Nhiều ngày nay, Lý Thượng Vỹ liên tục gọi điện cho cô, đều là cách nói rập khuôn, chính là muốn Tâm Nghiên tin hắn và Phòng Vi Tâm không có quan hệ gì với nhau.
Có lẽ vậy, thực sự bọn họ không có quan hệ gì, nhưng lại léng phéng với nhau.
“Tôi hy vọng sau này anh cũng không cần phải gọi điện thoại cho tôi nữa.” Đây là lần cuối cùng cô nghe điện thoại của hắn.
“Tâm Nghiên...”
“Tôi không có tức giận, cũng không có bấy kỳ cảm giác gì, cho nên, về sau chúng ta cũng không cần liên lạc nữa.” Cô thật sự không có cảm giác gì đối với chuyện này, cho dù có chút kinh ngạc, vậy cũng chỉ là bởi vì hắn vụng trộm trong giờ làm việc, mà đối tượng vụng trộm cùng với hắn là người cô cũng có quen biết.
“Tâm Nghiên, không cần liên lạc... Em nói thật sao?”
“Đúng.” Cô trả lời, bản thân nên sớm nói rõ ràng với hắn ta vẫn tốt hơn.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên không có âm thanh, cho rằng Lý Thượng Vỹ không nói gì, Giang Tâm Nghiên đang định gác điện thoại, chợt nghe thấy tiếng cười của hắn ta, cô cảm thấy khốn hoặc.
“Ha ha, Giang Tâm Nghiên, cô thực sự cho rằng mình là công chúa, tưởng là tôi thực lòng thích cô sao?” Trái ngược với lời cầu xin vừa rồi, giờ phút này giọng điệu của Lý Thượng Vỹ tràn đầy sự chế giễu. “Nếu như không phải là ba của tôi vẫn luôn hy vọng tôi kết hôn cùng với cô, để thuận tiện lấy được mấy tòa nhà công trình công cộng của gia đình cô nằm ở khu vực tinh hoa, ông ấy mới đồng ý cho tôi tiếp quản công ty chứng khoán, cô cho rằng tôi thèm muốn mà gọi điện thoại cho cô sao?”
Thì ra là như vậy. Cho tới nay, cô vẫn luôn cảm thấy hắn hoàn toàn không phải là thật lòng thích cô, nói chuyện khiến cô cảm thấy không được thành thật, bây giờ rốt cuộc cũng biết được đáp án.
“Mặc dù dáng dấp của cô thực không tệ, nhưng có nhiều phụ nữ so với cô còn xinh đẹp hơn, tính cách cũng dịu dàng đáng yêu, đâu có giống như cô bộ dạng luôn tự cho mình là đúng. Giang Tâm Nghiên không thể so với trước đây, mà cô hoàn toàn không thấy rõ sự thực, cũng giống như Vi Tâm nói, cho tới bây giờ cô vẫn cho rằng mình là công chúa gì đó, thật là cười chết người.”
Giang Tâm Nghiên cau mày, công chúa cũng là người khác nói, cô cho tới bây giờ chưa từng cho rằng mình là công chúa. Hơn nữa cô tự nhận thái độ của cô khi cùng hắn ta ở chung một chỗ cũng không tồi, chỉ là không có cảm giác với hắn ta, không muốn lại đồng ý hẹn hò với hắn ta, đây hoàn toàn không phải tự cho là đúng, cô rất may mắn khi sớm vạch trần bộ mặt thật của hắn.
“Lý Thượng Vỹ, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói tiếp nữa.”
“Tôi còn chưa có nói xong. Thành thật mà nói, chỉ cần một Phòng Vi Tâm cũng đã mạnh hơn cô nhiều rồi, ít nhất cô ấy cũng biết làm thế nào để quyến rũ một người đàn ông, làm thế nào để phục vụ đàn ông...”
Thật sự là đủ rồi! Giang Tâm Nghiên cũng nghe không nổi nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Lần trước không cần đi rửa mắt, nhưng lần này có thể sẽ phải đi rửa tai rồi, bởi vì Lý Thượng Vỹ nói đến căn bản chính là ghê tởm hạ lưu. Xem ra cũng không phải như hắn ta đã nói không có quan hệ gì với Phòng Vi Tâm.
Chỉ có điều cô thực sự không ngờ anh ta lại là người như vậy, thật may mắn là hắn gọi điện thoại cho cô, mà không phải là ông nội.
Nhìn xuống đồng hồ, đã đến giờ ông nội uống thuốc, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hơi thở vì tức giận mà hơi dồn dập, sau đó mới xuống lầu.
Khi cô đến phòng ông nội ở tầng một thì Chu quản gia đã phục vụ ở nhà họ Giang ba mươi năm đúng lúc mang thuốc cho ông nội uống, sau đó mang nước đi.
Sau khi cô vào phòng, ngồi ở cạnh giường nói: “Ông nội, ông cảm thấy sức khỏe thế nào rồi?”
Mấy năm nay, ông nội thoáng cái đã già đi rất nhiều, trước đây tóc của ông vẫn còn là màu xám đen, bây giờ đã trắng phau, còn có khí sắc cũng không tốt, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng đau lòng khổ sở.
“Ông rất tốt, không có chuyện gì, con không cần phải lo lắng.” Giang Đông Thành an ủi cháu gái. “Ông nghĩ mấy ngày nữa thì có thể rời giường, sau đó đến công ty.”
“Ông nội, bác sĩ nói ông không thể cực khổ nữa, cứ để cho giám đốc Hoàng giống như thường ngày, đem công văn đến nhà cho ông ký đi. Không thì giao cho con là được rồi, con đi giúp ông quản lý công ty, tuy cái gì cũng không hiểu, nhưng con có thể học, con nhất định sẽ làm thật tốt.” Giang Tâm Nghiên không muốn ông nội lại phải làm việc vất vả nữa.
“Đứa nhỏ ngốc, quản lý công ty không giống như học đàn piano, hay đơn giản giống như con vẽ tranh, kinh doanh công ty loại việc này con học không được.”
“Cứ để cho con thử xem, không làm sao có thể biết?”
“Ông biết con lo lắng cho ông nội, nhưng mà ông thực sự không sao hết. Đúng rồi, con với Thượng Vỹ thế nào rồi? Vẫn không thể chấp nhận cậu ta sao? Tiểu tử đó xem ra cũng không tồi, con nên cho nó một cơ hội, ở cùng với nó nhiều hơn.”
Tên kia là một tên khốn kiếp! Trong lòng Giang Tâm Nghiên thầm mắng, nhưng lại tươi cười hướng ông nội làm nũng, “Ông nội, con có lẽ lại làm ông thất vọng rồi, bởi vì con đã nói rõ ràng với Lý Thượng Vỹ rồi, con hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nào với anh ta, cũng không thích anh ta, con đã bảo anh ta sau này không cần gọi điện thoại cho con nữa.”
“Con, đứa nhỏ này thật là, rốt cuộc tại sao lại không thích Thượng Vỹ như vậy?”
“Không thích chính là không thích. Ông nội, ông đừng ép con đi hẹn hò với anh ta nữa, con đồng ý sẽ đi xem mắt với người khác, nhưng nhất định không phải là với hắn ta.” Sợ ông nội gọi điện thoại cho Lý Thượng Vỹ, vì vậy Giang Tâm Nghiên chỉ có thể khiến cho ông nội tin rằng cô thực sự không thích hắn ta.
“Con đã nói như vậy, vậy thì quên đi, ông lại giúp con sắp xếp một cuộc xem mắt khác.”
“Được. Ông nội, ông vừa mới uống thuốc xong, nghỉ ngơi trước đã.” Giang Tâm Nghiên đỡ ông nội nắm xuống, giúp ông đắp kín chăn sau đó mới đi ra ngoài.
Ông nội chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ để cho cô tiếp quản sự nghiệp của ông, ông nói như vậy thì quá vất vả, cô là tiểu công chúa của ông, chỉ cần không buồn không lo sống vui vẻ qua ngày là được. Vì vậy, ông nội từ rất sớm đã tìm kiếm chồng tương lai cho cô, sau đó chọn được anh Tư Phàm làm đối tượng kết hôn của cô, chuẩn sau khi bọn họ kết hôn sẽ bồi dưỡng để anh Tư Phàm làm người nối nghiệp của ông.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, sau này anh Tư Phàm lại lấy người khác, sau đó công ty của ông nội bởi vì đầu tư thua lỗ mà rơi vào hỗn loạn, đến lúc này, ông nội càng không thể để cho cô tham gia vào việc quản lý công ty. Nói cho cùng, ông nội bảo vệ cô quá mức, quá cưng chiều cô, không nỡ để cô phải chịu khổ, cho nên mới khiến cho bản thân khổ cực như thế.
Hiểu được những việc này đã đem lại cho ông nội đả kích rất lớn, Chu quản gia cũng nói ông nội thực sự muốn trở lại như xưa, làm cho Giang thị lần nữa ngạo mạn xưng hùng xưng bá, nguyên nhân chính là như vậy, cho nên cô mới càng lo lắng cho sức khỏe của ông nội.
Ông nội nói còn phải sắp xếp xem mắt thật tốt cho cô, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cô cũng không thể từ chối. đây là chuyện duy nhất hiện nay cô có thể làm vì ông nội, cùng một người đàn ông có sở trường tài năng kinh doanh kết hôn, ông nội mới có thể an tâm dưỡng bệnh.
Năm đó sau khi anh Trác Phàm cưới mối tình đầu, ông nội đã rất tức giận, đồng thời cũng tìm tới một đại sư giúp cô coi bói, cuối cùng nói tên của cô không tốt mà phải đổi tên, cho nên năm ấy cô hai mươi hai tuổi, đã chính thức vốn tên là Giai Dĩnh đổi thành Khai Tâm. Thực ra, cá nhân cô cảm thấy chuyện này cùng tên của cô không có bất kì quan hệ nào, bởi vì anh Tư Phàm vẫn luôn chỉ xem cô như em gái, chưa từng quên mối tình đầu của anh.
Nhớ tới lời nói của cô bạn thân Dịch Thiến, muốn cô tự mình đi tìm người yêu, để tránh việc gặp một Lý Thượng Vỹ thứ hai... Cô cũng muốn, nhưng nói dễ vậy sao?
Bỗng dưng, trong đầu thoáng hiện lên tấm ảnh của Lê Khang với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, năng lực làm việc của người đàn ông đó rất xuất sắc, cũng rất lợi hại không phải sao? Hơn nữa anh ta cũng giống như ông nội năm đó, đều là tay trắng làm nên sự nghiệp, so với việc chỉ ngồi đợi tiếp quản công ty chứng khoán của cha, lại còn ngay lúc cả thành phố đang làm việc mà Lý Thượng Vỹ lại yêu đương vụng trộm đều mạnh hơn gấp cả trăm lần, nếu như có thể để cho anh ta tới tiếp quản công ty của ông nội, hẳn là sẽ khiến người ta rất yên tâm.
Nhớ tới ngày đó ở đoạn giao lộ người đi đường cùng nhau nhìn cột tín hiệu giao thông đếm ngược còn tám giây, con ngươi đen sâu thăm thẳm của anh nhìn cô chằm chằm đến nháy mắt cũng không nháy, nhịp tim của cô không hiểu sao lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Thật ra sau ngày đó, cô lại thường nhớ tới anh, thậm chí còn có ý nghĩ rất muốn gặp lại anh...
Hít thở sâu một hơi, cô lấy lại tinh thần, không muốn bản thân lại nhớ tới Lê Khang nữa, dù sao đi nữa bọn họ cũng không có quen biết gì, ngày đó cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp qua mà thôi.
Lúc này Chu quản gia đi tới, cho biết có khách muốn gặp lão gia. Ban đầu cô muốn mời đối phương về, bởi vì ông nội đã nói không muốn tiếp khách, nhưng khi biết được vị khách kia là Lê Khang CEO của Đông Tường, thì trái tim của cô gần như lập tức ngừng đập vài giây.
“Lê Khang muốn tìm ông nội?”
“Dạ, đây là danh thiếp mà Lê tiên sinh vừa mới đưa.” Chu quản gia đem danh thiếp đưa cho cô.
Giang Tâm Nghiên sững sờ nhìn tấm danh thiếp. “Chu quản gia anh ta có nói tại sao muốn gặp ông nội không?”
“Mặc dù Lê tiên sinh không có đặc biệt nói rõ lý do đến, nhưng hẳn là việc mua bán đất đai mà đến, Đông Tường muốn mua mảnh đất của lão gia nằm ở cửa hàng mới.” Chu quản gia đem sự việc lần trước giám đốc Hoàng đã báo cáo nói rõ với tiểu thư. Đông Tường đã cử người đến công ty nhiều lần, tỏ rõ muốn mua miếng đất ở cửa hàng mới, nhưng lão gia đều cự tuyệt. “Tiểu thư, tôi đi mời Lê tiên sinh rời khỏi.”
“Chu quản gia, chờ một chút!... Tôi tới nói chuyện với anh ta một chút. Ý của tôi là, việc này cứ giao cho tôi giải quyết, ông mời anh ta tới thư phòng của ông nội đi.”
“Tiểu thư?” Chu quản gia có chút nghi hoặc.
“Ông yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”
Trong thư phòng, giờ phút này vô vùng yên lặng, giống như có người sắp đặt sẵn vậy.
Tim của Giang Tâm Nghiên đập rất nhanh, thậm chí muốn nhảy ra khỏi ngực, cô chỉ hi vọng khiến cho Lê Khang người đang ngồi đối diện biết cô đang rất khẩn trương.
Cô nhìn anh, đôi mắt của anh đen nhánh thâm sâu khiến cho người khác không thể nào đoán được suy nghĩ của anh, điều này làm cho cô càng thêm bất an.
Anh sẽ đồng ý sao? Nhưng xem ra cô chỉ có thể đợi anh đưa ra quyết định.
Lê Khang cũng nhìn Giang Tâm Nghiên, nhớ tới lời cô vừa nói với anh -
“Lê tiên sinh, tôi muốn làm một giao dịch với anh, tôi có thể khiến ông nội đem miếng đất mà anh muốn bán cho anh, nhưng điều kiện là anh phải kết hôn với tôi, không phải kết hôn thật, mà là kết hôn giả, giống hợp đồng hôn nhân... Thế nào, anh có bằng lòng đồng ý không?”
Qua một lúc lâu, Lê Khang mới nói ra ba chữ, “Tại sao?”
“Hả”
“Tại sao lại đưa ra loại hợp đồng này với tôi?” Anh trầm giọng hỏi.
“Anh hẳn là biết ông nội của tôi đang bệnh, ông cũng rất lo lắng cho tôi, vẫn luôn thay tôi sắp xếp các cuộc xem mắt... Thành thật mà nói, tôi không thích đi xem mắt, lại càng không muốn ông tiếp tục bận tâm về tôi, xem ra chỉ có cách là tôi phải kết hôn, ông cụ mới có thể an tâm bớt lo mà dưỡng bệnh thật tốt.” Thở ra một hơi, cô tiếp tục nói, “Còn nữa, tôi đã thấy qua báo viết về anh, anh là một người có khả năng kinh doanh không tệ, nếu kết hôn giả với tôi, anh còn có thể tiếp nhận sự nghệp của ông nội tôi, tuy rằng nhà họ Giang chúng tôi bây giờ không bằng trước kia, nhưng không phải vẫn còn miếng đất mà anh muốn có được sao? Việc này đối với anh mà nói hẳn là một giao dịch rất tốt, thế nào? Anh có bằng lòng đồng ý không?”
Lại hướng anh đưa ra đề nghị về “Hợp đồng hôn nhân”, nói thực ra bản thân cô cũng rất ngạc nhiên, chỉ mới mấy ngày trước sau khi mời anh uống cà phê, mà cô lại lần nữa làm ra chuyện đến ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, có lẽ có thể là vì quá lo lắng cho ông nội, khiến cô có chút điên rồ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, giống như không muốn trả lời, vì sao?
Giang Tâm Nghiên suy tư, lúc này mới nghĩ tới mặc dù tạp chí nói hiện nay anh vẫn độc thân, nhưng cũng chưa chắc anh thực sự độc thân. Anh đã có bạn gái hoặc là người trong lòng rồi sao? Vừa rồi cô nên hỏi rõ ràng mới phải, cô làm việc quá xúc động rồi.
Hoặc là, anh cũng giống như anh Tư Phàm, có một mối tình đầu nhớ mãi không quên...
“Lê tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, có lẽ anh đã có bạn gái hoặc là đối tượng để kết hôn rồi, nếu anh không đồng ý cũng không sao, coi như tôi chưa nói gì, tôi vẫn sẽ giúp anh nói chuyện với ông nội về miếng đất kia.”
Lê Khang cau mày, “Nếu như tôi không đồng ý, cô lại đi tìm người đàn ông khác có năng lực không tệ để kết hôn sao?” Nhìn vào gương mặt mỹ lệ kia có thể thấy được sự khẩn trương, anh không biết mình không vui cái gì, chỉ là nhìn thấy cô tùy tiện đi tìm một người đàn ông để kết hôn giả như vậy, thì lửa giận trong lòng của anh bắt đầu không thể nói rõ.
“Hả?” Giang Tâm Nghiên sửng sốt một chút, anh hỏi ngược lại, cô không biết nên trả lời như thế nào. Thực ra thì cho tới một phút trước khi anh đến chơi, cô cũng không nghĩ việc tìm người kết hôn giả, như vậy... Là vì anh, mới khiến cho cô có loại suy nghĩ này sao?
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Chuyện này... Dường như không phải là rất quan trọng.” Vốn là không muốn nói, nhưng nhìn bộ dạng của anh rất muốn cô trả lời, cô chỉ có thể đáp. “Có thể sẽ.”
Câu trả lời rất khuôn mẫu, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô sẽ không đi tìm người đàn ông khác đưa ra việc kết hôn giả. Chỉ là nếu nói thật như vậy, anh sẽ cảm thấy rất kỳ quái, đến lúc đó cô càng không có cách nào giải thích.
Nhưng trả lời xong, thấy vẻ mặt của anh cứng ngắc, khiến cô có chút hối hận, cô không nên chưa suy nghĩ đã đưa ra yêu cầu giao dịch với anh, như vậy giống như đang uy hiếp, anh nổi giận cũng là lẽ đương nhiên.
Như vậy, hiện tại cô nên làm thế nào, mới khiến cho bầu không khí không lúng túng như vậy nữa?
Giang Tâm Nghiên bưng lên ly cà phê vừa rồi Chu quản gia mang vào, muốn uống chút gì đó để giảm bớt căng thẳng trong lòng mình, tay cầm không chắc run run, làm cho cà phê tràn ra ngoài, vẩy vào mu bàn tay của cô.
Lần này lại như vậy, cô thật đúng là không làm được việc gì tốt cả... Cô thất vọng đặt ly cà phê xuống, muốn tìm khăn tay để lau tay, Lê Khang lại đưa khăn tay của anh cho cô.
“Cầm đi.”
Cô sững sờ nhìn khăn tay trên tay anh, anh không phải đang tức giận sao?
“Cầm lấy lau đi.” Anh gần như dùng giọng điệu ra lệnh để lập lại lời nói.
“Được, cảm ơn anh.” Mặt Giang Tâm Nghiên ửng đỏ, nhận lấy khăn tay, khăn tay vuông vắn được gấp ngay ngắn, cảm giác cũng giống như con người của anh, lúc nào cũng nghiêm túc.
Thế mà không ngờ anh lại có hành động dịu dàng như một thân sĩ, cô cảm thấy rất kinh ngạc, có lẽ... Người đàn ông này hoàn toàn không giống với sự lạnh nhạt mà anh biểu hiện ra bên ngoài.
Sau khi lau sạch tay cô nói: “Khăn tay sau khi tôi giặt sạch sẽ trả lại cho anh.”
“Không sao.”
“Lê tiên sinh, tôi...”
“Tôi không có loại rắc rối như cô vừa nói”
“Cái gì?” Giang Tâm Nghiên đang định hủy bỏ giao dịch mà cô đã đưa ra, thì Lê Khang lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy, mà lời nói của anh cũng sâu sắc giống như con người của anh vậy, làm cho người ta lập tức không cách nào hiểu được.
Ý của anh là nói, anh không có bạn gái cũng không có đối tượng kết hôn sao?
“Còn nữa, tôi đồng ý với bản hợp đồng mà cô đưa ra.”
“Cái gì? Anh đồng ý?”
Ở trong phòng làm việc của Lê Khang, Dương Uy Hàn rất vui khi nghe thấy miếng đất đã không có vấn đề gì nữa, kết quả ngờ đâu Giang đại tiểu thư lại có thể đề xuất kết hôn giả với anh Khang làm điều kiện trao đổi, việc này quá khoa trương rồi. Càng làm cho người ta kinh ngạc đó là, anh Khang lại có thể đồng ý?
“Anh Khang, sao anh lại đồng ý?”
“Bởi như vậy thì hai bên đều có lợi không phải sao? Giang đại tiểu thư không muốn ông nội của cô ấy phải bận tâm về hôn sự của cô ấy nữa, làm một người cháu gái hiếu thảo, mà chúng ta có thể mượn việc này lấy được miếng đất mà chúng ta muốn, công ty tương lai sẽ thu lợi rất lớn, loại hợp đồng này rất công bằng.”
Nghe qua thật sự không tồi, nhưng anh vẫn cảm thấy hy sinh quá lớn.
“Anh Khang, anh nghĩ tới hay không, kết hôn giả thực ra vẫn là kết hôn, có hôn nhân trong tên của chúa Gieessu! Cho dù là chúng ta muốn miếng đất đó, vậy cũng còn có biện pháp khác, anh không cần vì thế mà hy sinh hôn nhân của mình.” Dương Uy Hàn không tán thành nói.
Lê Khang vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Anh nếu như đã đồng ý, thì sẽ không hủy bỏ. Còn nữa, anh hy vọng cuộc giao dịch với Giang đại tiểu thư, đừng để cho những người khác biết.” Dương Uy Hàn không phải là không biết chuyện gì mà Lê Khang đã quyết định thì sẽ không thay đổi, nhưng loại hợp đồng này chẳng những buồn cười, mà còn khiến cho người ta có cảm giác trèo cao, quả thực là khinh người quá đáng.
“Người nhà họ Giang đều dùng loại thủ đoạn uy hiếp như vậy để làm việc sao? Nhiều năm trước thì bức hôn tổng giám đốc của điện tử Minh Đạt, chỉ là người ta không từ chối bọn họ, mất mặt lớn, không ngờ hiện tại Giang đại tiểu thư lại sử dụng thủ đoạn giống như vậy. Lần này càng quá đáng, cái gì kết hôn giả? Cái gì hợp đồng hôn nhân? Nghe qua chính là Giang đại tiểu thư không muốn đi xem mắt, cho nên tìm một người đàn ông làm bom khói, để cho bản thân ngày ngày vui vẻ đi tiếp con đường của mình, nói trắng ra chính là trò chơi của thiên kim đại tiểu thư mà thôi, cho nên nói, em ghét nhất loại thiên kim đại tiểu thư tự cho mình là đúng đó.”
“Bây giờ người đồng ý là anh, cậu không cần phải tức giận như thế.” Bản thân Lê Khang không nghĩ như vậy.
“Anh Khang, sao anh có thể bình tĩnh như thế? Nghe cái loại thiên kim đại tiểu thư đưa ra hợp đồng vô lý đó, anh chẳng lẽ không cảm thấy tức giận chút nào sao? Cô ta rõ ràng là xem thường người!”
Xem thường người? “Cô ấy không có ý đó, đơn thuần chỉ là muốn tìm người kết hôn giả.” Đây là quan điểm của anh, cũng tin đó là sự thật, từ đầu tới cuối, anh cũng không cảm thấy Giang Tâm Nghiên coi thường anh. Ngược lại, hai người trong quá trình nói chuyện với nhau, mặc dù cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng anh có thể nhìn ra được cô rất khẩn trương, mới có thể làm cho cà phê cũng bị đổ, may mà ly cà phê đó không nóng.
Nếu đã dám đưa ra điều kiện giao dịch với anh, thái độ của cô không phải là nên cứng rắn hơn? Hoặc giống như Uy Hàn đã nói, hàng ngàn mối đe dọa anh cũng không đồng ý chứ đừng nói là chuyện về miếng đất, vậy mà người phụ nữ sau đó thậm chí nói không đồng ý cũng không sao, cô vẫn sẽ giúp anh khuyên ông nội đem miếng đất đó bán cho anh...
Anh còn nhớ tính cách của cô khi còn nhỏ không có dịu dàng như vậy, rất kiêu ngạo ngang ngược.
Anh không thấy kinh ngạc việc mình sẽ đồng ý, trên thực tế khi cô vừa nhắc tới, anh đã muốn gật đầu rồi, nhưng cũng giống như lần trước nhận cà phê của cô, anh muốn biết tại sao cô lại tìm anh kết hôn giả?
Kết quả, cô lại còn nói nếu anh không đồng ý, thì sẽ đi tìm người đàn ông khác kết hôn giả?! Anh không muốn tức giận cũng khó.
Thật là một người phụ nữ ngốc nghếch!
“Anh Khang, sao anh lại nói giúp cho loại đại tiểu thư tùy hứng đó? Anh thật sự quyết định muốn kết hôn với cô ta sao?” Dương Uy Hàn hỏi lại lần nữa.
“Đúng.” Lê Khang kiên định gật đầu.
Dương Uy Hàn nhìn người trước mặt cùng nhau lớn lên, thân như anh cả giống như huynh đệ, cảm thấy anh Khang đồng ý, không hẳn là chỉ đơn giản là vì miếng đất đó, chỉ là anh cũng đoán không ra nguyên nhân khác.
“Anh Khang, lẽ nào anh muốn sau khi lấy được miếng đất đó, sẽ lập tức ly hôn với Giang đại tiểu thư? Anh dự định như vậy sao? Nếu là như vậy, anh cần phải nhìn rõ xem trên hợp đồng hôn hân có chú thích phải làm vợ chồng giả bao lâu không.” Mặc dù anh cảm thấy anh Khang sẽ không chơi loại thủ đoạn như vậy, nhưng đối phó với lại loại đại tiểu thư tùy hứng đó, cho dù là làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Làm vợ chồng giả bao lâu? Lê Khang đột nhiên nghĩ đến, người đưa ra giao dịch, dường như cũng không đặc biệt nói rõ thời gian bọn họ làm vợ chồng giả là bao lâu...... Nhưng mà không sao cả, anh không có loại dự tính như Uy Hàn nói.
“Bọn anh cũng chưa đi sâu nói chi tiết về hợp đồng, tóm lại nếu anh đã đồng ý, thì không cần nói thêm cái gì nữa.”
Một tuần sau đó, Lê Khang chính thức tới nhà họ Giang thăm hỏi, sau đó là đề nghị kết hôn.
Giang Đông Thành đối với việc cháu gái muốn kết hôn cùng với Lê Khang, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Tâm Nghiên, đây là có chuyện gì? Tiểu tử này nói muốn tới cầu hôn?” Mặc dù bị bệnh mà sắc mặt không tốt, nhưng ánh mắt của ông tinh anh vẫn tinh tường nhìn sâu xa như cũ, người phụ nữ trước mắt nhìn vào Lê khang. Người đàn ông này trước đây không lâu còn cử người tới muốn mua đất của ông, bây giờ lại biến thành đến cầu hôn?
Ông đã nghe qua câu chuyện của tiểu tử Lê Khang này, tay trắng làm nên sự nghiệp, một mình thành lập quản lý điện tử Đông Tường đã nhanh chóng dẫn đầu giới quang điện của Đài Loan. Đương nhiên, muốn xây dựng ra một vương quốc sự nghiệp chỉ dựa vào nỗ lực là không đủ, thủ đoạn kinh doanh cũng rất quan trọng, ông là người từng trải, có những thủ đoạn nào ông rất rõ, nghe nói tiểu tử này ăn tươi công ty của người khác cũng đơn giản giống như nuốt một cái bánh bao hấp, cho nên danh tiếng không tốt.
Mà từ sau khi bước vào, đừng nói là khẩn trương hay hoảng hốt, tiểu tử này ngay cả lông mày cũng không động một cái, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ vẻ mặt trước sau trầm ổn tỉnh táo. Không chỉ nhìn thâm trầm, mà khí thế của anh ta còn khiến cho người bình thường có cảm giác bị áp bức, xem ra tin đồn của truyền thông về anh ta không phải là vô căn cứ, tiểu tử này thật sự có bản lĩnh không nhỏ.
Chỉ là, cháu gái bảo bối của ông làm sao có thể kết giao với tiểu tử này đây?
Ngay mười phút trước, cháu gái còn mời ông đến phòng khách ngồi, nói là nó có một người bạn đến nhà thăm, ông còn nghĩ là người bạn như thế nào, lại muốn ông đặc biệt đến gặp đối phương, kết quả không ngờ là Lê Khang, sau đó bọn họ lại còn nói quyết định muốn kết hôn?!
Cho dù là tiểu tử này năng lực kinh doanh không tồi, là một nhân tài, tướng mạo cũng đủ anh tuấn, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ gia thế bối cảnh nào, lại nghe nói xuất thân là một cô nhi, như vậy làm sao có thể xứng với tiểu công chúa của ông đây?
Giang Đông Thành không nhịn được thở dài một hơi, việc này khiến cho Giang Khai Tâm ở bên cạnh rất hồi hộp, ông nội không đồng ý sao?
“Ông nôi, xin ông hãy đồng ý hôn sự của cháu với Lê Khang.” Từ sau khi Lê Khang đến nhà, hai người chưa từng gặp lại, nhưng hai người lại gọi điện thoại không ít lần, đều là để sắp xếp cho chuyện gặp mặt của anh và ông nội ngày hôm nay, mà hai người nếu đã sắp kết hôn, cô dĩ nhiên không thể gọi anh là Lê tiên sinh nữa, vì vậy cũng đổi cách gọi tên của anh, để tránh ông nội sinh nghi.
“Khai Tâm, con có phải là bởi vì ông nội vẫn luôn sắp xếp các cuộc xem mắt cho con, con không thích, cho nên cố ý tìm một người kết hôn muốn lừa gạt ông nội? Nếu không trước đây sao không nghe con nói chuyện gặp gỡ với Lê Khang.” Giang Đông Thành không thể không nghi ngờ cháu gái là cố ý tìm người tới kết hôn, vì không để cho ông lo lắng.
“Ông nội, hôn nhân là chuyện cả đời, con sao có thể tùy tiện tìm một người nào đó để kết hôn.” Giang Tâm Nghiên không thừa nhận đến cùng. “Thật ra con và Lê Khang đã từng gặp nhau vào tuần trước khi anh ấy đến nhà chúng ta, chúng con thưởng thức lẫn nhau, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng con muốn được ở cạnh anh ấy.” Những lời này cô đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng thật sự nói ra, vẫn làm cho cô khẩn trương.
“Ý của con là, con vừa gặp đã yêu tiểu tử này?”
Giang Tâm Nghiên đỏ mặt, không hiểu được ông nội tại sao có thể giải thích như vậy, cô vừa rồi rõ ràng nói hai người thưởng thức lẫn nhau, làm sao có thể biến thành cô vừa gặp đã yêu anh? Nhưng chuyện cho tới bây giờ cô chỉ có thể gật đầu.
“Dạ, đại khái chính là như vậy.”
“Như vậy là loại nào? Con thực sự thích tiểu tử này?”
“Đúng.” Giang Tâm Nghiên dùng sức gật đầu, chỉ sợ ông nội không tin.
“Tâm Nghiên, con không lừa gạt ông nội?”
“Ông nội, con làm sao có thể lừa gạt ông! Con là thật sự muốn kết hôn cùng Lê Khang.”
“Thật sao?” Giang Đông Thành nhìn về phía Lê Khang. “Cháu gái của tôi vừa gặp đã yêu cậu, rất thích cậu, còn nói nhất định muốn kết hôn với cậu, vậy còn cậu? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu một chút?”
Giang Tâm Nghiên bất an nhìn Lê Khang, có chút lo lắng không biết anh sẽ nói cái gì, cô nhớ tới hôm qua hai người nói chuyện trong điện thoại với nhau “Ông nội của tôi có thể sẽ hỏi chúng ta, tại sao thời gian quen biết ngắn như vậy liền muốn kết hôn, đến lúc đó chúng ta phải trả lời bởi vì đối phương thưởng thức lẫn nhau, muốn ở bên cạnh đối phương, có thể chứ?”
“Tôi không có ý kiến.”
“Khoan đã. Ông nội tôi có thể sẽ hỏi anh, tôi thích ăn cái gì, tôi không kén ăn, chỉ có điều không thích ăn cay, vậy còn anh? Anh thích ăn cái gì không thích ăn cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây. “Không có gì để nói.”
“Nhưng mà... Được rồi, thì cứ nói anh cũng không kén chọn là được rồi.” Giang Tâm Nghiên thay anh trả lời. “Đúng rồi, công việc của tôi là nhà thiết kế trang phục của Thời trang trẻ em, anh nhất định đoán không ra. Mặc dù tôi học âm nhạc, nhưng vì rất thích quần áo dễ thương của các bạn nhỏ, cho nên đổi nghề làm nhà thiết kế thời trang trẻ em.” Cô phát hiện mình nói một đống, nhưng đối phương lại không có phản ứng. “Xin lỗi, tôi nói quá nhiều chuyện không quan trọng, anh có thể không muốn nghe chúng.”
“Sẽ không, tôi đang nghe, cô có thể tiếp tục nói.”
“Được.”
Tối qua hai người nói chuyện điện thoại, hầu như đều là cô nói, cho nên bây giờ cô không biết anh sẽ làm thế nào trả lời câu hỏi này của ông nội, chẳng lẽ nói “Không có ý kiến.”
Hay là để cô thay anh trả lời câu hỏi của ông nội tốt hơn.
“Ông nội...”
“Xin ông hãy yên tâm giao cháu gái cho cháu, cháu sẽ cho cô ấy một gia đình ấm áp ổn định.”
Giang Tâm Nghiên sững sờ nhìn Lê Khang, ai không biết, nhất định sẽ cho rằng anh thật lòng thỉnh cầu ông nội đáp ứng để cho bọn họ kết hôn, bởi vì ngay cả cô cũng cảm thấy giọng điệu của anh lúc này kiên định bình tĩnh nghe rất chân thành, giống như thật lòng muốn lấy cô làm vợ.
Giang Đông Thành trầm ngâm một chút. “Tiểu tử, tôi đồng ý hôn sự của cậu với cháu gái tôi.”
Ông nội đồng ý? Đơn giản như vậy? Giang Tâm Nghiên kinh ngạc không thôi, vừa rồi bất luận cô nói cái gì, ông nội nhất định không tin, kết quả Lê Khang chỉ nói một câu, ông nội ngay lập tức gật đầu đồng ý hôn sự của bọn họ?
Nhưng dù sao đi nữa, ông nội đồng ý là tốt rồi, lúc đầu cô còn lo ông nội sẽ không đồng ý, hoặc là hôm nay sẽ vấp phải trắc trở, còn phải trở lại lần thứ hai, lần thứ ba, ai ngờ không đến mười phút thì nói được rồi.
“Tiểu tử Lê Khang, có một chuyện tôi muốn biết ý kiến của cậu.”
“Xin ông cứ nói.”
“Sau khi cậu kết hôn với cháu gái tôi, cậu cảm thấy hai công ty của chúng ta, ai sẽ thu được lợi tương đối lớn?” Thương nhân sống trong thương giới chỉ nói về lợi ích, hơn nữa đây cũng coi như câu hỏi Giang Đông Thành kiểm tra cháu rể tương lai.
“Hai bên đều có lợi. Công ty Giang thị mặc dù bây giờ quy mô không bằng trước kia, nhưng ở Đài Loan vẫn có vị trí hết sức quan trọng, Đông Tường thì có sự lâu đời làm hậu thuẫn, danh tiếng của công ty và độ tín nhiệm sẽ cực kỳ tăng lên, điều này đối với sự phát triển trong tương lai của Đông Tường mang lại lợi ích lâu dài còn công ty Giang thị giống như được rót vào sinh mệnh và sức sống mới, cùng với Đông Tường không ngừng mở rộng, kèm theo cổ phiếu của công ty Giang thị cũng tăng lên, các chuyên gia đã nhìn thấy sự phát triển lần thứ hai của Giang thị , cho nên cháu nói, hai bên đều có lợi.”
“Xem ra cậu đã sớm phân tích tất cả kết quả mang lại sau khi hai nhà liên hôn.” Giang Đông Thành nhìn như không vui nói, nhưng sau đó lại lộ ra tiếng cười cường tráng đã lâu. “Ha ha ha, tiểu tử, ông thích cháu. Không tồi, công ty Giang thị tuyệt đối sẽ đứng ở vị trí đứng đầu một lần nữa.”
Ông nội đã rất lâu không vui vẻ như vậy, Giang Tâm Nghiên thấy rất cảm động, mặc dù cô không hoàn toàn hiểu bọn họ nói hai bên đều thu lợi là cái gì, nhưng chỉ cần ông nội vui vẻ thì tốt rồi.
“Ta quyết định rồi, ta không những đồng ý hai người các cháu kết hôn, hơn nữa hôn lễ phải tổ chức nhanh một chút.” Giang Đông Thành cười vui vẻ, cũng vì liên quan đến cười to, khí sắc dường như tốt hơn rất nhiều, cảm giác giống như thoáng cái đã trẻ ra mười tuổi.
“Ông nội, về chuyện hôn lễ con muốn khiêm tốn một chút...” Dù sao cũng là kết hôn giả, cô không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý từ giới truyền thông.
“Làm sao có thể khiêm tốn, Giang lão ta gả cháu gái, đương nhiên muốn làm thật náo nhiệt.” Giang Đông Tành quay đầu lại nói với Chu quản gia: “Lão Chu, gọi điện thoại cho thư ký của tôi và giám đốc Hoàng, yêu cầu bọn họ lập tức đến nhà, tôi muốn đem tin vui về hôn lễ nói với tất cả truyền thông.”
“Dạ.” Chu quản gia lập tức xoay người đi gọi điện thoại.
“Ông nội...”
“Tâm Nghiên, sau khi kết hôn vợ chồng các cháu phải cố gắng một chút, sinh mấy đứa trẻ biết không? Ông vẫn luôn đợi được ôm chắt đấy. Ông thấy ông vẫn là gọi điện thoại cho phóng viên Lý của tuần san tốt hơn, ha ha ha.”
Nhìn thấy ông nội vui vẻ đứng đậy đi vào thư phòng, Giang Tâm Nghiên một mặt vui vì thần sắc của ông nội đã tốt hơn rất nhiều, mặt khác lại âm thầm lo lắng, cô và Lê Khang là kết hôn giả, ở đâu ra đứa bé!
Sau khi nói chuyện đính hôn, Giang Tâm Nghiên tiễn Lê Khang về.
Trừ lúc nói chuyện với ông nội, sau đó Lê Khang cũng không nói nữa, trên mặt cũng không nhìn ra có biểu tình đặc biệt gì, cuối cùng anh có ý kiến gì không?
Thật ra bây giờ trong lòng cô rất rối bời, thậm chí không biết bản thân mình làm ra quyết định như vậy có phải hay không sai lầm rồi?
Sau khi tin tức bọn họ kết hôn công bố ra bên ngoài, hai người chắc hẳn sẽ có một thời gian tiêu điểm chính cho cuộc truy đuổi của giới truyền thông.
Còn có chính là đứa bé, ông nội nếu vẫn không đợi được chắt, chắc chắn sẽ cảm thấy rất thất vọng...
Bạn thân Dịch Thiến khi biết cô muốn kết hôn cùng Lê Khang, cũng khuyên cô không nên làm như vậy, lo lắng sau này cô phải nói dối tiếp nữa, càng lo lắng Lê Khang đồng ý là bởi vì có mưu đồ khác, bởi vì thanh danh của anh ở trên thương trường không tốt lắm, lại thích thôn tính công ty của người ta, cho nên Dịch Thiến vẫn khuyên cô phải cân nhắc kỹ.
Thành thật mà nói, cô không hề lo lắng về những điều Dịch Thiến nói, bởi vì chuyện này từ đầu đến cuối đều là cô liên lụy đến Lê Khang, nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn luôn phối hợp với cô, mặc dù hai nhà hiện nay khả năng kinh tế không sai biệt lắm, nhưng sự phát triển của Đông Tường trong tương lai khẳng định sẽ còn hơn Giang thị, cùng cô kết hôn hình như còn uất ức cho anh.
Nhìn thân ảnh cao lớn đang đi phía trước, trong lòng cô cảm thấy một trận áy náy, sự việc dường như trở nên càng lúc càng phức tạp, bây giờ không chỉ là chuyện của cô và anh.
Lúc này, Lê Khang đột nhiên dừng bước, làm cho Giang Tâm Nghiên đi đằng sau thiếu chút nữa đâm vào anh.
Anh xoay người nhìn cô. “Cô làm sao vậy?”
Bây giờ anh đang quan tâm cô sao? Làm sao có thể? Nhớ tới ngày đó ở trong phòng sách anh dịu dàng lau tay cho cô, vội vàng lấy ra khăn tay của anh từ trong túi áo của mình.
“Khăn tay của anh, ngày đó rất cảm ơn anh.” Cô tự tay giặt khăn tay, cũng gấp rất chỉnh tề, trả lại cho anh.
“Không cần khách sáo.” Lê Khang lấy lại khăn tay. “Cô có lời muốn nói.”
“Ừ. Tôi đang nghĩ, nếu bây giờ anh muốn hủy bỏ giao dịch giữa hai chúng ta cũng không sao, thực ra tôi không nên kéo người vô tội là anh vào vấn đề của tôi... thật xin lỗi, tôi sẽ đi nói rõ ràng với ông nội tôi, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới anh, tất nhiên cũng sẽ không có hôn lễ.”
Cằm Lê Khang hơi căng thẳng. “Đây là giao dịch, bởi vì đối với tôi có lợi, tôi có thể lấy được miếng đất mà tôi muốn, công ty cũng thu được không ít lợi, cho nên tôi mới chịu đồng ý, cô không cần suy nghĩ quá nhiều.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng anh có nghĩ tới không, truyền thông phô trương rất lớn có thể bất cứ lúc nào hỏi tới tình cảm của chúng ta, thậm chí là cuộc sống sau hôn nhân, hoặc là phải tiếp nhận phỏng vấn... Các vấn đề có thể theo nhau mà đến, là tôi không đủ chu đáo, rất xin lỗi vì yêu cầu vô lý của tôi đã khiến anh bị quấy nhiễu, tóm lại, tôi sẽ đi nói thật rõ ràng với ông nội...”
“Cô cho rằng cô nói việc không liên quan tới tôi, thì Giang lão gia sẽ đem miếng đất bán cho tôi sao?”
Giang Tâm Nghiên không cách nào trả lời, với tính cách của ông nội, ông khẳng định sẽ rất tức giận, nhưng đương nhiên sẽ không giận cô, mà sẽ đem sự tức giận chuyển lên người Lê Khang. Cho dù cô nói việc này không liên quan đến Lê Khang, ông nội cũng nhất định sẽ mang hận, về phần miếng đất, hẳn là nói cũng không cần phải nói nữa.
Lê Khang nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh khiết xinh đẹp trước mặt. “Tôi nếu đã quyết định, thì sẽ không thay đổi.”
“Nhưng mà...”
“Vừa rồi không phải ông nội cô cười rất vui vẻ sao, chẳng lẽ cô muốn làm cho ông thất vọng?”
Cho dù bây giờ không thất vọng, sau này cũng sẽ bởi vì chậm trễ không được ôm chắt mà thất vọng, đây chỉ là thời gian sớm muộn thôi. (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Giang Tâm Nghiên nghĩ như vậy, nhưng Lê Khang không cho phép cô đổi ý.
“Chuyện là do cô bắt đầu, hiện tại đã không có đường rút lui, thì cứ theo như giao dịch của chúng ta mà tiến hành. Tôi bên này không có bất kỳ vấn đề gì, hy vọng cô cũng như vậy.” Nói xong, anh lập tức lái xe rời đi.
Nhìn thấy chiếc xe màu bạc nghênh ngang rời đi, Giang Khai Tâm thở dài, tất cả thật sự không có vấn đề?
Bỏ đi, nếu chính anh cũng nói sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, như vậy cô cũng không có vấn đề.