• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
“Người bảo vệ của tiểu thư” Anh ta trịnh trọng nhìn tôi, “Vì an toàn của tiểu thư, chúng tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng.”

Một người xa lạ mới quen chưa đầy một giờ đồng hồ, ngồi trong nhà tôi, thản nhiên như không, nói có thể vì tôi mà hi sinh tính mạng. Vậy mà trong lòng tôi chỉ có tin tưởng.

Anh ta không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, dựa lưng vào sô pha, như thể mệt mỏi, mà cũng có thể là vì không muốn trả lời thêm bất cứ vấn đề gì. Phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng.


Tối nay còn có giờ học, song nhìn tình hình này, tôi có thể đi được không?

“Sở Vong, tối nay tôi có tiết.”

Anh ta mở mắt, đôi con ngươi thẫm màu như đêm, lạnh băng như nước thoáng quét qua tôi.

“Hiểu, hiểu, tôi biết vấn đề này rất ngu” Tôi bất đắc dĩ giơ tay hàng, “Coi như tôi chưa nói gì. Tối nay tôi tự học ở nhà là được.”

Khóe miệng anh ta cong lên, lộ vẻ hài lòng, sau đó tiếp tục nhắm mắt.

Tôi thở dài, học anh ta dựa vào sô pha nhắm mắt lại. Chuyện hôm nay quá bất ngờ, liệu tôi có gặp nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ?

Chỉ là, cũng hay, tôi lặng lẽ cười, nếu không cuộc sống bình thản này sẽ buồn chán biết bao!

“À phải, Thanh Oánh vẫn ổn chứ?” Vẫn nhắm mắt, tôi hỏi.

“Yên tâm, mục tiêu của bọn họ chỉ là cô, nhất định sẽ không lạm sát người vô tội.”

“Ừm.”

Im lặng kéo dài thật lâu sau, lâu đến nỗi tôi sắp thiếp đi. Liệu tôi có nên tán dương mình “đại trí giả ngu” không khi mà ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn còn muốn ngủ.

Một chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ lên người tôi. Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên bên tai mang theo chút nghi ngờ: “Tiểu thư có hơi khác so với tưởng tượng của tôi.”

“Ủa? Không giống chỗ nào? Không đủ đẹp? Không đáng yêu? Không dịu dàng?” Vẫn nhắm mắt, tôi chậm rãi hỏi lại.

“Không phải”. Tôi đoán khóe miệng anh ta nhất định lại cong lên, bởi vì giọng nói ấy đã thoáng dẫn theo ý cười, “Là rất có sức sống.”

Rất có sức sống? Đây là kiểu khen ngợi ở đâu vậy?

“Ngài đây đang khen tôi ư?” Tôi không vui, “Tôi thấy mình chưa già lắm, lẽ nào tôi nên sống lẳng lặng âm u mới phải?”

Anh ta không nói tiếp. Tôi mở mắt, thấy ánh mắt lấp lánh ấy đang nhìn mình một cách chăm chú. Bị một anh chàng trai đẹp trai như vậy “chiếu tướng”, tôi cảm thấy áp lực hơi cao.

“Ừm… buồn ngủ nhỉ. Thôi không nói chuyện nữa.” Tôi nhanh chóng quên mất mình đang hỏi anh ta cái gì, đối diện với ánh nhìn lạ lùng ấy, tôi lại ngượng ngùng đóng mắt lại.

“Thủ lĩnh!” Một giọng nói thanh thanh vang lên, cửa bị đẩy ra, cô gái xinh đẹp tươi cười bước đến, phía sau là anh chàng bồi bàn đẹp trai sáng sủa nọ. Tình cảnh người lạ vào nhà mình như chốn bỏ hoang thế này khiến chủ nhà là tôi đây hơi xấu hổ.

“Huyễn Tư, Triển Trảm, tôi đã giới thiệu thân phận của chúng ta với Dịch tiểu thư rồi.” Anh ta nói với hai người vừa vào.

“À há?” Cậu bồi bàn đẹp trai – Triển Trảm, nhìn tôi thật sâu, cười nói: “Có thể trấn tĩnh như vậy, quả nhiên không hổ là phu nhân.”

Phu nhân gì cơ? Tôi còn chưa kịp hỏi, người đẹp bên cạnh đã thân thiết sáp lại, “Tôi là Bạch Huyễn Tư. Woa woa, làn da của tiểu thư thật đẹp!” Cô gái quyến rũ chết người này đã nhanh tay sờ soạng lên mặt tôi một cái, làm tôi hết hồn.

“Càn rỡ!” Sở Vong trầm giọng quát, Bạch Huyễn Tư “soạt” một tiếng đứng nghiêm, sau đó ngượng ngùng tránh sang một bên. Xem ra Sở Vong rất có uy với bọn họ.

“Xử lí thế nào rồi?” Sở Vong ngồi trên ghế, lạnh lùng hỏi. Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư đứng nghiêm như quân nhân trước mặt anh ta.

“Hai người đó đã trọng thương, còn Huyễn Tư bị thương nhẹ.” Triển Trảm trả lời.

“Vì sao không tiêu diệt?” Sở Vong nhướng mày, hai người kia lộ vẻ hơi xấu hổ.

“Bọn họ đã lợi hại hơn trước một chút.” Triển Trảm nhẹ giọng.

“Thủ lĩnh, chúng tôi còn phải bảo vệ Hứa Thanh Oánh tiểu thư, có thể đánh bọn họ trọng thương đã là không tệ!” Bạch Huyễn Tư cướp lời.

Sở Vong không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ.

Một lúc sau, Triển Trảm đã đổ lượt mồ hôi lạnh thứ năm, Bạch Huyễn Tư khá hơn, mới bốn lượt. Sở Vong không còn nhìn chằm chằm hai người họ nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

“Khụ khụ!” Tôi đành chủ động phá vỡ bầu không khí yên ắng này, Sỏ Vong mở mắt nhìn tôi.

“Bạch tiểu thư, Hứa Thanh Oánh bạn tôi, hiện tại thế nào?”

“Dịch tiểu thư, chúng tôi đã đưa cô ấy về nhà rồi!” Giọng Bạch Huyễn Tư lảnh lót vang lên, cô còn nghịch ngợm thè lưỡi với tôi.

“A, cảm ơn hai người.” Tôi cười, Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư đều tươi tỉnh hẳn, sau đó lại len lén nhìn Sở Vong.

“Ngồi đi.” Sở Vong lúc này mới dịu lại, hai người thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.

“Dịch tiểu thư, nhóm người tấn công tiểu thư hôm nay là tổ Hắc Diệu.” Sở Vong nói.

“Hắc Diệu?” Tôi lặp lại, quả nhiên là một cái tên mang đậm chất xã hội đen.

“Nhưng tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ chỉ có bốn người tới đây.” Sở Vong tiếp tục, “ Chúng tôi sẽ diệt sạch bọn họ.”

Tôi thoáng run lên.

“Bọn họ là xã hội đen à? Tôi hỏi, “ Mục đích là đến giết tôi?”

Triển Trảm nhún vai: “Bọn họ định làm vài việc với tiểu thư, đối với một cô gái mà nói, còn kinh khủng hơn cả chết.”

Tôi cứng đờ.

“Lắm miệng!” Sở Vong quét mắt qua, Triển Trảm cúi đầu. Bạch Huyễn Tư thấy thế bèn trấn an: “Dịch tiểu thư, cô đừng hỏi nhiều làm gì. Tôi nghĩ tiểu thư biết càng ít, càng tốt. Tiểu thư chỉ cần để chúng tôi bảo vệ, đợi bọn tôi giết sạch chúng rồi, tiểu thư lại tiếp tục cuộc sống cũ của mình, không có gì thay đổi cả.”

Sở Vong cũng gật đầu, biểu thị sự tán thành.

Được rồi, thì không hỏi nữa. Nhưng vẫn còn một vấn đề.

“…Thân nhân của tôi, ông ấy an toàn chứ?” Chẳng phải tôi muốn quan tâm nhưng ông ấy đã cử người tới bảo vệ tôi, tôi cũng không thể quá thờ ơ với an nguy của ông được.

Ai ngờ tôi vừa dứt lời, ba người lập tức đứng phắt dậy, thật chỉnh tề quay về phía tôi, chào kiểu quân đội. Sở Vong trầm giọng: “Tiểu thư yên tâm, ngài ấy tuyệt đối an toàn, không ai có thể gây nguy hiểm cho ngài.”

“Ồ, thế thì tốt rồi. Ba người ngồi nói chuyện đi, cứ như vậy tôi sẽ cảm thấy ngại đấy. Các người là quân nhân à?”

“Đúng thế, thưa tiểu thư.” Ba người ngồi xuống.

Thôi được, giờ đây tôi đã tin họ đến 99%. Tôi nhận thấy thái độ cung kính của họ với tôi và vẻ kính trọng khi nhắc tới cha tôi không giống giả bộ.

“Mặt khác, Dịch tiểu thư, tôi đã thay cô xin trường học cho bảo lưu một năm.” Sở Vong nói.

“Cái gì?” Tôi giật mình, “Vậy chẳng lẽ tôi phải tốt nghiệp muộn một năm à?”

Anh ta không tiếp lời.

Trường tôi dù gì cũng là một trường có tiếng toàn quốc, quản lí rất nghiêm, họ làm thế nào thay tôi xin nghỉ nhỉ? Tôi ngạc nhiên: “Tôi chưa tới đó làm thủ tục mà, các người làm thế nào?”

Sở Vong khẽ nhíu mày: “Đúng là rất hủ bại đấy. Mất năm vạn đô la.”

Triển Trảm đã sâu sắc cảm thụ việc này, cũng nói: “May là tôi kịp thời hiểu được ý tứ của trưởng khoa cô nên mới giải quyết gọn lẹ như vậy.”

“Không phải chứ? Năm vạn đô la? Bốn mươi vạn tệ?” Tôi ôm trán: “Các người bị lừa rồi!”

Nhưng mà rõ ràng ba người này không tiếc tiền, chỉ khó chịu vì thái độ ưa nhận hối lộ.

Sở Vong nói: “Không sao, chúng tôi mang đủ tiền. Có gì ăn được không?”

Trọng tâm câu chuyện chuyển dời hơi bị nhanh quá đấy…

“Có, mì ăn liền.” Tôi hùng hồn mời chào, bởi vì bình thường tôi rất ít đến đây ở.

Bốn người nhanh nhẹn tiêu diệt bữa tối.

“Hôm nay Dịch tiểu thư đã phải sợ hãi nhiều rồi, chúng ta đều đi nghỉ thôi, có việc gì ngày mai tiếp tục.” Sở Vong ra chỉ thị.

“Tuân lệnh!” Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư đồng loạt đứng lên. Hai người cười hì hì hỏi tôi: “Dịch tiểu thư, chúng tôi ở phòng nào đây?”

“Sở Vong…các người định ở lại nhà tôi á?” Tôi bóp trán lần thứ hai. Hình như bộ dáng này khiến Sở Vong rất vui vẻ, anh ta lại cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười hiếm hoi.

Bạch Huyễn Tư kinh ngạc la lên: “Thủ lĩnh vừa cười kìa! Dịch tiểu thư, lực hấp dẫn của cô thật là lớn!”

Tim tôi nảy lên một cái. Sở Vong thản nhiên quét mắt về phía Bạch Huyễn Tư, làm cô lập tức cúi đầu ra vẻ sám hối. Lúc này anh ta mới quay sang tôi: “Chúng ta phải ở cùng nhau 24/24, một tấc không rời.”

“Thôi được” Tôi còn có thể từ chối sao? “Trên lầu có hai phòng, dưới thì có ba phòng. Phòng tôi trên kia, ba người ở bên dưới nhé!”

“Không, hai người Triển Trảm ở lầu trên, chúng ta ở lầu một.” Sở Vong nói, “Để dễ bố trí phòng vệ.”

“…Được” Có cơ hội cho tôi từ chối không?

Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư cầm túi hành lí chạy lên lầu.

“Dịch tiểu thư, đưa tôi đi xem phòng nào.” Sở Vong nhìn tôi.

Tôi dẫn anh ta đi xem cả ba phòng. Anh ta khảo sát một lượt, chọn một phòng phù hợp với tiêu chuẩn phòng thủ của mình rồi nói với tôi: “Chúng ta ngủ ở phòng này.”

Tôi sợ hãi: “Chúng…ta?”

“Đúng vậy, chúng ta.” Sở Vong bỗng tiến lại gần, đứng sát bên tôi, hầu như dán cả người lên. Anh ta phải cao chừng một mét tám lăm, giờ đứng gần như vậy khiến tôi hơi choáng váng, vội lùi lại một bước đến sát tường.

Anh ta nở nụ cười bí hiểm, tay chống lên vách tường phía sau lưng tôi, cúi đầu. Tôi có thể nhìn rất rõ đường nét bén nhọn của chiếc cằm rất đẹp và đôi môi mỏng. Bờ vai anh ta rất rộng, hầu như bao phủ lấy tôi.

“Tôi đã nói, một tấc không rời.” Hơi thở của Sở Vong phả lên trán tôi, khiến tôi cảm thấy mất mặt vì sự lép vế của mình. Lấy can đảm ngẩng lên, ngước nhìn anh ta, nói rất cương quyết: “Không được! Tôi còn là con gái chưa chồng, nếu mỗi tối ngủ cùng phòng với anh thì sau này tôi biết ăn nói sao với bạn trai?”

“Tôi làm thế chỉ để bảo vệ cô.” Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, “Tôi nhất định không làm gì xúc phạm đến cô.”

Cặp mắt anh ta dài nhỏ, đôi mày đen nhánh kéo tới tận thái dương. Rõ ràng là một người lạnh lùng, vậy mà ánh mắt chuyên chú nhìn người khác khiến cho đối phương không sao chịu nổi.

“Hay là để Bạch Huyễn Tư đến bảo vệ tôi đi?” Tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.

“Cô ấy không thạo cận chiến.” Anh ta bình tĩnh nói, “Không phải cô lại muốn Triển Trạm đến bảo vệ cô đấy chứ? Có điều cô nên biết, lực chiến đấu của cậu ta chỉ bằng một phần ba tôi thôi.”

Triển Trảm? Tôi chợt nghĩ đến vẻ mặt ngượng ngùng của Hứa Thanh Oánh trước mặt cậu ta…Quên đi, đối tượng của bạn là không thể động đến. Tôi bất đắc dĩ nói: “Là cậu ta thì chẳng bằng để anh làm cho xong.”

Anh ta ngẩn ra, bỗng nhiên bật cười, hơn nữa còn cười ra tiếng. Tôi gần như có thể cảm nhận được rung động từ lồng ngực anh ta. Có gì đáng cười sao?

Trên lầu đột nhiên truyền tới cái giọng điệu như chỉ sợ thiên hạ không loạn của Bạch Huyễn Tư: “Woa! Thủ lĩnh cười rồi kìa! Dịch tiểu thư, bản lĩnh của cô quá lớn!” Kèm theo đó là điệu cười hỉ hả của Triển Trạm.

“Nhiều chuyện!” Sở Vong thu lại nụ cười, ngẩng đầu trầm trọng quát, trên lầu lập tức yên tĩnh. Anh ta vẫn duy trì tư thế cũ, khiến tôi như bị nhốt giữa anh ta và bức tường. Thừa dịp anh ta ngẩng đầu, tôi dịch về bên cạnh một chút, thoát ra khỏi phạm vi của anh ta. Không ngờ anh ta lại nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt lần thứ hai giam tôi lại.

“Chúng ta…đi nghỉ thôi.” Tôi lắp bắp, nói xong lại muốn cắn đứt lưỡi mình, lời vừa rồi…nghe như mời gọi vậy… “Không phải ý đó, ý tôi là, tôi muốn đi ngủ rồi.”

Anh ta không lên tiếng, chỉ vươn tay bóp cằm tôi. Tôi trợn to mắt, người này…làm gì mà thân mật như vậy chứ?

Thật ra, khi ngón tay ram ráp của anh ta cọ nhẹ vào cằm tôi khiến tôi có hơi lan man xao động một chút. Cảm giác tê dại từ cằm lan lên cả khuôn mặt, lan xuống cổ rồi toàn thân…

“Sao tôi luôn có cảm giác đã gặp cô ở đâu rồi?” Ánh mắt anh ta chợt mê man khó hiểu.

“Ha ha, thế sao?” Tôi nghiêng đầu định tránh khỏi ngón tay anh ta, không ngờ khiến anh ta siết chặt hơn. Tôi nói: “Chương

Có lẽ tại kiểu mặt tôi quá phổ biến đấy. Hai chúng ta chưa từng gặp nhau đâu. Anh đẹp trai như vậy, nếu tôi đã từng gặp anh thì sao lại không nhớ được chứ?”

“Ừm…” Anh ta lên tiếng đáp lời, hai mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.

Ông anh à, rốt cuộc là anh muốn gì đây? Anh phải biết, một anh đẹp trai, lại là quân nhân kiêm vệ sĩ riêng cứ nhìn như thế sẽ khiến tim tôi đập bất thường đấy.

“Làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy?” Tôi hỏi.

“Ừm…” Anh ta lại đáp một tiếng trầm trầm vô nghĩa, đột nhiên cúi đầu, ấn nhẹ lên môi tôi một cái, “Ngủ ngon, Dịch tiểu thư.” Rồi buông tay, bước vào phòng.

Người này! Tôi còn không kịp né tránh!

Bước vào theo, tôi níu tay áo anh ta lại: “Sao anh lại hôn tôi? Chẳng lẽ trông tôi giống người tùy tiện như thế?”

“Hôm nay cô trúng thuốc mê chưa giải hết.” Anh ta bình tĩnh nhìn tôi.

Cái gì cơ? Tôi bối rối, bàn tay đang nắm áo anh ta, bỏ ra không được, nắm cũng không xong. Vẻ mặt anh ta bình tĩnh lạ thường, như thể anh ta vừa hôn một khúc gỗ.

“Thuốc mê kiểu quái gì mà phải hôn để giải độc chứ?” Tôi nói, “Chẳng lẽ tôi trúng độc vài lần nữa thì phải để anh cắn cho sưng miệng à?” Tuy chẳng phải nụ hôn đầu nhưng ngoại trừ Hà Khiêm Dương, chưa từng có ai hôn tôi. Hôm nay đã bị một người xa lạ hôn đến hai lần…

“Xin lỗi, tôi mệt quá, ngủ đi.” Anh ta ném cho tôi một cái nhìn xin lỗi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, trượt người xuống theo mép giường.

“Anh…” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta nằm dài dưới đất, “Chờ chút, để tôi lấy đệm cho anh đã chứ.”

Anh ta không trả lời, lồng ngực phập phồng đều đặn. Anh ta định ngủ như vậy?

Tôi lấy một cái đệm từ trong ngăn tủ ra, đẩy đẩy anh ta: “Đứng lên đã.”

Vẫn không đáp lại. Anh ta đã ngủ say!

Người này, hôm nay đã mệt mỏi đến thế ư? Chắc không phải vì ngồi trên một chuyến bay dài tới đây, vẫn còn mệt vì lệch múi giờ đấy chứ?

Cũng may phòng này khá lớn, tôi trải đệm ngay cạnh đó, lại lấy thêm một cái chăn. Anh ta vẫn ngủ mê mệt. Tư thế ngủ của anh ta khá tốt, nằm ngay ngắn, hai tay đặt hai bên thân. Tôi ngồi xổm xuống cạnh anh ta. Xem ra phải tự kéo anh ta vào chỗ ngủ rồi. Tôi quả là người chu đáo hiếm gặp!

Gương mặt anh ta khá dễ nhìn, là kiểu mặt rất đàn ông. Dù hai mắt nhắm chặt, đôi hàng lông mày đen nhánh, cái mũi cao ngất và đôi môi hơi mỏng trông vẫn điển trai lắm. Có điều anh ta ngủ say rồi, sao mày vẫn nhíu chặt như vậy? Một người lúc nào cũng không thể thả lỏng thì thật đáng thương.

Tôi dốc hết sức lực mới lôi được con người cao lớn này lên cái đệm đã trải sẵn, giúp anh ta cởi áo khoác, đắp thêm một cái chăn mỏng. Dù đã là mùa hè nhưng đêm Bắc Kinh vẫn hơi lạnh.

Xong xuôi, tôi lên giường nằm thừ ra.

Phòng mình đột nhiên thêm một người đàn ông, cảm giác này thật kì cục. Nhớ tới nụ hôn ngoài cửa phòng, trong giây lát, đầu anh ta cúi xuống, che mất ánh sáng hành lang, tôi chỉ thấy viền mặt anh ta, không thấy rõ nét mặt.

Lúc ấy trông tôi nhất định rất ngu ngốc, hai mắt trừng to, ngước mặt nhìn anh ta, cho đến khi mũi anh ta sượt qua, gò má lành lạnh dán vào má tôi, đôi môi mỏng áp khẽ lên.

Thân thủ anh ta còn tốt hơn Triển Trảm. Một người đàn ông mạnh đến như vậy, thần bí như vậy, gợi cảm như vậy…hoàn toàn khác Hà Khiêm Dương.

Đầu loạn lên vì những ý nghĩ đâu đâu, tôi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

**********************

Tôi nghĩ, có lẽ quá khứ của mình đã có quá nhiều đau khổ, đau khổ đến nỗi bản thân trở nên hơi bất thường, vậy nên sau một ngày gặp phải bao chuyện kinh khủng như hôm qua, hình như tôi vẫn không ý thức được xung quanh mình có bao nhiêu hiểm họa rình rập, trái lại, tâm tình vừa bất an vừa hưng phấn nghênh đón một ngày mới.

Đương nhiên, cảm thụ từ thị giác đã có tác dụng rất lớn. Nếu hôm qua ba người cha tôi phái tới không phải thuộc hàng tuấn tú xinh đẹp xuất sắc như vậy mà là ba tên đàn ông thô kệch xấu xí, có lẽ tâm trạng tôi đã xấu khỏi cần bàn. Tôi xuống giường, Sở Vong đã rời phòng từ lâu, chăn đệm được gấp gọn gàng chỉnh tề.

Dù bọn họ là người bảo hộ, rất cung kính với tôi nhưng tôi vẫn cho rằng họ giống với những nhân vật trong tiểu thuyết vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ hơn người. Họ đều hoàn mĩ như vậy, so với cả ba người, quả thực tôi kém cỏi vô cùng.

Vô duyên vô cớ nghỉ học một năm, còn phải chung sống với ba người xa lạ cả năm ấy! Cầm cuốn sách bằng tiếng Anh lên, tôi thầm nhủ phải bồi dưỡng bản thân thêm chút hiểu biết.

Ra phòng khách, ánh nắng đã tràn ngập phòng. Hồi trước, thường chỉ cuối tuần tôi mới về đây ở, thỉnh thoảng Thanh Oánh cũng đến cùng, vì vậy căn nhà luôn lạnh lẽo, thiếu hơi người. Giờ nơi này rõ ràng đã thêm rất nhiều sức sống.

Đứng ở chân cầu thang, tôi ngây người vì cảnh tượng trước mắt. Đây là biệt thự xinh xắn đáng yêu của tôi sao?

Lúc này, nó giống một sở chỉ huy của căn cứ quân sự hay một phòng nghiên cứu sinh hóa nào đó trong phim hơn.

Trên bàn tròn gỗ của tôi vốn có mấy bồn hoa lan, nay đã không còn tung tích, thay vào đó là ba cái máy tính xách tay nhỏ gọn đẹp đẽ. Bạch Huyễn Tư cẩu thả thoải mái ngày hôm qua nay mặc một cái áo sơ mi trắng với váy ngắn, nghiêm túc ngồi trước máy tính, hai chân vắt chéo, cặp đùi thon dài khiến người ta không muốn rời mắt, mười đầu ngón tay linh hoạt gõ liên tục lên bàn phím. Trên màn hình hiện đầy những mạng lưới đan xen cùng với những cụm từ tiếng Anh. Mạng lưới liên tục đan vào nhau, tôi thấy trên màn hình xuất hiện hai cụm từ tiếng Anh: “An toàn”, “phòng ngự”.

Triển Trảm ngồi trên mặt đất cạnh đó, mặc một chiếc áo chẽn màu đen, quần kiểu quân đội Mỹ. Trang phục đơn giản lại tôn lên cơ bắp của cậu ta, khỏe mạnh nhưng không thô lậu. Ngổn ngang trên mặt đất là rất nhiều loại vũ khí, lựu đạn, súng ngắm, tiểu liên, rocket, và những thứ tôi không gọi nổi tên. Xem cảnh cậu ta thuần thục tháo lắp điều chỉnh và đôi mắt hưng phấn thì đám vũ khí này hẳn không phải là đồ chơi.

Sở Vong đứng bên quầy bar, mặc một chiếc áo dài tay đen sẫm, quần cũng là kiểu quân đội Mỹ. Anh ta đứng đó, người hơi dựa vào quầy.

Trên quầy đặt từng hàng ống nghiệm và thiết bị máy móc cùng với một notebook. Anh ta đang chăm chú nhìn một ống chất lỏng nửa xanh nửa đỏ, như muốn nương ánh mặt trời để xem xét thành phần, thậm chí tôi còn nhìn thấy bên trong chất lỏng có những vật thể dạng sợi đang di chuyển. Như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh ta nghiêng đầu, nhìn tôi chăm chú, khóe miệng trượt một nụ cười. Thấy tôi nhìn vào chất lỏng trên tay mình, anh ta nhướng mày với tôi, nâng ống nghiệm như muốn nâng ly, ngửa đầu…uống cạn!

Cảnh tượng này thật quỷ dị! Tôi mơ hồ nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã vượt khỏi tưởng tượng của mình, có lẽ chỉ bất an và hưng phấn thì đã quá lạc quan rồi!

“A! Cuối cùng cũng tới!” Huyễn Tư reo lên, chạy tới, tà váy phấp phới theo bước chân, chiếc áo trắng lộ ra những đường cong đẹp mắt, song giọng điệu cô nàng lại như hổ rời núi: “Đói chết mất!”

Lúc này tôi mới chú ý, trên bàn đã sắp sẵn bốn phần điểm tâm đơn giản: Trứng gà, bánh mì, sữa tươi.

“Dịch tiểu thư, bữa sáng hôm nay không có nhiều thời gian chuẩn bị.” Sở Vong nói, “Bởi vì nếu tôi tính không sai, sáng nay họ sẽ tìm đến đây.”

“Bọn họ?” Tôi lặp lại, lập tức hiểu ý anh ta. Nhìn ba gương mặt bình tĩnh trước mắt, tôi cũng nỗ lực khiến giọng mình thản nhiên, “Vậy nên làm sao bây giờ? Chúng ta phải rời khỏi đây?”

“Không cần, cứ ôm cây đợi thỏ.” Sở Vong trả lời.

Thấy anh ta tự tin như vậy, cộng với vẻ mặt khiến người khác an tâm của hai người bên cạnh, tôi cũng bình tĩnh lại. Song thắc mắc vẫn không tự tiêu đi: “Ôm cây đợi thỏ kiểu gì? Các anh sẽ đấu súng với họ à?” Tôi liếc nhìn bên hông bọn họ, tất cả đều trang bị tiểu liên và lựu đạn.

Kì thực tôi muốn hỏi, ở ngay trong phòng tôi mà dùng mấy thứ này, hẳn sẽ khiến nhà tôi bị tổn hại rất nghiêm trọng đúng không?

Quả nhiên Sở Vong ngẩng đầu, quét mắt nhìn một lượt gian phòng, nói: “Sáng nay chúng tôi đã bố trí lại căn nhà này. Căn nhà có địa thế rất tốt, trong vòng một kilomet quanh đây không có người khác ở, rất thích hợp quyết đấu. Hơn nữa kết cấu của phòng ốc hợp lí, vật liệu là loại tốt nhất hiện nay, tính năng kháng công kích vượt trội so với những căn nhà tương tự. Chúng tôi cũng đã gia cố thêm cho tường và cửa sổ.”

Anh ta nói đơn giản dễ hiểu nhưng Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư ngồi cạnh đó lại như bị kinh sợ. Bạch Huyễn Tư hô to: “Thủ lĩnh! Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nói một hơi dài như vậy đấy!”

Triển Trảm thông minh hơn, cười nói: “Dịch tiểu thư, cô yên tâm, nếu căn nhà này bị hỏng, sau này thủ lĩnh sẽ đền cho cô một căn nhà khác. Lần này anh ấy mang theo mấy triệu đô cơ mà.”

Tôi liếc nhìn Sở Vong, thấy anh ta không phản đối gì. Vậy tính là chấp nhận rồi. Tôi vui vẻ bắt đầu ăn điểm tâm, nói thật, tuy căn nhà này có kết cầu và điều kiện tốt nhưng xa thành phố quá, đồng thời xung quanh không có láng giềng gì, vì thế, tôi vẫn tính đổi một căn khác. Nếu đã là một căn trong nội thành, chẳng phải mình đã kiếm lời rồi sao?

Ăn được một nửa, tôi cười nói: “Gia viên Thế Kỷ cũng khá đấy, là khu nhà liên kề đấy, ngay khu Bắc Tứ Hoàn, cũng gần trường tôi.”

Ba người hơi ngây ra một chút rồi mới hiểu được ý tôi. Thấy Sở Vong trầm mặc không nói, tôi cân nhắc một chút rồi tiếp tục: “Không thì khu Golden Pond cũng được, tuy hơi xa trường tôi nhưng địa thế đẹp, giá rẻ hơn gia viên Thế Kỷ chừng một phần ba.”

Sở Vong bỗng lên tiếng: “Dịch tiểu thư, cô đừng nghe Triển Trảm nói lung tung, sự tình không đơn giản như cô nghĩ đâu.”

“Là sao?” Tôi nhìn anh ta, Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư cũng mơ hồ nhìn theo. Sở Vong ngồi xuống chỗ đối diện, khoanh tay nhìn tôi, đôi mắt lóe lên một tia thương cảm.

Thương cảm? Có chuyện gì chỉ có anh ta biết ư?

“OK.” Anh ta bỗng nhiên đứng lên, bước tới quầy bar, “Ai nấy về vị trí của mình ngay cho tôi! Đối phó với chuyện trước mắt này đã.”

Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư nhảy dựng lên, một nhào về đống vũ khí trên mặt đất, một chạy lại ôm máy tính.

“Sở Vong!” Tôi cũng đứng lên, nghiêm giọng lại, “Anh có chuyện gì giấu tôi phải không?”

Sở Vong quay lại nhìn tôi, lúc này trong mắt tràn ngập lạnh lẽo và sát ý.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, nói: “Tới rồi!”

Bầu không khí trong phòng rõ ràng căng thẳng lên, Triển Trảm nâng một khẩu súng ngắm khổng lồ – tôi nghĩ đó là súng ngắm, nhưng lại kèm theo một ống phóng rocket, hỏa lực chắc không cần phải nói đến. Thấy tôi nhìn, cậu ta nở một nụ cười xán lạn, tay trái mò trên mặt đất, cầm lên một khẩu súng lục ném cho tôi. Tôi đón lấy, tỉ mỉ quan sát. Đây là một cây súng được chế tạo rất khéo léo, màu trắng bạc, như là làm riêng cho nữ dùng.

“Cô cầm chơi!” Giọng Triển Trảm vang lên, mắt thì đã tập trung vào ống ngắm.

Bạch Huyễn Tư nhướng mày, mặt mày nghiêm trọng ấn một phím, khẽ nói: “Khởi động phòng ngự.”

Sở Vong và tôi thành hai kẻ thất nghiệp. Anh ta đứng cạnh quầy bar, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy.

Cả căn phòng bỗng dưng chấn động. Ngay sau đó, bức tường bốn phía bắt đầu vang lên những tiếng va đập mãnh liệt. Nghe như là có bốn chiếc xe – còn là loại xe việt dã – đang từ bốn hướng đâm tới.

“Loại súng ngắm mới này tôi chưa dùng thử đâu.” Triển Trảm cười cười, nheo mắt nâng nòng súng, nhắm vào một điểm trên tường, lạnh lùng nói, “Tôi thấy A Bố rồi!”

Sở Vong đột nhiên đi về phía tôi, nói: “Xin lỗi, lại khiến tiểu thư phải đối mặt với chuyện kinh khủng này.”

Đột nhiên anh ta cầm tay phải tôi, lúc này tôi mới phát hiện tay mình cũng lạnh lẽo như anh ta, và đã hơi run rẩy. Tôi cảm giác rõ ràng đang đứng trong phòng khách, vậy mà lại giống như đã thoát khỏi cơ thể, bay lên nhìn bốn người trong phòng. Tiếng va đập ngoài phòng và tiếng nổ rõ ràng đang vang bên tai lại như vọng về từ một nơi rất xa xôi.

Thì ra tôi vẫn chưa đủ kiên cường và bình tĩnh.

Đôi mắt Sở Vong đen thẫm đến đáng sợ, có lẽ thấy sắc mặt tôi không ổn, anh ta kéo tôi ngồi xuống sô pha.

“Tiểu thư ngủ đi một lát.” Dứt lời, anh ta bỗng cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo lướt qua gò má tôi.

Tôi đột nhiên như bị một cơn mê man tập kích, thân thể rũ ra trước cả ý thức, nặng nề dựa vào ngực anh ta, bên tai mơ hồ vang lên một tiếng nổ nặng nề. Tôi biết đó là tiếng pháo Triển Trảm bắn về phía đối phương.

“Môi anh có thể giải độc, còn có thể thôi miên.” Tôi thì thào: “Còn công năng gì nữa mà tôi không biết?”

******************************

Lúc tôi tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa. Đã qua một tiếng đồng hồ. Tôi không biết mình té xỉu hay là ngủ thiếp đi, bởi vì trong quãng thời gian ấy tôi hoàn toàn không có bất cứ kí ức gì, hoàn toàn trống rỗng, giống như choáng váng một giây rồi tỉnh lại vậy.

Trời đất! Nhà tôi!

Trên cửa chính là một lỗ hổng có đường kính chừng hai mươi centimet, vách tường bốn phía chằng chịt vết nứt, tường phía tây thảm nhất, mất hẳn một nửa. Tôi đã có thể quan sát cây cối bên ngoài rồi! Trên mặt đất, khắp nơi đều phủ bụi và những vật thể cháy đen.

Chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung: Cực kì thê thảm.

Ba người kia đang ở chính giữa phòng khách. Sở Vong khoanh tay đứng thẳng, cây súng của Triển Trảm vứt trên mặt đất, Bạch Huyễn Tư đang đỡ vai cậu ta. Ba người đều mang vẻ bất đắc dĩ. Tầm mắt của họ đều hướng về một chỗ trên mặt đất.

Ở đó có một…thi thể không vẹn toàn! Tôi vội chạy tới, sợ hãi kêu lên: “Các người đã giết người!”

Bọn họ nghe vậy đều quay lại nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng không nói gì, như thể cái xác nằm dưới đất là chuyện không thể bình thường hơn.

Thi thể kia, máu thịt bê bết, rách nát thảm thương, thiếu một chân, một tay, đầu cũng không thấy đâu, trên cổ là một lỗ hổng nham nhở và vết máu loang lổ. Chỉ nhìn thôi tôi đã không thể chịu nổi.

Xung quanh cái xác đó là vết máu chưa khô, ngay cả những thanh kim loại bên trong hay dây dẫn màu bạc đều lộ ra bên ngoài, gẫy nát cong vẹo…

Khoan đã, kim loại, dây dẫn? Tôi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, lồng ngực bị thủng của thi thể đúng là lộ ra những thanh kim loại và dây dẫn!

“Đừng sợ, Dịch tiểu thư!” Giọng nói ngọt ngào của Bạch Huyễn Tư vang lên, quỷ dị khác thường, “Chỉ là chuyện thường thôi mà, có lẽ ngày mai nằm trước mặt cô là tôi cũng nên!”

“Đây là cái gì? Người máy?” Tôi khó khăn lắm mới tìm lại được giọng mình. Đây là hiện thực sao? Tôi véo mạnh lên tay một cái, đau quá. Sở Vong nhíu mày, nắm lấy tay tôi, bao vào trong tay mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chuyện gì thế này?”

Trong mắt Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Sở Vong. Sở Vong cúi đầu nhìn tôi: “Chúng tôi đến để bảo vệ cô khỏi sự ám hại của người máy.”

“Đây là kĩ thuật mới nhất của Mỹ à?” Tôi cố gắng trấn tĩnh giọng nói của mình, “Công ty của cha tôi ở đó cũng chỉ có doanh số chừng vài trăm triệu đô la mỗi năm, sao lại chọc tới đối thủ lợi hại như vậy?”

Sở Vong nhướng mày, Triển Trảm và Bạch Huyễn Tư lại lộ ra biểu tình không biết nên khóc hay nên cười.

“Dịch tiểu thư, người phái chúng tôi tới bảo hộ cô không phải là cha cô.” Sở Vong buông tay, nói.

“Chẳng phải anh nói là người thân nhất của tôi phái các anh tới hay sao?” Người thân – tôi chỉ còn có cha tôi thôi!

“Không phải cha tiểu thư.” Trong mắt anh ta hiện lên vẻ kính trọng, “Là con trai cô.”

“Con tôi? Các người…”

“Chúng tôi từ năm 2026 đến đây để bảo vệ tiểu thư. Con trai cô là chủ nhân của chúng tôi.”

“Anh nói cái gì? Đừng nói với tôi, các anh từ tương lai tới, xuyên qua thời không tới đây!” Tôi bỗng nhiên đẩy anh ta ra.

Sở Vong bỗng nhiên nhướng mày, đẩy tôi lại gần thi thể kia: “Cô nhìn kĩ đi…”

“Cô cho rằng năm 2006 lại có loại người máy thông minh như thế này?” Anh ta nói nhỏ bên tai tôi, thanh âm lại mang theo một lực hấp dẫn khiến người ta không thể hoài nghi, “Hai người máy tiểu thư nhìn thấy ở nhà hàng ngày đó, cô cho rằng khoa học kĩ thuật hiện tại có thể chế tạo ra?”

“Năm 2006 có thể chế tạo ra loại vũ khí tiên tiến như thế này sao?” Triển Trảm đứng bên cũng rất phối hợp lắc lắc cây súng trong tay.

“Năm 2006 có thể có hệ thống phòng ngự tiên tiến như vậy?” Bạch Huyễn Tư bình thản cúi đầu ấn một phím, lập tức trong không trung hiện ra một tầng lưới dệt bằng những tia sáng đỏ, bao phủ toàn bộ phòng khách.

Tôi há hốc miệng, bắt đầu chậm rãi tin vào sự thực này: “Thứ đã chết này…là người máy?”

Sở Vong gật đầu: “Là người máy. Bọn họ trông không khác gì con người, chỉ có là trong đầu được cấy một con chíp để điều khiển suy nghĩ. Trong cơ thể cũng mang những dụng cụ tinh vi để điều khiển hành vi.”

“Vậy vì sao những thứ này muốn giết tôi?”

“Bởi vì con của tiểu thư – Dịch Cảnh Dương.” Một lần nữa trên mặt Sở Vong lại hiện lên vẻ kính trọng, “Ngài ấy là một thiên tài vĩ đại nhất của thế kỉ hai mươi mốt. Ngài sáng lập rất nhiều học thuyết sinh hóa vĩ đại. Ngài lãnh đạo chúng tôi chiến đấu với người máy. Hiện nay tình hình chiến tranh giữa hai bên đang rất gay cấn, đối phương đã có dấu hiệu bại trận. Chúng tôi được biết, bọn họ sẽ phái tổ Hắc Diệu quay lại hai mươi năm trước, tức là năm 2006 này để giết mẹ của ngài ấy – tức là tiểu thư, với ý đồ cải biến kết cục cuộc chiến hai mươi năm sau. Vì vậy tôi phụng mệnh chủ nhân, mang theo hai người bọn họ đến bảo hộ tiểu thư tới khi chủ nhân được sinh ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK