóc và đôi mắt anh cùng màu vàng của mái tóc cô. Cô bồng bềnh trong ánh trăng nhân tạo phát ra từ những ngọn đèn đường, giọng thì thầm trong bóng tối nghe êm êm dễ chịu.

Rome đột nhiên nắm lấy tay cô. “Anh thích thế này. Anh có cảm tưởng như mình đã đánh mất khả năng nói chuyện với phụ nữ từ rất lâu rồi. Từ khi Diane mất, anh không có mối quan hệ tình cảm với người phụ nữ nào. Ý anh không phải là tình dục”, anh từ tốn giãi bày, “Anh đang nói đến khả năng làm bạn với một phụ nữ, trò chuyện cùng cô ấy và tận hưởng những khoảnh khắc thư thái bên cạnh cô ấy. Anh nghĩ đấy là điều anh mong mỏi nhất. Đêm nay... thực sự là rất tuyệt. Cảm ơn em”.

Sarah lật bàn tay đang nằm trong tay anh và siết nhẹ những ngón tay.

“Đấy chính là điều mà bạn bè có thể cho nhau mà.”

Anh đi cùng cô lên căn hộ. Sarah mở khóa và đẩy cánh cửa, với tay vào bên trong để bật đèn rồi quay lại đứng đối diện với Rome. Nụ cười đượm buồn, vì cô không muốn đêm nay cứ thế mà kết thúc. Nó là, như phần còn thiếu của một vở kịch, một trong những thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô. “Anh ngủ ngon nhé. Tối nay rất vui.” Vui thôi chưa đủ. Phải nói là trên cả tuyệt vời mới đúng. “Chúc em ngủ ngon.” Nhưng anh không đi mà đứng ngay ngưỡng cửa đăm đăm nhìn cô, đưa ngón tay trỏ lên vuốt ve má cô, rồi lướt bàn tay xuống ôm lấy cằm cô.

Anh nghiêng người về phía cô khiến Sarah thấy người mình như mềm nhũn. Cô mở to mắt khi cảm giác đê mê lan tỏa khắp người như lên cơn sốt. Anh lại sắp hôn cô lần nữa. Anh nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi cô, đôi môi thành thạo dịu dàng lướt trên miệng cô đang hé ra đón đợi. Vị ấm từ đôi môi anh tràn sang cô, Sarah chớp chớp mắt rồi từ từ nhắm lại. Cô khẽ thở ra rồi ngã vào trong vòng tay anh, anh không cần sự hưởng ứng nào hơn thế. Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, nâng cô lên sát vào ngực anh và từ từ hôn cô sâu hơn, như thể anh e ngại mình đang đi quá nhanh, nên muốn cho cô có thêm thời gian để có thể chấp nhận hay từ chối những cử chỉ tiếp theo. Chẳng có lí do gì để từ chối anh cả.

Ý nghĩ khước từ Rome chưa bao giờ tồn tại trong tâm trí Sarah. Cô cảm thấy sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh đốt cháy mình qua lớp quần áo giữa hai người và sự ấm áp ấy kéo cô sát vào anh hơn nữa. Cô vòng hai cánh tay quanh cổ và háo hức đón nhận lưỡi anh đang xâm nhập vào sâu hơn. Sự ham muốn rất trần tục đang dâng cao khiến cô cứ muốn áp chặt vào anh hơn nữa, muốn từng phần cơ thể cô khít khao với cơ thể anh để da thịt hai người nhập thành một.

Hai bàn tay anh rối rít trên lưng cô như muốn tìm kiếm nhiều hơn nhưng bị ngăn lại bởi sự kìm nén của chính anh và cả tình huống hiện tại. Cảm giác an toàn bên anh, Sarah hôn anh đầy khát khao không che đậy, không quan tâm đến chuyện anh có thể nhìn thấu suốt ruột gan và biết được sự ham muốn của cô đối với anh nằm ngoài ham muốn tình dục thông thường. Nhưng làm tình với anh cũng sẽ rất tuyệt, ý nghĩ đó xuất hiện trong tâm trí đang mụ mị của cô khiến cô bám chặt vào anh hơn nữa. Không thể phủ nhận một điều rằng anh là người có nhiều kinh nghiệm qua cách anh ve vuốt cô, dịu dàng nhưng nóng bỏng, khiến nỗi khát khao trong cô mỗi lúc một dâng cao. Nếu anh đưa cô lên giường ngay lúc này, cô sẽ theo anh mà không hề mảy may phản đối.

Nhưng đột nhiên anh ngừng lại và thở dài. Anh tì trán vào trán cô một lúc rồi ngẩng lên gỡ hai cánh tay đang vòng quanh cổ mình và khẽ đẩy cô ra. “Bây giờ mới thực sự là lời chúc ngủ ngon. Anh sẽ rơi vào tình trạng tồi tệ nếu cứ để chuyện này đi xa hơn, nên anh sẽ dừng ở đây thôi. Gặp lại em vào sáng thứ Hai ở công ty nhé.”

Sarah nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, dùng nó bọc quanh mình như một cái kén, cố gắng che giấu hơi thở đang ngắt quãng. Cơ thể cô có cảm giác như bị phản bội, nhưng anh nói đúng: phải dừng lúc này, nếu không sẽ không dừng được. “Vâng. Chúc anh ngủ ngon.” Cô khẽ nói rồi bước vào trong căn hộ và lặng lẽ đóng cửa.

Rome trở ra xe, nhưng anh ngồi lại trong xe một lúc lâu rồi mới nổ máy lái đi. Không! Cô không hề lạnh lùng chút nào dù cách thể hiện ra bên ngoài thì đúng như thế, cả thái độ lạnh lùng của nữ hoàng băng giá mà cô hay khoác lên mình nữa. Anh không hề muốn rời khỏi cô, tất cả giác quan của anh nhất loạt gào lên đòi kiếm tìm sự an ủi trên cơ thể mềm mại, ấm áp đó, nhưng ngạc nhiên thay anh lại nhận thấy rằng mình không thể làm tình với cô một cách dễ dãi và thoáng qua như với những người phụ nữ khác trong hai năm qua. Cô là bạn của Diane và Diane đã rất quý cô, lương tâm của anh không cho phép anh đến với cô chỉ để thỏa mãn nhục dục. Thêm nữa, anh thấy thích thú với buổi ăn tối cùng cô hôm nay. Anh bất ngờ trước khiếu hài hước sắc sảo, khi thoải mái trông cô thật đáng yêu với đôi mắt sáng long lanh và miệng cười cong cong mềm mại.

Và khi hôn, cô hôn giống như mình chỉ để dành riêng cho anh vậy. Sự đáp ứng vô điều kiện ấy khiến anh suýt chút nữa không kiềm chế được. Chỉ cảm giác từ đôi hông mềm mại của cô áp sát vào anh cũng đủ khiến anh quên hết mọi thứ, trừ thân hình phụ nữ ấm áp trong vòng tay. Chẳng những khoảng cách được thu hẹp để hai người trở nên thân thiết hơn mà mỗi lúc trông thấy cô sự ham muốn xác thịt của anh với cô trong nhiều năm qua lại càng mãnh liệt hơn. Anh đã từng trông thấy mái tóc dài vàng nhạt tỏa sáng như vầng hào quang buông quanh vai và lúc này anh muốn được thấy nó xõa tung trên gối khi cô nằm chờ đợi anh, muốn được thấy thân hình khỏa thân mảnh dẻ, duyên dáng, được thấy đôi môi sưng mọng, phụng phịu vì những nụ hôn của anh. Trong anh cồn cào cảm giác sở hữu, cảm giác đó khiến anh nghiến chặt hai hàm răng, nghĩ mình phải lập tức đứng dưới vòi sen xả nước thật lạnh lên người thì đêm nay mới ngủ được. Giá mà lúc nãy anh ở lại với cô, thì có lẽ bây giờ anh đã cảm thấy thư thái và đang mơ ngủ rồi và nhất là không phải chịu đựng sự bức bối như thế này.

Nhưng cô không phải như bất kì người đàn bà khác. Anh không thể ăn nằm với cô rồi hất cô sang một bên và coi như không có gì. Không phải do họ làm việc cùng nhau, mà do anh muốn ở cô nhiều hơn thế.

Một lần qua đêm với cô anh thấy chưa đủ, anh muốn mở toang mọi cánh cửa bí mật trong con người cô, muốn hết lần này đến lần khác run lên vì sung sướng trước sự tan chảy ngọt ngào, nóng bỏng nơi cô. Anh nghĩ đến việc thử làm một chuyến phiêu lưu tình cảm với cô và ngạc nhiên khi chợt phát hiện ra chính mình đang phân vân liệu thứ tình cảm qua đường đó có đủ thỏa mãn anh không. Anh muốn hiểu tường tận mọi điều về cô, muốn đập tan sự kiềm chế lạnh lùng của cô và muốn tìm hiểu mọi điều có thể mang lại niềm vui cho cô. Lâu nay anh đã sống phiêu bạt không bến đậu và anh thực sự cần Sarah lúc này, cần nhiều hơn anh tưởng.

Thế rồi anh bất giác nhận ra rằng anh đối với cô không chỉ hoàn toàn là xác thịt. Anh có thể trò chuyện với cô, ngoài sự thông minh, vui vẻ, còn một phần thưởng lớn hơn đó là đôi lúc anh không cần phải nói chuyện với cô. Ở Sarah luôn toát lên sự trầm lắng giúp cô có thể hiểu được người khác dù họ không nói gì. Bất cứ khi nào nhìn vào đôi mắt xanh kỳ lạ phủ rợp mi của cô, anh đều có cảm giác cô hiểu thấu mọi chuyện mà không cần đến lời.

Nhưng cô dồn hết tâm trí và sức lực cho công việc, mọi người đều thấy rằng nhiều năm qua cô vẫn sống tốt một mình và không một người đàn ông nào đòi hỏi được cô phải dành thời gian cho anh ta. Cô có thể sẽ né tránh nếu anh biểu lộ bất kì dấu hiệu nào cho thấy anh muốn đi đến một mối quan hệ nghiêm túc với cô, nên anh cần phải đối xử thật nhẹ nhàng, tự nhiên, để cô dần quen với việc làm bạn cùng anh. Mặc dù thế, anh không chắc mình có thể nhẹ nhàng được với cô những lúc cô nằm gọn trong vòng tay và hôn trả anh nồng nàn đến vậy. Anh muốn ngả cô ra giường, thỏa sức ngắm nghía, ve vuốt, hôn lên cơ thể mượt mà đầy nữ tính của cô. Nhưng cô sẽ nói gì?

Có thể cô sẽ từ chối lời đề nghị về một mối quan hệ tình cảm kiểu qua đường như thế. Xét cho cùng, cô là một phụ nữ hiện đại, có suy nghĩ thông thoáng. Nếu sự hưởng ứng của cô với anh là một điều gì đó không thể bỏ qua được, cô sẽ sẵn sàng lên giường với anh, nhưng qua những lúc làm việc cùng nhau anh đã biết rõ một điều rằng cô sẽ không bao giờ để nhập nhằng chuyện tình cảm cá nhân với công việc. Đó là một cản trở đối với anh, nhưng anh nghĩ rồi mình cũng sẽ thuyết phục được cô. Anh sẽ chậm rãi, không thúc giục, để cô tự tháo dỡ dần tất cả những hàng rào phòng thủ. Anh không giải thích được tại sao, nhưng có cảm giác rằng tận sâu trong lòng, nơi anh không thể dò tới được, cô đang dè chừng anh. Có thể với tất cả những người đàn ông khác, cô cũng giữ thái độ như thế. Diane đã từng thỉnh thoảng lớn tiếng thắc mắc không biết có phải là Sarah yêu phải một người đã có vợ và bị anh ta ruồng rẫy không.

Cô có một sự ngụy trang rất tốt cho bản chất dễ bị tổn thương của mình. Anh tự hỏi thằng cha nào ngu đến nỗi đã đưa được sắc đẹp rực rỡ đến vậy lên giường rồi lại để vuột mất. Sarah nghĩ phải đến thứ Hai mới lại được nghe giọng của anh, nên chiều hôm sau khi anh gọi và nghe thấy giọng anh khiến lòng cô rộn ràng. Vừa a lô xong, cô chưa kịp nói gì thêm đã bị anh cắt ngang.

“Sarah, Henry lên cơn đau tim, rất nguy kịch.”

Sarah suýt đánh rơi điện thoại vì quá bất ngờ, tay nắm chặt lấy ống nghe. Sếp của cô chưa bao giờ có vẻ là kiểu người bị bệnh tim đánh gục. Ông nhỏ người, hơi gầy nhưng hoạt bát. Ông còn là một tay chơi golf đầy đam mê và thường chạy bộ hằng ngày. Theo như Sarah nhớ được thì ông làm bất kì việc gì cũng luôn có chừng mực. Ông không năng động như Rome, nhưng Sarah quý ông. “Ông ấy sẽ sống chứ?”, cuối cùng cô hỏi khẽ, đi thẳng vào vấn đề quan trọng nhất.

“Khó nói lắm. Vợ ông ấy gọi cho anh, bây giờ anh đang ở bệnh viện.” Có tiếng xì xào bên cạnh như ai đó đang nói với anh, Rome nói, “Em đợi máy chút nhé”. Anh dùng tay che điện thoại, hạ giọng nhỏ hơn khiến cô chỉ nghe thấy những âm thanh lào xào không rõ lời. Rồi anh quay lại nói với cô, giọng gấp gáp. “ông ấy có mang một số báo cáo về nhà để làm trong mấy ngày nghỉ và chúng ta sẽ cần những báo cáo đó vào sáng thứ Hai. Em đến nhà ông ấy lấy chúng nhé? Bà giúp việc sẽ mở cửa cho em.”

“Vâng, được ạ.” Cô đồng ý không cần suy nghĩ. “Anh cần báo cáo nào?”

“Bảng kê tài chính của Sterne và mẫu đề án phát triển. Nghe này, mở cặp của ông ấy và lấy tất cả những gì em nghĩ chúng ta sẽ cần. Sáng mai anh sẽ gặp em.”

“Nhưng ông ấy đang nằm ở bệnh...?” Sarah chưa kịp nói dứt câu đã bị ngắt máy. Ừ, giờ cô cũng chẳng thể làm được gì. Sáng mai cô sẽ biết rõ hơn và có lẽ sẽ nhiều hơn ngoài câu “khó nói lắm”. Lo lắng vì sếp đổ bệnh đột ngột, cô vội chải đầu rồi lái xe đến nhà ông. Vì đã được dặn trước, bà giúp việc mở cửa cho cô vào và người đàn bà nhỏ bé ấy kể hết mọi chuyện cho Sarah nghe. Sáng nay ông Graham trông vẫn bình thường và đã chơi qua chín lỗ golf. Sau bữa trưa, ông bắt đầu ca cẩm vì những cơn đau ở cánh tay trái, rồi đột ngột ngã quỵ xuống.

“Nó có thể đến bất cứ lúc nào”, bà giúp việc nói giọng nghiêm trang, khẽ lắc đầu. “Cô sẽ không bao giờ biết được.”

“Vâng, không bao giờ”, Sarah đồng tình.

Sáng hôm sau, trước khi Sarah nhận ra rằng cơn đau tim của ông Graham có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của cô thì bất ngờ được gọi tới gặp ông Edwards tại văn phòng. Rome cũng có mặt ở đó, đôi mắt sẫm màu của anh tỏ vẻ quan tâm khi quan sát cô.

Sarah liếc sang anh thật nhanh, người ran lên khi nghĩ đến cách anh hôn cô, rồi vội nhìn lảng sang hướng khác. Cô không thể cùng lúc nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh vừa tập trung vào công việc, điều đó quá sức đối với cô. Dù có phải chịu áp lực nhiều đến thế nào, cô vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ, nên thấy hơi kém thoải mái khi nhận ra rằng chỉ một cái nhìn thôi Rome cũng có thể khiến cô chao đảo.

“Mời cô ngồi xuống, Sarah”, ông Edwards mời, ân cần nhìn cô bằng đôi mắt sắc sảo. Cô vẫn luôn hành xử lễ độ với Edwards, nhưng ông chưa bao giờ yêu cầu cô tham gia một cuộc họp. Cô ngồi xuống, bình tĩnh khoanh hai tay đặt lên lòng.

“Henry sẽ không trở lại làm việc nữa”, ông Edwards từ tốn nói. “Tôi đã nói chuyện riêng với bác sĩ của ông ấy. Nếu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tránh áp lực và không bị lên cơn đau tim lần nữa, ông ấy có thể sống nhiều năm, nhưng ông ấy không còn khả năng làm việc nữa. ông ấy sẽ được nghỉ hưu sớm. Rome được đề bạt lên làm phó chủ tịch cao cấp.” Sarah đánh bạo liếc nhanh sang Rome một lần nữa, thấy anh vẫn đang quan sát cô một cách say đắm. Anh ngồi trên ghế nghiêng người về phía trước ướm lời, “Anh không thuê em làm thư ký của anh được. Kali đã là thư ký của anh trong nhiều năm và tất nhiên cô ấy cũng sẽ chuyển theo anh”.

Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Sarah nhìn anh cười dịu dàng, khiến anh nhói lòng, hai bàn tay đột nhiên siết lại. Cô không hề mong được làm thư ký của anh, điều này chẳng mang lại hiệu quả gì. Chỉ đơn giản là cô không thể làm việc quá gần anh, ngày này qua ngày khác. Thỉnh thoảng nhìn thấy anh, với cô thế là đủ. “Vâng, tất nhiên. Vậy là tôi bị thôi việc phải không?”

“Ôi trời, không!” Ông Edwards nói, giật mình. “Không, đừng bao giờ nghĩ thế. Nhưng chúng tôi muốn để cô lựa chọn. Tôi đang điều một người từ Montreal về để thay thế Rome và thư ký của anh ấy không muốn chuyển theo. Nếu cô muốn công việc này, thì nó là của cô và anh ấy sẵn sàng đồng ý. Còn nếu cô thích chuyển tới bộ phận khác thì cứ trình bày. Cô đã làm nhiều việc có ích cho Spencer - Nyle trong nhiều năm, nên cô có quyền lựa chọn.” Sarah cũng đã nghĩ đến việc thay đổi, nhưng cô thật sự thích không khí làm việc gắt gao của các văn phòng điều hành, nơi các quyết định ảnh hưởng đến hàng nghìn người. Sự thách thức luôn mang lại cho cô cảm giác thích thú và mặc dù phải làm việc gần Rome, nhưng cường độ công việc cao sẽ không để tâm trí cô nghĩ đến anh suốt ngày.

“Tôi đồng ý làm thư ký của anh ấy”, cuối cùng cô lên tiếng, giọng nghiêm túc. “Anh ấy tên gì?”

“Maxwell Conroy. Anh ấy điều hành văn phòng của chúng ta ở Montreal rất tốt. Tôi chắc anh ấy là người Anh.

“Đúng thế”, Rome xác nhận. Có lẽ Rome đã lấy hồ sơ cá nhân của Maxwell Conroy trong máy tính và ghi nhớ từng chữ một trong đó.

“Tốt rồi”, ông Edwards vui vẻ nói rồi đứng lên ra hiệu rằng họ đã xong việc. Rome đi cùng Sarah ra khỏi cửa, nhưng không quay về văn phòng mình. Anh theo sát phía sau và cùng bước vào phòng cô, rồi đóng cửa lại đằng sau. Cảm thấy hoảng sợ một cách ngớ ngẩn, Sarah cố tình tránh xa anh và đi vòng ra sau bàn. “Anh muốn em biết rằng”, anh thì thầm, nghiêng người qua bàn và đưa mặt tới gần mặt cô, “Anh muốn em làm thư ký của anh... Vô cùng... nhưng những cảm xúc tầm thường cho anh biết rằng mình sẽ chẳng làm được việc gì cho ra hồn. Anh thuộc kiểu ông chủ chuyên quấy rầy thư ký ngay trong phòng làm việc, nên vì lợi ích công ty, anh nghĩ mình phải giữ Kali”.

Sarah đăm đắm nhìn, chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh. “Em hiểu mà”, cô khẽ khàng.

“Thật không?” Anh đứng thẳng lên, mỉm cười đầy vẻ trêu chọc khi nhìn cô. “Anh thì không chắc mình hiểu, nhưng nếu em giải thích rõ ràng hơn thì lại là chuyện khác. Tối nay đi ăn với anh nhé?”

Cô không thường hẹn hò vào những ngày làm việc trong tuần, vì không thể biết được mình có phải làm việc muộn hay không, nhưng khi nghe Rome mời thì mọi cẩn trọng thường ngày bay vèo hết qua cửa sổ.

“Vâng.” Cô không thể che giấu được niềm vui long lanh trong ánh mắt.

Anh nhìn cô đăm đăm hồi lâu rồi nghiêng người xuống trao nụ hôn thật nồng nàn.

“Anh sẽ đón em lúc tám giờ. Ta ăn đồ Tàu nhé?”

“Tuyệt! Em thích đồ ăn Tàu.”

Anh ra ngoài rồi mà hai bàn tay Sarah vẫn còn run rẩy trong khi cố làm xong công việc giấy tờ thường ngày. Có vẻ như hai người đang bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc và cô không làm cách gì quay lưng lại được, ngay cả khi muốn thế. Cô nghĩ về Diane, nhắm mắt lại một lúc. Nếu có thể, cô đã chết thay cho Diane rồi, nhưng không ai được lựa chọn cái chết. Lúc này Rome hoàn toàn tự do, cả về thể xác và hợp pháp nếu không muốn nói cả mặt tình cảm nữa, giờ bất cứ cơ hội nào để có được anh, cô sẽ không ngần ngại để chộp ngay lấy.

Suốt cả tuần đó, nếu không bận dùng bữa với khách thì Rome đưa cô đi ăn. Sarah không băn khoăn gì cả, chỉ đơn giản tận hưởng từng giây phút với anh. Tự nhắc mình rằng anh chỉ đòi hỏi ở cô tình bạn nên cô cố không nói bất kì điều gì hay làm bất kì cử chỉ nào khiến anh có thể hiểu là cô đang ve vãn mình, mặc dù đôi lúc cô thấy rất khó kìm lòng. Khi hôn tạm biệt, nụ hôn nhẹ nhàng của anh cứ nấn ná mãi như không cưỡng lại được đôi môi mềm ấm của cô và cô nhanh chóng bị khóa chặt trong vòng tay anh. Hai người hôn nhau thật nồng nàn với tất cả sự ham muốn bị ức chế hệt như những cô cậu học trò. Nhưng chỉ có thế, anh luôn rút lui trước khi nảy sinh một cử chỉ quá thân mật khiến họ đi xa hơn, Sarah hiểu đó có nghĩa là anh không có ý định để nảy nở một mối quan hệ nghiêm túc giữa hai người. Có vẻ như anh bằng lòng với những điều đang có. Anh có bạn và những cuộc trò chuyện vui vẻ, cũng như sự thoải mái khi chia sẻ những mối quan tâm. Cô thì muốn nhiều hơn thế, muốn có tất cả mọi thứ từ anh, nhưng có lẽ những gì anh có anh đã “cho” cô cả rồi. Sarah biết rằng trong tâm trí anh, hình ảnh Diane chưa bao giờ mờ nhạt. Bất cứ khi nào họ nói về cô ấy, mà điều này thì không thể tránh khỏi, nét mặt anh lại trở nên u ám.

Một tuần sau khi ông Graham lên cơn đau tim, Maxwell Conroy bay đến từ Montreal. Anh là một người Anh cao lớn với chất giọng đậm chất quý tộc, tóc vàng và có đôi mắt xanh lục sắc sảo nhất, ranh mãnh nhất mà Sarah từng thấy. Ngoài vẻ đẹp trai lịch lãm, phong cách quý tộc trẻ trung của anh luôn khiến tất cả phụ nữ đảo điên. Nếu như Sarah có thể để mắt đến ai khác ngoài Rome, hẳn cô đã phải lòng Maxwell Conroy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thực tế anh chỉ nhận được từ cô một nụ cười lịch sự xã giao lạnh nhạt như thường lệ. Anh không để phí thời gian. Ngay khi có cơ hội ở một mình với Sarah, anh liền mời cô đi ăn tối.

Cô tròn xoe mắt nhìn anh đầy bất ngờ. Cô không thể nào hiểu sai ý định đó được, khi thấy đôi mắt anh chăm chăm nhìn mình không chút che đậy. Cô cắn môi. Từ chối anh thế nào đây để không gây khó khăn gì trong công việc? Dù vậy, cô không muốn nhận lời vì Rome có thể rủ cô đi chơi bất cứ lúc nào. “Tôi không nghĩ đó là ý hay”, cuối cùng cô đành nhã nhặn từ chối. “Chúng ta phải làm việc với nhau, và anh cũng biết là tuy công ty không có quy định nào ngăn cấm chuyện hẹn hò giữa nhân viên, nhưng nói chung là không nên với người cùng phòng.”

“Tôi cũng biết rằng miễn là mình kín đáo thì thường chẳng ai thèm để ý cả”

Cô hít một hơi thật sâu. “Tôi chuẩn bị đi ăn với người khác rồi.”

“Liệu anh ta có để tâm chuyện này không?” Maxwell hỏi khiến Sarah bật cười khẽ.

“Chắc là không”, cô thú nhận, tiếng cười nhạt dần biến thành âm vang của nỗi đau đang hiển hiện trong đôi mắt xanh dịu dàng thấm đẫm nỗi buồn của cô.

“Anh ta đúng là kẻ ngốc”, Maxwell thầm thì, nhìn xuống mái tóc vàng óng tết thành bím của cô. “Nếu em quyết định cho người khác một cơ hội, thì hãy cho tôi biết với nhé.”

“Vâng.” Trong một khoảnh khắc, cô bắt gặp ánh mắt ấm áp, sâu thẳm của anh. “Nhất định rồi.”

Thật lòng, Maxwell khiến cô bị thu hút nhiều hơn bất kỳ người đàn ông nào khác cô từng gặp trong đời, ngoại trừ Rome. Mới gặp cô đã thích Maxwell rồi, và thật lạ lùng là với anh, cô cảm thấy rất thoải mái, cô có cảm giác rằng anh nhận biết được những ranh giới cô đặt ra và sẽ nghiêm túc tuân thủ nó đến lúc được phép vượt qua.

Chiều hôm đó, Rome và Maxwell nán lại trên hành lang để thảo luận cho xong công việc trước khi ra về.

Sarah khóa cửa phòng lại, cất tiếng chào hai người khi đi ngang qua họ, cố không để ánh mắt nấn ná lại nơi Rome.

Maxwell quay lại để có thể nhìn cô khi cô đi dọc hành lang, đôi mắt sáng nheo lại thích thú. Ánh mắt tối sầm của Rome đanh lại và anh cũng quay lại nhìn theo Sarah, quan sát dáng đi yêu kiều của cô và chân váy phất phơ rủ quanh đôi chân thon dài. Anh không thích cách Maxwell nhìn cô, hệt như một con mèo đang thích thú tìm hiểu xem sẽ dùng con chim hoàng yến này như thế nào cho bữa trưa của mình, trong anh bỗng thấy cồn cào giận dữ.

“Cô ấy là một phụ nữ thật xinh đẹp”, anh mớm lời, thăm dò phản ứng của Maxwell, mọi dây thần kinh trong anh căng lên chờ câu trả lời của anh ta. Maxwell lia sang anh ánh nhìn đầy ngờ vực. “Xinh thôi ư? Phải nói là vô cùng khả ái. Cô ấy quá tinh tế, quá tự chủ, đến nỗi anh phải nhìn kỹ mới cảm nhận hết được khuôn mặt ấy thanh khiết và cổ điển đến thế nào.” Rome đã trông thấy khuôn mặt cô bừng sáng lên vì sung sướng, đôi môi mọng lên vì những nụ hôn của anh như muốn cầu xin được hôn nữa. Anh đang đến với cô bằng nhịp điệu chậm rãi đầy khổ sở, mong đợi ở cô dấu hiệu chán nản vì phải kết thúc những cuộc hẹn chỉ bằng những nụ hôn. Đúng là cô thích những nụ hôn của anh, nhưng anh vẫn chưa thể phá vỡ được thái độ xa cách, dù có hôn anh nồng nàn đến đâu thì cô vẫn không mời gọi đi xa hơn. Anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cơ thể căng lên đòi giải phóng. Anh đã dành cho cô mọi buổi tối của mình, nên chẳng có một cuộc gặp chớp nhoáng với một phụ nữ nào khác để có thể làm dịu đi những đòi hỏi của thân xác đang cồn lên trong người. Anh chưa hề gặp một thành trì nào vững chắc đến như vậy từ khi còn là một cậu học trò phóng đãng, cố quyến rũ cho bằng được cô bạn gái trinh bạch mỗi buổi tối thứ Sáu trên ghế sau xe của mình.

Nhưng nếu có khi nào Sarah mất tự chủ để đi đến tận cùng đam mê thì phải là với anh. Anh thề sẽ không bao giờ để Maxwell nhìn thấy được sự lạnh lùng cố hữu nơi cô tan chảy trong cuồng nhiệt và khát khao nguyên thủy. Khát khao của cô là của anh, chỉ riêng một mình anh.

“Tôi đã thấy cô ấy trông thế nào rồi”, giọng anh đều đều nhưng đủ để phát tín hiệu cảnh cáo cho người đối diện.

Maxwell ném sang anh tia nhìn sắc lẹm, rồi thở dài.

“Vậy anh đã đánh bại tôi để có được cô ấy rồi phải không?”

“Tôi biết cô ấy nhiều năm rồi”, Rome đánh trống lảng.

Câu trả lời khiến Maxwell bật ra một tiếng khịt mũi. “Tôi cũng biết người quản gia của mẹ tôi nhiều năm rồi, nhưng tôi có cảnh cáo lũ đàn ông tránh xa bà ấy ra đâu.”

Rome cười phá lên, có điều gì đó khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn trong tuần qua. Dù sao anh vẫn thích Maxwell. Max có thể theo đuổi Sarah quyết liệt, nhưng anh ta sẽ không bao giờ giấu giếm điều đó, mà chỉ đơn giản sẽ chớp lấy cơ hội bất kì khi nào có thể. Rome cũng không khác gì khi anh kiên quyết có được cô cho riêng anh, nhưng anh giữ cho tâm trạng mình thư giãn, nhìn thằng vào Max với vẻ thông hiểu giữa đàn ông với nhau.

Max nhún đôi vai xương xương của mình tạo thành một cử động tao nhã. “Tôi sẽ luôn ở ngay bên cạnh chờ anh thất bại.”

“Tôi khẳng định một lần nữa là không”, Rome nói vẻ nhạo báng.

Max mỉm cười hơi chế giễu. “Đừng vội thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK