Mặc dù một đêm trước, anh hao phí không ít khí lực cùng người nào đó dây dưa.
Nhưng nhiều năm qua đồng hồ sinh học chưa từng lơi lỏng, vẫn khiến cho Doãn Đường Tuyền giống như thường lệ, khoảng sáu giờ sáng sớm yên tĩnh, đúng giờ tỉnh giấc.
Đang ngồi dậy, tầm mắt liền đảo qua cách bài trí mới tinh trước mắt, anh chợt ý thức được, đây là tân phòng của anh và cô, cũng là cuộc sống chung của bọn họ trong tương lai — nhà.
Ngôi biệt thự xa hoa này toạ lạc trên núi Dương Minh, cũng là lễ vật kết hôn mà Dư Phú Cảnh tặng cho hai vợ chồng anh.
Chỉ tính biệt thự mà diện tích đã chiếm cả vùng đất, càng đừng nói khu rừng rậm phía sau biệt thự kia cũng rất dễ khiến người ta lạc đường.
Còn người hầu hầu hạ hai vợ chồng bọn họ, từ hai ngày trước đã vào ở, ít nhất cũng có đến mười người, tất cả đều là từ Dư gia phân phó tới.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là sợ tìm những người hầu mới chân tay vụng về, chọc giận Dư Bội Ny thân thể cao quý.
Cúi đầu, con ngươi đen liếc về hướng bên kia giường lớn nhìn chăm chú một chút, vợ mới cưới của anh đang yên tĩnh ngủ say.
Thì ra, khi cô im lặng không tranh cãi ầm ĩ, bộ dạng lại nhu thuận như vậy, giống như cô gái nhỏ nhu nhược, đáng yêu cần người ta che chở.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt của cô, sau đó, bản năng suy nghĩ lại nhớ tới đêm tân hôn hôm qua –
Tuy rằng đây là cuộc hôn nhân kết hợp xuất phát từ lợi ích thương mại, nhưng qua sự tiếp xúc thân thể thật tốt tối hôm qua, tốt đẹp đến mức làm người ta khó có thể tin.
Không nghĩ tới, cơ sở tình cảm vốn thiếu thốn giữa hai người, cũng có thể điên đảo tuyệt vời như thế.
Ai nói thế nào cũng cần có tình yêu? Thiếu đi tình yêu, cũng có thể thực tốt đẹp, cho tới bây giờ, mỗi một tế bào trong thân thể anh đều còn nhớ rất rõ ràng cảm giác thỏa mãn trong nháy mắt kia.
Có điều, bây giờ không phải thời điểm hưởng thụ vui vẻ.
Anh tự kiềm chế thu tay về, không hề lưu luyến hạ ngón tay tinh tế xuống.
Tuy rằng anh đã tự mình giành được hậu phương vững chắc, nhưng trận chiến tranh đoạt quyền thừa kế tràn ngập chuyện xấu này mới vừa bắt đầu, nếu có một chút sơ suất cũng giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đồng thời cuộc hôn nhân này của anh cũng trở thành lãng phí.
Mở chăn ấm ra, anh một thân lõa thể xuống giường,(Lạc Lạc:Êm…mún…nhìn…a^^) bộ dạng tiêu sái đi vào phòng tắm, chuẩn bị sửa soạn cho mình thật kỹ lưỡng, hăng hái đi ra chiến trường.
Đứng phía dưới vòi hoa sen, anh nhấn chốt mở.
“Tê –” Khi làn nước ấm xả xuống cọ rửa thân hình tráng kiện của anh, trên lưng lại liên tục truyền đến cảm giác đau nhói rất nhỏ.
Anh nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau lưng, khóe mắt phát hiện vài vết cào, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, vết cào này 200% là kiệt tác của Dư Bội Ny.
Đều do đêm qua hai người rất ra sức dây dưa, cho nên sau khi anh làm đau cô, cô cũng không chút khách khí ra sức cào bị thương lưng anh, coi như báo thù.
May mắn là, ít nhất cô không lỡ tay cào khắp mặt anh, nếu không chờ anh bước khỏi ra cửa phòng này, khẳng định chắc chắn thế nào cũng bị chỉ trỏ, càng đừng nói anh còn phải đến công ty họp cùng một đám nhân viên.
Anh không có sắp đặt chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật.
Anh cho rằng như vậy –
Hôn nhân nếu được xây dựng dựa trên ích lợi từ hai phía, mọi người cũng nên thực tế một chút, dù sao, ích lợi mới là trên hết, dù không hưởng tuần trăng mật căn bản một chút cũng không quan trọng.
Nhớ tới công việc, đối với việc có thù tất báo của con tiểu miêu*(con mèo nhỏ) này, anh chỉ thoáng nhếch miệng khẽ mỉm cười về hành vi trả thù của cô, liền tranh thủ thời gian tắm rửa sạch sẽ, tiếp theo đi đến phòng thay quần áo, đứng trước tấm kính dài, hai tay cùng nhanh chóng giúp mình ăn mặc chỉnh tề.
Caravat, khuy tay áo, dây lưng, khăn tay…… Còn có đồng hồ, sau khi xác nhận từ đầu đến chân của mình đều vô cùng hoàn mỹ, Doãn Đường Tuyền mới vừa lòng xoay người rời đi.
Chân trước vừa bước ra khỏi phòng thay quần áo, chân sau còn chưa bắt kịp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đồ vật không biết tên, lấy tốc độ sét đánh tới không kịp bưng tai, hướng thẳng phía anh mà bay đến.
Cái bóng vừa xẹt qua bên cạnh anh, đập vào mặt tường bên trái, sau đó không chịu nổi sức hút của trái đất, tiếp theo, rơi xuống cạnh chân anh, vỡ thành từng mảnh rời rạc, lừng lẫy hy sinh. (^________^)
Theo phân tích hài cốt, bị đem làm vũ khí, đây hẳn là ‘xương’ của một trong số những con thiên nga bằng gốm trang trí quý giá, đắt tiền kia.
Doãn Đường Tuyền nhướng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhưng mang chút lạnh lùng, vẻ mặt bình thản đón nhận đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí của Dư Bội Ny.
“Em mới sáng sớm yên tĩnh dùng phương thức vô cùng độc đáo như vậy, chẳng qua độ chính xác còn cần phải tăng cường.”
Giọng nói của anh bình tĩnh mà trấn định, nhưng nghe vào trong tai Dư Bội Ny lại đặc biệt chói tai, cô tức giận cầm một con thiên nga gốm khác lên, lại một lần nữa nhắm thẳng về phía anh mà ném đi.
Không chính xác cũng không sao, cô chỉ cần biết sự phẫn nộ của mình hiện tại trút giận thuận lợi hay không thôi.
Tỉnh lại, thấy chính mình cả người trần trụi, trên người phủ kín dấu vết kích tình không nói, giữa hai chân lại mơ hồ truyền đến cảm giác khó chịu, cô lập tức nhớ lại đêm qua, Doãn Đường Tuyền người này đối với cô sở tác sở vi (tự tiện hành động =.=”), tức giận đến cả người phát run.
Bị nắm nhược điểm buộc phải lập gia đình, đã đủ làm cho cô phẫn nộ rồi, người đàn ông này lại còn……
Lịch sự, tao nhã cái gì chứ? Người này căn bản không hiểu cái gì là lịch sự! Vương bát đản, cô là bất đắc dĩ mới có thể cùng anh kết hôn, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện chạm vào cô!
“Ném loạn đồ vật không phải hành vi của thục nữ.” Anh hết sức chân thành nói.
“Cho dù tôi không phải thục nữ, cũng không giống anh sói đội lốt cừu, lại tự xưng là thân sĩ?” Cô nhếch môi phản bác lại.
Thấy cô tức giận, anh thăm dò “Tối hôm qua là đêm tân hôn của chúng ta.”
“Như vậy thì sao? Ngày nghỉ của thân sĩ sao?” Cô châm biếm. (Lạc Lạc:hem hỉu a >”